Đỡ eo

Nghĩ nhiều cũng vô ích, Ôn Nguyễn ôm mèo lên và đi về nhà với Ân Cửu Dã.
Trên đường đi, Ân Cửu Dã đột nhiên nói: “Nếu muốn giải quyết chuyện này thì cũng rất đơn giản.”
Ôn Nguyễn hỏi: “Làm sao?”
“Chẳng phải chỉ cần giết Lữ thế tử là được rồi sao?”
“Người đã chết thì kết hôn thế nào được, chẳng lẽ Hữu Thừa tướng còn định để nữ nhi mình kết âm hôn với Lữ thế tử sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hình như âm hôn không phải để dùng như vậy.”
“Đây không phải là ý chính.”
Ôn Nguyễn cười ra tiếng: “Đó đúng thật là một biện pháp hay.”
“Vậy thì đêm nay ta sẽ thay cô nương đi giết hắn ta.”
“… Ngươi nghiêm túc à?”
“Đương nhiên, cô nương cứ việc mở miệng, ta giết người vô cùng mau lẹ.”
Bỗng nhiên Ôn Nguyễn nghĩ tới cái đêm nàng đi tìm Giả Trăn với A Cửu vì trút giận cho nhị ca, đêm đó A Cửu không giống với ngày thường, sát khí bốn phía, độc ác tàn nhẫn, hơn nữa còn cực kỳ khát máu và tàn bạo.
Nàng dừng bước, xoay người nhìn Ân Cửu Dã: “Ngươi có thể hứa với ta là sẽ không giết người trừ khi không còn lựa chọn nào khác không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì hình như ta cảm giác ngươi không khống chế được dục vọng giết chóc của mình. Một khi mở ra tiền lệ, ngươi giống như là thú hoang vậy.”
“Cô nương sợ hãi?”
“Sợ thì không sợ. Ta chỉ cảm thấy ngươi còn có ý thức đè nén dục vọng giết người là một chuyện tốt. Ác niệm tàn bạo thường có thể nuốt chửng linh hồn của một người. Ta không hy vọng ngươi mất đi lý trí và trở thành con quái vật bị ý thức giết chóc khống chế.”
Ân Cửu Dã nhìn Ôn Nguyễn một hồi. Kỳ thật đêm đó, hắn thực sự cho rằng Ôn Nguyễn sẽ sợ hãi và từ đó xa cách hắn.
Nếu vậy thì hắn cũng không cảm thấy khó hiểu. Hắn thấy nhiều người trốn rất xa bởi vì sợ hãi chính mình.
Nhưng Ôn Nguyễn không có, Ôn Nguyễn chỉ nhẹ giọng nói, hít sâu, bình tĩnh lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết nên nói nàng là bao dung và thông cảm hay can đảm và dốt nát nữa.
Thật lâu sau, Ân Cửu Dã cười nói: “Được, ta đồng ý với ngươi.”
“Về phủ trước đi, ta phải nghĩ lại chuyện này nên giải quyết sao bây giờ.” Ôn Nguyễn cười và xoa mèo, khe khẽ thở dài.
Ôn Nguyễn trở lại hầu phủ, vốn muốn tìm đại ca để nói chuyện này, nhưng đại ca không có ở trong phủ chứ đừng nói đến nhị ca.
Nàng suy nghĩ một lát, giơ Nhị Cẩu Tử lên trước mắt và nói một cách nghiêm túc: “Nhị Cẩu Tử, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc.”
“Không giúp! Không phải Cửu Âm Chân Kinh lợi hại sao? Không phải ngươi chơi với hắn mà không chơi với ta sao? Ngươi đi tìm hắn giúp đỡ đi!” Nhị Cẩu Tử nâng cằm, không vui mà kêu meo meo.
“Mười con cá khô nhỏ.”
“Ngươi cho rằng ta là loại mèo gì! Ta dễ bị mua chuộc vậy sao?”
“Và tìm cho ngươi một bồn cỏ bạc hà.”
“Hai ta ai với ai*. Nói xem, cần giúp gì!”
*Ý chỉ chúng ta là bạn tốt, không phân biệt ta ngươi, đừng khách khí.
Ôn Nguyễn cong mắt cười rồi thì thầm gì đó bên tai Nhị Cẩu Tử.
Trong quán trà Cửu Hãn xa hoa nhất ở kinh thành.
Ôn Bắc Xuyên ngồi trong gian phòng yên tĩnh và trang nhã, tiếng đàn du dương vọng vào từ bên ngoài. Trong tay y cầm một chén trà nóng tưới lên trà sủng* làm bằng đất tử sa, hương trà nghi ngút bốn phía, khói trắng bốc lên.
*Con vật thường được để trên bàn trà.
Kỷ Tri Dao đẩy cửa đi vào và nhìn y một cái, ngồi trên ghế đối diện y rồi hỏi: “Ngươi hẹn ta tới đây là có chuyện gì?”
Ôn Bắc Xuyên buông chén trà đang tưới trà sủng, rót một chén trà cho Kỷ Tri Dao và cười nói: “Trà ở Cửu Hãn lâu quả nhiên là ngon nhất kinh thành, Kỷ tướng quân uống thử trà chánh sơn tiểu chủng này xem sao?”
Kỷ Tri Dao cầm lên nếm thử và gật đầu: “Đúng là không tệ.”
“Ừm.” Ôn Bắc Xuyên cười nhìn Kỷ Tri Dao, nói: “Năm nay, trà chánh sơn tiểu chủng được đưa vào kinh không nhiều lắm. Hơn một nửa được đưa vào cung, còn lại một ít đều ở đây, vậy thế nhưng cực kỳ bán chạy.”
“Ôn Bắc Xuyên, ngươi muốn nói gì thì nói thẳng, đừng vòng vo.”
“Năm nay trà chánh sơn tiểu chủng được đưa đến trong kinh thành không nhiều lắm, chắc Kỷ tướng quân cũng biết vì sao?”
“Lá trà sinh trưởng dựa vào thời tiết và mưa nên có thể chúng không phát triển tốt.”
“Không phải. Trên đường chở lá trà được cống lên bị nổi lửa và mấy xe cống phẩm lớn bị đốt cháy.”
“Ôn Bắc Xuyên? Ta nghe nói mấy ngày trước đây lương thực được đưa đi đại doanh dưới trướng Kỷ tướng quân, nửa đường cũng xảy ra hỏa hoạn phải không?”
“Ôn Bắc Xuyên! Chẳng lẽ việc này là do ngươi làm!”
Ôn Bắc Xuyên cười điềm đạm: “Kỷ tướng quân, tự đốt cháy lương thực trong quân chính là tội chém đầu cả nhà. Ngài áp đặt tội danh lớn như vậy trên người ta, tại hạ thật sự không dám nhận.”
Ánh mắt sắc bén của Kỷ Tri Dao ghim vào trên người Ôn Bắc Xuyên: “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì!”
“Không có gì, chỉ là ta đột nhiên nhớ tới thật lâu không có cống nạp 上折? cho bệ hạ nên thật sự thẹn với thánh ân, rất ngại ngùng ăn không ngồi rồi nên nghĩ có cần bẩm báo chuyện này cho bệ hạ hay không. Cũng coi như là thể hiện lòng trung thành với bệ hạ.” Ôn Bắc Xuyên nhấp một ngụm trà, giọng điệu lạnh nhạt.
“Ngươi đang uy hiếp ta?” Kỷ Tri Dao hỏi một cách lạnh lùng, vụ lương thực bị xảy ra sai suất lớn như vậy, nếu để bệ hạ biết, cho dù tướng quân là hắn ta không bị phạt nặng thì cũng phải nếm ít khổ sở.
“Hiện giờ Kỷ tướng quân đang được Thánh Thượng tin tưởng, có thể nói là đang ở thế lửa đổ thêm dầu. Ta chỉ là nhi tử của hầu gia gần đất xa trời mà thôi, nào dám có ý nghĩ ác độc này?”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
“Ta muốn giúp ngài.”
“Ngươi sao?”
“Đêm nay Kỷ tướng quân phải vào cung dự tiệc à.”
“Đúng vậy, tiệc sinh nhật của Tam hoàng tử.”
“Ừm, Kỷ tướng quân cứ yên tâm đi, về chuyện lương thực thì ta sẽ nghĩ cách cho Kỷ tướng quân.”
Kỷ Tri Dao thực sự không hiểu Ôn Bắc Xuyên đang làm gì. Hôm qua hắn ta mới hay tin việc lương thực bị đốt, hơn nữa bệ hạ vừa mới phê duyệt lô lương thực kia, lại xin triều đình thêm một đợt lương thực nữa chỉ sợ mất rất nhiều thời gian.
Hơn nữa hiện tại hắn ta đang cực kỳ nổi bật, trong triều có không ít người coi hắn ta là cái gai trong mắt. Nếu bị người rắp tâm vu oan tội tham ô lương thực thì đúng là chó cắn áo rách.
Quan trọng nhất là những tướng sĩ kia đều vào sinh ra tử với hắn ta, sao có thể để cho bọn họ thiếu lương thực được?
Cho nên chuyện này bị hắn ta ém nhẹm xuống, người biết rất ít, làm sao mà Ôn Bắc Xuyên biết được?
Kỷ Tri Dao nghiêng người lại gần về phía Ôn Bắc Xuyên, hỏi với giọng trầm thấp: “Ôn Bắc Xuyên, ngươi có ý gì?”
Ôn Bắc Xuyên ngước mắt lên nhẹ nhàng, con ngươi trong suốt nhìn đôi mắt của Kỷ Tri Dao với vẻ thản nhiên, khóe môi khẽ cong lên và cười nói: “Ta nói, ta sẽ giúp ngài.”
Kỷ Tri Dao lại nhìn Ôn Bắc Xuyên một hồi lâu, cuối cùng đứng dậy và rời đi.
Sau khi hắn ta rời đi, nụ cười trên khóe môi của Ôn Bắc Xuyên thu lại, y rửa sạch chén trà mà hắn ta đã uống rồi úp ngược lên khay trà. Y lại bắt đầu tưới trà sủng, hương trà vẫn tràn ngập bốn phía như cũ, khói trắng bốc lên.
Người đẩy cửa đi vào lần thứ hai là Lam Quyển, y vừa vào cửa thì lập tức chắp tay chào hỏi: “Ôn thiếu khanh.”
“Lam chưởng quầy, mời ngồi.” Ôn Bắc Xuyên giơ tay chỉ vào chiếc ghế mà Kỷ Tri Dao vừa ngồi.
“Đa tạ Ôn thiếu khanh.” Lam Quyển cung kính nói.
Ôn Bắc Xuyên cũng rót trà cho y và cười nói: “Vừa rồi Kỷ tướng quân tới tìm ta, chắc Lam chưởng quầy cũng thấy?”
“Đúng là vừa rồi ta thật sự nhìn thấy Kỷ tướng quân rời đi từ chỗ này. Hai vị công tử qua lại thân thiết, cảm ơn hai vị đã quan tâm đến chuyện làm ăn của tiểu điếm chúng ta.”
“Ừm, Kỷ tướng quân tới tìm ta để nói một chuyện.”
“Chuyện gì.”
“Lương thực trong quân của hắn ta bị đốt.”
Ngón tay cầm chén trà của Lam Quyển siết chặt lại, ngẩng đầu hỏi thất thanh: “Cái gì?!”
Ôn Bắc Xuyên ngẩng đầu nhìn y và cười nói: “Trong triều biết rõ Lam chưởng quầy quản lý tiền bạc trong thiên hạ, lương thực trong quân đội cũng rất ít dùng đến tiền cũ từ ngân khố quốc gia, đa số là dựa vào tiền trong tay ngài. Hình như lô lương thực của Kỷ tướng quân cũng do Lam chưởng quầy quản lý đi?”
“Đúng vậy, nhưng mà lô lương thực kia là được chuyển từ vựa lúa Cừ Châu, sau khi ra kho lúa thì giao cho quân đội riêng của Kỷ tướng quân hộ tống.” Lam Quyển đặt chén trà xuống và nhíu mày nói: “Quân đội riêng của Kỷ tướng quân đều là lấy một địch mười, việc vận chuyển lương thực càng là bí mật, rất ít người biết được. Sao lương thực có thể bị đốt được, hay là…”
“Hiện giờ đang là giữa mùa hè, thời tiết hanh khô, chỉ cần một tia lửa cũng có thể gây ra hỏa hoạn. Lam chưởng quầy, suy đoán này của ngài có hơi chết tâm đấy.” Ôn Bắc Xuyên cười nói.
“Phải, là ta nghĩ nhiều. Kỷ tướng quân thương lính như con, tuyệt đối sẽ không lấy chuyện này ra làm trò đùa.” Lam Quyển vội vàng nói.
“Ngay cả Lam chưởng quầy đều nghĩ như vậy, nếu chuyện này được đưa vào trong triều thì sợ rằng sẽ có nhiều người chỉ trích Kỷ tướng quân hơn. Kỷ tướng quân chính là vị tướng quan trọng trong triều đình ta và có nhiều chiến công, há có thể bị làm hại bởi lời phỉ báng của kẻ tiểu nhân?”
“Ôn thiếu khanh nói đúng, là tiểu nhân không biết chừng mực.”
“Nhưng tướng sĩ biên quan không thể thiếu ăn, phải không Lam chưởng quầy?”
Lam Quyển gật đầu và nói tiếp: “Chỉ là nếu lại muốn chuyển lương thực qua đó thì cần có thánh chỉ của bệ hạ.”
“Đúng thế.” Ôn Bắc Xuyên nhấp một ngụm trà và cười nói: “Nhưng chẳng phải chúng ta vừa nói rằng tốt nhất chuyện này không nên báo lên triều đình sao, nếu không sẽ gây bất lợi cho Kỷ tướng quân.”
“Tiểu nhân không hiểu lời này của Ôn thiếu khanh.”
“Mấy năm nay Lam chưởng quầy kiếm không ít tiền vì ngân khố quốc gia, ngay cả đại tư nông* của Thái Phủ Tự cũng không được bệ hạ yêu thích bằng ngài. Thật sự khiến người khâm phục, chỉ là…”
*Quản lý tài chính quốc gia thời Hán Vũ đế.
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là không biết bệ hạ sẽ nghĩ thế nào nếu bệ hạ biết túi tiền của Lam chưởng quầy còn sung túc hơn so ngân khố quốc gia?”
Bỗng nhiên đáy lòng của Lam Quyển chìm xuống, nhưng trên mặt y không lộ ra dấu vết mà chỉ nói: “Thiếu Khanh đại nhân, ngài đây là bôi nhọ, tại hạ trung thành và tận tâm đối với bệ hạ, trời đất chứng giám!”
Ôn Bắc Xuyên nhẹ nhàng liếc y một cái, chỉ là vẻ lành lạnh trong đôi mắt kia khiến sau lưng của Lam Quyển lạnh toát.
Ôn Bắc Xuyên nói: “Lam chưởng quầy không cần phải như vậy. Hiện giờ nhị đệ của ta hùn vốn làm ăn với ngài, nếu ta tố cáo ngài thì chẳng phải là tự đưa đệ đệ của mình vào chỗ chết sao?”
Lam Quyển càng thêm khó hiểu: “Vậy lời này của Thiếu Khanh đại nhân là có ý gì?”
“Chỉ là hy vọng Lam chưởng quầy lấy ra một ít bạc để bù lỗ lương thực cho Kỷ tướng quân, bạc riêng của ngài là được. Ta nghĩ chuyện này chỉ là muối bỏ bể đối với Lam chưởng quầy đi?”
“Ôn thiếu khanh, ngài không có chứng cứ xác thực mà lại ở chỗ này cho rằng ta tham ô bạc của ngân khố quốc gia. Tại hạ hoàn toàn không có làm chuyện gì hết thì làm sao đền bù tổn thất lương thực được?”
“Bát Lý Phố, thôn Trương gia.”
Lam Quyển đột ngột đứng dậy khiến cái ghế bị xô ngã và ly trà bị đánh đổ. Vẻ mặt của y chợt biến hóa, mất đi màu sắc đỏ của máu!
Ôn Bắc Xuyên nắm chén trà và xoay nó trên đầu ngón tay, nụ cười vẫn ấm áp như gió xuân, giọng điệu vẫn ôn hòa thân thiết và không khinh người: “Lam chưởng quầy, làm phiền ngài để tâm tới chuyện lương thực nhiều hơn.”
Lam Quyển vừa kinh ngạc vừa sợ hãi mà nhìn Ôn Bắc Xuyên: “Ôn, Ôn thiếu khanh, làm sao ngài biết chuyện này?”
Ôn Bắc Xuyên cười: “Không quan trọng, mục đích vì sao Lam chưởng quầy muốn giấu số tiền này cũng không quan trọng, ta không quan tâm. Ngài muốn nuôi quân riêng cũng được, muốn mua vũ khí cũng được, tất cả đối với ta đều không quan trọng.”
Y cười nhìn vẻ mặt biến đổi lớn của Lam Quyển và nhấp một ngụm trà, đặt một ít bạc vụn xuống rồi đứng dậy nói với giọng nhẹ nhàng: “Cửu Hãn lâu không hổ danh là quán trà tốt nhất trong kinh thành.”
Y đi lướt qua Lam Quyển. Lam Quyển giật mình đứng tại nơi đó, không dám động đậy một hồi lâu.
Ôn Bắc Xuyên rời khỏi Cửu Hãn lâu và lên kiệu, người hầu nói ở bên cạnh: “Đại công tử, hôm nay Hoàng Hậu triệu bà chủ của Hồi Xuân Các vào cung và có nói ra một tin tức, đúng là chuyện Vu cô nương kết hôn với Lữ thế tử, bà chủ kia đã nói cho cô nương.”
Ôn Bắc Xuyên nghe vậy thì hơi cuộn ngón tay lại, nghĩ thầm Hoàng Hậu thật nhanh tay nhanh chân.
Chính mình suy đoán ý đồ thực sự của Thái Tiêu Tử từ việc Thịnh Nguyệt Cơ gây rối trước Hồi Xuân Các nên đã bày bố trước để ngừa việc hôm nay, nhưng không ngờ Hoàng Hậu cũng nhanh chóng nắm bắt được tình hình.
“Muội muội của ta phản ứng ra sao?” Ôn Bắc Xuyên hỏi.
“Trông rất tức giận, nhưng vẫn có thể giữ được bình tĩnh.”
“Nàng… Đi thôi, tới chỗ của nhị đệ.”
“Vâng, đại công tử.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui