================
Kỷ Xuân Sơn bị cúp điện thoại lại gọi tiếp cho Lâm Nhất thêm mấy lần nhưng không ai nhấc máy.
Hắn ta sợ còn gọi nữa điện thoại Lâm Nhất sẽ hết pin nên đành bỏ cuộc, gửi tạm một tin WeChat dặn dò ăn tiệc xong nhất định phải gọi lại.
Ba người vào một quán gần nhà hàng ăn qua loa bữa cơm tối, mỗi người đều có tâm sự riêng nên đồ ăn ăn vào miệng chỉ cảm thấy nhạt như nước ốc, không bao lâu sau liền giải tán trở về khách sạn.
Thời điểm vừa quen biết, Kỷ Xuân Sơn chỉ nghe Lâm Nhất kể sơ lược vài chuyện quá khứ giữa mình và Bạch Nghiên Sơ, tuy đúng là có chút phản cảm với anh ta nhưng vẫn không đến mức chán ghét.
Lần đầu tiên Kỷ Xuân Sơn sinh ra căm hận với người này là vào khoảng năm năm trước.
Vì ảnh hưởng từ anime EVA nên Kỷ Xuân Sơn luôn cảm thấy hứng thú với đàn dương cầm, sau khi tốt nghiệp đại học hắn ta từng học dương cầm một thời gian ở lớp học do Lâm Nhất giới thiệu.
Kỷ Xuân Sơn tiến bộ rất nhanh, sau đó Lâm Nhất thường xuyên dẫn hắn ta đi tham gia vài buổi biểu diễn ở trình độ nghiệp dư.
Bọn họ tình cờ chạm mặt Bạch Nghiên Sơ trong một cuộc thi nghiệp dư như vậy —— Lần đó Bạch Nghiên Sơ được mời làm giám khảo.
Có tiếng đàn cello của Lâm Nhất hỗ trợ, màn trình diễn của hai người trong cuộc thi có thể coi như cảnh đẹp ý vui.
Chỉ là lúc ấy hắn ta không hiểu vì sao một trong số những người ngồi trên ghế giám khảo cứ sầm mặt cả buổi, đến khi xuống sân khấu còn bị người nọ chặn đường.
Anh ta túm chặt cánh tay Lâm Nhất, vừa mở miệng đã dùng ngữ khí chất vấn: "Em cứ luôn không nóng không lạnh với anh chính là vì thằng ranh này à?"
Lâm Nhất không giải thích.
Anh nắm chặt móc treo hộp đàn yên lặng nhìn Bạch Nghiên Sơ, xem như ngầm thừa nhận.
Bạch Nghiên Sơ đột nhiên cúi đầu cười vài giây, lúc ngẩng đầu lên mới hỏi như trào phúng: "Lâm Nhất, có phải chỉ cần biết đàn dương cầm, dù là ai em cũng đồng ý phải không?"
Kỷ Xuân Sơn kinh ngạc vài giây mới hiểu những lời kia có ý gì.
Hai bên lao vào đánh nhau một trận đến mất khống chế, trên mặt hai người đều treo đầy vết xanh tím, cuối cùng Lâm Nhất phải xông vào ôm ngang Kỷ Xuân Sơn kéo ra xa mới chấm dứt được cuộc ẩu đả.
Kỷ Xuân Sơn cảm thấy Bạch Nghiên Sơ chính là cái giếng sâu hoắm mà Lâm Nhất không bò ra nổi.
Dưới đáy giếng không có bất cứ thứ gì, chỉ có bóng tối dày đặc.
*
"Suy nghĩ chuyện gì thế?" Thẩm Hòe Tự thấy Kỷ Xuân Sơn ngẩn người đứng bên cửa sổ liền đi đến bên cạnh nhìn thử, nhưng không nhìn thấy gì hay ho bên dưới.
Kỷ Xuân Sơn chỉnh đốn lại cảm xúc, vươn tay kéo rèm lại.
"Tôi đang nghĩ..." Hắn ta xoay người ôm lấy Thẩm Hòe Tự, đặt cằm lên vai đối phương nhẹ giọng, "Tôi đúng là rất may mắn."
Thẩm Hòe Tự mỉm cười, nghiêng đầu hôn lên má hắn.
"Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng gặp phải người xấu.
Thời điểm tự ti nhất tôi gặp được em, lúc giấc ngủ gặp vấn đề ba mẹ lập tức đưa tôi đi gặp bác sĩ." Hắn ta vùi mặt vào cổ Thẩm Hòe Tự, nghiêm túc nói, "Tôi thật sự rất may mắn."
"Được rồi, đừng đứng ở đây sụt sịt nữa." Thẩm Hòe Tự vỗ vỗ lưng hắn, "Mau cởi bộ đồ xấu mù này ra đi."
Kỷ Xuân Sơn: "..."
Quả nhiên người này đã chọn cho hắn bộ đồ xấu nhất trong tủ.
Kỷ Xuân Sơn buông tay ra, vừa cởi áo khoác vừa hỏi: "Thế vì sao Đoàn Triết lại đổi ngành? Em còn úp úp mở mở nữa chứ."
"Anh tự đi hỏi nó đi." Thẩm Hòe Tự hừ lạnh một tiếng, "Không phải hai người lén lút nói sau lưng tôi nhiều chuyện lắm sao?"
Động tác cởi áo của Kỷ Xuân Sơn hơi dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta: "Vợ này, không lẽ em ghen với cả Đoàn Triết?"
Thẩm Hòe Tự trừng hắn ta một cái, nhấc chân đi về hướng phòng tắm: "Anh nghĩ em không nhận ra trò đi xem hòa nhạc này là do anh đầu têu hả?"
Kỷ Xuân Sơn nghẹn họng nhìn trân trối.
Người này những lúc nên nhạy bén luôn rất chậm tiêu, thời điểm cần chậm tiêu thì nhạy bén đến mức đáng sợ.
Thẩm Hòe Tự đi vào phòng tắm, chống hai tay lên bồn rửa ngẩn người mấy giây, sau đó mở vòi nước ra vốc nước rửa mặt.
Miệng Đoàn Triết luôn rất kín, rất hiếm khi tâm sự với Thẩm Hòe tự về chuyện của chính mình.
Thế nhưng cách đây mấy năm có một khoảng thời gian hắn như được tiêm máu gà, lời nói nhiều gấp ba ngày thường, tối nào cũng phải gọi cho Thẩm Hòe Tự một cuộc mới chịu nổi.
Tần suất nói chuyện của hai người có thể so ngang với một cặp tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Cuối cùng Thẩm Hòe Tự không chịu đựng nổi nữa mới hung hăng mỉa: "Anh hai, mày sung quá thì xuống dưới chạy bộ vài vòng đi, tao muốn ngủ."
Kỳ thật Đoàn Triết đã không muốn nín nhịn từ lâu, thế là ném ra một câu thật lòng.
"Tao mới gặp một cô nàng."
Thẩm Hòe Tự cười thành tiếng: "Khéo thế, ngày nào tao cũng gặp đến mấy cô nàng."
Đoàn Triết nghiêm trang nhấn từng chữ một: "Tao gặp một cô nàng giống hệt Asuka ngoài đời luôn."
Thẩm Hòe Tự còn cho là chuyện gì hệ trọng, ngáp một cái: "Thì mày cua người ta đi."
"Không cua được." Đoàn Triết thở một hơi thật dài, ngữ khí ra vẻ đáng tiếc, "Cô ấy là bệnh nhân của tao."
Thẩm Hòe Tự ngẩn người: "Ủa? Bác sĩ không thể hẹn hò với bệnh nhân à?"
Đoàn Triết nghẹn mất mấy giây, cực kỳ cạn lời: "Rốt cuộc mày có chút hiểu biết thường thức nào không thế?"
Thẩm Hòe Tự tìm lối tắt: "Mày đổi bác sĩ điều trị cho người ta là được rồi."
Đoàn Triết thật sự suy xét khả năng một phen, cuối cùng nói: "Thôi vậy."
Thẩm Hòe Tự hỏi: "Sao lại thôi?"
"So với chuyện hẹn hò..."
Đoàn Triết ngửa đầu nhìn trần nhà, lại thở một hơi thật dài, nghiêm túc nói: "Tao càng muốn chữa khỏi cho cô ấy hơn.".