===============
Phần lớn các y bác sĩ trong khu phòng bệnh đều quen mặt Lâm Nhất, không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người họ hiện giờ dù là ai nhìn vào cũng cảm thấy không thích hợp.
Tiểu Đào đúng lúc bước ra khỏi thang máy thấy thế vội vàng chạy lại, đến bên cạnh Lâm Nhất nhắc khẽ: "Anh Lâm, trở về phòng thôi."
"Có nghe chưa, buông tay ra." Lâm Nhất quay người muốn kéo tay anh ta nhưng không thể tránh thoát.
Bạch Nghiên Sơ như đã hạ quyết tâm hôm nay phải nói chuyện cho rõ ràng, cứng đầu níu chặt không buông: "Ngày hôm đó anh không uống nhiều rượu."
Lâm Nhất ngẩn ra, sau đó bật cười: "Ngày đó là ngày nào? Ngày mười ba năm trước hay là ngày cách đây một tháng?"
Bạch Nghiên Sơ hít sâu, đáp: "Cả hai."
Lâm Nhất chợt nhắm mắt lại, mấy chữ này tựa như cây búa tạ nặng ngàn cân đánh mạnh xuống đỉnh đầu.
"Bạch Nghiên Sơ, tôi khuyên anh nên rút lại câu vừa nãy." Anh nắm chặt nắm tay, gõ mu bàn tay lên vùng trán đau nhức, giọng nói vô thức nâng cao thêm mấy tông, "Anh đang hủy hoại chút khoan dung cuối cùng tôi dành cho anh đấy."
Tiểu Đào thấy tình thế sắp mất kiểm soát bèn giữ chặt tay Lâm Nhất chuẩn bị dẫn anh rời đi, quay đầu nói với Bạch Nghiên Sơ: "Ngại quá, bây giờ chúng tôi phải..."
"Anh bị muộn rồi kìa."
Một giọng nói bình thản cắt ngang lời Tiểu Đào.
Thấy người xuất hiện là Đoàn Triết, Tiểu Đào như trút được gánh nặng thở phào một hơi.
"Mong người quen của bệnh nhân phối hợp giúp cho, đừng để ảnh hưởng đến việc điều trị." Đoàn Triết vỗ vỗ cánh tay Bạch Nghiên Sơ ra hiệu cho anh ta mau buông tay, lại đột nhiên có chút phản cảm nhíu mày một cái.
Bạch Nghiên Sơ liếc nhìn Đoàn Triết, lực tay vẫn không hề thả lỏng.
"Đúng là anh đã sai, nhưng mà," Anh ta quay đầu nhìn Lâm Nhất, xốc lại tinh thần cố nói cho hết câu, "Ngày hôm đó cô ấy gọi điện cho anh là để bàn chuyện ly hôn, bọn anh đã ly thân lâu rồi."
Giọng anh ta ép xuống rất thấp, những lời này chỉ có bốn người đứng gần nhất là nghe được.
Đoàn Triết sửng sốt chưa thể phản ứng ngay, Tiểu Đào cũng choáng váng trong nháy mắt.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn Bạch Nghiên Sơ như không thể tin nổi, người này vốn biết rõ những chuyện xảy ra trong nhà anh.
Ngực anh co thắt liên hồi, cơ hàm căng chặt, gần như nghiến qua kẽ răng: "Làm sao anh dám..."
Đoàn Triết lấy lại tinh thần, dùng sức bẻ tay đè vai đẩy Bạch Nghiên Sơ, hoàn toàn tách rời hai người ra.
"Lâm Nhất..." Bạch Nghiên Sơ còn muốn nói tiếp.
Đoàn Triết ấn cánh tay đang muốn nâng lên một lần nữa kia, ánh mắt mang theo cảnh cáo, lạnh giọng cắt ngang: "Có chuyện gì chờ bệnh nhân điều trị xong hãy nói."
*
Lâm Nhất vào thang máy quay trở lên lầu ba, Đoàn Triết để Tiểu Đào đi giải thích tình hình cho bác sĩ chủ trị, hắn thì theo sau Lâm Nhất nhưng duy trì khoảng cách bốn năm bước chân, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng bệnh.
Vẻ mặt hắn hiện lên một tia thương hại không dễ nhận ra, Lâm Nhất thu ánh mắt, lắc đầu bật cười.
"Để bác sĩ Đoàn chê cười rồi." Anh ngồi bên mép giường bệnh, nhặt một quả táo trên bàn cắn một miếng, tiếng nói xen lẫn giữa tiếng nhai nuốt, "Xem ra chuyện tôi ngủ với chồng người ta không thể giấu nổi nữa."
Đoàn Triết yên lặng một lát mới thử nửa phán đoán nửa khẳng định: "Bản thân anh không biết việc đó."
Lâm Nhất nhìn thẳng vào bức tường trắng đối diện giường bệnh, lại cắn một miếng táo: "Biết hay không thì có gì khác nhau đâu?"
"Anh đang dùng lỗi sai của người khác để tự trừng phạt mình." Đoàn Triết vừa nói vừa nhắn tin WeChat cho Kỷ Xuân Sơn giải thích đơn giản tình huống bên này một chút.
Kỷ Xuân Sơn nhanh chóng trả lời một câu "Cảm ơn".
Tự thể nghiệm qua một lần, ở một trình độ nhất định hắn có thể hiểu cảm xúc ghét bỏ của Kỷ Xuân Sơn dành cho Bạch Nghiên Sơ.
Người này luôn xem mình là cái rốn của vũ trụ, đương nhiên không quá hiểu cách thức giao tiếp với một người bị bệnh như Lâm Nhất.
"Tôi không nên qua mặt bác sĩ Đàm mà nói mấy lời này, nhưng nếu anh thấy cần thiết, chúng ta có thể ngồi xuống tán gẫu vài chuyện." Đoàn Triết khựng lại, nghĩ một chút rồi nói, "Lấy danh nghĩa bạn bè."
"Bạn bè?" Lâm Nhất phụt cười một tiếng, "Chúng ta trở thành bạn từ khi nào thế?"
Đoàn Triết đáp: "Anh là bạn của Kỷ Xuân Sơn, thì cũng là bạn của tôi."
"Đúng là được thơm lây." Lâm Nhất ăn xong quả táo, trở tay ném lõi táo vào thùng rác rồi rút một tờ khăn giấy ra lau tay, quay đầu nhìn hắn, "Thế cậu trốn xa như vậy làm gì? Sợ tôi à?"
—
Tóm tắt thêm cho ai chưa xem bộ trước, Kỷ Xuân Sơn là bạn nhiều năm của Lâm Nhất nên biết sơ lược về quan hệ giữa anh Lâm và Bạch Nghiên Sơ, đồng thời rất ghét anh Bạch.
Theo tình tiết bên bộ "Sao Rơi", cách đây một tuần anh Bạch từng đến bệnh viện tìm anh Lâm nhưng bị Kỷ Xuân Sơn bắt gặp, cáu quá nên đi vài đường quyền lên mặt anh Bạch, hôm nay mới dám đến lần thứ hai..