Dò Hư Lăng (hiện Đại Thiên) Edit

Tiếng hét của Vũ Lâm Hanh âm lượng tuy không lớn nhưng trong sợ hãi mang theo ba phần nhu nhược bất đắc dĩ, cũng đủ để bầu không khí vốn vắng lặng khẽ cuộn sóng.

Phong Sanh vui mừng không kìm được, thấp giọng nói: "Tiểu thư."

Ánh mắt của Sư Thanh Y cảnh giác mà chăm chú nhìn Thiên Thiên, lại quay đầu liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh, Vũ Lâm Hanh thẳng lưng ngồi dậy, dồn dập thở dốc, đang uống nước khoáng do Phong Sanh đưa đến.

Thiên Thiên mặt mang tiếu ý, đứng bất động.

Thạch Lan thì đang vào sâu trong khe đá, cẩn thận bắt đầu hái lăng huyết.

Cục diện tựa hồ có một loại cảm giác giương cung bạt kiếm, rồi lại bị suy nghĩ nào đó ngăn lại. Thiên Thiên đảo đôi mắt u lam, yên lặng thở ra một hơi, mồ hôi trên trán càng lúc càng rõ rệt.

Sư Thanh Y dán gần Lạc Thần, nhẹ giọng dặn dò:" Ngươi tại đây nghỉ ngơi thật tốt, ta đến bên kia xem Vũ Lâm Hanh."

Lạc Thần ngoan ngoãn gật đầu.

Sư Thanh Y lúc này mới đứng lên đi đến chỗ Vũ Lâm Hanh, Lạc Thần ôm chầm Nguyệt Đồng, điều chỉnh tư thế ngồi, thắt lưng thẳng tắp, lẳng lặng đánh giá Thiên Thiên.

Cổ nàng cũng thấm một tầng mồ hôi mỏng, vì vậy nâng tay lên chậm rãi vuốt mồ hôi sau gáy.

Thiên Thiên cũng không hề cố kỵ mà cùng Lạc Thần đối diện.

Giờ phút này, thân thể hai người rõ ràng đều bị ăn mòn suy yếu, trong lòng mỗi người biết rõ, nhưng nét mặt lại che lấp đi, bất động thanh sắc.

Lạc Thần là nhạt nhẽo không biểu hiện.

Còn Thiên Thiên lại phô ra quyến rũ tiếu ý.

Nguyệt Đồng chen vào giữa tầm mắt hai người, nâng móng vuốt gãi cằm, lười biếng nheo mắt lại.

Bên kia Vũ Lâm Hanh đem nút chai nước khoáng vặn lại, nặng nề thở dài một tiếng, viền mắt vẫn còn phiếm hồng, Phong Sanh yên lặng ở bên cạnh chăm sóc, không dám nhiều lời.

Thấy Sư Thanh Y đi đến, vẻ mặt Vũ Lâm Hanh bình ổn trở lại, cười chào hỏi: "Sư Sư."

" Cảm giác thế nào? Ngoại trừ cánh tay, thân thể có khó chịu ở đâu không?" Sư Thanh Y ngồi xuống trước mặt nàng.

" Chỉ có tay bị cào thương, những chỗ khác rất tốt."

Vũ Lâm Hanh khoát khoát tay, giống như đổi mặt nạ, trong nháy mắt biến thành dáng vẻ hào khí ngất trời, tỏ vẻ chuyện nhỏ không đáng nhắc đến nói:" Aiz, Sư Sư, ta nói với ngươi a, ngươi căn bản không biết tình huống của ta ngay lúc đó có bao nhiêu khẩn cấp. kia thật sự là muốn bao nhiêu nguy hiểm thì có bấy nhiêu."

Sư Thanh Y nâng cằm, biểu thị chăm chú lắng nghe: "Vậy ngươi nói xem."

Vì vậy Vũ Lâm Hanh nói tiếp:" Ta vốn nhìn vào đôi yêu nhãn kia, đột nhiên chóng mặt, kết quả là trong bóng tối cổ tay bị vật gì đó hung hắn kéo một cái, khiến ta thức tĩnh, vừa mở mắt ra nhìn liền phát hiện bản thân cư nhiên chạy tới trên cầu thang tầng năm, bên cạnh còn có hai quái hầu ngồi xổm. May mà ta từ trước đến nay thân thể linh hoạt phản ứng nhanh, tránh được sự tấn công liên tục của hai con khỉ kia, lúc đó cũng chỉ rách chút da, nếu như đổi lại là người khác chắc chắn đã bị hai con khỉ kia mổ bụng, chậc chậc."

"Chậc chậc." Sư Thanh Y cũng học nàng tắc lưỡi, khẽ cười nói: "Thân thể linh hoạt phản ứng nhanh, đây hình như chính là nói Nguyệt Đồng nhà ta."

Khuôn mặt Vũ Lâm Hanh lập tức tái nhợt.

Sư Thanh Y ý tứ sâu xa nói:" Được Nguyệt Đồng cứu, không có gì phải xấu hổ."

Nàng biết Vũ Lâm Hanh có thể dẫn người xuống mộ đảo đấu dĩ nhiên có điểm mạnh của nàng, chỉ tiếc vị tiểu thư này bánh chưng quái vật không sợ, lại nhất mực sợ dáng vẻ lương thiện khả ái của mèo, đối với Nguyệt Đồng khi thì biến thành mèo khi thì biến thành quái thú càng thêm sâu đậm ám ảnh.

Lúc đó Vũ Lâm Hanh sẽ ngất xỉu, nhất định không liên quan đến song diện hầu mà là bị Nguyệt Đồng kích thích.

Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng: "Sư Thanh Y đồng chí, ta trước tiên nghiêm túc nói rõ, ban đầu ta chính là tự cứu. Nếu không ta chạy trốn cũng đủ nhanh, chính mình vượt qua nguy hiểm, đúng thật là trên cầu thang đã bị hai con khỉ kia tấn công, sau đó nhà các ngươi....... Nhà các ngươi cái gì gì đó mới đuổi đến. Cho nên nhìn tổng thể, ta hiện nay vẫn êm đẹp, 80% là do bản thân xuất sắc."

Khóe miệng Sư Thanh Y khẽ cong:"Song diện hầu ở đây đông như vậy, ngươi vẫn chạy lên cầu thang, Vũ đồng chí, ngươi đây là trên đường cách mạng tự tìm chỗ chết."

" Uy!" Vũ Lâm Hanh nhíu mày, trừng mắt nhìn Sư Thanh Y: "Hai con khỉ kia chặn đường xuống lầu, đã nổ vài phát súng nhưng chúng vẫn lao về phía ta, ta không có cách nào khác, chỉ có thể vô thức kéo giãn cự ly mà chạy lên trên, đây là bản năng, là phản xạ có điều kiện được không? Lẽ nào Sư đồng chí không học qua sinh vật học?"

" Được, được." Sư Thanh Y phục nàng rồi:" Nếu Vũ đồng chí vừa rồi tiền tuyến tác chiến phát huy xuất sắc như vậy, vì sao lại vinh quang ngất đi? Đây thật sự là một câu hỏi khó giải đáp trong lịch sử?"

Mặt Vũ Lâm Hanh đỏ lên.

Lúc này đến phiên Sư Thanh Y nhướng mày:" Cho nên?"

Vũ Lâm Hanh lẩm bẩm: "Ta hạ đường huyết được chưa? Ngươi nói hạ đường huyết có thể không ngất đi sao?"

Mặt nàng đỏ ửng mà cắn răng lặp lại: "Lúc đó ta hạ đường huyết."

Sư Thanh Y nghe xong, lấy ra một túi kẹo ngậm đưa cho nàng, cười khanh khách nói:"Là vị bạc hà, không cần cảm ơn ta."

Vũ Lâm Hanh: "......"

Dù sao cũng là cũng là ra ngoài làm việc, trong ba lô Sư Thanh Y chuẩn bị đều là đồ ăn đóng hộp, đồ khô, như bánh bích quy, các loại kẹo, chocolate chiếm tỉ lệ khá lớn, kẹo ngậm hương thực vật là lựa chọn hàng đầu.

Vui đùa thì vui đùa, Sư Thanh Y ngược lại thực sự lột một viên kẹo bạc hà đưa cho Vũ Lâm Hanh .

Vũ Lâm Hanh cũng không khách khí, há miệng ngậm lấy.

Sư Thanh Y lần này đạt được mục đích, một là vì xem tình trạng của Vũ Lâm Hanh, quan trọng hơn là lo lắng Vũ Lâm Hanh lúc tách khỏi mọi người lại hôn mê một đoạn thời gian đối với rất nhiều sự tình hiện nay không hay biết gì nên đến giải thích mọi việc cho nàng nghe một lần.

Trong đó những chuyện liên quan đến Quý Thọ Thôn, Thạch Lan cùng Âm Ca, Thiên Mạch cùng Thiên Thiên, quá trình tương đối phức tạp, Sư Thanh Y tận lực cân nhắc nói ngắn gọn.

Nghe đến đoạn Thiên Mạch cùng Thiên Thiên, Vũ Lâm Hanh nhìn chằm chằm vẻ mặt tươi cười sau khi tháo bỏ mặt nạ của Thiên Thiên, thấp giọng cảm thán: "Sư Sư, trước đó ta đã nói nữ nhân này tâm thần phân liệt, thật không ngờ đúng là bị ta nói trúng."

Vừa vặn Thiên Thiên nhìn qua bên này, ánh mắt mang theo tư vị khó hiểu, Vũ Lâm Hanh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ngồi nghiêm chỉnh.

Sư Thanh Y giải thích hoàn tất, miệng có chút khô, vì vậy bản thân cũng ngậm một viên kẹo bạc hà.

Kỳ thực trong lòng nàng rất muốn hỏi một chút xem Vũ Lâm Hanh trong ảo cảnh đã nhìn thấy gì, bởi vì liên quan đến bí mật cá nhân nên không tiện mở miệng.

Bất quá căn cứ những lời Vũ Lâm Hanh nói mơ, nàng đại khái cũng đoán được hẳn là ảo giác có liên quan đến mèo, một đàn mèo, nhất định là muốn bức điên Vũ Lâm Hanh.

Ảo cảnh nhằm vào nhược điểm cùng sợ hãi của con người, Vũ Lâm Hanh lúc đó có lẽ là thấy mèo.

Chỉ là, Vũ Lâm Hanh vì sao lại sợ mèo như vậy?

Sợ mèo sợ đến ngất xủi, nhất định không phải chứng sợ hãi đơn giản, Vũ Lâm Hanh trước đây nhất định đã trải qua chuyện nào đó liên quan đến mèo, mà chuyện này đối với nàng tạo thành cực đại ám ảnh, nên mới khiến nỗi sợ của nàng đối với mèo phóng đại, do đó hình thành loại bệnh tâm lý này.

Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, đột nhiên có chút đồng tình Vũ Lâm Hanh, đứng lên vỗ vỗ vai nàng, nói: "Ta xem ngươi nói đông nói tây, tình trạng khôi phục khôi tệ, không hổ là hảo đồng chí thân kinh bách chiến, tổ chức xem trọng ngươi, xin cứ tiếp tục phát huy. Biểu tỷ ta thân thể không tốt lắm, ta qua bên kia đây."

Vũ Lâm Hanh đỡ cằm, đôi mắt hoa đào nheo lại nhìn nàng.

Sư Thanh Y bị nàng nhìn nổi da gà: "Làm gì đây."

Vũ Lâm Hanh kéo cổ tay Phong Sanh qua nhìn đồng hồ một chút, lúc này mới cười nói: "Ngươi nói ngươi mỗi ngày trong miệng đều là biểu tỷ biểu tỷ, bình thường một tấc cũng không rời, thực sự là biểu muội tốt biết săn sóc a. Chậc chậc, ngươi xem đồng hồ đi, mới vừa đến thăm ta vài phút, hỏi tình huống của ta, lại cùng ta giải thích một số việc thì lập tức rời đi, thực sự là một giây cũng không muốn đợi."

Sư Thanh Y nghe nói đến đó, da mặt liền đặc biệt mỏng, trước đó bình tĩnh cũng không thấy nữa, trên mặt phiếm một tia đỏ nhạt:" Ngươi đây ....đây không phải nói lời vô ích sao? Nàng là biểu tỷ ta, ta không quan tâm nàng thì quan tâm ai?"

Vũ Lâm Hanh lòng đầy căm phẫn: "Ta là bạn của ngươi a, biểu tỷ ngươi bị thương, ta cũng bị thương. Bạn bè tốt không nên hảo hảo quan tâm sao?"

" Ta không phải đến an ủi ngươi rồi sao?" Sư Thanh Y chỉ vào miệng Vũ Lâm Hanh: "Ta còn cho ngươi kẹo."

" Đi chết đi, kẹo." Vũ Lâm Hanh nói: "Trọng...... Trọng thân khinh bạn."

Vốn dĩ nàng xuất phát từ thành ngữ, vô thức muốn nói "Trọng sắc khinh bạn", nhưng suy nghĩ lại thấy rất không thích hợp, nên vội vã sửa lại.

Thật không ngờ lúc sửa lại, nghe càng không thích hợp.

Cụ thể là chỗ nào không thích hợp nàng cũng không nói ra được. Nói Lạc Thần là thân thích của Sư Thanh Y, dù sao vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, quan hệ của hai nữ nhân này thực sự càng ngày càng khiến Vũ Lâm Hanh cảm thấy mờ mịt.

Thừa dịp Vũ Lâm Hanh đang suy nghĩ vấn đề quan hệ, Sư Thanh Y chuồn mất.

Lạc Thần đang ngồi ngay ngắn, cầm vải mềm yên lặng chà lau Cự Khuyết, Nguyệt Đồng chuyển sang nằm sắp bên cạnh.

Vốn dĩ cách đó không xa hơn nữa Lạc Thần tai thính mắt tinh, Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh nói gì nàng đều nghe rõ ràng, Lạc Thần dừng động tác lau kiếm, nâng mắt nhìn Sư Thanh Y.

Những vệt mồ hôi sớm bị nàng lau đi, khó chịu cùng thống khổ cũng nỗ lực áp chế, trong hoàn cảnh đặc thù này khiến nàng ở trước mặt Sư Thanh Y phải ẩn nhẫn giả như đang trong trạng thái tốt nhất.

Ý nguyện rất đơn giản, bất quá là không muốn khiến đối phương bận tâm mà thôi.

Sư Thanh Y thấy da thịt Lạc Thần tựa hồ càng trở nên trơn bóng so với trước đó, không biết vì sao khiến nàng nghĩ đến hoa quỳnh nở giữa đêm tối.

Hoa quỳnh nở vào ban đêm, tuy rằng trong suốt mỹ lệ nhưng sau khi màn đêm đi qua, chậm rãi tàn phai, chỉ còn lại xác hoa.

Lạc Thần cũng không biết tâm tư của nàng, nhẹ nhàng nâng khóe miệng: "Ta không có kẹo sao?"

Sư Thanh Y có chút ngượng ngùng mà buông ánh mắt xuống, ngồi xuống, trong miệng ngậm kẹo, lấy ra một hộp sữa viên cùng bao tay trong suốt duy nhất, đút cho Lạc Thần một viên.

Lạc Thần ngậm sữa viên, quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Thạch Lan đã yên lặng từ trong khe đá đi ra, trong ngực ôm đầy lăng huyết, thoạt nhìn giống như ôm một đống linh chi.

Từ vẻ ngoài đánh giá, lăng huyết tựa hồ phủ một lớp vỏ cứng.

Sư Thanh Y không thể nào đoán được ý đồ của Thạch Lan, chỉ biết là việc thu thập lăng huyết sẽ hoàn toàn chọc tức Thiên Thiên.

Thạch Lan chưa từng đạt được sự tín nhiệm của Thiên Thiên, cho nên nàng cũng không muốn nghiêng về bất kỳ phía nào, chỉ là đang nỗ lực duy trì cục diện hòa hoãn hiện này, cũng có thể nói là thăng bằng.

Loại thăng bằng này nàng cũng không muốn bởi vì có chút tranh chấp mà đánh vỡ, thời điểm đó đối với mọi người đang ở quỷ lâu mà nói là trăm hại không một lợi.

Dừng một chút, Sư Thanh Y nhẹ giọng đối với Lạc Thần nói: "Thiên Thiên nàng vừa rồi có hành động kì lạ gì không?"

Lạc Thần lắc đầu.

Sư Thanh Y nói: "Vậy chúng ta nên làm thế nào?"

Thạch Lan đã đem lăng huyết hái được nhét vào một cái túi vảo màu xanh, đôi mắt Thiên Thiên tựa hồ có chút đỏ, chính là phát ra cảnh báo.

Lạc Thần nói: "Yên lặng quan sát. Mục đích của chúng ta lần này nói cho cùng chỉ vì giả cổ trùng."

Đang nói, xa xa truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng người nói chuyện, Sư Thanh Y vội vã chiếu đèn pin trong tay qua hướng đó, bị ánh sáng chiếu vào, hai bóng người bắt đầu lay động.

Trong đó một bóng người cao cao đến thái quá, tỉ lệ thân thể vô cùng không cân đối, trong miệng còn đang lầm bầm, dường như đang mắng người, chỉ là không biết đang nói cái gì.

Sư Thanh Y nhìn thấy , khẽ nhíu mày, cảm giác có chút rợn người, chờ cái bóng cao đến gần, nàng mới nhìn rõ, thì ra cái bóng đó là do hai người tổ hợp.ư

Âm Ca dáng người thon gầy đang cưỡi trên vai Diệp Trăn, cười ha hả: "Cưỡi ngựa lớn, cưỡi ngựa lớn, con ngựa không nghe lời chút nào. Ta đánh con ngựa một roi, con ngựa liền phi nước đại! Phi nước đại! Nó thực sự thực sự không nghe lời! Nó vì sao không nghe lời như vậy !"

Sư Thanh Y cảm giác bản thân bị sét đánh trúng: "......"

Âm Ca nói đến chỗ cao trào, còn nắm lấy tóc Diệp Trăn, tóc của Diệp Trăn gần như biến thành tổ chim, Tô Diệc cũng ở bên cạnh giúp đỡ để tránh cho Diệp Trăn chịu đựng không được đem Âm Ca nắm xuống.

Diệp Trăn lộ ra vẻ mặt đau khổ cứ như cha mẹ chết, hùng hùng hổ hổ: "Cô nãi nãi ngươi đánh thì đánh đi, đừng nắm tóc ta nữa được không! Ta bình thường làm tóc mất rất nhiều tiền! Cổ ta bị thương, ngươi có thể ngồi yên một chút được không!"

Nha đầu ngốc trên vai lại vội vàng ra lệnh: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút! Không nghe lời!"

Diệp Trăn trong lòng chửi má nó, nhưng ngoài miệng nào dám nói, chỉ chạy nhanh như chớp đến trước mặt Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, cúi đầu tống Âm Ca đến trước mặt Sư Thanh Y: "Sư tiểu thư, dựa theo căn dặn của ngươi, hàng này ta đã mang đến. Làm ơn cho ta thêm phí tổn thất , phí tinh thần tổn thất, còn có phí chỉnh sửa kiểu tóc."

Sư Thanh Y cảm giác khóe miệng co rút, để Tô Diệc giúp đỡ, thật vất vả mới đem Âm Ca từ trên vai Diệp Trăn xuống được.

Tô Diệc sau khi giúp một tay liền chạy sang chỗ Vũ Lâm Hanh.

Diệp Trăn thì vẫn ở bên cạnh thao thao bất tuyệt: "Sư tiểu thư ngươi có biết nhiệm vụ này gian khổ cỡ nào hay không, có thể so với Hồng quân vượt núi tuyết, vượt thảo nguyên, trường chinh hai vạn năm nghìn dặm! Ta vừa dụ dỗ, vừa lừa gạt cuối cùng đem vị tổ tông này lên được đây."

Sư Thanh Y đối với Diệp Trăn quả thực phải nhìn với cặp mắt khác xưa, cười nói:"Vất vả rồi."

Âm Ca ở trên lưng Diệp Trăn vỗ vỗ, đối với Sư Thanh Y nói."Ngựa lớn nói ngươi muốn tìm ta, ngươi nói muốn chơi trò gì a? Chơi cưỡi ngựa lớn sao?"

Sư Thanh Y nở nụ cười.

Diệp Trăn lại muốn phát khóc.

Lúc này, một tiếng hô vang mang theo run rẩy truyền đến:"A âm!"

Âm Ca giống như chim sợ cành cong bắn lên, nhìn về phía Thạch Lan: "A.... A tỷ!"

Thạch Lan sắc mặt trầm đến đáng sợ: "Đến đây!"

Âm Ca vô thức trốn sang bên cạnh: "Không đến."

"Đến đây." Thạch Lan tăng âm lượng, đồng thời chạy đến chặn ở cầu thang, cắt đứt đường lui của Âm Ca.

Âm Ca chỉ đành lui lại phía sau, đôi mắt rưng rưng nhìn Diệp Trăn: "Ngựa lớn ngươi gạt ta, ngươi thế nào không nói a tỷ ở chỗ này! Ngựa lớn xấu xa! Ta không bao giờ tin ngươi nữa!"

Diệp Trăn ủy khuất lại bất đắc dĩ, đối với Thạch Lan nói:"Đại tỷ a, nàng chỉ là một tiểu cô nương, hơn nữa đầu óc...... Đầu óc có chút vấn đề nhỏ, ta nói ngươi có thể nói hay không nói chuyện ôn nhu một chút a?"

"Câm miệng!" Thạch Lan trừng mắt: "đây là chuyện nhà của ta, không đến phiên người ngoài xen vào?"

Diệp Trăn trong lòng mắng một câu, đứng yên không nói.

Mà Thạch Lan lời này vừa nói ra, những người ở đây quả thật không người nào có quyền xem vào.

Âm Ca mếu máo, dáng vẻ như sắp khóc vô cùng đáng thương, nói:"Ngươi dữ cài gì! Ngươi mỗi ngày chỉ biết bày ra vẻ mặt hung dữ, đối với ta cũng không cười một cái, ta muốn gả cho động chủ ngươi cũng không cho! Ngươi đáng ghét!"

"Ai bảo ngươi mỗi ngày đều không nghe lời, còn thường chạy đến nơi này! Ở đây nguy hiểm như vậy, là chỗ ngươi có thể tùy tiện đến sao!" Thạch Lan chỉ hận rèn sắc không thành thép, tức giận giơ tay lên.

Đôi mắt Âm Ca càng đỏ lên:"Ngươi..... Ngươi muốn đánh ta?"

Thạch Lan ngây người , thả thả xuống, ánh mắt trở nên mềm mại, không nói lời nào.

"Ngươi muốn đánh ta! Ngươi cư nhiên muốn đánh ta!" Âm Ca tức giận đến giậm chân, lập tức xoay người chạy vào bên trong.

Thạch Lan ở phía sau đuổi theo:"A âm, đứng lại! Nguy hiểm!"

Nhận thấy tình thế không ổn, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần cũng đuổi theo, Vũ Lâm Hanh cùng hai nam nhân bên cạnh cũng đứng lên theo ở phía sau, ánh đèn lay động trong bóng tối, cảm giác vô cùng rùn rợn.

Trên vách tường trước mặt xuất hiện một cầu thang treo dẫn lên tầng trên, chín mươi độ thẳng đứng, bậc thang vô cùng nhỏ hẹp, lại mỏng như lưỡi dao.

Cầu thang này thoạt nhìn rất giống loại thang ở khu du lịch trên núi, công nhân xây dựng cầu thang thẳng đứng dán trên vách núi chót vót, giống như con đường thông lên trời.

Âm Ca đứng dưới cái thang.

Bốn phía đột nhiên yên lặng đến đáng sợ.

Song diện hầu từ lâu biến mất không thấy, Sư Thanh Y đột nhiên có cảm giác, những con thú này cũng không phải kiêng kỵ trừ tà hương mà là cảm giác được nguy hiểm nào đó đến gần nên lựa chọn tránh né.

Lạc Thần cảm giác được gì đó, nhíu mày, nhắm mắt lại, ngưng thần yên lặng nghe.

Sàn sạt sàn sạt.

Tiếng ma sát lọt vào trong tai nàng, càng lúc càng rõ ràng.

Nàng đột nhiên mở mắt ra, lông mi run rẩy, lạnh nhạt nói: "Đến rồi!"

Âm Ca còn đang giận dỗi Thạch Lan, Lạc Thần vừa nói vừa chạy đến chỗ cây thang.

Sư Thanh Y cũng phát giác sự việc không ổn.

Lạc Thần cắn răng, đau đớn trong cơ thể giống như kim nhọn đâm vào thật sâu, nàng nhẫn nhịn, chạy nhanh đến chỗ của Âm Ca.

Sư Thanh Y theo sát phía sau.

Tốc độ của hai nữ nhân nhanh như chớp, nào ngờ một đạo bóng đen từ cầu thang xẹt xuống, so với các nàng nhanh hơn một bước.

Bóng đen thật dài quấn lấy Âm Ca, đồng thời dùng khí thể bàn long xuất hải cuộn mình giữa không trung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui