Dò Hư Lăng (hiện Đại Thiên) Edit

Chân Ứng Viễn vội vã ngắt điện thoại, tùy tiện nhét vào trong túi quần, đồng thời vẻ tươi cười trên mặt cũng tan mất, cúi người nói:” Nhị tiểu thư, sao ngươi lại rảnh rỗi lên đây?”

Ánh mắt quyến rũ câu người của Tiêu Dĩ Nhu liếc hắn, nhưng không trả lời mà chỉ không nhanh không chậm bước đến ghế sô pha ngồi xuống, tóc dài đen mượt, váy ngắn trên gối để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn còn muốn chói mắt hơn cả nắng xuân.

Chân Ứng Viễn biết tính tình của Tiêu Dĩ Nhu, liền thức thời không hé răng, khiêm tốn đứng đợi  Tiêu Dĩ Nhu mở miệng.

Trên bàn công tác có một cái bật lửa zippo, ngón tay thon dài của Tiêu Dĩ Nhu cầm lấy nó chơi đùa,  có chút không quan âm đến Chân Ứng Viễn nói:” Chân Ứng Viễn, những lời trước đó ngươi nói trong điện thoại là có ý quở trách ta sao?”

Chân Ứng Viễn ngay cả mồ hôi cũng không dám lau, đi qua đứng  bên cạnh bàn làm việc, giọng nói trầm thấp: “Nhị tiểu thư ngươi hiểu lầm rồi.”

Tiêu Dĩ Nhu nở nụ cười: “Ta hiểu lầm? Ngươi mới vừa mắng vương phó quản lí to gan lớn mật không phải còn rất oai phong sao?” Vương phó quản lí hắn là làm theo lời của ta, ngươi mắng hắn, kia cũng không phải là đang mắng ta sao.”

Chân Ứng Viễn hai tay xoắn vào nhau, cười lấy lòng nói:” Ta không biết đó là ý của tiểu thư, thật ra việc này là Tiêu tổng dặn dò to không được tìm người đến nâng giá, nên ta…”

” Câm miệng, ngươi lấy ca ca ra áp chế ta sao. Phòng đấu giá hiện tại tốt xấu gì cũng là do ta quản lý.” Tiêu Dĩ Nhu cười châm biếm, trong ánh mắt lộ ra một cổ lạnh lẽo,  Chân Ứng Viễn nhìn thấy trong lòng sợ đến phát run.

Chân Ứng Viễn làm người vốn khéo léo lõi đời, vào Tiêu gia đã lâu, đối với người và việc coi như nắm rõ, hai anh em Tiêu gia sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, tuổi trẻ đã nắm sản nghiệp của Tiêu gia, Hoàng Đô bất quá cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.

Nội bộ sóng ngầm mãnh liệt, rắc rối phức tạp, đối với Tiêu Mộ Bạch cùng Tiêu Dĩ Nhu hai người này mà nói nếu không có mười phần tâm cơ cùng thủ đoạn căn bản không thể nắm vững sản nghiệp này.

Chân Ứng Viễn đương nhiên biết nhị tiểu thư của hắn rất giỏi tiếu lí tàng đao (trong nụ cười có giấu dao), nàng cười càng vui vẻ, lại càng khiến Chân Ứng Viễn cảm thấy sợ hãi. Nhất là nhị tiểu thư này thường biểu hiện ra vẻ rất thích ăn chơi, chơi cũng rất lớn, rất nhiều thứ trong mắt nàng bất quá là một trò chơi không đáng tiền mà thôi, nàng nếu như chơi được thoải mái thì sẽ vui vẻ, còn như chơi không được thoải mái liền có thể đem mọi thứ hủy hoại.

“Nhị tiểu thư, lần này sợ rằng có chút khó giải quyết.” Chân Ứng Viễn cân nhắc rồi nói:”Chuyện nâng giá đã bị người khác vạch trần, đối phương còn đang chờ phản ứng của chúng ta, hơn nữa đó cũng là người không thể trêu vào, nếu như giải quyết không tốt, sợ rằng sẽ có phiền phức lớn.”

Tiêu Dĩ Nhu cúi đầu, cầm bật lửa bật ra một ngọn lửa, ánh lửa chiếu lên lông mi của nàng mang ra lạnh lùng hắn ám ánh vàng:”Ta biết là ai, ta lần này chỉ là muốn chơi đùa với nàng, không thực sự muốn nâng giá với nàng.”

Chân Ứng Viễn sửng sốt.

“Nữ nhân ca ca ta muốn, cũng không thể kém, không phải sao? Hiện nay xem ra nàng rất thông minh, cũng không biết thanh kiếm rỉ này thế nào lại lọt vào mắt của nàng cư nhiên lại có thể ra một cái giá cao như vậy, có chút thú vị.” Tiêu Dĩ Nhu trầm thấp cười, hướng Chân Ứng Viễn vươn tay: “Cầm đến.”

Chân Ứng Viễn có chút bối rối nhìn nàng.

“Ngu ngốc.” Tiêu Dĩ Nhu nhìn chằm chằm Chân Ứng Viễn: “Điện thoại di động.”

Chân Ứng Viễn đem điện thoại di động của mình đưa cho Tiêu Dĩ Nhu, Tiêu Dĩ Nhu mở nhật ký cuộc gọi tìm được một số điện thoại trong đó, ấn nhút gọi.

Sư Thanh Y đang nhắm mắt dưỡng thần trong phòng chờ nghe chuông điện thoại vang lên, mở mắt ra, thân thể ngồi thẳng trên sô pha sau đó nhận cuộc gọi, giọng nói nhạt nhẽo: “Chân quản lí.”

“Xin chào, Sư tiểu thư.”

Giọng nói của nữ nhân xa lạ khiến Sư Thanh Y lập tức đề cao cảnh giác:”Xin chào, Chân quản lí đâu?”

“Hắn hiện tại đứng bên cạnh ta, ta là người phụ trách chính của hội đấu giá.” Tiêu Dĩ Nhu liếc mắt nhìn Chân Ứng Viễn, nói: “Chân quản lí  giải quyết công việc không thỏa đáng, để cho kẻ đấu giá khống tiến vào làm cho Sư tiểu thư thêm phiền phức, đây là hắn thất trách, ta thay mặt hội đấu giá xin lỗi ngươi.”

“Đấu giá khống? Thì ra là như vậy.” Khóe môi Sư Thanh Y khẽ nhếch, hài hước cười cười: “Chỉ là ta còn chưa thấy qua hội đấu giá nào có người dám kêu giá khống đến bốn nghìn vạn, thực sự khiến ta mở rộng tầm mắt.”

Sư Thanh Y đã sớm biết bên Hoàng Đô có chết cũng không nhận bọn họ âm thầm giở trò, quả nhiên đối phương hiện tại xuất chiêu da mặt dày ra “đấu giá khống”, đem lý do ngụy trang kém chất lượng như vậy đến đối phó nàng.

“Đúng, thực sự xấu hổ. Chúng ta bên này đã hủy bỏ tư cách đấu giá của vị khách kia, mời hắn đi khỏi. Kêu giá trước đó coi như không tính, đấu giá sẽ được bắt đầu lại, ngươi có thể tranh giá một lần nữa.” Tiêu Dĩ Nhu vẫn ung dung nói.

“Như vậy, ta còn phải cảm ơn các ngươi đã xử lý thỏa đáng.” Sư Thanh Y nói: “Chỉ có điều, ta nghĩ quý hội trước kia lập ra một thỏa thuận, phàm là người đến tham gia đấu giá, nếu có ác ý kêu giá khống để nâng giá dẫn đến cuối cùng tranh được hàng như không thể chi trả đều phải trả một khoản lớn tiền bồi thường. Khoản bồi thường trị giá 50% thuộc về quý hội, cong 50% thuộc về người cuối cùng ra giá sau vị khách kia xem như bồi thường tổn thất.”

Khuôn mặt Tiêu Dĩ Nhu thoáng lạnh lẽo,nhưng khóe miệng ý cười vẫn không giảm:”Ai nha, Sư tiểu thư trí nhớ thật tốt, không sai trước đây là như thế, nhưng bất quá lần này là do sơ xuất của Chân quản lý, không để những vị khách vào trong ký tên cho nên hội đấu giá cả chúng ta cũng không thể cầm một cam kết không có chữ ký đến đòi vị khách số 15 kia bồi thường, không có bằng chứng  chúng ta cũng không còn cách nào. Thực sự là xin lỗi, Sư tiểu thư, chúng ta bất lực.”

Sư Thanh Y rốt cục cũng hiểu rõ  vì sao trước đây hội đấu giá luôn mời ký tên vào thỏa thuận mà riêng lần này lại không có, thì ra là đã sớm chuẩn bị biện pháp trói bỏ trách nhiệm.

Nhưng Sư Thanh Y cũng không vội, nàng lần này cũng không phải là thật muốn đền tiền, chỉ là bị bọn họ đùa giỡn trong lòng vận phần khó chịu mặc kệ thế nào cũng phải cho hội đấu giá biết chút nặng nhẹ.

Nàng dừng một chút, giọng nói nặng nề: “Đã như vậy không có giấy trắng mực đen kí tên vào thõa thuận, thật sự là không có biện pháp. Bất quá còn có một văn bản quy định, cho dù không có thõa thuận, những người đến tham gia đấu giá đều phải thực hiện đó là trước khi bắt đầu đấu giá phải đóng tiền ký quỹ cho hội, tiền ký quỹ sáu mươi vạn. nếu có người đấu giá khống, sáu mươi vạn đó 50% thuộc về hội, 50% còn lại hẳn là thuộc về người ra giá cuối cùng.”

Tiêu Dĩ Nhu yên lặng nửa ngày mới lành lạnh cười nói:”Đương nhiên, Sư tiểu thư, ba mươi vạn tiền bồi thường kia sẽ là của ngươi.”

Sư Thanh Y nhàn nhạt nói: “Phiên đấu giá có thể bắt đầu lại rồi sao?”

“Hiện tại một lần nữa bắt đầu, đã thông báo xuống phía dưới.” Tiêu Dĩ Nhu cầm bật lửa, lại bật lên một ngọn lửa:”Chúc ngươi vui vẻ.”

Điện thoại kết thúc, Sư Thanh Y hơi nhíu mày, gửi tin nhắn cho Trần Đống: “Giống như cũ, theo lời của ta mà làm.”

Tiêu Dĩ Nhu đưa điện thoại cho Chân Ứng Viễn, khóe miệng vẫn duy trì ý cười, đưa tay nâng má, ngước mắt nhìn camera giám sát của phòng đấu giá.

Chân Ứng Viễn đứng ở bên cạnh, thở cũng không dám thở mạnh. Từ nét mặt của Tiêu Dĩ Nhu mà phỏng đoán, nàng tuyệt đối không phải vui vẻ, nụ cười của nàng bây giờ rõ ràng là nàng chơi thua, cũng có thể  là dáng tươi cười lúc chơi không thoải mái.

Tiêu Dĩ Nhu nhìn phòng đấu giá một lần nữa bắt đầu kêu giá, người giơ biển liên tiếp, cảm thấy đặc biệt không thú vị.

Vốn dĩ ban đầu nàng chơi rất vui vẻ, hiện tại lại bị chị đâu tương lai đảo lộn, nàng đột nhiên có chút không biết là mùi vị gì.

Người gọi là chị dâu tương lai này bản thân và gia đình đều có tài lực rất lớn, có kiên nhẫn, đáng tiếc chính là khó có thể gây khó dễ nàng.

Ca ca đến lúc đó có thể chịu được nàng sao?

Ánh mắt Tiêu Dĩ Nhu đảo qua trên màng hình, cuối cùng đảo đến một góc hẻo lánh trên màn hình.

Trong góc một nữ nhân mặc áo sơ mi trắng đang nhàn nhã ngồi uống trà, dưới góc quay của camera giám sát lộ ra khuôn mặt đường cong tinh xảo xinh đẹp, sắc mặt vẫn giống như lần trước gặp mặt, chỉ có xa cách cùng nhạt nhẽo.

Tiêu Dĩ Nhu chỉ vào nữ nhân kia nói với Chân Ứng Viễn: “Ngươi biết vị khách này?”

Chân Ứng Viễn thăm dò nhìn màn hình, nói:”Ngươi nói Lạc tiểu thư sao?”

“Nàng họ Lạc?” Sắc mặt  Tiêu Dĩ Nhu một lần nữa trở nên tươi tắn:”Tên gọi là gì?”

“Lạc Thần.” Chân Ứng Viễn thấp giọng nói: “Lạc tiểu thư xem như khách quen của ta, trong tay nàng có không ít thứ tốt, đều là vật giá trị liên thành. Lần này nàng chỉ là đến xem náo nhiệt, từ đầu tới đuôi không có ra giá, cũng không có ý ra giá.”

“Ân.” Tiêu Dĩ Nhu trầm ngâm, cuối cùng căn dặn nói:”Chân Ứng Viễn, ngươi đem tài liệu đăng ký của vị Lạc tiểu thư này đến cho ta xem.”

Bán đấu giá rốt cục lúc gần 12h thì kết thúc, lúc búa gõ xuống, Lạc Thần đứng lên lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng đấu giá.

Không ai quấy rối, Sư Thanh Y cuối cùng thuận lợi ôm được cổ kiếm. Bất quá bởi vì trải qua sự cố giá trị của cổ kiếm trong mắt mọi người cũng có chút thay đổi nên những người muốn tranh cũng nhiều hơn, nhiệt tình hơn.

Cuối cùng chín trăm bốn mươi vạn thành giá, khấu trừ số tiền bồi thường của số 15 là ba mươi vạn, cuối cùng giá là chín trăm lẻ một vạn.

Sư Thanh Y thõa mãn ôm cổ kiếm về, trong lòng phức tạp không nói nên lời. Nàng dĩ nhiên là vui mừng, nhưng vui càng nhiều lại càng xấu hổ quẫn bách cùng sợ hãi.

Loại sợ hãi  này, cũng chỉ có chính nàng biết.

Sau khi tan cuộc, Sư Thanh Y và Trần Đống lái xe trực tiếp trở về Mặc Nghiễn Trai. Dương thúc nhận được điện thoại, đã tại phòng xử lý đồ cổ chuẩn bị sẵn mọi thứ, lưu lại Trần Đống cùng vài nhân viên khác trông coi ngoài tiệm. Sư Thanh Y và Dương thúc mang theo cổ  kiếm vào căn phòng bí mật chuyên dùng xử lý đồ cổ.

Căn phòng này dùng để vệ sinh và quản lý một ít đồ cổ, trong Mặc Nghiễn Trai rất nhiều thứ mới thu mua về đều sẽ  tại phòng này tiến hành sắp xếp xử lý. Chỉ là loại công việc vệ sinh đồ cổ này rất tinh tế phức tạp, nếu như không có kinh nghiệm và trang bị kỹ thuật người bình thường tuyệt đối không dám động tay vào.

May mà Dương thúc vè phương diện này rất có kinh nghiệm,  ở thành phố này Dương thúc xưng đệ nhị cũng không ai dám xưng đệ nhất.

Dương thúc đem cổ kiếm đặt trên giá kiếm, quan sát một hồi rồi mới nói:”Kiếm này xem ra bị tổn hại rất nghiêm trọng, khó trách Hoàng Đô kia cũng không dám xủ lý, trầm tích dyaf như vậy, chỉ cần có chút sơ suất,  toàn bộ thân kiếm đều sẽ bị phá hỏng.”

Sư Thanh Y thay bộ âu phục ra, mặc quần áo chuyên dùng khi làm vệ sinh đồ cổ, đang đứng ở cạnh bàn mang găng tay, nghe được lời Của Dương thúc không khỏi có chút thất vọng, nói:” Thế nào, Dương thúc, ngươi cũng không có biện pháp sao?”

Dương Thúc nhếch miệng cười: “Nha đầu, không tin tưởng ở Dương thúc của ngươi sao?”

Sư Thanh Y hiểu rõ, nở một nụ cười nhàn nhạt, mang găng tay bắt đầu làm vệ sinh. Dương thúc là người phụ trách chính còn Sư Thanh Y ở bên cạnh làm trợ thủ, ngoại trừ dung dịch vệ sinh đặc chế, vải mềm, còn cần dùng đến một cái nhiếp nhỏ, các loại bàn chải kích cỡ khác nhau để quét bụi trầm tích, toàn bộ quá trình làm vệ sinh vô cùng rườm rà cùng gian khổ.

Cơm trưa cũng do Trần Đống từ bên ngoài gọi mang đến, Sư Thanh Y cùng Dương thúc nhanh chóng ăn xong sau đó lại tiếp tục công việc.

Vốn dĩ Sư Thanh Y cho rằng có thể xử lý xong trước sáu giờ chiều, có thể về nhà cùng Lạc Thần ăn cơm chiều, kết quả đã qua sáu giờ tiến độ cách lúc hoàn thành vẫn còn một khoảng lớn, Sư Thanh Y cũng không có cách nào, chỉ đành gọi cho Lạc Thần một cuộc điện thoại.

Sư Thanh Y chột dạ nói dối xong, Lạc Thần ở đầu bên kia điện thoại nhàn nhạt trả lời nàng: “Được, đừng về quá trễ là được rồi.”

Sư Thanh Y nghe được giọng nói mềm mại mà thanh lạnh của Lạc Thần,  có chút ngẩn ngơ, Dương thúc bên cạnh thấy nàng khuôn mặt ngẩn ngơ mất hết hồn vía, thấp giọng thân thiết nói: “Sư Sư, nói điện thoại với ai đây?”

” Không với ai, một người bạn thôi.” Sư Thanh Y lau mồ hôi, cúi đầu tiếp tục vệ sinh cổ kiếm.

Dương thúc chính là một lão bánh quẩy* tinh quái, híp mắt cười nói: “Là nam?”

“Đừng nói bậy.” Sư Thanh Y trừng hắn.

“Được được, ta nói bậy.” Dương thúc ha ha cười , cầm cái nhíp bắt đầu làm sạch trầm tích trên thân kiếm, rồi lại dùng dụng cụ cạo sơ qua hai bên thân kiếm, qua vài phút râu mép của hắn kích động run lên:” Đây…đây là…”

Sư Thanh Y hỏi: “Phát hiện cái gì sao?”

“Sư Sư, ngươi xem chỗ này.” Dương thúc cẩn thận nâng cổ kiếm đã sắp hồi phục dáng vẻ ban đầu lên cho Sư Thanh Y xem. Phía trên chạm khắc hoa văn cổ xưa, thỏa đáng khắc vào thân giữa thân kiếm, trôi chảy như nước, hoa văn này chạm khắc uống lượng theo thân kiếm nhìn cực kỳ thanh lệ.

Mà thân bên phải thân kiếm khắc một dòng cổ triện* :”Khuyết nhân, dĩ hữu dụng nhân.”

Sư Thanh Y đã nhìn ra, cũng rất kinh ngạc: “Đây lại có thể là kiếm do danh sư đúc kiếm Âu Dã Tử của nước Sở đúc, cự khuyết kiếm.”

Dương thúc gật đầu, trong thanh âm che dấu không được kinh ngạc cùng vui mừng:” “Khuyết”, thời cổ có thể thay cho nghĩa “thiếu”. Năm đó sau khi đúc xong Cự Khuyết, những người bên ngoài một lòng muốn tranh đoạt bởi kiếm này không gì phá nổi, phàm là người nắm giữ Cự Khuyết đều không có chỗ hổng, cho nên mới gọi là Cự Khuyết. Vật này không phải đồ cổ bình thường, mà hiện tại có thể xem thần khí cấp bậc  là quốc bảo a,  căn bản đã không thể dùng tiền để đo lường giá trị của nó. Sư Sư, ngươi chụp nó mang về thực sự rất đúng, chín trăm lẻ một vạn, trên thực tế không bằng phần lẻ giá trị của nó.”

Dương thúc hưng phấn huyên thuyên chính là muốn nói giá trị của Cự Khuyết không thể dùng giá trị trong thương nghiệp để đo lường, nhưng Sư Thanh Y sao còn nghe vào những lời này.

Trong lòng nàng lúc này chỉ có một loại vô cùng kích động,  danh kiếm nổi tiếng nhất thời xuân thu chiến quốc, Cự Khuyết kiếm , lại có thể thuộc về Lạc Thần.

Thanh kiếm thanh nhã mà phát ra kiếm khí sắc lạnh, loại mỹ lệ này, cũng chỉ có nữ nhân lóa  mắt như nàng mới có thể xứng với nó.

Sau khi biết đây là Cự Khuyết, công việc vệ sinh càng thêm gian khổ cùng cẩn thận, hai người bận rộn làm việc đến tận 12h đêm cuối cùng cũng đại công cáo thành.

Cự Khuyết trả qua hai người gần như không ngừng nghỉ làm vệ sinh cuối cùng một lần nữa tỏa sáng, bắt đầu sinh mệnh thứ hai, kiếm khí mãnh liệt mà lạnh lẽo theo đó phát ra sống động.

Sư Thanh Y mang ra một hộp kiếm trong tiệm, lấy ra thanh cổ kiếm vốn được cất giữ trong hộp, đem Cự Khuyết đặt vào trong đó. Dương thúc tuổi tác đã cao, lại làm việc lâu như vậy nên vô cùng mệt mỏi, Sư Thanh Y liền để Trần Đống lái xe đưa Dương thúc về nhà nghỉ ngơi, còn bản thân thì mang theo hộp kiếm trở về nhà.

Đẩy cửa nhìn vào, phòng khách chỉ còn một mảnh đen kịt vắng vẻ, bóng đêm nặng nề che đi ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, dưới tác dụng của máy điều hòa, đêm mùa hạ trở nên lạnh như nước, có ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu trên sàn nhà tựa như trãi một lớp cát mịn.

Nhưng đèn trong phòng sách vẫn còn sáng.

Sư Thanh Y đem hộp kiếm cất kỹ, sau đó có chút thấp thỏm nhẹ nhàng đi đến phòng sách.

Máy tính bảng đặt trên bàn bởi vì thời gian dài không thao tác nàm hình đã chuyển sang chế độ ngủ, bên cạnh đặt vài phần tài liệu học tập, Lạc Thần đang an tĩnh nằm gục trên bàn, lấy tay thay gối, xem ra thật sự đã ngủ. Bút máy bên cạnh nàng còn chưa đóng nắp, còn nhớ lúc đầu nàng không quen dùng bút máy, vẫn luôn dùng bút lông loại nhỏ để viết chữ, sau đó là Sư Thanh Y cầm tay nàng , chậm rãi luyện tập tìm cảm giác, cuối cùng nàng mới thích ứng việc dùng bút máy.

“Lạc Thần, trở về phòng ngủ thôi.” Sư Thanh Y đến gần Lạc Thần đang gục trên bàn ngủ, cúi  thấp người, nhẹ giọng nói.

Lạc Thần yên lặng không có phản ứng, hô hấp mềm mại, nhẹ nhàng thở ra trên lưng bàn tay đang đặt trên bàn của Sư Thanh Y. Tóc của nàng rất dài, đen óng mềm mại, lười biếng phân tán trên vai, mang theo trầm tĩnh cùng quyến rũ của bóng đêm, áo ngủ bằng vải bông dán vào người, lộ ra đường cong mị hoặc của thân thể.

Nàng tựa như trăng khuyết, nhưng ánh trăng này cũng đủ khiến cho ánh mắt của Sư Thanh Y trở nên nóng rực.

Sư Thanh Y vươn tay, nỉ non gọi:”Lạc Thần.”

Tay nàng cực kỳ nóng, chạm đến gương mặt của Lạc Thần, nhẹ nhàng mà vuốt ve qua lại, dường như muốn hòa tan ở trên đó.

p/s: Lão bánh quẩy : châm biếm người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh.

Cổ triện : Một loại chữ cổ của người Hán.

Khuyết nhân, dĩ hữu dụng nhân : chỗ này thật sự quá khó edit T__T có lẽ đại khái là : con người có chỗ khiếm khuyết, dùng kiếm này bổ khuyết thành hoàn chỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui