Đôi mắt đen kịt của Lạc Thần lẳng lặng mà chăm chú nhìn Sư Thanh Y, hai tay vẫn ôm chặt thắt lưng nàng, đem nàng giữ chặt trong lòng.
Gần gũi dán hợp như vậy cũng đủ mập mờ đến khiến cho mặt đỏ tim đập, thế nhưng vẻ mặt của Lạc Thần vẫn nhạt nhẽo như nước, nếu không phải ngọn đèn trong phòng khách chiếu rọi ra ôn nhu trong mắt nàng thì xem ra người đang ôm Sư Thanh Y cũng giống như một khối băng điêu khắc.
Trong phòng khách một mảnh tĩnh mịch.
Sư Thanh Y vẫn như trước duy trì tư thế ôm cổ Lạc Thần, loại không khí tịch mịch này đem người dằn vặt đến phát điên, càng lúc càng khó chịu. Nàng xem đến thần sắc của Lạc Thần không có chút thay đổi, đột nhiên cảm thấy bản thân đặc biệt buồn cười, hơi men cùng bắt đầu từng chút từng chút tan đi.
Chóp mũi của Lạc Thần gần như chạm đến khuôn mặt của Sư Thanh Y, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Thanh Y, ngươi say.”
Nhẹ tựa lông hồng chính là câu nói miêu tả chính xác ngữ khí của Lạc Thần lúc này, loại ngữ khí này rơi vào trong tai Sư Thanh Y, hai tay nàng cuối cùng vô lực không ôm nổi nữ nhân trước mắt nữa.
“Hiểu được bản thân lúc này đang nói cái gì sao? Ân?” Lạc Thần tiếp tục hỏi Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y khó khăn cử động môi muốn nói nhưng lại không nói ra lời.
Bản thân đang nói gì?
Đang làm gì?
Trước đó nàng thật sự đã say nhưng hiện tại nàng đã chậm rãi thanh tỉnh lại, hơn nữa còn là loại thanh tĩnh đến không thể thanh tỉnh hơn nữa.
Mới vừa rồi mượn rượu mà lớn mật đem tình cảm trong lòng không chút nào giấu diếm nói ra, kỳ thực cũng là lần đánh cược lớn nhất trong cuộc đời của Sư Thanh Y. Trong lúc nửa tỉnh nửa say nội tâm nàng thấp thỏm cùng khác vọng, sau khi hỏi vấn đề kia rồi cứ như vậy mà chờ đợi Lạc Thần cho nàng một đáp án.
Hiện tại, Lạc Thần thật sự đã cho nàng một đáp án.
Nhưng buồn cười chính là, Lạc Thần không đáp ứng nàng, cũng không cự tuyệt nàng, thậm chí một biểu tình đặc biệt cũng không có, mà chỉ xem lời nói của nàng như lời của ma men không thể xem là thật.
Sư Thanh Y cảm thấy đầu đau đến sắp nứt ra. Nàng buông tay, từ trong lòng Lạc Thần thối lui, cuộn mình vào một góc sô pha, im lặng tự mình xoa mi tâm.
Nàng tránh Lạc Thần xa một chút, một chữ cũng không nói, dáng vẻ tịch liêu mà trầm lặng, trên mặt vẫn lưu lại một tầng đỏ ửng khến người khác yêu thương như đã không phải do tác dụng của cồn nữa, mà là bởi vì sự xấu hổ trong lòng nàng.
May mà say rượu xem như giúp nàng che giấu, dù sao thì hình tượng của nàng hiện tại chính là một kẻ say như chết, là một cái bình vỡ vứt đi, cho dù nàng lui tại một chỗ không nói lời nào như vậy, trong mắt người khác bất quá cũng chỉ là cho rằng nàng uống nhiều nên khó chịu mà thôi.
Ai sẽ đi trách lời nói, việc làm của một người say kia chứ.
Những hành vi cùng ngôn ngữ lúc này đã bị cồn tác động, trở nên khoa trương mà điên cuồng, thông thường đều là không thể trách được.
Cho nên cũng tương tự như vậy, ai sẽ quan tâm lời bày tỏ của một con ma men kia chứ. Loại bày tỏ này không xem là thật, bất quá là cồn ngấm vào quá nhiều đầu óc nóng đến hư nên mới có thể thốt ra những lời như thế, khiến người khác cho rằng mình nói năng tùy tiện không hề có thành ý, cũng khó trách Lạc Thần không có phản ứng gì.
“Ngươi uống nước trước, ta đi phòng bếp chuẩn bị trà gải rượu cho ngươi, nếu không sáng mai rời giường sẽ rất đau đầu.” Lạc Thần đưa cho Sư Thanh Y một ly nước, Sư Thanh Y vẫn như trước cúi đầu, cuộn mình không tiếp nhận, Lạc Thần thấy nàng bất động đành phải đỡ cằm của nàng, cẩn thận từng chút uy cho nàng uống.
Ngay cả nước uống vào trong miệng cũng cay đắng như vậy, có thể so với nước mắt.
Lạc Thần uy Sư Thanh Y uống nước xong, liền đến phòng bếp dùng dấm cùng đường đun lên, rất nhanh đã nấu xong một chén dấm đường, sau đó mang chén trở lại phòng khách, chờ đến lúc độ ấm vừa phải lại từng chút uy Sư Thanh Y uống.
Loại dấm đường này là phương thuốc cổ truyền giải rượu rất hiệu quả, Sư Thanh Y uống xong cảm giác tứ chi đều ấm áp dễ chịu,cảm giác khó chịu do tác dụng của cồn cũng dần dần giảm bớt.
Tinh thần nàng tuy rằng đã thanh tĩnh, thân thể cũng thư thái, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Lạc Thần. Nàng cứ thế cuộn mình lại như ốc sên trốn trong vỏ, rất lâu vẫn không nói lời nào, Lạc Thần cũng như vậy yên lặng mà cùng nàng ngồi trên sô pha.
Qua thật lâu, Sư Thanh Y len lén giương mắt liếc nhìn Lạc Thần đang yên lặng ngồi một bên, nhìn thân ảnh thon gầy của nàng, cảm thấy đặc biệt thương tiếc nàng, rốt cục cố lấy dũng khí nói: “Lạc Thần, đã khuya rồi, ngươi trở về phòng ngủ đi.”
“Hiện tại cảm giác tốt hơn chưa?” Lạc Thần nhìn qua, nói.
“… Khá hơn rồi.” Giọng nói Sư Thanh Y thấp mà mềm mại:” Vừa rồi là ta uống say.”
Lạc Thần thản nhiên gật đầu: “Ân.”
“Tửu lượng của ta không tốt, lúc uống say thường nói năng lung tung, ngươi đừng để ý, đừng….đừng để trong lòng.” Sư Thanh Y mở miệng, đáy lòng lại như là bị đao nhọn hung hăng lăng trì.
Kỳ thực những lời đó đều không phải nói lung tung, mà đều là tình cảm chân thật trong lòng nàng, nhưng rơi vào hoàn cảnh hiện tại lại chỉ có thể nói dối để che giấu.
Nàng thật sự mong muốn Lạc Thần đem lời nói của nàng để ở trong lòng, rồi lại sợ Lạc Thần bởi vì những lời này chán ghét nàng, rời xa nàng, cho nên mới mâu thuẫn mà hy vọng Lạc Thần không để ý đến.
“Đến đây.” Lạc Thần cũng không một vết tích bỏ qua những lời này của nàng, chỉ là đứng lên, đưa tay đến nâng Sư Thanh Y dậy:”Trở về phòng.”
Sư Thanh Y thuận theo động tác của Lạc Thần, trong sự dìu đỡ của nàng mà đi về phòng ngủ. Nguyệt Đồng đang ghé vào góc sàn gần sân thượng ngủ, Sư Thanh Y mặc áo tắm ngồi ở mép giường, yên lặng nhìn Lạc Thần giúp nàng mở điều hòa, nhìn Lạc Thần đem áo ngủ của nàng từ trong tủ lấy ra, nhìn Lạc Thần giúp nàng làm tốt tất cả những việc này.
Nữ nhân này mỗi một việc đều là săn sóc tỉ mỉ như vậy, săn sóc đến khiến nàng dường như uống phải một chén độc dược.
Chén độc dược này trộn lẫn mật ngọt, đã thấm thật sâu vào lục phủ ngủ tạng của Sư Thanh Y, nàng đã không thể nào trốn thoát được nữa, nàng cũng không muốn chạy trốn, cho dù độc chết cũng là ngọt.
“Chuông báo thức trong điện thoại ta đã giúp ngươi tắt đi, ngươi uống rượu, ngày mai nên ngủ thẳng giấc, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Sư Thanh Y kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng dần rời đi, bên tai đột nhiên xuất hiện một giọng nói ôn nhu của nữ nhân.
— — Thanh Y, ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa ngươi.
Sư Thanh Y còn đang ngơ ngẩng, bên kia Lạc Thần đã đi đến cửa, nâng tay đem đèn phòng ngủ tắt đi. Phòng ngủ rơi vào một mảnh mờ mịt, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của ngòn đèn ngoài hành lang soi ra một chùm ánh sáng.
Ánh sáng kia rơi xuống vai Lạc Thần, ngay cả trên tóc nàng cũng đều là vầng sáng nhu hòa.
Bóng lưng của nàng mơ hồ, dường như thực sự sẽ rời đi.
“Lạc Thần, đừng đi.” Sư Thanh Y dường như mê muội từ mép giường bật dậy, bước chân hướng Lạc Thần chạy đến, từ phía sau ôm lấy thắt lưng của nàng.
Nàng ôm thật chặt, gương mặt tựa hồ dính sát vào lưng Lạc Thần, hận không thể đem bản thân khảm vào thân thể nữ nhân này.
Thân thể Lạc Thần dường như trở nên cứng nhắc, sau đó tùy ý nàng như vậy từ phía sau ôm mình, cũng không nhúc nhích.
“Ta thích ngươi.” hai tay của Sư Thanh Y nắm lại trước bụng Lạc Thần, có chút nghẹn ngào mà nỉ non: “Ta hiện tại không phải nói trong lúc say, ta rất tỉnh táo, tỉnh táo vô cùng.”
Lạc Thần cúi thấp đầu, đưa lưng về phía Sư Thanh Y, tóc dài xõa xuống che đi nửa khuôn mặt, ánh đèn ngoài hành lang chiếu thành một đường trên khuôn mặt nàng.
Nàng giống như cuối cùng đã tìm được món bảo vật mà bản thân nhớ mãi không quên, như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Ta biết ngươi nghĩ rằng ta nói lời say, cho là ta nói đùa, cho nên mới không cùng ta so đo. Có lẽ… Có lẽ ngươi cảm thấy là ta uống say nên mới cùng ngươi nói những lời này, là không tôn trọng cảm giác của ngươi, những điều này….những điều này không quan trọng nữa, đã không còn quan trọng nữa. Hiện tại, ta rất tỉnh táo, ta biết rõ bản thân đang nói cái gì, đang làm những gì.”
Sư Thanh Y ôm thắt lưng Lạc Thần, cảm giác trong lòng đau đến vỡ vụn:”Ta biết ngươi trước đây đã gã cho người khác, nếu như ngươi không thể chấp nhận một nữ nhân cũng không sao, ta thích ngươi là chuyện của ta, ngươi không cần phải đáp lại cái gì. Ta chỉ xin ngươi đừng chán ghét ta, cũng đừng vì chuyện này mà chọn lựa rời đi để trốn tránh ta…. Qua đêm nay, tất cả đều vẫn giống như trước đây, không có gì thay đổi, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta thực sự thích ngươi, thích ngươi, thích ngươi, thích ngươi….”
Nàng liên tiếp lặp lại mấy lần, ngón tay nắm chặt áo ngủ của Lạc Thần, nắm thật chặt giống như đây là cộng rơm cứu mạng cuối cùng của nàng tối hôm nay.
Lạc Thần vẫn trầm mặc bất động.
Sư Thanh Y ôm nàng, đem cái ôm này xem như một lần cuối cùng điên cuồng:”Ngươi để ta ôm một lát, chỉ một lát, rất nhanh… Rất nhanh sẽ trở lại như trước.”
Thân thể Lạc Thần cử động, cuối cùng chậm rãi xoay người lại. Nàng thoáng cúi đầu, ánh mắt đen kịt sâu thẩm so với bóng đêm còn sâu hơn:”Còn nhớ món quà ngươi tặng ta sao? Cự Khuyết.”
Trên lông mi của Sư Thanh Y lóe ra vài tia nước, có chút hoang mang mà nhìn nàng.
“Ngươi tặng ta quà, ta cũng cần phải có qua có lại.” Lạc Thần một tay đặt sau gáy Sư Thanh Y, một tay áp lấy má của nàng:”Ta muốn tặng ngươi một món quà.”
Đầu ngón tay của nàng nóng bỏng, từ gương mặt di chyển xuống, đặt tại môi Sư Thanh Y vuốt nhẹ, nóng đến gần như đem đôi môi kia thiêu đốt.
Môi Sư Thanh Y khẽ nhúc nhích, dưới sự âu yếm của đầu ngón tay Lạc Thần, ý thức của nàng bắt đầu sụp đổ.
“Mở miệng.” Đáy mắt Lạc Thần ngậm ý cười, ôn nhu ra lệnh cho nàng.
Sư Thanh Y đoán được là chuyện gì, hai tay gắt gao nắm chặt lưng Lạc Thần, thuận theo khẽ hé môi.
Khuôn mặt của Lạc Thần dán đến gần, một tay nâng cằm của Sư Thanh Y, nàng thở ra là hương thơm ngào ngạt mềm mại, lúc nàng ngậm lấy cánh môi, gần như khiến Sư Thanh Y run rẩy đến sắp tan ra. Đôi môi nóng rực mà ướt át của hai người dung nhập vào nhau, không một khe hở, bởi vì Sư Thanh Y mở miệng, nên đầu lưỡi của Lạc Thần rất dễ dàng tiến vào, cùng Sư Thanh Y dây dưa một chỗ.
Nụ hôn này đối với Sư Thanh Y mà nói quả thực là có ngàn vạn kinh hỉ, Sư Thanh Y hoang mang ngỡ đây là giấc mơ. Thế nhưng loại cảm giác dây dưa ướt át cùng chìm đắm này rất chân thật, nàng dứt bỏ tất cả suy nghĩ, chỉ để loại hôn môi này mang đến kích thích đem nàng đưa vào đám mây.
Tay của Lạc Thần dường như còn muốn thăm dò thân thể của Sư Thanh Y, lòng bàn tay dán lên đường cong của thân thể, mỗi một lần vuốt ve đều chuẩn xác đến mức tận cùng.
Tay nàng cản rỡ mà vuốt ve, giống như người cá, thâm nhập vào vạt áo của Sư Thanh Y dò xét, chạy quanh vòng eo quang lỏa của Sư Thanh Y.