Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

"Đúng vậy, chuyện luyện tàng thi cổ trêи diện rộng ở phủ Tô Châu chị có ấn tượng rất sâu, nhưng cuối cùng vẫn không có đầu mối, không biết là người nào gây ra." Lạc Thần bưng bát cơm lên: "Hôm nay lại ở công viên phát hiện tàng thi cổ, tuy rằng đã hơn sáu trăm năm từ lâu không phải chuyện của mình nhưng cũng khó tránh để tâm."

Sáu trăm năm được nàng nói ra một cách rất đạm nhạt, tựa hồ nhẹ hơn cả lông vũ.

Nhưng thực tế, sáu trăm ba mươi tám năm, là biết bao năm tháng sâu dày lịch sử.

Thay triều đổi đại, mãi cho đến Đại Minh sụp đổ, quân Thanh tiến vào, lại đến vương triều phong kiến cuối cùng của Trung Hoa tan rã. Thậm chí thời dân quốc, chiến tranh kháng Nhật, nội chiến, nạn đói, thời đại tri thức, đến cải cách mở cửa, một đoạn lịch sử, đều cuốn theo dòng chảy thời gian.

Mà Lạc Thần, nàng lại thoát li tất cả.

Nàng chỉ một mình cô độc, bị giam cầm trong thủy tinh quan, ngủ say dưới lòng đất, mặc cho bên ngoài sáu trăm ba mươi tám năm lưu chuyển, đều không liên quan đến nàng.

Nàng đã từng sống thanh lãnh cô độc, thời gian đối với nàng là lao tù, mãi đến một người xuất hiện cứu vớt nàng, cho nàng một giấc mộng hoa lệ, lao tù đó mới bị phá vỡ. Cùng nhau gắn bó một thời gian, biến cố lại lần nữa đẩy nàng vào vực thẳm thời gian.

Mà lúc đó, thời gian hoàn toàn từ bỏ nàng.

Chỉ lưu lại cho nàng một mảnh tĩnh mịch hơn sáu trăm năm dưới lòng đất.

Nghe Lạc Thần nói xong, không biết vì sao trong lòng Sư Thanh Y mơ hồ đau xót, nhẹ nhàng nói: "Em nhớ trước đây chị đã nói, có một số chuyện chị không nhớ rõ. Có lẽ chuyện tàng thi cổ ở phủ Tô Châu chính là phát triển sau thời điểm chị không còn nhớ rõ? Nếu như chị đã không nhớ, thì không rõ chuyện này cũng rất bình thường. Chị đối với tàng thi cổ để tâm như vậy, cũng là vì nguyên nhân này sao?"

Lạc Thần ngước mắt nhìn Sư Thanh Y, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.

"Nếu như điều kiện cho phép, chúng ta có thể điều tra chuyện tàng thi cổ lần này." Giọng nói của Sư Thanh Y ôn nhu: "Lạc Nhạn Sơn cổ mộ, còn có quỷ lâu, đều liên quan đến chuyện của chị trước kia, em biết chị nhất định sẽ nỗ lực điều tra chân tướng, cho bản thân một câu trả lời. Dù sao thì cũng còn nhiều thời gian, chúng ta nhất định sẽ điều tra được."

Lạc Thần yên lặng nhìn nàng.

Sư Thanh Y bị nàng nhìn có chút xấu hổ, nâng cằm nói: "Được rồi, đang lúc ăn cơm, chúng ta không nên nói cái gì cổ trùng án mạng các loại, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị."

Lạc Thần gật đầu, bầu không khí giữa hai người lại trở về thanh tĩnh như trước đó.

"Nga, em phát hiện chị thế nào lại không ăn cá." Sư Thanh Y động đũa, gắp một miếng cá giấm đường nàng tổn hao tâm sức làm, nói: "Lâu như vậy rồi, nhưng mỗi lần em làm cá, chị gần như đều không động đũa. Em làm cá không hợp khẩu vị của chị sao?"

"Chị nói rồi, chị rất thích tài nấu ăn của em, sao lại không hợp khẩu vị." Ánh mắt Lạc Thần có chút phức tạp, thấp giọng trả lời: "Chỉ là, bản thân chị không thích ăn cá."

"Chị lớn như vậy, thế nào lại kén ăn giống như trẻ con a?" Sư Thanh Y cười rộ lên, khuyên bảo: "Thịt cá là thực phẩm rất tốt cho sức khỏe, giàu axit amin, đẹp da lại phát triển trí tuệ, nữ nhân ăn có thể thông minh, cũng sẽ xinh đẹp, không được, chị phải ăn một chút."

Ánh mắt Lạc Thần liếc nhìn nàng, mặt không chút thay đổi: "Thanh Y, nói như vậy, chị không ăn cá, cho nên không thông minh, cũng không xinh đẹp?"

Sư Thanh Y thiếu chút nữa mắc nghẹn, vội vãi giải thích: "Không phải, em căn bản là không phải ý này, chị nghìn vạn lần đừng nghĩ sai. Chị rất thông minh, cũng vô cùng xinh đẹp…."

Lạc Thần cúi đầu cười, Sư Thanh Y nhìn thấy, vội vã ngừng đề tài vừa rồi, rầu rĩ mà chuyển sang chuyện khác: "Em là nói, nếu như chị ăn cá, thân thể sẽ khỏe mạnh hơn, cũng sẽ thông minh hơn, rất nhiều lợi ích."

Lạc Thần động đũa, gắp một miếng cá: "Được, để có thể thông minh hơn, chị sẽ ăn. Để tránh sau này ngốc nghếch xấu xí, em sẽ bị kẻ khác thông minh xinh đẹp hơn lừa đi mất."

"Có chị ở đây em thế nào lại bị lừa." Khuôn mặt Sư Thanh Y đỏ lên: "Nói linh tinh, chờ ăn xong phạt chị rửa chén."

Lạc Thần lưu loát trả lời: "Nhận phạt."

Sư Thanh Y hàm hồ nói: "Cẩn thận xương cá."

Lời tuy là nói Lạc Thần rửa chén, nhưng kết quả Sư Thanh Y lại không nỡ, vẫn là tự mình giành rửa chén, Lạc Thần chỉ đành ở bên cạnh giúp đỡ nàng thu dọn phòng bếp, sau đó thái cho Nguyệt Đồng một đĩa thịt.

Tất cả thu dọn xong, hai người vào phòng sách làm việc, Sư Thanh Y thì kiểm tra sổ sách của Mặc Nghiễn Trai, còn Lạc Thần vẫn như cũ xem tài liệu. Đến lúc mười giờ, hai người đi tắm, lên giường ngủ.

Trước đó không cảm thấy, hiện tại cả người thoải mái nằm trêи giường, ôm cùng một chỗ, trong lòng Sư Thanh Y ngứa ngáy, cảm giác vô cùng khó nhịn.

Loại chuyện này thực sự là nếm qua biết vị, chỉ cần một lần nếm hương vị trong đó, liền không thể vứt ra khỏi đầu, ham muốn vô độ, hơn nữa hiện tại đang trong độ tuổi yêu đương cuồn nhiệt, tinh lực dư thừa, vì vậy rất có thể sẽ phát sinh bi kịch "buông thả quá độ".

Chuyện buông thả quá độ này dĩ nhiên sẽ không rơi xuống người Sư Thanh Y, bất quá hiện tại nàng bị ɖu͙ƈ niệm quấn lấy là sự thật.

Lạc Thần nâng cằm của nàng, liếc mắt nhìn vào mắt nàng, sau đó hôn lên môi nàng, biết rõ còn cố hỏi: "Muốn cái gì?"

Gương mặt Sư Thanh Y nóng lên, nâng tay trái vén áo ngủ của Lạc Thần lên, từ phía dưới nhẹ nhàng mơn trớn, thấp giọng nỉ non: "Có chút kiến thức còn chưa nắm vững, tiên sinh có thể cho….. học trò một cơ hội luyện tập không?"

"Học trò hiếu học như vậy, tiên sinh dĩ nhiên là nguyện ý." Lạc Thần mỉm cười bắt lấy bàn tay không an phận của nàng, dẫn dắt bàn tay đó dán lên đường cong cơ thể mình, chậm rãi vuốt ve.

Những lời này cùng hành động câu dẫn hoàn toàn thiêu cháy Sư Thanh Y, nàng liền quấn chặt lấy Lạc Thần, dưới ánh đèn mờ nhạt, nhẹ nhàng lật mở nữ nhân này như lật mở một nụ hoa, thương yêu nàng, dây dưa nàng.

Rõ ràng là đã đặc biệt chọn lúc mười giờ để lên giường, sớm như vậy, đêm dài như vậy nhưng tựa hồ dài mấy cũng không đủ. Lật qua lật lại, hai người trong lúc triền miên, Sư Thanh Y quyến luyến hương thơm của Lạc Thần không muốn rời, chỉ hy vọng trời không sáng quá nhanh.

Nhưng thời gian không cách nào nắm bắt, luôn yên lặng trôi đi.

Rất nhanh đã đến rạng sáng, lại trằn trọc đến buổi sáng, ăn xong bữa trưa, ngủ một giấc, nữa ngày cứ như vậy trôi qua.

Buổi chiều ba giờ, Sư Thanh Y lên mạng, kết quả nhận được email Vũ Lâm Hanh gửi đến.

Trong mail đính kèm một file video dung lượng rất lớn, mạng trong nhà Sư Thanh Y tốc độ 4Mb/s, còn phải mất hơn mười phút mới tải xuống xong.

Lạc Thần ngừng công việc trong tay, dọn cái ghế ngồi vào bên cạnh Sư Thanh Y, cùng nhau xem đoạn video Vũ Lâm Hanh gửi đến.

Là video về vật lấy từ trong quỷ lâu ra.

Sư Thanh Y cùng Lạc Thần không cách nào tiếp cận nó, vì vậy chỉ có thể dùng cách này để biết thông tin.

Lúc mở video, hình ảnh quả thực vô cùng sắc nét, bất kể là ánh sáng, hay là góc độ, kỹ thuật quay đều vượt xa các đoạn video giới thiệu đồ cổ thông thường.

Đúng như lời Vũ Lâm Hanh nói, vật đó đúng là một con mắt.

Cả con mắt đều đen nhánh, thoạt nhìn giống như một quả trứng lớn, lần trước Trữ Ngưng mở ngực phật thi, từ bên trong móc ra thứ này, chỉ có thể miễn cưỡng cầm nó trong tay rồi bọc lại.

Đây vốn dĩ là nhãn cầu của con người, phải có hai màu trắng đen tương phản, mắt trong trạng thái mở to vì vậy nhìn thấy giữa nhãn cầu dĩ nhiên là tròn, hơn nữa tròn mắt là màu đỏ, màu đỏ tươi xinh đẹp, Sư Thanh Y cẩn thận nhìn vào nhãn cầu, cho dù cách màn hình nhưng vẫn có cảm giác hoảng hốt như hồn phách bị hút vào trong đó.

Theo camera lấy cận cảnh, các chi tiết nhất tề hiện rõ.

Ngoại trừ con ngươi màu máu, trêи tròng trắng của mắt quỷ còn có rất nhiều tế văn màu đỏ, giống như mạch máu chằng chịt, nhìn qua có chút giống tơ máu xuất hiện trong nhãn cầu khi thức đêm. Tế văn màu đỏ vô cùng quỷ mị, giăng kính mắt quỷ, nhìn thấy chúng trong lòng Sư Thanh Y vô cùng khó chịu.

Rất giống đôi mắt dữ tợn của quỷ, Vũ Lâm Hanh nói không sai.

Sư Thanh Y chau mày, thân thể lui lại, tựa lưng vào ghế ngồi

Lạc Thần cũng gần như nhìn không chuyển mắt, thỉnh thoảng nâng tay xoa mi tâm.

Video có thể quay đến sắc nét như vậy, thiết bị chi phí mua thiết bị cao cấp dĩ nhiên không cần phải bàn đến, đạo diễn dĩ nhiên cũng phải rất thành thạo xuất sắc. Video này các phương diện đều rất chuyên nghiệp, chờ đến lúc Sư Thanh Y nghe được giọng nữ thuyết minh trong video lại càng mở rộng tầm mắt.

Cư nhiên là Vũ Lâm Hanh, Vũ tiểu thư tự mình thuyết minh a.

Vũ Lâm Hanh giọng nói vốn dĩ vô cùng hay, bảy phần trong trẻo, ba phần quyến rũ, hơn nữa bình thường nàng nói chuyện, đôi mắt hoa đào xinh đẹp phóng điện lung tung, mười phần câu người.

Hiện tại thuyết minh, cùng với Vũ Lâm Hanh của bình thường giống như là hai người khác nhau, lãnh tĩnh, nghiêm túc.

Theo hình ảnh xoay tròn, kéo đến gần, không nhìn thấy người, chỉ có thể nghe được giọng nói của Vũ Lâm Hanh, chậm rãi giải thích: "Chất liệu đặc biệt, không xác đĩnh rõ, giống ngọc nhưng không phải ngọc, chạm vào lúc đầu băng lãnh, không lâu sau có cảm giác ấm. Đường kính khoảng 6,9 cm, bán kính 5,3 cm, thể tích tuy nhỏ nhưng khối lượng riêng lại rất lớn, trọng lượng đạt 658 g. Chính diện mặt trái có huyết văn, khắc chìm vào mắt, giống như ti văn kê huyết ngọc do thiên nhiên hình thành, mặt trái có một chỗ lồi…."

Rõ ràng Vũ Lâm Hanh thuyết minh nghiêm túc như vậy, nhưng Sư Thanh Y nghe thấy, tưởng tượng đến khuôn mặt của Vũ Lâm Hanh, vẻ mặt rốt cục kéo căng không được mà muốn cười rộ lên.

Sự khó chịu khi nhìn con mắt quỷ này cũng tạm thời biến mất, Sư Thanh Y cười nói: "Nghĩ không ra đại tiểu thư thích phô trương lại chuyên nghiệp như vậy, nếu như nàng nộp hồ sơ xinh làm biên tập viên đài truyền hình quốc gia, chắc chắn sẽ trúng tuyển."

Dĩ nhiên, đó chỉ là vui đùa mà thôi, xét gia thế của Vũ Lâm Hanh, đi tìm việc và vân vân hoàn toàn chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

Lạc Thần trái lại ngưng thần, tiếp tục chăm chú nhìn hình ảnh.

Sư Thanh Y nghiêng đầu, hỏi: "Có phát hiện gì sao?"

Lạc Thần chỉ vào màn hình: "Em xem ở đây, bên trái mắt quỷ, quả thật là có một chỗ lồi. Chị cảm thấy nó phải là một chốt cơ quan nào đó, lại cũng giống như một bộ phận ghép nối, chỉnh thể còn có một cái khác."

"Hình như là vậy." Sư Thanh Y tinh tế quan sát, trầm ngâm: "Mắt quỷ này hình như là tháo ra từ một thứ gì đó."

Nàng dừng một chút, lại hỏi: "Vậy vì sao nó lại bị giấu trong thi thể? Trong quỷ lâu, em nghe chị nói thi thể đó là xá lợi phật thi, bên trong lại có cái gì kỳ lạ?"

Lạc Thần nhàn nhạt giải thích: "Thật ra thi thể có rất nhiều tác dụng. Trong kỳ môn độn giáp trận pháp, thi thể thường thường liên quan đến phong thuỷ, căn cứ đặc điểm của thi thể để bố trận, do đó có rất nhiều trận pháp khác nhau. Tỷ như nói ngũ quỷ cách cục, năm thi thể nam nhân không được nhập quan, vuông góc chôn xuống đất, phong thuỷ của nơi đó trong nháy mắt sẽ bị hủy, sát khí vận rủi không ngừng. Đó là một trong những công dụng của thi thể, "sát". Mà thi thể còn một tác dụng nữa đó là "dưỡng"."

Sư Thanh Y đối với những ghi chép về kỳ môn dị thuật cũng có xem qua, nghe Lạc Thần nói như vậy, rõ ràng rất kinh ngạc, chờ Lạc Thần nói tiếp.

Lạc Thần nói tiếp: "Đắc đạo cao tăng lúc hoả táng, ngoài thi thể bị thêu trành tro bụi, duy nhất còn lại chính là linh cốt, cũng chính là xá lợi tử, xá lợi tức là tinh hoa, là bảo vật thanh khiết nhất thế gian. Nếu dùng nó để tịnh hóa sẽ co tác dụng rất lớn. Mà xá lợi phật thi lại cực kỳ hiếm thấy, quá trình hình thành càng đặc biệt phức tạp, nó không cần qua hoả táng, chỉnh thể tương đương với xá lợi tử, có thể nói là chiếc bình "dưỡng" tốt nhất trêи đời. Ngọc kinh có câu "Dùng xá lợi phật thi để nuôi tử ngọc, năm năm, trở thành thành sống."."

Bên trong ngọc khí huyền cơ rất nhiều, phân loại dĩ nhiên cũng nhiều, trong đó còn dùng "sống chết" để phân chia. Tử ngọc ( ngọc chết ) Chính là chỉ ngọc chất lượng thấp, có hàng ngàn nguyên nhân hình thành tử ngọc, cũng có ngọc thượng phẩm bởi vì nguyên nhân nào đó bị ô uế, biến thành tử ngọc, ví dụ như bị chôn xuống đất.

Tương tự, tử ngọc cũng có thể trải qua cải biến trở lại thành thượng phẩm, cũng chính là ngọc sống.

Sư Thanh Y sờ sờ cằm, suy nghĩ nói: "Vậy cũng có thể lý giải được vì sao mắt quỷ vốn dĩ là một khối tử ngọc, năm đó lại được người tu kiến quỷ lâu chôn vào xá lợi phật thi, chính là mong muốn nó được tịnh hóa thành ngọc sống sao?"

"Có thể lý giải như vậy." Lạc Thần gật đầu.

Sư Thanh Y chau mày càng sâu: "Bọn họ làm như vậy cuối cùng là có mục đích gì?"

Mấy trăm năm, niên đại thực sự rất lâu, hơn nữa hiện nay không có đầu mối, Sư Thanh Y cảm thấy đau đầu, thực sự không nghĩ được gì.

Hai người đang ngồi ở trước máy tính, hình ảnh của mắt quỷ đột nhiên bị cắt, khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân xuất hiện trêи màn hình.

Sư Thanh Y không có chuẩn bị, bị nàng hung hăng dọa cho hoảng sợ.

Trêи màn hình nữ nhân chớp chớp đôi mắt hoa đào, cười híp mắt: "Sư Sư, chị họ cậu, vừa rồi xem cận cảnh mắt quỷ âm trầm đáng sợ, bây giờ lại gián tiếp nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của tớ, có phải cảm thấy rất giống tiên nữ trong truyền thuyết hay không? Giờ phút này, có phải cảm thấy tinh thần phấn chấn, thần thái sáng láng không?"

Sư Thanh Y: "……"

Lạc Thần: "…….."

Lạc Thần mặt không chút thay đổi cúi người, cầm chuột, chuẩn bị tắt video.

Vũ Lâm Hanh da mặt dày tiếp tục nói: "Tớ biết cậu muốn đóng video, không sai, chị họ cậu, tớ nói chính là cậu. Tớ thần cơ diệu toán, đã sớm đoán chắc chết mặt tê liệt cậu sẽ lập tức tắt đi, Sư Sư sẽ không, cậu lòng dạ đen tốt, thực sự là nghiệp chướng a. Đừng đóng, nghe tớ nói hết đã."

Lạc Thần lui về, khoanh hai tay, ngồi ngay ngắn trêи ghế.

Sư Thanh Y ở bên cạnh cười đến hai vai đều phát run, tiếp tục xem.

Vũ Lâm Hanh nói: "Các người xem đến đoạn này, xét theo hiệu suất của Sư Sư nhà cậu, xem xong nhất định đã sắp đến bốn giờ. Tớ cùng Âm Ca hiện tại đang đi dạo phố, mau đến đây cùng bọn tớ. Lập tức! Lập tức! Không được cự tuyệt! Bốn giờ, tớ sẽ đúng hẹn gửi địa chỉ trung tâm thương mại đó cho các cậu. Được rồi, cho các cậu thêm một phút để thưởng thức dung mạo xinh đẹp của bản tiểu thư, sau đó thì mau ra cửa a."

Nụ cười trêи mặt Sư Thanh Y đông lại: "….."

Trước đây nàng nhận rất nhiều lời mời, nhưng mời giống như vậy, thật đúng là cuộc đời nàng lần đầu tiên gặp.

Lạc Thần đứng lên, mặt không chút thay đổi tắt video, nói: "Thay quần áo thôi".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui