Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Tào Kiện Thành?

Lúc vừa nghe thấy cái tên này, Sư Thanh Y còn có chút mờ mịt nhưng lại cảm thấy tên này tương đối quen thuộc, vài giây sau nàng lập tức nhớ ra.

Tên này, thế nào giống hệt tên ba của Tào Duệ.

Tuy nói trêи đời này những người cùng họ cùng tên rất nhiều, bất quá sự trùng hợp này vẫn khiến Sư Thanh Y bắt đầu chú ý. Hơn nữa Tào Duệ vẫn không liên lạc được với ba hắn, Tào Kiện Thành cứ như đã bốc hơi khỏi thế gian, nhưng ngay trong lúc này, hoàn cảnh này, cư nhiên lại xuất hiện cái tên Tào Kiên Thành, điều này khiến Sư Thanh Y hoàn toàn kϊƈɦ động, tập trung nghe kĩ.

Trong tai nghe, một người nam nhân cung kính trả lời câu hỏi của Tiêu Dĩ Nhu: "Số 2315 mấy ngày trước vẫn chưa ổn định, là bị thương một anh em, mười giờ sáng nay bọn ta xem lại camera, thấy hắn rất yên lặng hẳn là thuốc mới có tác dụng rồi."

"Ân, tốt." Tiêu Dĩ Nhu tựa hồ rất hài lòng: "Thể chất của hắn đặc biệt, rất ít người có được, mấy ngày này giám sát hắn thật tốt cho tôi, đừng để hắn chết."

"Vâng, nhị tiểu thư."

Nói đến đây, tiếng bước chân lại vang lên, Tiêu Dĩ Nhu cùng hai nam nhân bắt đầu đi sâu vào trong.

Gió càng lúc càng lớn, thổi vào bụi cây, khuôn mặt Sư Thanh Y cũng có cảm giác lạnh lẽo như băng, hơn cả khuôn mặt trong lòng nàng lại càng lạnh đến thấu xương.

Gió vẫn không ngừng thổi, Lạc Thần nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, đến gần bên phải Sư Thanh Y, sau đó nâng tay chỉnh lại khăn choàng cổ cho Sư Thanh Y.

Nửa khuôn mặt của Sư Thanh Y lộ ra bên ngoài khăn choàng, tóc đen buông xuống, đôi mắt hổ phách nhìn về phía Lạc Thần.

Ánh mắt Lạc Thần nhìn vào tai nghe của nàng.

— tích.

Âm thanh từ thiết bị điện tử lần nữa vang lên, Sư Thanh Y vội vã tập trung tinh thần, yên lặng tiếp tục mô phỏng tình cảnh bên trong phòng xác.

Đây đã là lớp cửa thứ tư rồi.

Trong tai nghe ngoại trừ tiếng sóng điện cùng tiếng bước chân thỉnh thoảng cũng sẽ lẫn vài tiếng dã tú gầm nhẹ, sau đó lại là vài tiếng va chạm nặng nề.

Mãi đến cánh cửa thứ nắm được mở ra rồi đóng lại.

Sư Thanh Y cảm thấy trong lòng gần như đã căng thẳng tột độ, muốn thả lỏng cũng không được, muốn thoát khỏi cũng không thể thoát được.

Nàng hít sâu một ngụm lãnh khí, ngay sau đó, từ trong tai nghe truyền đến một âm thanh khác.

Kết hợp với khung cảnh âm lãnh phong bế trong tưởng tượng của nàng hoan toàn tương phản.

Đó cư nhiên là tiếng đàn dương cầm.

Không phải từ các thiết bị truyền âm truyền hình phát ra, mà là trực tiếp phát ra trong mật thất.

Âm thanh trong trẻo nhưng mang theo hỏi thở của sự sống phát ra từ những phím đàn, thông qua máy nghe trộm trêи người Tiêu Dĩ Nhu, như xa như gần phiêu đãng tựa nước chảy cuối cùng truyền đến trong tai Sư Thanh Y.

Nghe thấy, lỗ chân lông trêи người Sư Thanh Y tựa hồ đều co rút lại, thậm chí nổi da gà.

Loại cảm giác này không phải là sợ, chỉ là lúc nghe thấy tiếng đàn, liền phát sinh một loại phản ứng mà đến chính nàng cũng không hiểu vì sao.

Cùm cụp.

Động tĩnh trong tai nghe cho thấy Tiêu Dĩ Nhu đang vặn tay nắm cửa.

Cửa mở, tiếng đàn cũng không ngừng hẳn, Tiêu Dĩ Nhu bước vào, có thể nghe được giọng nói gần như vui sướиɠ của nàng xuyên qua tai nghe truyền đến, hẳn là đang nói chuyện cùng người đánh đàn ở bên trong: "Cô luôn hứng thú như vậy."

Người đánh đàn không đáp lại.

Tiếng dương cầm vẫn tiếp tục ngân lên, đạm nhạt, ôn nhu, dường như không nhìn thấy Tiêu Dĩ Nhu cùng hai nam nhân tiến vào.

Âm nhạc luôn có một loại ma lực thần kỳ, còn người sẽ nói dối trong lòng nghĩ một đường, ngoài miệng nói một nẻo, khi làm lại là một chuyện khác, nhưng âm nhạc sẽ không.

Giờ phút này, tiếng dương cầm nhẹ nhàng phiêu lãng, tựa như xuân phong, hạ thủy, chân thật biểu đạt tâm tư người đánh đàn.

"Được, cô đàn đi, bọn tôi ở đây chờ." Tiêu Dĩ Nhu cũng không chấp nhất, xuy một tiếng: "Khúc nhạc hay như vậy, cũng muốn nghe hết. Hơn nữa tôi biết nếu như ngay cả khúc nhạc cũng không cho cô đàn xong, cô sợ rằng sẽ càng hận bọn tôi."

Nhạc khúc cũng không vì lời nói của Tiêu Dĩ Nhu mà định trị.

Cuối cùng, khúc nhạc kết thúc, trong tai nghe một mảnh tĩnh lặng.

Ba tiếng vỗ tai vang lên, Tiêu Dĩ Nhu cười nói: "Đặc sắc."

Người đánh đàn như trước như trước không có bất luận biểu hiện gì, giống như một người câm , căn bản không muốn nói.

Tiêu Dĩ Nhu nói: "Hôm nay còn không nói?"

Hoàn toàn yên lặng.

"Cũng phải, tôi đột nhiên lại ngốc như vậy, hỏi câu này căn bản là phí lời." Tiêu Dĩ Nhu chậm rãi tiếp tục, tiếc hận nói: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, mất khả nằng ngôn ngữ, không sợ sẽ thực sự biến thành người câm sao? Thực sự đáng tiếc cho một giọng nói hay trước đây."

"Trước nay, nên hỏi cũng đã hỏi vô số lần, nên làm, cũng đã làm vô số lần, bây giờ chẳng qua chỉ là làm theo thông lệ, tuần hoàn lặp lại, thật sự vô nghĩa." Tiêu Dĩ Nhu giống như đang nói chuyện với không khí.

Sư Thanh Y lui trong lùm cây, ngón tay lạnh đến không còn cảm giác, nhưng vẫn chăm chú giữ chặt tai nghe.

….. Là ai.

Tiêu Dĩ Nhu, nàng rốt cục đang nói chuyện với ai.

Càng nghe, trái tim tựa hồ càng đau đớn.

Tiêu Dĩ Nhu nói tiếp: "Không có ý nghĩa, rất không thú vị, tôi rất ghét mỗi tuần vài lần lặp lại việc không có ý nghĩa, thực sự vô cùng, vô cùng chán ghét."

"Tôi nghĩ, cô nhất định cũng chán ghét đến buồn nôn." Tiêu Dĩ Nhu cười rộ lên: "Nhưng cô hết lần này tới lần khác vẫn ở trước mặt tôi tỏ vẻ không hề để tâm, đã nhiều năm như vậy, cô không thấy phiền sao?"

"Một mình ở chỗ này, cô độc, tịch mịch, còn phải chịu đựng dày vò đau đớn, người bên ngoài cũng không có một ai nhớ đến cô. Cô như vậy, ngay cả nửa điểm giá trị sống và tồn tại cũng không có."

"Cô xem cô ở đây ngay cả đồng hồ cũng không có, nhiệt độ cố định, là ngày hay đêm cũng không biết được, hẳn là cũng không biết bên ngoài bây giờ đã là mùa đông rồi? Tôi hiện tại nói cho cô biết, rất nhanh sẽ đến lễ Giáng Sinh, không chừng còn có tuyết. Tôi nhớ cô rất thích tuyết rơi, lẽ nào thực sự một chút cũng không muốn nhìn thấy tuyết sao?"

Tiêu Dĩ Nhu một mình nói chuyện, từ đầu chí cuối cũng chỉ có một mình nàng nói.

Nhưng Sư Thanh Y biết, đối diện nàng nhất định còn có một người.

Những lời lẽ chế nhạo, trào phúng, dụ dỗ, tất cả đều là nói cho người đó nghe.

Người đàn dương cầm kia có lẽ là đang ngồi trước cây đàn, cũng có thể đang đứng, đứng trong một góc nào đó, nhưng lại không nói lời nào.

"Lễ Giáng Sinh thì phải tặng quà, tôi biết cô rất muốn nhận lễ vật của người nào nhất. Chỉ cần cô ngoan ngoãn một chút, tôi để cô cùng nàng gặp lại. Cô muốn được nhìn thấy nàng không?"

Phím đàn bị người không cẩn thận đè xuống, phát sinh âm điệu băng lãnh bất an.

Tiêu Dĩ Nhu cười khẽ: "Muốn gặp nàng?"

Leng keng.

Hình như là âm thanh của dây xích bị kéo động, theo sao là một tràng tiếng kim loại va chạm chói tai, giống như có người kéo một sợi xích dài trêи mặt đất.

Dây xích bị kéo động tựa hồ chọc giận Tiêu Dĩ Nhu.

Tiêu Dĩ Nhu hạ giọng, lãnh đạm nói: "Được, khó có được cô lần này chủ động như vậy, tôi cũng không phớt lờ nguyện vọng của cô, chỉ là không biết, rốt cục cô còn có thể chống đỡ được bao lâu. Tôi sẽ đợi, một ngày nào đó cô cũng sẽ mở miệng thôi."

"Trói nàng." Tiêu Dĩ Nhu ra lệnh: "Lần này tăng lượng thuốc."

Sư Thanh Y cắn chặt môi dưới.

Tiêu Dĩ Nhu sẽ là gì người đó?

Hình như là xiềng xích trói lại, còn cái gọi là tăng lượng thuốc kia, ý là tiêm thuốc vào người đó sao?

Xiềng xích ma sát tạo nên tiếng vang, càng ngày càng ầm ĩ chói tai, tựa hồ thực sự đang trói người, người bị trói lại tựa như một thi thể băng lãnh, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, tùy ý bọn người Tiêu Dĩ Nhu trói buộc.

Sư Thanh Y xiết chặt nắm tay, không biết vì sao, đặc biệt tức giận.

Nhưng nàng lại chỉ có thể trốn trong bụi cây, nghe mỗi một âm thanh chói tai vang lên, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không làm được.

Vũ Lâm Hanh là người thẳng tính, nghe thế, rốt cục nhịn không được mắng: "Khốn khϊế͙p͙, cư nhiên dùng xích sắt trói lại, biến thái. Cô ta đang làm gì, tiêm thuốc cấm sao?"

Lạc Thần nhíu mày, ngón tay chỉ xuống một chút, ám chỉ Vũ Lâm Hanh chớ có lên tiếng.

Vũ Lâm Hanh không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn, nếu không phải đang trong tình huống đặc biệt, dựa theo tính cách của nàng nhất định muốn ba trăm sáu mươi độ toàn diện ân cần thăm hỏi tổ tông ba mươi sáu dời của Tiêu Dĩ Nhu.

Bốn phía lần nữa khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng cành lá xào xạc.

Qua bảy phút, trong tai nghe bắt đầu truyền ra tiếng rêи rỉ vô cùng nhỏ vụn.

"Cáp…. Ngô ân….."

Đây là tiếng rêи của nữ nhân, áp lực đến vô cùng thống khổ, thậm chí còn mang theo âm rung, hình như là cả người cũng đang run rẩy.

"Nhị tiểu thư, nàng….. nàng bắt đầu phát tác rồi." Một người nam nhân nói.

Tựa hồ nhìn thấy thứ gì đó quá mức tàn khốc đáng sợ, vì vậy ngay cả một đại nam nhân như vậy cũng không kìm được.

Tiếng dây xích ma sát ngày càng lớn, hình như nữ nhân bị trói không cách nào chịu nổi loại thống khổ tột độ này, bắt đầu kịch liệt giãy dụa.

Mặc dù như vậy, nữ nhân này cũng không nói dù chỉ một chữ, mà chỉ có tiếng thở dốc khó nén bật ra từ cổ họng cùng âm thanh hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.

Giọng nói của Tiêu Dĩ Nhu cũng có chút khác thường: "Đem camera đặt ở đây giám sát, chúng ta đi ra ngoài chờ, nửa giờ sau sẽ trở lại lấy camera."

"Vâng, vâng." Nam nhân vội vàng đáp lại.

Cửa mở ra, Tiêu Dĩ Nhu cùng hai người kia ra ngoài, thiết bị nghe trộm cũng theo đó rời khỏi căn phòng, vì vậy tiếng thở dốc thống khổ của nữ nhân cứ như vậy xa dần, cô độc chặn lại trong phòng.

Đến khi trong tai nghe không phát ra âm thanh gì nữa.

Sư Thanh Y tháo tai nghe xuống, biểu tình đờ đẫn, ngồi lạnh run tại chỗ.

Là ai.

Đó rốt cục là ai?

Máy tính của Phong Sanh vẫn đang tiếp tục xử lý âm tần, Lạc Thần thấy Sư Thanh Y tháo tai nghe xuống cũng làm tương tự nàng, đôi mắt đen kịt buông xuống, lẳng lặng nhìn vẻ mặt hoang mang của Sư Thanh Y.

Để duy trì trạng thái yên tĩnh, mọi người không ai nói chuyện.

Đột nhiên, Lạc Thần ngước mắt lên, nhìn hướng xa xa.

Xa xa một mảnh chạc cây thưa thớt, lá cây từ lâu đã rụng xuống, Thiên Thiên cả người đầy mồ hôi lạnh cũng đời ánh mắt đến hướng đó.

Hướng đó xuất hiện hai thân ảnh, lập tức hai đạo thân ảnh gần như lén lút lay động, tựa hồ đang cẩn thận lảng tránh gì đó, sau đó chậm rãi biến mất trong rừng cây.

"Có người." Thiên Thiên dùng khẩu hình miệng nhắc nhở.

"Lẽ nào chúng ta bị phát hiện?" Vũ Lâm Hanh dáng vẻ ảo não.

Lạc Thần lắc đầu: "Không phải, bọn họ hình như không nhìn thấy chúng ta."

Sư Thanh Y ngồi dưới đất, mượn lùm cây che đậy, dùng thị lực hơn người của nàng nhìn một chút, nhìn đến hai thân ảnh một cao to một thon gần, hình như là một nam một nữ, hơn nữa bóng lưng còn có chút quen thuộc.

"Hình như là………" ánh mắt Sư Thanh Y trầm xuống, khẽ lẩm bẩm: "Hình như là Cẩm Vân, cùng anh của chị ấy Chúc Hòa Bình."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui