Sư Thanh Y dáng vẻ như vậy Vũ Lâm Hanh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Quá kϊƈɦ động.
Cũng quá đáng sợ.
Đôi mắt vốn dĩ ôn nhu, lúc này lại đỏ như ngâm vào trong máu, tóc đen cùng đôi mắt màu đỏ, thô bạo lại dữ tợn, tư thái ác quỷ này khiến trong lòng Vũ Lâm Hanh hoàn toàn rét run.
Vũ Lâm Hanh yên lặng nhìn đôi mắt Sư Thanh Y, ngây ngốc chốc lát, cuối cùng mới chậm rãi buông nữ nhân đang bị chế trụ ra.
Nữ nhân kia thoát khỏi sự áp chế của Vũ Lâm Hanh, vẻ mặt của nàng cũng hoàn toàn là kinh ngạc.
Sau một lúc lâu, trêи khuôn mặt ôn nhu của nàng nở ra nụ cười khổ, đồng thời nước mắt trong suốt theo đó lăn xuống.
"…. A Thanh." Nữ nhân nghẹn ngào nói: "Dì nhất định là….. đang nằm mơ."
A Thanh?
Nữ nhân nói với Sư Thanh Y như vậy càng khiến Vũ Lâm Hanh chú ý.
Sư Thanh Y đứng tại chỗ bất động, giọng nói vừa trầm nặng vừa băng lãnh: "Tiểu di."
Quả thật giống như đang nằm mơ.
Vừa rồi lúc xem nhật ký, thấy cách xưng hô "A Thanh" kia, Sư Thanh Y cho rằng bản thân đang chìm trong ảo giác, mà chờ nàng lúc này thực sự nhìn thấy nữ nhân trước mắt, cảm giác hư ảo càng trở nên mãnh liệt.
Sư Khinh Hàn, tiểu di của nàng, thân nhân của nàng, nữ nhân năm năm trước đã bị Sư Dạ Nhiên vô tình tuyên bố đã chết hơn nữa còn nhanh chóng hỏa thiêu thi thể, nàng vẫn còn sống.
Còn sống, bị giam cầm.
Năm năm trước, tất cả đều là giả.
Tai nạn giao thông, thi thể, hoả táng, mộ bia trong vườn, tất cả về cái chết của Sư Khinh Hàn đều là giả!
"Vì sao lại như thế này?" Sư Thanh Y nhìn Sư Khinh Hàn, giống như tượng gỗ, ánh mắt trống rỗng vô thần: "Con không hiểu, vì sao?"
Sư Khinh Hàn nhìn nàng, nói không nên lời.
"Vì sao?" Sư Thanh Y khàn khàn lặp lại.
Cảm giác lúc này là khϊế͙p͙ sợ, đau xót, cùng với bị lừa dối, trống rỗng, tức giận, tất cả cảm giác hỗn tạp hoàn toàn đẩy Sư Thanh Y vào bế tắc.
Kỳ thực nàng hỏi như vậy cũng không phải thực sự muốn biết đáp án. Huống hồ, theo trạng thái hỗn độn hiện tại, cũng không có khả năng chân chính dốc sức để truy cứu sự việc.
Nàng chính là rất tức giận, rất hỗn loạn, không biết nên nói cái gì, vì vậy chỉ có thể hỏi vì sao.
Không hiểu gì cả, không cách nào khống chế sự giận dữ.
Dường như đột nhiên có người ở trong đầu nàng điều khiển, dằn vặt nàng, khiến nàng phẩn nộ cùng oán hận.
Cảm giác đầu óc bản thân cũng sắp bị nhào nát, vỡ thành từng mảnh từng mảnh, đã mất đi khả năng phán đoán lúc bình thường. Đáng sợ hơn nữa chính là trong hoàn cảnh âm trầm hỗn loạn này đã khiến nàng quên đi một thứ vô cùng quan trọng.
"Dì là Sư Khinh Hàn?" Ánh mắt Vũ Lâm Hanh quét về phía nữ nhân mặc áo tắm trêи mặt đất.
Có thể được Sư Thanh Y gọi là tiểu di, Vũ Lâm Hanh cũng biết, chỉ có con gái của lão thái thái nhà họ Sư mới có tư cách đó. Sư Khinh Hàn trước đây rất ít xuất hiện, bên ngoài quản lý công việc chỉ có Sư Dạ Nhiên, cho nên trêи cơ bản không có mấy người từng thấy qua hình dáng của Sư Khinh Hàn, mà ngay cả Vũ Lâm Hanh cũng không ngoại lệ.
Dù cho chưa gặp qua, nhưng cũng nghe nói qua, Sư Khinh Hàn năm năm trước bời vì gặp tai nạn giao thông mà đã chết.
"Dì không phải năm năm…." Nửa câu còn lại vẫn đọng lại trêи môi Vũ Lâm Hanh.
Sư Khinh Hàn lại lần nữa cười khổ.
Bầu không khí trong phòng tắm đình trệ đến cực điểm, giằng co chốc lát, trong tai nghe lại đột nhiên phát ra âm thanh sắc lạnh chói tai.
Đầu tiên là một tiếng "tít" rất dài, sau đó lại Là "răng rắc răng rắc", gần như đâm thủng màng tai người nghe.
Thiên Thiên cùng Vũ Lâm Hanh lỗ tai đau đến không chịu được, lập tức tháo tai nghe của mình xuống.
Trong tai nghe tạp âm hỗn loạn, Sư Thanh Y lại vẫn đeo trong tai không tháo xuống, băng lãnh như pho tượng, đứng yên không nhúc nhích.
Tay nàng chậm rãi nâng lên, sờ vào tai nghe, bước chân cứng nhắc, gần như tức thì quay đầu nhìn lại phía sau.
Phía sau một mảnh trống trải.
Chỉ có đèn giường trong phòng ngủ chiếu sáng, le lói vắng lặng.
"Lạc…… Lạc Thần?" Sư Thanh Y thì thào, hoàn toàn ngây người.
Trong nháy mắt, dường như bị người hung hăng gián một cái tát, nàng rốt cục hoàn toàn từ trong hỗn độn tỉnh lại, mà mảng tối tăm đỏ rực còn sót lại trong mắt nàng lúc ẩn lúc hiện, gần như sẽ tràn ra.
Vũ Lâm Hanh không nhìn thấy Lạc Thần, đột nhiên cũng hoảng hốt: "Chị họ cậu không phải vẫn đi theo phía sau cậu sao?"
Vừa dứt lời, mặt đất đột nhiên rung động một tiếng, hình như là vật gì đó sắp thoát ra, toàn bộ tầng hầm liền muốn sụp đổ.
Vũ Lâm Hanh sắc mặt trắng bệch, cấp tốc cầm súng đứng lên.
Trong tai nghe âm thanh tít tít càng lớn, tim Sư Thanh Y thắt lại, điên cuồng mà đè sát tai nghe, nỗ lực trong lúc chấn động tìm chút tín hiệu của Lạc Thần.
"Lạc Thần." Nàng muốn thông qua tai nghe để liên lạc, lại phát hiện tình hình đã trở nên càng ngày càng xấu đi.
Liên lạc đã đứt.
Cảm giác rung động ngày càng rõ ràng, người đang đứng trêи sàn phòng tắm trơn ướt, trêи cơ bản đều bị lay động lắc lư đến đứng không vững.
Bởi vì tín hiệu tại nghe là dùng chung tần số nên lúc Phong Sanh gọi "Lạc tiểu thư", gọi vô cùng khẩn trương, nhưng bởi vì tín hiệu không tốt nên câu nói tiếp theo của hắn gián đoạn hoàn toàn nghe không được, mà Sư Thanh Y lúc đó ý nghĩ hỗn loạn, cũng không để tâm, hiện tại nhớ lại, thật giống như bị người quất mạnh một roi.
Nàng từ trong hỗn loạn nghĩ đến, cũng hiểu được, nhưng đã muộn.
Trước đó lúc đi qua hành lang khu B, Lạc Thần đi ở cuối cùng, đã từng đặc biệt dặn dò Phong Sanh mở camera giám sát đối diện cánh cửa sắt kia lên, lúc đó Phong Sanh lại điện nhiên liên lạc cùng Lạc Thần, không hề nghi ngờ chính là cửa sắt được giám sát đã xảy ra vấn đề.
Cho nên Phong Sanh mới phát cảnh báo cho nàng.
Tạo thành chấn động lớn như vậy, thứ đó có thể đang thoát ra cũng có thể là đã thoát ra.
Sư Thanh Y nhìn ánh sáng lạnh ngoài cửa, thực sự bắt đầu phát ra run rẩy.
Lạc Thần…..
Vừa rồi Lạc Thần còn vuốt ve gương mặt của nàng, nét mặt yêu thương lại ôn nhu mà nhìn nàng. Ánh mắt phức tạp, môi mỏng tái nhợt mấy máy, dùng khẩu ngữ nói chuyện với nàng, nhưng nàng lúc đó lại không hiểu được.
Nàng lúc đó, đúng vậy nàng đã nói gì đó?
Giống như ánh trăng lãnh lẽo xa xôi, đã lâu như vậy rồi, Sư Thanh Y cũng sớm quen được nàng soi sáng. Chỉ là ánh sáng của nàng quá mức thanh lãnh cùng ẩn nhẫn, vì vậy thỉnh thoảng lúc bị mây đen che khuất Sư Thanh Y không cách nào phát giác nàng đã rời đi.
Phanh –
Lúc này đây, lại một lần nữa rung động.
Sư Thanh Y từ trong hối hận tỉnh lại, tay rút dao gâm, đè nặng ánh mắt nhìn Sư Khinh Hàn nói: "Ở đây chờ con, con nhất định sẽ đưa người ra ngoài."
"A Thanh, chờ một chút, chúng nó quá nguy hiểm!" Sư Khinh Hàn lo sợ không yên gọi nàng.
Sư Thanh Y lại coi như không có nghe thấy, cũng không hề dừng lại, lập tức lao ra ngoài, nàng chạy rất nhanh, thoáng chốc đã không thấy thân ảnh.
Vũ Lâm Hanh thấy vậy, liền đỡ Sư Khinh Hàn trêи mặt đất lên, cắn răng cầm súng lục cũng muốn đuổi theo, nhưng chờ lúc chạy đến cửa phòng tắm, rồi lại dừng, nói: "Cửa sắt ở hành lang ngoài kia, rốt cục đang giam thứ gì vậy, dì biết không?"
Ánh mắt của nàng rơi trêи người Sư Khinh Hàn.
"Đó là vật thí nghiệm do Tiêu gia nuôi dưỡng." Sư Khinh Hàn cả người ướt đẫm, nhiệt độ cố định ở đây vốn dĩ rất thấp, hiện tại nhiệt khí tán đi, nàng lạnh đến phát run.
Vũ Lâm Hanh nhíu mày, nói với Thiên Thiên đang đứng bên cạnh không nhúc nhích: "Nuôi rắn, cô lưu lại chiếu cố nàng, chờ bọn tôi giải quyết xong sẽ trở lại."
"Ân." Thiên Thiên gật đầu.
Vũ Lâm Hanh cũng tăng tốc lao đi, Thiên Thiên đến trước mặt Sư Khinh Hàn, hướng nàng vươn tay nói: "Sư tiểu thư, quần áo dì ướt rồi, tôi mang dì đi thay quần áo."
Sư Khinh Hàn nắm lấy bàn tay của Thiên Thiên, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Thiên Thiên đỡ Sư Khinh Hàn trở lại phòng ngủ, thay nàng chọn một bộ quần áo sạch, để nàng mặc vào.
Động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, Thiên Thiên đưa lưng về phía Sư Khinh Hàn đang thay quần áo, nói: "Tiểu thư, dì sợ sao?"
"Nói không sợ là giả." Sư Khinh Hàn cài cút áo lại, ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: "Bất quá, dì đã gặp qua thứ càng đáng sợ hơn."
Thiên Thiên trầm mặc không nói.
Sư Thanh Y chạy đến trước cánh cửa sắt thứ năm, cửa đã đóng, trêи người Lạc Thần cũng mang theo khuông vân tay, rõ ràng nàng đã trở lại mở cánh cửa này sau đó đóng lại để tránh thứ gì đó ở ngoài kia xông vào, dù sao cửa sắt loại này cũng là đặc chế, rất dày và nặng, chí ít có thể chống đỡ một lúc.
Sư Thanh Y muốn dùng khuông vân tay mở cửa sắt, tạp âm trong tai nghe lớn đến đáng sợ, nhưng nàng vẫn luyến tiếc tháo xuống, một bên nàng quét vân tay, một bên không ngừng gọi tên Lạc Thần.
Hy vọng trong một giây nào đó có tính hiệu nàng có thể nghe được.
Mở cánh cửa thứ năm, tiến vào khu C, cũng không có động tĩnh gì khác thường ở những cửa sắt hai bên hành lang, nhưng lại cảm nhận được sự rung động kịch liệt trong hành lang, lực va đập này từ khu B phía trước truyền đến, mặc dù ngăn cách bởi cánh cửa cuối hành lang, không nhìn thấy tình huống nhưng âm thanh như địa ngục rít gào đã run rẩy truyền đến.
Ngay lúc Sư Thanh Y đang chạy trêи hành lang u ám dài vô tận nàng nghe được trong tai nghe gián đoạn truyền đến giọng nói của Lạc Thần.
"….. Y, nghe… không, đừng… qua…..chờ….."
Tạp âm quá lớn, giọng nói của nàng gián đoạn vô cùng.
Sư Thanh Y cắn răng: "Lạc Thần, chị nghe thấy được sao, Lạc Thần!"
Trong tai nghe đột nhiên không ai đáp lại, một lát sau trong tai nghe lần nữa nghe được giọng nói ngắt quãng của Lạc Thần, lúc này đây, nàng đang cùng Phong Sanh Tô Diệc bọn họ nói chuyện: "Rời khỏi phòng giám…..nam nhân…. bất tỉnh bên trong…. mang…..hắn sẽ chết…..rời khỏi…."
Không biết thứ gì ảnh hưởng đến tính hiệu, một câu nói hoàn chỉnh cũng ngắt đoạn không rõ, bất quá vẫn có thể hiểu được Lạc Thần đang gọi Phong Sanh, Tô Diệc rời khỏi phòng giám sát đồng thời mang đi nam nhân đã bị Thiên Thiên làm hôn mê.
Sư Thanh Y chạy đến cách cửa thứ tư, đang chuẩn bị dùng khuông vân tay mở cửa, một âm thanh trầm nặng từ bên kia cửa sắt lại đột nhiên truyền đến.
Cửa sắt bị va đụng đến bắt đầu nhô ra, giống như đáy một chiếc bát lớn.
Lúc xuất hiện chỗ lồi, Sư Thanh Y lưu loát tránh được.
May mà chỉ đụng lệch về phía bên phải, không làm hỏng hệ thống nhận dạng vân tay, Sư Thanh Y khẩn cấp quét vân tay mở cửa, mà ngay thời khắc cửa mở, một cổ mùi tanh hôi khó ngửi liền từ sau cửa sắt khu B đập vào mặt.
Cùng cổ mùi tanh hôi kia xông đến còn có một thứ giống như roi da.
Thứ đó lại cũng giống như rắn, rất nhỏ và dài, mặt trêи đầy gai nhọn.
Vành mắt Sư Thanh Y phát nhiệt, trước đó cổ oán hận trong lòng không chỗ phát tiết, lúc này trực tiếp bắt đầu lan tràn, nàng vun đao găm trong tay chém xuống.
Thứ kia thoạt nhìn mềm yếu, tuy rằng là thịt nhưng thật ra khi chém xuống lại có cảm giác rắn lạnh như kim loại, bất quá Sư Thanh Y kính lực đáng sợ, tay cầm dao gâm chém đứt thứ kia.
Một nhát dao chém xuống, vừa nhìn qua cửa sắt đã thấy đầy rẫy thứ dài nhỏ tương tự đang dương nanh múa vuốt, cử động trong không trung, chi chít dồn trong hành lang chật hẹp, giống như một đám quỷ dị hải tảo.
Những thứ kia cũng không to lắm, đại khái gần bằng ngón tay, màu vàng nâu có chút giống da người bị thối rửa, có rất nhiều nếp nhăn, toàn bộ dồn chật kín hành lang, mà căn nguyên (nguồn ) đều bắt đầu những cánh cửa sắt ở hai bên hành lang.
Những cửa sắt này trước đó vẫn luôn đóng chặt, hiện tại cư nhiên tất cả đều đã mở.
"Xích " Một tiếng, một đạo thân ảnh cao gầy từ trong dày đặc đám gì đó lao ra.
Trường kiếm của nữ nhân kia vun đến đâu, nơi đó giống như Tu La vương đi qua, hài cốt đầy đất.
"Lạc Thần!" Sư Thanh Y trong mắt bắt đầu lóe lên hồng quang, quang ảnh lay động.
Nàng hô lớn một tiếng, Lạc Thần ở bên kia nghe được, thân thể sững lại trong chốc lát, giây tiếp theo Cự Khuyết khởi vũ, lại vài thứ vàng nâu bị nàng chém đứt rơi trêи mặt đất.
Những thứ phía sau nàng bắt đầu cuộn lên như sóng biển, đồng thời phát ra âm thanh "xuy xuy" Đáng sợ, đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện một bàn tay bị sóng biển kia quấn lấy.
Bàn tay kia chỉ còn lại xương ngón tay tái nhợt, phía trêи là một lớp da gần như sắp rơi xuống, trêи cơ bản đều đã thối rữa, tản ra mùi thi thể tanh hôi, nó bị đám sóng biển vàng nâu đẩy đến, trực tiếp hướng Lạc Thần trảo đến.
Sư Thanh Y quả thực lửa giận công tâm, nóng nảy xông lên, tay phải ôm lấy thắt lưng Lạc Thần kéo nàng vào trong lòng để che chở.
Tay trái đồng thời vun dao, chém thẳng phía trước: "Tạp vật. Các ngươi cũng xứng chạm vào nàng?"
Bàn tay da bọc xương quỷ dị cùng với một tảng lớn thứ vàng nâu phía sau nó vốn đã bện thành lưới, liền bị Sư Thanh Y nhất tề chặt đứt.