Nói xong, Âm Ca lại cúi đầu, nụ cười tuy rằng vẫn còn nhưng lại là ngượng ngùng, ánh mắt có chút loạn.
Đêm qua chỉ là phỏng đoán, hiện tại nhìn nàng đứng trước mặt Lạc Thần, ngay cả khi đã cúi đầu cũng cảm giác nàng thực sự cao lên, giống như sắp vượt qua giới hạn nào đó, thoát thai đổi cốt chân chính trở thành một mỹ nhân kiều mị.
"Hôm nay chị em về trễ." Lạc Thần nói: "Cơm cũng phải ăn muộn, có muốn đi ăn chút điểm tâm trước không?"
"Điểm tâm?" Âm Ca ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên.
Lạc Thần gật đầu, ánh mắt lại vô ý mà cố ý lướt qua bồn hoa.
Âm Ca cúi đầu nhìn ngón chân, lúc nghe được đi ăn điểm tâm trong lòng liền vui vẻ nên cũng không quá chú ý cử chỉ của Lạc Thần, vì vậy không thể làm gì khác ngoài nhìn chân mình né tránh nói: "Hảo, em nghĩ đến chỗ lần trước, rất ngon."
Lạc Thần liền dẫn Âm Ca đến bãi đậu xe, không hề do dự nán lại, biểu hiện cũng giống như trước đây nàng cùng Sư Thanh Y đến đón Âm Ca.
Chương Thai Liễu nhìn thấy Lạc Thần dẫn Âm Ca đi, cũng đứng lên rời khỏi chỗ bồn hoa.
Lạc Thần lái xe mang theo Âm Ca đến tiệm điểm tâm mà nàng thích nhất, sau khi ngồi xuống, người bán hàng bưng các loại bánh đủ màu sắc cùng thức uống nóng lên, mỗi phần một ít, hình thức rất da dạng, mà bài ở trêи bàn.
Lạc Thần chỉ gọi một ly sữa nóng, đối với Âm Ca đang vội vàng nhét điểm tâm vào trong miệng nàng chỉ yên lặng quan sát, thỉnh thoảng nhấp một ngụm sữa, đạm nhiên lại nhàn nhã.
"Ở trường học lâu như vậy rồi, có kết giao người bạn nào không?" Lạc Thần đặt ly sữa xuống, đột nhiên nhẹ giọng hỏi Âm Ca một câu.
Âm Ca ngừng động tác. Có chút giật mình. Thoạt nhìn rất ủ rũ.
"Trêи miệng." Lạc Thần đưa qua rút khăn giấy đưa cho nàng.
"Nga, nga." Âm Ca vội vã nhận lấy, lau sạch sẽ khóe miệng, lại gục đầu xuống nói: "……. Em không có, không có bạn bè."
Lạc Thần không nói hay không
"Bọn họ….. hình như bọn họ không muốn cùng em chơi đùa." Âm Ca kéo khăn quàng cổ xuống, vừa cười vừa nói: "Có lẽ là…… Có lẽ là em quá ngu ngốc."
"Em quá ngu ngốc." Giọng nói của nàng lại có chút lúng túng: "Không có bạn bè, làm sao bây giờ. Em cũng muốn thông minh thông minh một chút, có lẽ bọn họ sẽ thích em một chút."
"Em rất thông minh." Lạc Thần mỉm cười: "Thành tích kiểm tra luôn hạng nhất, bài tập cũng hoàn thành rất tốt."
Tuy nói vào trường học đặc biệt nhưng đọc rồi không quên, kiến thức trong sách vở một chút cũng không bỏ sót giống như Âm Ca thật sự là hiếm thấy, nếu như không ai dạy nàng có thể nàng sẽ tỉnh tỉnh mê mê, nhưng chỉ cần dạy nàng, nàng có thể tiếp thu rất nhanh.
Thiếu nữ này, hoàn toàn có thể nói là một hình thức khác của thiên tài.
Được Lạc Thần khen ngợi, Âm Ca bắt đầu vui vẻ, ngượng ngập nói: "Vậy cũng không phải cũng giống nhau sao."
"Kỳ thực bạn bè cũng phải lựa chọn, không phải bọn họ nguyện ý cùng em chơi đùa em liền đơn giản chấp nhận." Lạc Thần nhẹ giọng nhắc nhở.
Âm Ca vội vã gật đầu: "Đạo lý này em biết."
Ngón tay thon dài của Lạc Thần đan vào nhau đặt trêи bàn, hỏi tiếp: "Vậy nếu kết giao, em muốn kết giao cùng bạn bè dạng nào?"
"Dĩ nhiên là chân thành, người thật lòng đối tốt với em." Âm Ca trả lời không chút do dự không chút do dự.
Lạc Thần nở nụ cười: "Chân thành. Đó chính là không thích nói dối, đúng không?"
"Nói dối" Hai chữ này tựa như lửa, đem Âm Ca vốn chột dạ đốt nóng, khuôn mặt nàng đỏ lên, cũng không phải bởi vì lo sợ mà vì hổ thẹn.
"…… Đúng vậy." Âm Ca nói.
"Âm Ca cũng sẽ nói dối sao?"
Âm Ca cúi đầu nuốt nhanh miếng bánh trong miệng, lại uống một ngụm nước lớn, qua một hồi lâu mới cẩn cẩn dực dực nói: "Lạc tỷ tỷ sẽ nói sao?"
"Sẽ."
Âm Ca ngẩng đầu, đôi mắt đen kịt tràn ngập kinh ngạc.
"Em sẽ nói dối." Lạc Thần giọng nói rất nhẹ, rất đạm nhạt: "Cũng sẽ gạt người, Nhưng lời nói dối cũng phải có một giới hạn. Có những lời nói dối sẽ bảo vệ người khác, cũng sẽ có những lời nói dối mang đến tổn thương, cho dù lúc nói dối cũng không phải có ý tổn thương người khác. Trêи đời tất cả mọi việc, có nhân thì sẽ có quả, lúc bản thân lựa chọn nói dối, nhất định phải nghĩ đến kết quả sau này, kết quả xấu đến mấy em cũng sẽ gánh chịu, em tuổi tác còn nhỏ, tôi lo lắng em không hiểu được, đến cuối cùng gánh không nổi."
Dường như kinh ngạc mà nghe, đối với nàng mà nói, lời này nghe có chút mơ hồ nhưng cảm thấy nàng cảm thấy bản thân dường như đã có chút hiểu thấu.
"Em nếu không rõ, hay nhớ kỹ những lời này." Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Em trước nay trí nhớ rất tốt, tôi biết em sẽ nhớ."
"Em……. em nhớ kỹ." Âm Ca vội vã gật đầu.
Lạc Thần không nhắc lại, chỉ cúi đầu uống sữa, sau đó lại ngẩng đầu, nhìn nhìn nàng đôi mắt lại đỏ lông mi run rẩy giống như sắp khóc.
"Em không thích nói dối." Âm Ca run giọng nói: "Em…… em cũng không muốn gạt các người."
Thần thái Lạc Thần có chút kinh ngạc, nàng đặt ly xuống, đứng lên đi bên cạnh Âm Ca ngồi xuống, Âm Ca bắt lấy cánh tay Lạc Thần, Lạc Thần liền cúi đầu ôm lấy nàng.
"Nhưng em cũng muốn làm người giữ lời hứa." Âm Ca thì thào: "Các người không phải đã dạy em, đối nhân xử thế phải biết giữ chữ tín, nếu em đã đáp ứng hắn sẽ không thất tín. Bạn bè của em rất ít, em….. em cũng chỉ muốn có một người bạn tốt."
Lời này nói xong, lại bắt đầu những câu không đầu không đuôi, mơ mơ hồ hồ, nếu như người ngoài nghe được, sợ rằng hoàn toàn không biết nàng đang nói cái gì, nhưng Lạc Thần là người thông minh, tuy rằng chưa từng gặp qua nhưng đối với một số việc vẫn hiểu rõ.
Lúc này đã qua giờ cơm, nên những người đến đây ăn cơm cũng không nhiều lắm, trong tiệm thanh vắng, nhận viên không có việc gì làm đang ở cách đó không xa kỳ quái nhìn bàn của Lạc Thần.
Nữ nhân khí chất thanh nhã, mỹ lệ hiếm thấy, đã tới vài lần, mỗi lần đều dẫn theo một thiếu nữ thoạt nhìn có chút ngốc nghếch, hẳn là tỷ muội? Nhớ trước kia còn có một nữ nhân xinh đẹp khác cùng đến nhưng hôm nay không thấy.
"Nếu như em gánh không nổi hậu quả, vậy cứ để tôi đến gánh chịu." Nhận thấy ánh mắt những người khác, Lạc Thần vỗ vỗ lưng Âm Ca, ôn nhu nói: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi."
Âm Ca từ trong lòng Lạc Thần len lén ló đầu ra, thấy cách đó không xa mấy người kia cũng biết bản thân vừa rồi làm như vậy rất mất mặt, vội vàng đáp ứng: "…….. Hảo."
Lạc Thần dẫn Âm Ca về nhà, Sư Thanh Y phải gần bảy giờ mới về, nhìn dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, Lạc Thần làm cơm tối, một nhà ba người cùng ngồi xuống ăn, chờ làm xong bài tập, Âm Ca tắm rửa rồi đi ngủ sớm.
Chín giờ ba mươi tối, Sư Thanh Y còn đang trong phòng sách viết luận văn, Lạc Thần thúc ɖu͙ƈ nàng đi tắm nghỉ ngơi, Sư Thanh Y đang bị luận văn cùng Duẫn Thanh dằn vặt sắp chết, nhìn thấy Lạc Thần tiến đến liền thả lỏng, ngồi trêи ghế đưa tay ôm lấy thắt lưng Lạc Thần.
"Tốt quá chị còn chưa tắm, mau để em ôm một cái." Sư Thanh Y híp mắt nói.
Lạc Thần giúp nàng xoa bóp vai, cười nói: "Tắm rồi thì không thể ôm nữa?"
"Em hôm nay vào một phòng chứa tài liệu đã mấy trăm năm không quét dọn, bụi bám một tầng dày, thiếu chút nữa chôn sống em, nếu như chị đã tắm thật không nỡ chạm vào chị." Sư Thanh Y nói: "Làm bẩn chị, thì phải làm sao?"
Lạc Thần nhướng mày: "Bây giờ còn không phải như nhau, bẩn chị."
Sư Thanh Y cọ cọ, cười híp mắt: "Dù sao thì chị cũng phải đi tắm."
Lạc Thần véo chóp mũi nàng: "Suy luận kiểu gì."
Sư Thanh Y buông lỏng tay, hận không thể trực tiếp bám dính trêи người Lạc Thần, lại ngẩng đầu nói: "Được rồi, Âm Ca hôm nay thế nào?"
Sự thay đổi của Âm Ca thực sự khiến nàng không yên lòng.
Lạc Thần đem những chuyện buổi chiều nói với Sư Thanh Y, thái độ của Sư Thanh Y trở nên nghiêm túc, tỉ mỉ nghe xong, suy nghĩ một chút, trong lòng vô cùng phân vân.
Tuy nói trêи cơ bản không hề có tiếp xúc gì với Chương Thai Liễu nhưng Sư Thanh Y luôn cảm thấy hắn lại đi làm một việc khó hiểu như vậy là có mục đích, Âm Ca trí lực chỗ thiếu hụt, cơ thể cũng chưa trưởng thành, trêи người nàng có cái gì khiến Chương Thai Liễu lưu ý sao?
Suy nghĩ hồi lâu, cũng nghĩ không ra lời giải thích hợp lý, Sư Thanh Y không thể làm gì khác hơn là nói: "Chúng ta bây giờ có thể làm thứ nhất là trông chừng Âm Ca, thứ hai là điều tra rõ ràng về Chương Thai Liễu, Vũ Lâm Hanh đã cho Dịch Bắc chuẩn bị, tin rằng không lâu nữa sẽ có kết quả. Chúng ta chờ một chút."
Lạc Thần gật đầu, hai người lại thương lượng một lúc, cuối cùng Sư Thanh Y nhìn đồng hồ, thấy đã gần mười giờ liền đứng dậy cùng Lạc Thần đến phòng tắm.
Khí trời vô cùng lạnh, hai ngày nay lúc có tuyết rơi, lúc lại không có, nhưng vẫn là những trận tuyết nhỏ, có đôi khi nhẹ nhàng như không có, có đôi khi rơi một lớp dày, bên ngoài bầu trời đen kịt, làm nổi bật ánh đèn đô thịt nhợt nhạt.
Hơn mười giờ, trời lại rơi tuyết, gió bắc phần phật, trong sân biệt thự Tiêu gia lại có một người vẫn đang quỳ.
Gió lạnh mang theo hạt tuyết, thôi vào mặt, cảm giác như dao cắt. Ánh dèn yếu ớt chiếu xuống mặt đất, bóng đen loang lổ, cũng soi đến gương mặt của nữ nhân đang quỳ dưới đất, sắc mặt nữ nhân tái nhợt đến đáng sợ, quỳ trong gió nhưng không hề run rẩy, dường như đã mất đi tri giác,
Đại môn biệt thự đóng chặt, xuyên qua kính thủy tinh có thể thấy ánh sáng ấm áp bên trong.
Tiêu Dĩ Nhu quỳ trêи nền tuyết chậm rãi mở mắt ra, gần như tuyệt vọng mà nhìn ánh sáng bên trong.
Tuy nói là biệt thự Tiêu gia nhưng bình thường nàng cũng không ở chỗ này mà cùng Tiêu Mộ Bạch ở một biệt thự khác, nơi này thông thường chỉ khi nào chủ nhân ngôi biệt thự này gọi thì nàng mới đến.
Năm giờ, nàng đã quỳ tại đây năm giờ, không ăn không uống mà đối mặt tình huống hiện tại.
Thoạt nhìn Tiêu gia nhị tiểu thư là kẻ ngậm chìa khóa vàng sinh ra, từ nhỏ được nghìn vạn sủng ái, sợ rằng không có mấy người biết, phía sau nàng lại là như vậy.
Khuất nhục, sợ hãi, cũng không có tiếng nói.
Dường như rốt cục được mở, một nữ hắc y nhân mang mặt nạ đi ra, dường như vĩnh viễn không muốn bị người khác nhìn thấy mặt, mỗi một lần đều đeo mặt nạ. Nàng tựa vào lang can cầu thang, không nói lời nào, chỉ cần nhìn vào thân ảnh nàng cũng đã cảm thấy cả người nàng lạnh như băng, so với đêm đông còn muốn lạnh hơn.
Sau đó một nữ nhân cao hơn ngược sáng bước đến, bầu trời nhẹ nhàng rơi mưa tuyết, nàng thong thả bước đến trước mặt Tiêu Dĩ Nhu, trêи cao nhìn xuống Tiêu Dĩ Nhu.
Tiêu Dĩ Nhu khóe môi mấp máy, lại phát hiện môi đã tê dại, bị gió làm lạnh buốt, cổ họng khô đến lợi hại.
"Biết vì sao tôi muốn cho cô quỳ ở đây không?" Giọng nói của nữ nhân cất cao, nghe rất quyến rũ nhưng lại mang theo khí tức lạnh lẽo áp bách, cao quý lại ngạo mạng: "Dĩ Nhu."
Tiêu Dĩ Nhu hàm răng cắn cắn, miễn cưỡng nói ra mất tiếng: "Bởi vì……. bởi vì tôi làm việc không cẩn thận, dẫn đến căn cứ bị hủy, Sư Khinh Hàn cũng….. cũng chạy thoát."
Nữ nhân cười rộ lên, ngồi xổm xuống, bàn tay vuốt ve gương mặt Tiêu Dĩ Nhu.
Trêи ngón tay cái của nàng đeo ngọc ban chỉ, như vậy vuốt ve, ngọc ban chỉ băng lãnh trực tiếp chạm lên mặt Tiêu Dĩ Nhu, khiến Tiêu Dĩ Nhu trong lòng chấn động.
"Không phải." Nữ nhân nói.
Tiêu Dĩ Nhu không dám nói tiếp.
Nữ nhân nghiêng đầu, hỏi nàng: "Dĩ Nhu, cô có thể nói cho tôi biết, nếu như không có vân tay, một đám người có thể chỉ trong một buổi tối thâm nhập mật thất, xác suất là bao nhiêu?"
Tiêu Dĩ Nhu trầm mặc.
Nữ nhân tự mình nói tiếp: "Vân tay mở cửa chỉ có tôi, Vô Danh, cô, còn có Mộ Bạch. Mộ Bạch đi công tác, cô nói, rốt cục là vân tay của ai xảy ra vấn đề?"
Tiêu Dĩ Nhu cả người run lên, trong đầu giống như có luồn điện chạy qua, hồi tưởng cảnh tượng lúc trước cùng Lạc Thần ở nhà hàng dùng cơm.
Nữ nhân mỹ lệ đến khiến kẻ khác thần hồn điên đảo, nàng ngồi trước mặt, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào mái tóc con đôi mắt nàng, phần lớn thời gian đều là thần thái thanh lãnh, hoặc là thỉnh thoảng khó có được mà nở một nụ cười, nàng rất ít nói, tất cả đều như thuốc phiện, không cách nào quên đi cùng vứt bỏ.
— Tiêu tiểu thư cảm thấy tôi là người như thế nào?
— Tiêu tiểu thư mới vừa rồi là nói, tôi là người tốt, thật vậy sao?
— Đối với Tiêu tiểu thư mà nói, có thể tôi không phải là người tốt.
Cho nên, lúc trước nàng mới trong nhà hàng nói những lời này sao, bởi vì hổ thẹn lợi dụng bản thân, cho nên mới dùng biểu tình như vậy, ngữ khí mềm nhẹ như vậy, để nói chuyện này sao.
Nàng rõ ràng đang nhắc nhở.
Chỉ tự trách bản thân quá ngốc.
Nữ nhân biết rõ còn cố hỏi: "Mật thất bị kẻ khác đột nhập, có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý sao?"
"….. Không biết." Tiêu Dĩ Nhu nói: "Tôi cũng không biết. Là tôi thất trách, là lỗi của tôi."
Nữ nhân cũng không thèm để ý, dừng một chút, đôi mắt hẹp dài nheo lại, dùng ngón tay khẽ nâng cầm Tiêu Dĩ Nhu: "Cái gì cũng không biết, cho nên cũng không biết vì sao tôi bắt cô quỳ, đúng không?"
Tiêu Dĩ Nhu nhìn đôi mắt của nàng, bắt đầu run rẩy.
"Thứ sáu tuần đó, cùng cô dùng cơm, vị kia……… Lạc Thần tiểu thư." Giọng nói của nữ nhân càng đè thấp, lúc nói đến hai chữ Lạc Thần, môi mỏng khẽ mím lại, trong mắt dâng lên vài phần thần sắc khó hiểu: "Cô cảm thấy nàng rất đẹp có đúng không?"
Sắc mặt Tiêu Dĩ Nhu hoàn toàn trắng bệch.
"Dĩ Nhu, cô biết Lạc tiểu thư bao lâu?" Nữ nhân lại nhìn như rất hứng thú mà hỏi nàng.
"Nửa….. nửa năm."
"Nửa năm?" Nữ nhân nở nụ cười: "Cô đoán tôi biết nàng đã bao lâu?"