Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

"Nhưng vì sao tôi nhất định phải để nàng sang đó?" Vu Mị nghiêng mặt, nhìn Duẫn Thanh giống như đang nhìn một món đồ: "Giữ lại lợi thế này trong tay lúc cô mở cửa không phải sẽ ngoan ngoãn hơn sao?"

Sư Dạ Nhiên nghe vậy, xiết chặt nắm đắm.

Duẫn Thanh bị Trữ Ngưng lực mạnh chế trụ, cắn chặt khớp hàm, không phát sinh bất kỳ âm thanh nào.

Sư Thanh Y vẫn cười như trước đó nhưng tiếu ý đã mang theo sự lạnh lẽo hiếm thấy: "Nếu cô không thả nàng, tôi nhất định sẽ không làm chuyện gì thay cô cả, lúc tôi bàn chuyện buôn bán rất chú ý trao đổi công bằng."

"Dĩ nhiên." Không đợi Vu Mị mở miệng, nàng lại nói tiếp: "Cô nhất định sẽ nói nếu như tôi không mở cửa, cô sẽ hảo hảo "chiêu đãi " Giáo sư một phen, làm tôi phải nghe theo. Tốt lắm, tôi hiện tại nói trước điểm này, cho dù cô có khả năng đó nhưng chỉ cần cô tổn thương đến một sợi tóc của nàng, tôi bên này nhiều người như vậy sẽ lập tức tấn công, chỉ cần cô động thủ, tôi cũng động thủ. Tôi biết tình trạng đội ngũ của cô hiện tại cũng không chịu nổi công kϊƈɦ gì nữa, nếu như cô bằng lòng vì một con tin không có nhiều ý nghĩa với cô mà hủy hoại toàn bộ đội ngũ, thậm chí mất cơ hội mở cửa, tôi đây sẽ chờ xem."

Vu Mị đè xuống ánh mắt, nhẹ nhàng vuốt ve ngọc ban chỉ, tạm thời không tiếp lời.

Ánh mắt Sư Thanh Y rất lãnh đạm, nói: "Cô còn muốn tiếp tục giữ lại nàng làm lợi thế áp chế tôi, thì có nghĩa là cô sợ tôi. Cô không tự tin, cho nên cô muốn tìm một người để kiềm chế hành động của tôi. Rất xin lỗi, điều này đối với tôi mà nói không nửa điểm tác dụng, tôi muốn chính là trao đổi công bằng."

"Bọn tôi có thể thả nàng." Lúc này, giọng nói ôn nhã của nam nhân vang lên: "Nhưng Sư tiểu thư, tôi còn muốn trao đổi một người nữa, hy vọng cô có thể đáp ứng."

Nghe giọng nói này, Vu Mị cũng không quay đầu lại, mà khóe môi chỉ kéo lên nụ cười, cười đến thâm trầm.

Sư Thanh Y bởi vì tiếu ý cổ quái của Vu Mị mà tiềm thức do dự một chút, bất quá mặc kệ đối phương có vụn ý gì, nàng vẫn phải cứu Duẫn Thanh ra, đây là nhiệm vụ hàng đầu.

Duẫn Thanh tay trói gà không chặt, chỉ có ở trong đội ngũ nhà họ Sư Sư Thanh Y mới có thể yên tâm.

Nam nhân từ trong đám người đi ra, hướng Vu Mị cung kính gọi một tiếng: "Lão tổ."

Vu Mị không lên tiếng trả lời, thoạt nhìn cũng không tức giận.

Điều này chứng tỏ nam nhân kia quả thật có thể thay mặt nàng đứng ra xử lý một số chuyện, dĩ nhiên, cũng chứng tỏ nam nhân này trong mắt Vu Mị vẫn có một chút phân lượng.

Sư Thanh Y nhìn về phía Tiêu Mộ Bạch.

Bởi vì xuống mộ, Tiêu Mộ Bạch đã tháo cacravat, mặc quần áo tương đối thuận tiện hành động, giày bó, nhưng cũng không có che giấu được phong độ cùng nhã khí vốn có của hắn.

"Sư tiểu thư, tôi muốn em gái của tôi."

Bất kể lúc nào, Tiêu Mộ Bạch ăn nói đều vô cùng hòa nhã, mặc dù trong hoàn cảnh đàm phán ác liệt này, nhã khí cùng hòa nhã rất không phù hợp.

Hắn ôn hòa, Sư Thanh Y thoạt nhìn cũng tốt tính, chỉ nhìn một cách đơn thuần không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ trai tài gái sắc, đang hòa hợp ngồi cùng bàn dùng cơm.

"Mời Tiêu tiểu thư bước ra." Sư Thanh Y cười nói.

"Cảm ơn."

Tiêu Dĩ Nhu được đưa đến bên cạnh Sư Thanh Y, sắc mặt trắng bệch.

Nàng trầm thấp gọi một tiếng: "Anh."

Ánh mắt Tiêu Mộ Bạch mềm đi, nói: "Dĩ Nhu đừng sợ, có anh ở đây."

Sư Thanh Y nói: "Ý của Tiêu tiên sinh là giáo sư đến đổi Tiêu tiểu thư, cùng với việc tôi sang đó mở cửa, đúng không?"

"Đúng. Chỉ cần cô đồng ý, tôi bên này lập tức thả người, tôi đảm bảo, sẽ không tổn thương giáo sư Duẫn dù chỉ một chút."

"Một đổi hai, đây thoạt nhìn cũng là trao đổi không công bằng." Nụ cười của Sư Thanh Y quả thực khiến kẻ khác cảm thấy như có gió xuân: "Bất quá không sao cả, tôi không để tâm, người yêu thương em gái như anh bàn việc buôn bán, hơi mệt một chút cũng không sao."

Kỳ thực Sư Thanh Y đã nhìn ra được, Tiêu Dĩ Nhu đối với Vu Mị mà nói chỉ giống như một hạt bụi nhỏ bé, dùng Tiêu Dĩ Nhu làm con tin không có nửa điểm tác dụng, giữ lại thậm chí có thể gây phản tác dụng, Vu Mị là một người hỉ nộ vô thường, rất có khả năng sẽ không kiên nhẫn mà sớm giết Tiêu Dĩ Nhu.

Tiêu Mộ Bạch quả thật rất coi trọng Tiêu Dĩ Nhu, nhưng đội ngũ của đối phương căn bản không phải do Tiêu Mộ Bạch chủ đạo, Tiêu Mộ Bạch đưa ra điều kiện dùng thêm Tiêu Dĩ Nhu để trao đổi Duẫn Thanh cũng hoàn toàn là vì Vu Mị ngầm đồng ý thả Duẫn Thanh, bằng không Tiêu Mộ Bạch căn bản không có tư cách mở miệng.

"Cảm ơn Sư tiểu thư." Tiêu Mộ Bạch nói.

Thời gian đã kéo dài đủ rồi, Sư Thanh Y tính toán, cảm thấy hẳn là được rồi, nói nói: "Để giáo sư qua đây. Mặt khác —"

Ánh mắt của nàng dời đi, rơi xuống trêи người Trữ Ngưng, lạnh lùng nói: "Xin Trữ tỷ giúp tôi đem trâm cài tóc của giáo sư trả lại cho nàng, có được hay không?"

Thần sắc của Trữ Ngưng đình trệ, lại trở nên hung tợn.

Tiêu Mộ Bạch đạm nhạt nói: "Trữ Ngưng."

Trữ Ngưng nghiêm mặt buông lỏng Duẫn Thanh, sau đó mở mảnh vại bịt miệng Duẫn Thanh, Duẫn Thanh tóc dài tán loạn, bắt đầu ho khan.

Trữ Ngưng đưa trâm cài bằng gỗ lại cho nàng.

"Hai tay." Sư Thanh Y nói.

Tiêu Mộ Bạch nói: "Trữ Ngưng làm theo."

Trữ Ngưng quả thực bị Sư Thanh Y chọc giận, trong lòng hối hận ban đầu trêи Lạc Nhạn Sơn vì sao không một súng bắn chết tiểu yêu tinh này, lúc đó nổ súng, thì nàng hiện tại sẽ không cần chịu ấm ức này.

Trữ Ngưng chỉ đành hai tay cung kính dâng lên trâm cài của Duẫn Thanh, Duẫn Thanh thu hồi trâm cài, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

"Tốt." Sư Thanh Y hài lòng, cười nói với Tiêu Mộ Bạch: "Tiêu tiên sinh phía anh phục vụ rất chu đáo, quả nhiên cũng không tính quá thiệt thòi."

"Bây giờ tôi có thể đưa em gái tôi về sao?" Tiêu Mộ Bạch nói.

"Có thể."

Sư Thanh Y rút ra dao quân dụng đặt trêи vai Tiêu Dĩ Nhu, lại trầm thấp cùng Tiêu Dĩ Nhu nói: "Yên tâm, cùng tôi qua đó, tôi sẽ không làm hại cô."

Tiêu Dĩ Nhu trêи mặt không có huyết sắc, bước chân bắt đầu theo Sư Thanh Y di chuyển.

Duẫn Thanh thoát khỏi trói buộc, một mình cẩn cẩn dực dực hướng Sư Thanh Y đi qua, hai bên bắt đầu trao đổi.

Toàn bộ tĩnh mịch không tiếng động, hai đội ngũ, vô số ánh mắt đều đang chăm chú nhìn ba người ở trung tâm.

Kỳ thực lòng bàn tay Sư Thanh Y ra rất nhiều mồ hôi, nàng không phải bởi vì sợ cục diện này, mà vì cho đến lúc này nàng cũng không thấy bất kỳ động tĩnh gì của Lạc Thần.

Tuy rằng trước đó Lạc Thần có dặn dò nàng một chút nhưng thời gian dài như vậy không thấy thân ảnh Lạc Thần, không biết rốt cục đã lẫn đến vị trí nào, Sư Thanh Y vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Bất quá nàng tin tưởng Lạc Thần, cho nên vừa rồi ra quyết định, nàng cũng không có nửa điểm do dự.

Lúc Duẫn Thanh lướt qua Sư Thanh Y, bước chân hơi dừng một chút, run giọng nói: "A Thanh."

Sư Thanh Y hạ giọng: "Qua bên kia, đừng sợ, đến chỗ của chị tôi."

Duẫn Thanh cuối cùng bình an đến chỗ đội ngũ của Sư Dạ Nhiên, Sư Thanh Y cũng mang theo Tiêu Dĩ Nhu đến trước mặt Vu Mị, nàng nhìn Vu Mị, cười, thoải mái thả Tiêu Dĩ Nhu ra.

Tiêu Mộ Bạch nhanh chóng che chở Tiêu Dĩ Nhu, dẫn nàng ra phía sau đội ngũ.

Vu Mị gần kề quan sát Sư Thanh Y, đôi môi mang theo ý cười, nhưng nhãn thần lại băng lãnh đến xương, tựa hồ hận không thể lập tức lột da rút xương Sư Thanh Y.

"Nếu như cô muốn mở cửa, bây giờ tốt nhất nên khách sáo với tôi một chút." Sư Thanh Y nói.

Vu Mị phun ra từng chữ: "Dĩ nhiên."

Đội ngũ hai bên đều đông nghịt một mảnh, bóng người lay động, Sư Thanh Y nhìn lướt qua lại quan sát cửa động trung tâm trước đó Vu Mị bước ra.

Hai bên cửa động cũng không ngoài dự liệu, vẫn do hai hắc xà thủ hộ, mỗi bên một con, nửa trêи là tượng người, một con rắn quấn lấy một cây trường kϊƈɦ, một còn khác quấn lấy cự cung (cây cùng lớn).

Cửa động thoạt nhìn rất cao, Sư Thanh Y suy đoán thậm chí có thể cao gần bằng chiều cao của đại điện, ánh đèn căn bản chiếu không đến đỉnh, ngoài cửa hoàn toàn tối đen như mực.

Hơn nữa cửa động rất rộng, bên trong lại càng rộng lớn, có thể dung nạp nhân số đông đảo, chứa được hai nhóm người cũng không nói quá, thậm chí còn thừa rất nhiều không gian.

Từ điểm này xem xét, Sư Thanh Y cơ bản suy đoán được "cửa" trong miệng Vu Mị có quy cách đáng sợ như thế nào.

Sư Thanh Y tổng kết lại: "Tôi phải nhắc nhở một chút, phía sau cửa có nuôi dưỡng một số thứ gì đó, tôi tin tưởng các người dọc theo đường đi cái gì cũng đã gặp qua rồi, cũng nên biết đây là loại chỗ gì. Mà tôi hiện tại muốn nói chính là thứ gì đó phía sau cửa, so với những gì trước kia các người từng thấy còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần. Nếu như mở cửa ra, tôi không thể đảm bảo sẽ phát sinh chuyện gì, để an toàn, tốt nhất các người nên tự mình chú ý một chút."

Lời đe dọa vô căn cứ này thật ra không phải nói cho Vu Mị nghe mà chính là nói cho đám người trong tay Vu Mị nghe.

Trải qua dày vò như vậy, Sư Thanh Y đã từ trêи khuôn mặt những người đó nhìn thấy được sự mệt mỏi, hiện tại nàng cố ý khoa trương tính nguy hiểm sau khi mở cửa, mục đích cũng chỉ là khiến đám người kia sẽ không dễ dàng động thủ, mà đem lực chú ý đều chuyển đến chuyện mở cửa.

Quả nhiên, các nam nhân Tiêu gia đều vô thức nắm chặt vũ khí, sẵn sàn chiến đấu.

Không riêng gì Tiêu gia, người nhà họ Sư cùng Vũ gia cũng bị thanh thế của Sư Thanh Y hù dọa, đều căng thẳng như lâm đại địch.

"Đi vào." Vu Mị cười, ánh mắt giống như dao rơi xuống người Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y trấn định lại, thản nhiên bước vào, hai đội ngũ cũng tách ra trái phải mà theo vào.

Bầu không khí tuy rằng giương cung bạt kiếm, nhưng rõ ràng tính cảnh giác của mỗi một người đối với cánh cửa đều cao hơn so cảnh giác người của đối phương.

Hiện tại không phải lúc tranh đấu, bởi vì còn có những thứ nguy hiểm hơn nữa đang chờ đợi, lúc hai đội ngũ đối lập cùng gặp phải kẻ thù nguy hiểm, như vậy sẽ bất tri bất giác hình thành cục diện tạm thời đình chiến, đây gần như là một quy luật hiển nhiên.

Sư Thanh Y có thể đảm bảo trước khi nàng mở cửa, sẽ không phát sinh vấn đề gì nhưng lúc cửa mở, có thể trong nháy mắt đó sẽ phát sinh việc gì, nàng không dám xác định.

Huống hồ, nàng cũng sẽ không mở cửa.

Cũng không biết Lạc Thần hiện tại ở nơi nào, đã chuẩn bị thỏa đáng chưa, nếu như thực sự đến lúc nàng phải mở cửa Lạc Thần còn không tìm được cơ hội, vậy kế tiếp nên ứng phó thế nào, Sư Thanh Y thực sự mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trấn định một chút.

Tin tưởng Lạc Thần.

Nàng cũng sắp xong rồi.

Trong lòng Sư Thanh Y không ngừng tự trấn an bản thân.

Thời gian qua rất nhanh, Sư Thanh Y cuối cùng đi đến trước cánh cửa lớn, xa xa nhìn thoáng qua, trong lòng quả thực khϊế͙p͙ sợ đến nói không nên lời, nhưng nàng lại không thể biểu lộ ra mặt, vì vậy vẫn duy trì vẻ vân đạm khinh phong.

Để tránh cho Vu Mị hoài nghi, nàng hiện tại làm bất cứ việc gì cũng phải biểu hiện như nàng đã sớm biết trước, cái gì cũng hiểu rõ.

Hai phiến cửa khảm trong vách đá, so với cánh cửa cực lớn của thần điện nguy nga trước đó còn muốn cao lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

Tương truyền có một cự thú tên là "Thôn Thiên", ý nghĩa chính là hình thể của nó to lớn có thể nuốt trọn trời đất, dĩ nhiên đây chỉ là nghệ thuật phóng đại, bất quá loại phóng đại này hoàn toàn có thể phản ánh được cư thú kia có bao nhiêu đáng sợ.

Phiến cửa cự lớn trước mắt khiến Sư Thanh Y nghĩ đến cái miệng khổng lồ của Thôn Thiên.

So với phiến cửa cực lớn này, bản thân nhỏ bé lui dưới phiến cửa, thực sự giống như hạt cát dưới biển.

Trêи cửa điêu khắc ám văn, Sư Thanh Y nỗ lực từ trong những ám văn này tìm kiếm chút đầu mối liên quan đến việc mở cửa nhưng đáng tiếc hoàn toàn không có dấu vết, ngoại trừ ám văn, ngay cả văn tự hướng dẫn cũng không có, điều này làm cho Sư Thanh Y không khỏi đau đầu.

Mãi đến Sư Thanh Y nhìn xuống mặt đất.

Một vị trí trêи mặt đất có một hố nhỏ, Sư Thanh Y phát hiện hố này rất đặc biệt, hố nhỏ lõm xuống, bên trong lại tạc ra rất nhiều lỗ nhỏ hình tròn, rất giống kết cầu của ổ bi.

Sư Thanh Y nhíu mày cẩn thận đếm, phát hiện tổng cộng có mười tám lỗ nhỏ, lưng đột nhiên phát lạnh, nghĩ tới gì đó.

Đây là….. Quỷ liên sao?

Sư Thanh Y vô thức sờ chuỗi vòng tay hồng ngọc trêи cổ tay, không như ở Lạc Nhạn Sơn, mười tám lổ nhỏ ở đây không giống, nhưng Sư Thanh Y biết rõ đây chính là tượng trưng cho quỷ liên.

Trong mỗi lỗ nhỏ đều phủ một tầng vật chất màu đen, bên cạnh lỗ nhỏ có rất nhiều rãnh kéo dài ra bên ngoài, thoạt nhìn giống như huyết quản, phân bố chằng chịt mặt đất.

Sư Thanh Y ngồi xổm xuống, dùng tay lau bên trong một lổ nhỏ, sau đó đưa đến gần mũi ngửi thử, có mùi, hình như là máu khô.

Vu Mị vẫn nhìn nàng chằm chằm.

Vu Mị cách Sư Thanh Y gần nhất, Sư Thanh Y dĩ nhiên hiểu ý nàng.

Vì vậy Sư Thanh Y vừa ngửi loại mùi khó nghe, vừa nhanh chóng tính toán trong đầu.

Vu Mị cách nàng khoảng ba mét, sau đó là hai đội ngũ chi hai bên trái phải, song phương đều đạn dược đầy đủ, lực lượng ngang nhau, thời điểm mấu chốt nên ai cũng không dám manh động — ngoại trừ Vu Mị ở gần nàng nhất.

Thời gian dài không mở cửa, Vu Mị nhất định sẽ nghi ngờ.

Mà cho dù thực sự làm được, cửa mở, như vậy cùng lúc cửa mở ra, Vu Mị tuyệt đối cũng sẽ ra tay với nàng, Vu Mị hiện tại ở gần như vậy, đến lúc nàng ra tay, căn bản sẽ không chú ý đến đội ngũ phía sau rơi vào tình cảnh hỗn loạn gì

Đối với nàng mà nói, hẳn là cũng chỉ có hai việc quan trọng nhất.

Mở cửa, giết tôi, sau đó nàng một mình đi vào phía sau cánh cửa, thủ hạ của nàng, nàng xem như cỏ rác, lúc cửa mở mục đích đạt được, hoàn toàn có thể mặc kệ bọn họ sống chết.

Sư Thanh Y càng nghĩ, càng cảm thấy cả người đều toát mồ hôi lạnh.

"Khụ khụ!" Lúc này, Sư Khinh Hàn đột nhiên che miệng ho khan.

Nàng ho rất áp lực, thân thể gầy yếu không ngừng cong xuống, Thiên Thiên cùng Vũ Lâm Hanh vốn đang lo lắng cho an nguy của Sư Thanh Y, nên bước ra phía trước, đúng lúc đứng cùng Sư Khinh Hàn, thấy Sư Khinh Hàn không ngừng ho khan, hai người vội vàng đến xem.

"Tiểu di!" Sư Thanh Y cũng bị dọa sợ.

"Mở cửa." Vu Mị lạnh lùng nói.

Sư Khinh Hàn nâng tay lên, mỉm cười, yên lặng xua tay ý bảo Sư Thanh Y đừng khẩn trương.

Đến lúc đứng thẳng thắt lưng, Sư Khinh Hàn bỏ tay xuống, Sư Thanh Y phát hiện tay nàng đầy máu.

Tiểu di….. Nàng lại ho ra máu.

Thiên Thiên cầm khăn tay thay Sư Khinh Hàn lau vết máu, Sư Khinh Hàn gật đầu hướng nàng nói cảm ơn, sau khi lau sạch sẽ, Sư Dạ Nhiên lo lắng cho thân thể Sư Khinh Hàn, liền để Chúc Cẩm Vân cùng Sư Khinh Hàn ra phía sau.

"Cô còn chờ cái gì?" Vu Mị lúc này thực sự không kiên nhẫn được nữa.

Sư Thanh Y không còn cách nào, chỉ đành đánh cược một lần, nàng rút dao quân dụng ra, cắt một dao trêи tay phải, đặt trêи mười tám lỗ nhỏ.

Máu nhỏ xuống phía dưới, cùng máu máu cũ dung hợp vào nhau.

Mùi tanh nhàn nhạt quẩn quanh, Sư Thanh Y nhìn máu của bản thân nhỏ xuống lổ nhỏ, cư nhiên giống như bị thứ gì đó dẫn dắt, chậm rãi khuếch tán, thậm chí tán vào vô số rãnh nhỏ trong lỗ.

Mặt đất chấn động một chút.

Lại một chút.

Rầm rầm, giống như người khổng lồ thức tỉnh, mặt đất biến thành sóng biển cuộn trào mãnh liệt, người đứng trêи đó, gần như đứng không vững.

Không ngờ…..không ngờ thực sự….

Sư Thanh Y không dám quay đầu lại, mà chỉ chăm chú nhìn Vu Mị, đồng thời từ âm thanh nghe được mà phán đoán, cánh cửa Thôn Thiên phía sau nàng hằn là đã được mở ra.

Biểu tình trêи mặt Vu Mị càng lúc càng cổ quái, ý cười nơi khóe miệng giống như khảm trêи mặt, cứng nhắc, băng lãnh, cứ như vậy nhìn Sư Thanh Y.

Sau đó tay Vu Mị đột nhiên cử động, giống như sấm chớp hướng Sư Thanh Y trảo đến, cả người Sư Thanh Y run lên, thân thể bật lên, tránh thoát qua bên kia vách tường, đồng thời vun dao quân dụng trong tay lên, bổ về phía Vu Mị.

Động tác của Sư Thanh Y rất chuẩn, dao quân dụng đâm thẳng vào ngực Vu Mị.

Vu Mị lại dường như chuyện gì cũng không phát sinh, cứ như vậy đứng ở nơi đó, giống như quỷ ảnh không có thực, tất cả phát sinh quá nhanh, hai đội ngũ phía sau vẫn chưa kịp phản ứng, bên này Vu Mị bị dao đâm trúng tim thân thể lảo đảo, đột nhiên không biết vì sao mà bắt đầu co giật, suy yếu ngã xuống, cuối cùng biến mất.

Sư Thanh Y nhìn thấy cũng hoàn toàn sửng sốt: "!?"

Trêи mặt đất chỉ để lại một con sâu hình thù kỳ quái, Thiên Thiên nhìn thấy, phóng ra một cây ngân châm gì đó, chuẩn xác gim vào lưng con sâu kia, nó bị gim xuống đất, chảy ra một bãi mũ nhầy.

Cửa đã mở ra, từ bên dưới nhìn thấy khe cửa càng lúc càng rộng, người bên Tiêu gia nhìn thấy lão tổ của bọn họ đột nhiên không thấy bóng dáng, nhất thời rối loạn.

"Đừng loạn!" Lạc Thần quát lạnh.

Mọi người nghe thấy tiếng quát lạnh, thân thể đều đông cứng, chỉ còn mặt đất vẫn kịch liệt rung động.

Sư Thanh Y cảm thấy tim đã sắp nhảy ra khỏi miệng, lại trượt xuống phía dưới.

Lạc Thần giữ chặt một người mặc trang phục leo núi, đó là một nữ nhân, dung mạo rất bình thường, Cự Khuyết của Lạc Thần đặt trêи cổ nàng.

Vẻ mặt của nữ nhân cứng nhắc, ngực trầm thấp phập phồng, tựa hồ bởi vì thứ gì đó mà tiêu hao rất nhiều tinh lực.

Lạc Thần đưa tay, dùng sức kéo rách da mặt của nữ nhân kia, nhất thời lộ ra khuôn mặt giống như đúc khuôn mặt của Vu Mị.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Sư Thanh Y lúc này mới hiểu được, nữ nhân trang phục leo núi trước mắt mới là Vu Mị thật, trước đó đối thoại cùng nàng, căn bản là nàng dùng cổ trùng huyễn hóa ra ảo ảnh.

Chính là cái gọi là cổ hoặc, cổ hoặc, thượng đẳng trong cổ thuật chính là cổ phẩm* có thể che mắt người khác.

Thảo nào ảo ảnh kia lại cười đến cổ quái như vậy.

"Lạc Thần, cô giỏi lắm, cư nhiên hủy mạng cổ* của tôi." Vu Mị lãnh lẽo cười rộ lên

"Nếu cô động đến nàng, tôi liền hủy cô." Lạc Thần lãnh đạm nói.

————

*mạng cổ : mạng sống của cổ trùng nhưng cũng phải dùng rất nhiều sức lực để tạo thành ảo ảnh của bản thân.

Cổ phần : vật dùng làm cổ, cổ ở đây không nhất định phải là trùng (sâu đọc) mà còn có rất nhiều thứ khác. (ví dụ như cóc, nhện, rắn…Quân tỷ đã từng giải thích qua).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui