Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Sư Thanh Y dưới ánh mắt u oán của Trường Sinh cảm thấy có chút xấu hổ, Lạc Thần nói với nàng: "Em đi thay quần áo, chuẩn bị sẵn sàng.."

"Ân." Sư Thanh Y gật đầu đi trở lại: "Các người chuẩn bị xong thì đến bên này."

Tìm một nơi tương đối kính đáo thay quần áo xong, đây là bộ quần áo cuối cùng trong ba lô của nàng, nếu lăn qua lăn lại một hồi nữa sẽ không còn quần áo dự phòng. Lúc nàng trở lại, mỗi người trong đội ngũ đều đang chọn đồ lặn thích hợp để chuẩn bị lặn xuống.

Tang Cát mang theo túi thiết bị, vẻ mặt khó xử: "Sư tiểu thư, tôi cũng phải lặn xuống sao?"

Vẻ mặt của Sư Thanh Y cũng có chút khó xử: "Chỉ sợ là phải như vậy. Ở đây rất nguy hiểm, rất xin lỗi bắt anh làm hướng đạo lại liên lụy đến anh, nhưng dựa theo tình huống hiện tại, nếu như anh lựa chọn một mình trở lại tìm lối ra, thực sự không cách nào bảo đảm an toàn của anh. Nếu như anh theo bọn tôi, tôi trái lại có thể bảo đảm."

Ngay sau đó nàng lại chuyển đề tài, chỉ vào Ngạo Nguyệt ở xa xa: "Bất quá anh cũng có thể theo sau con sói, còn có con mèo lớn kia. Chúng nó không xuống nước, sẽ đi theo đường bộ."

Thỏ khôn đào ba hang, Thần Chi Hải bố cục rộng lớn, không thể nào chỉ có một con đường dẫn vào bên trong, nhất định còn có một số thông đạo ngầm, thậm chí có một số thông đạo chỉ có Quỷ Chủ mới có quyền hạn đi qua. Trước đó trong đội ngũ của Sư Dạ Nhiên có một số người bỏ thiết bị lặn lại, không hạ thuỷ, cũng không biết có phải đã lựa chọn một con đường khác hay không.

Nguyệt Đồng vốn bị dòng nước ép đến biến nhỏ lại, sau khi thấy Ngạo Nguyệt lập tức thân hình tăng vọt, không nguyện ý bỏ qua uy phong dù chỉ một chút. Ngay cả lúc nằm sấp nghỉ ngơi đều là hai chi trước giao nhau kê dưới đầu, đầu nhẹ nhàng nghiêng đi, ấn ký hoa mai trêи trán xoay tròn, phía sau tám cái đuôi tụm thành đám, quả nhiên là đang giả vờ ưu nhã.

Ngạo Nguyệt mặc kệ nó, hí mắt nằm sấp, thỉnh thoảng há mồm ngáp một cái, lộ ra bốn chiếc răng năng sắc nhọn.

Tang Cát lập tức bị bốn cái răng nanh dạo đến run rẩy, lắp bắp nói: "Sư tiểu thư, tôi đây vẫn là đi cùng với cô."

Sư Thanh Y mỉm cười: "Biết lặng không?"

"Sao lại không. Trước đây lúc làm hướng đạo, khi thủy táng bọn tôi sẽ lặn xuống nước, vớt một số xương cốt cá ăn còn sót lại làm kỷ niệm theo yêu cầu của du khách, kiếm một chút thu nhập."

"Vậy là tốt rồi, anh chuẩn bị đi, đến giờ tập hợp."

Lúc này tất cả mọi người đang bận rộn, cũng chỉ có Âm Ca chăm chú nhìn ba lô thiết bị trước mắt, trêи mặt không có nửa điểm biểu tình.

Loại mặt vô biểu tình này ngược lại khiến nàng nhìn có chút ngốc nghếch, Sư Thanh Y đi qua ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nhẹ nhàng hỏi nàng: "Không biết?"

Âm Ca có chút máy móc gật đầu.

Cũng đúng, trước đây Âm Ca vẫn sống trong thôn trại Miêu tộc, do Thạch Lan chiếu cố, phương diện thân thể lẫn tâm trí điều khiếm khuyết, hôm nay mặc dù trở thành dáng vẻ người lớn, một mình phiêu bạt bên ngoài cũng có thể chưa từng tiếp xúc đến loại thiết bị lặn chuyên nghiệp này.

Sư Thanh Y nói: "Chị giúp em mặc?"

Một lúc sau, Âm Ca mới thốt ra một chữ băng lãnh: "Được."

Sư Thanh Y bắt đầu giúp nàng mặc đồ lặn, đồng thời giảng giải kỹ thuật lặn. Lúc mặc quần áo, tay Sư Thanh Y vô ý chạm phải cổ tay của Âm Ca, tay nàng chợt tê rần, giống như cổ tay bị vật gì đó sắc bén cắt trúng.

Loại cảm giác này tựa như bị mép một phiến vảy cắt phải, Sư Thanh Y định thần nhìn lại, cổ tay Âm Ca da thịt trắng nõn, cũng không có bất luận thứ gì bám vào.

Đôi mắt Âm Ca đen kịt, vô thần nhìn Sư Thanh Y.

"Không có việc gì!" Sư Thanh Y mỉm cười: "Chúng ta tiếp tục."

Tuy rằng đã bị kín các loại thiết bị hỗ trợ hô hấp dưới nước, nhưng vì phòng vạn nhất, đội ngũ vẫn sớm quy định các loại tính hiệu dưới nước, đồng thời nhằm vào những tình trạng khẩn cấp có thể phát sinh mà chuẩn bị đối sách. Tất cả rốt cục chuẩn bị chu tất, Sư Thanh Y cùng mọi người mặc trang bị hạng nặng đi sâu xuống thủy vực.

Mượn sức nổi điều chỉnh lưng cùng phối trọng mang theo, nhóm người thuận lợi lặn xuống.

Cá trong ở trong nước, người ở lục địa, mỗi loại thích ứng mỗi hoàn cảnh. Nhưng một khi phát sinh thay đổi, theo đó chính là không thích ứng.

Mỗi người đều được phân phối đèn lặn nước, một chùm tia sáng là một người, nhưng cho dù có rất nhiều chùm tia sáng ngang dọc dưới đáy nước, cũng không chống lại được hắc ám vô tận. Hắc ám theo nước lưu động cảm giác từ bốn phương tám hướng vọt tới, đẩy, đè ép, ánh sáng u lam tại đây nhìn như mềm mại kì thực áp lực vô cùng, đối lập với bóng tối, có vẻ yếu ớt nhỏ bé giống như lập tức sẽ bị nuốt chửng.

Năm mét, mười mét, hai mươi mét, đồng hồ đo độ sâu yên lặng đo lường tiến độ lặn xuống. Đáy nước dường như sâu không giới hạn, cũng đầy rẫy những thứ không biết, đặt mình trong không gian bịt kín, bị dòng nước hắc ám áp bách đến không còn chỗ ẩn thân, lúc này mới khiến con người sợ hãi biển sâu.

Sư Thanh Y đạp chân vịt, Lạc Thần vẫn theo bên cạnh nàng, hai người dường như người cá bơi trong dòng nước,.

Bên dưới xuất hiện bóng của một tảng lớn, lúc từ phía trêи nhìn xuống giống như quan sát một mảnh rừng rậm nơi đáy nước. Những chiếc bóng này đọng lại, cũng không giống như một số thực vật thủy sinh trôi theo dòng nước, Sư Thanh Y lặn xuống, đến gần mới phát hiện những cái bóng này thực sự là cây cối, nàng miễn cưỡng bám lên một chạc cây, cảm giác mặt ngoài của nó gồ ghề như gỗ mục chưa từng được gọt giũa, cứng rắn các tay.

Màu sắc đen kịt, mặt trêи bao trùm một tầng dày thứ gì đó, bao phủ thân cây.

Nơi đây vốn dĩ là một mảnh rừng cự mộc che trời, những thân cây này mỗi cây đều lớn đến đáng sợ. Tựa như thân thể thân thể hữu lực của người khổng lồ thời viễn cổ. Nói chung loại cây càng nguyên thủy, tuổi thọ càng lâu, lại càng dễ xuất hiện cự mộc, với quy mô cự mộc loại này cho dù là đi thám hiểm một số rừng rậm nguyên thủy hiện nay căn bản cũng không cách nào thấy được.

Sư Thanh Y sử dụng dao quân dụng khoét một cành cây khô, nhưng lớp phủ bên ngoài qua cứng không cách nào khoét tróc.

Không có cách nào nàng chỉ đành buông tha, sử dụng thiết bị thông tin dưới nước nói với mọi người: "Những cây này thoạt nhìn giống như cây sinh trưởng trêи lục địa, không có khả năng sinh trưởng ở trong nước, trừ phi nơi này lúc trước là một mảnh lục địa, về sau lại bị nước nhấn chìm."

Cây cối sinh trưởng trêи đất liền bị nước sâu nhấn chìm một đoạn thời gian rất dài, mất đi sự quang hợp sẽ dần dần mục rửa. Dựa theo các loại dấu hiệu trong Thần Chi Hải cho thấy chỗ này vô cùng cổ xưa, như vậy những cây cối này ít nhất đã ngâm ở đây vai nghìn năm rồi, không hư thối trái lại còn duy trì được hình dạng trước đây, có lẽ là bởi vì bản thân nó là loại cây kỳ lạ, cũng có thể là vì lớp vật chất cứng như thép bao quanh nó, ngăn trở sự phân hủy trong nước.

Lạc Thần ghé qua trong đám cự mộc, lặn xuống nhìn một chút, lại đi tới nói: "Quả thật là lục sinh thụ, chuẩn xác mà nói là cây sinh trưởng ven biển. Chúng là Cùng Tang."

Sư Thanh Y trong lòng kinh ngạc.

"Không phải đâu?" Vũ Lâm Hanh bơi đến bên cạnh Sư Thanh Y, đèn pha chiếu lên mặt nạ lặn nổi lên lam: "Chính là Cùng Tang ở bên Tây Tạng? Chị họ cậu, cậu đừng làm tớ sợ nha."

Lạc Thần nói: "Đúng, nhưng cũng không đúng. Chuẩn xác mà nói chúng là Nam Hải Cùng Tang."

Sư Thanh Y cũng có chút nghi hoặc: "Cùng Tang mọc bên bờ Tây Hải, thuộc họ dâu, cao hơn hơn một nghìn mét, hoa hồng quả tím, ngàn năm kết quả, ăn vào bất lão. Theo lý thuyết Cùng Tang hẳn là mọc bên biển Tây Hải, hơn nữa Cùng Tang thân dài trăm dặm, cao đến che trời, thế gian chỉ vỏn vẹn một cây duy nhất, nổi danh như trụ chống trời ở nơi kim ô nhật xuất. Ở đây rõ ràng là có rất nhiều."

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Cho nên mới gọi chúng là Cùng Tang Nam Hải, cũng không phải là thần mộc chỉ có duy nhất một cây, là loại thứ phẩm. Lúc đó Nam Hải chi chủ (người đứng đầu) vân du Tây Hải, xin Tang về ăn, chôn hạt ven biển, vì vậy bắt đầu sinh sôi hậu thế, hình thành rào chắn ven biển, mượn đó chống đỡ ngoại tộc xâm phạm."

Sư Thanh Y không lên tiếng, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Nếu như đây thật là ven biển Nam Hải, dựa theo khoảng cách suy tính, qua khỏi chỗ Cùng Tang cổ thụ, bên kia chính là hải vực rồi, đến lúc đó lặn xuống chỗ càng sâu, cũng không biết những thiết bị trêи người đến lúc đó có thể không chịu được hay không.

Bọn họ không còn nhiều thời gian nữa.

Vũ Lâm Hanh càng thêm khϊế͙p͙ sợ: "Theo như lời cậu nói, chỗ này trước đây chính là Nam Hải thời Hoang Man? Chỗ chúng ta đang lặn xuống, chính là bờ Nam Hải? Tớ đọc qua rất nhiều tài liệu lịch sử, cũng không ai khảo chứng được vị trí của Hoang Man Nam Hải lại ở trêи cao nguyên này."

Thiên Thiên bơi đến, cười nói: "Thương hải tang điền, tang điền thương hải. Lịch sử chuyển dời, trêи sách này khảo chứng một chút, sách kia khảo chứng một chút, đúng đúng sai sai, ai có thể thực sự gặp qua. Nhìn thấy chính là thật, rừng Cùng Tang ở đây, sẽ không biết mọc chân chạy, tớ tán thành cách nói của Lạc Thần."

Vũ Lâm Hanh không kiên nhẫn nàng chen vào, còn nói đến chí lý như vậy, dáng vẻ cứ như lão yêu tinh sống ngàn năm.

Vì vậy Vũ Lâm Hanh căm giận nói: "Cậu nói thì nói, đừng chạy đến bên cạnh tớ."

Thiên Thiên bơi xa, dưới nước nàng uyển chuyển dáng người càng thêm xinh đẹp, lại nói một câu: "Tớ đâu có chạy? Rõ ràng là bơi."

Vũ Lâm Hanh quả thực muốn tháo cái chỉa cá mang theo xuống, đâm nàng một cái.

Quay đầu lại nhìn, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần phát hiện gì đó, bơi đến gần xem tình huống, Vũ Lâm Hanh ở trêи chiếu đèn nhìn thân ảnh hai người dần dần nhỏ đi trong u ám, không biết thế nào đột nhiên có chút hoảng hốt.

"Sư Sư?" Yết hầu của Vũ Lâm Hanh khẽ trượt, lúc này thật sự cầm cây xiên cá trong tay: "Chị họ cậu? Nghe thấy trả lời."

Không có âm thanh nữa.

Đại bộ đội đã theo phiến Cùng Tang cự mộc bơi xuống, ánh sáng dày đặc dần đi xa, bốn phía thoáng chốc yên tĩnh, ngoại trừ hai điểm sáng yếu ớt dưới nước, căn bản không có gì đáp lại.

"Hai người các cậu âm thầm làm cái gì ở bên dưới?" Vũ Lâm Hanh điều chỉnh thiết bị lặn sâu xuống: "Bọn họ đều ở phía trước rồi."

Dòng nước bên dưới bắt đầu chuyển động, cự mộc che lấp tất cả, mang đến một loại cảm giác áp bách quỷ ảnh lay động.

Sau đó hai chùm sáng thuộc về Lạc Thần cùng Sư Thanh Y phía dưới đột nhiên kịch liệt thay đổi vị trí, chiếu tán loạn, ngay sau đó một thứ trong suốt gì đó vọt lên trong ánh sáng.

Tốc độ của thứ này vô cùng nhanh, giống như phi điểu bay lượn trêи không trung, không hề bị trói buộc. Hơn nữa hiện tại hình như đã bị kinh hách nên chạy trối chết, Vũ Lâm Hanh đột nhiên nhìn thấy thứ này từ dưới vọt ra, hơn nữa khí thế cuồn cuộn mà đến nên nâng xiên cá chuẩn bị đánh giết.

Sư Thanh Y trước đó chịu đựng không dám nói lời nào, lúc này từ phía dưới đuổi theo, nhìn thấy cảnh tượng này nhất thời hô lên: "Không nên dùng cây xiên cá."

Lời này đã muộn, Vũ Lâm Hanh đã vô thức ra tay, tốc độ của Lạc Thần tựa như cá chép vượt long môn, bơi thẳng lên, nắm lấy đầu cùng cây xiên cá. Vũ Lâm Hanh bị cổ lực đạo kia làm sững lại, cây xiên cá thoáng chốc rời tay, Lạc Thần nắm lấy cây xiên, một tay đỡ Vũ Lâm Hanh, ổn định nàng.

Vật nhỏ bạch sắc oạch một cái, biến mất sâu trong rừng Cùng Tang.

Vũ Lâm Hanh giận đến bùng nổ: "Nơi này không thể dùng súng, không dùng xiên cá thì dùng cái gì! Lẽ nào dùng tay a! Sư Sư cậu xem vốn dĩ tớ có thể một kϊƈɦ giết chết nó!"

Sư Thanh Y bất đắc dĩ: "Ai nói muốn cậu giết nó."

Vũ Lâm Hanh: "……"

Lạc Thần đưa xiên cái lại cho Vũ Lâm Hanh, nói: "Bỏ đi, chúng ta đuổi kịp trước đã."

Ba người bơi đứng về phía trước, Vũ Lâm Hanh nói: "Tớ thấy các người ở bên dưới không lên tiếng, còn tưởng rằng đã gặp phải thứ khủng khϊế͙p͙ gì đó. Vừa rồi thứ đó không thể giết, muốn bắt sống sao? Đó là thứ gì, tớ còn chưa thấy rõ."

Lạc Thần nói: "Là Giao Noãn*."

———

p/s : tạm thời đoán giao noãn là trứng của Giao Nhân, chương sau sẽ rõ a!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui