Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Sư Thanh Y cũng ngẩng đầu cùng Lạc Thần đối diện.

Bây giờ nàng không biết nên nói tiếp với Lạc Thần như thế nào, bất quá nàng không nghĩ sẽ tiếp tục đi sâu vào đề tài này, vì vậy chỉ cười cười, chuyển sự chú ý sang cái chảo trong tay bắt đầu dạy Lạc Thần làm bếp.

Người hiện đại dĩ nhiên đối với những thứ này rất am hiểu, bởi vì từ khi bọn họ sinh ra đã ở trong hoàn cảnh này, tiếp thu những tri thức hiện đại, đối với bọ họ những việc này thật không đáng nhắc tới, nhưng đối với Lạc Thần mà nói, nàng hoàn toàn là bị ép buộc, đột nhiên bị nhét vào xã hội này, thiếu rất nhiều kiến thức cơ bản, quá trình thích ứng với xã hội hiện đại của nàng tương đương với một cuộc chiến.

Cho đến bây giờ Sư Thanh Y mới hiểu vì sao giáo viên trong trường học lại yêu mến những học sinh thông minh lanh lợi nghe một lần đã hiểu như vậy, có một học sinh thông minh đúng là một chuyện rất thỏa mãn.

Không cần phí nhiều lời nói và tinh thần, giảng sơ nguyên tắc cơ bản đồng thời thao tác một lần Lạc Thần đã có thể nắm rõ.

Mỗi người một phần cơm chiên trứng, một ly sữa, một quả táo, cứ như vậy gải quyết xong buổi sáng.

Ăn sáng xong, Sư Thanh Y dẫn Lạc Thần xem một lượt tất cả các phòng, từ phòng khách đến phòng ngủ, đối với các đồ điện gia dụng trong nhà cũng tỉ mỉ giới thiệu một lần. Từ lúc Sư Thanh Y dọn đến ở nàng cũng chưa từng giống như hiện tại cẩn thận "nghiên cứu" qua chính nhà mình, trong quá trình giảng bài cho Lạc Thần, thỉnh thoảng lại nhảy ra một hai đồ vật nhỏ gì đó, nàng thậm chí còn không nhớ rốt cuộc đã mua mấy thứ này từ lúc nào.

"Những thứ này cô đều hiểu rồi đúng không?" Nói rất nhiều lời rồi, Sư Thanh Y cảm thấy có chút miệng lưỡi khô rát, quyết định ngồi ở mép giường nghỉ ngơi một lúc.

"Ân." Lạc Thần thản nhiên đáp lời nàng, ánh mắt nhìn vào một khung ảnh đặt trêи tủ đầu giường của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nghiêng đầu nhìn nàng, cười giải thích nói: "Đây là ảnh chụp, tương tự với tranh vẽ, chỉ cần cô muốn, có thể dùng máy ảnh chụp ảnh, ảnh chụp chính là từ đó mà ra. Mỗi khoảnh khắc trong cuộc sống cô đều có thể dùng ảnh chụp để lưu giữ lại, người rồi cũng sẽ già đi nhưng người trong ảnh vĩnh viễn cũng không già."

Lạc Thần cầm lấy khung ảnh kia, nhàn nhạt nói: "Giống như ngươi lúc trước làm việc đó với ta ở trong cổ mộ sao?"

…việc đó.

Sư Thanh Y mặt đỏ lên, lời này nói xong thật dễ gây hiểu lầm, người biết rõ sẽ hiểu là nàng chụp ảnh của Lạc Thần, người không hiểu còn tưởng rằng nàng đối với Lạc Thần làm cái gì đó.

"Ân, đó chính là chụp ảnh." Sư Thanh Y nói: "… Xấu hổ, không hỏi qua ý cô đã tự ý chụp ảnh cô, lần sau sẽ không."

Bóng lưng nữ nhân trong cổ mộ kia vô cùng câu người, Sư Thanh Y ngay lúc đó ấn nút chụp hoàn toàn là xuất phát từ xung động muốn giữ lại một hình ảnh mỹ lệ.

"Không ngại, ta bất cứ lúc nào cũng cho phép Ngươi." Lạc Thần quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng, đưa khung ảnh qua trước mặt Sư Thanh Y hỏi: "Nàng là ai?"

Trong ảnh là hai nữ nhân tuổi tác xấp xỉ đang dựa sát vào nhau, trong đó một người là Sư Thanh Y, còn nữ nhân kia xem qua có phần trưởng thành hơn, tóc dài nhẹ nhàng uyển chuyển buông trêи vai, khuôn mặt ôn nhu, ngũ quan tinh xảo, toát ra phong thái của tiểu thư thế gia, thế nhưng loại phong thái này cũng không bức người mà là vừa ấm áp vừa phảng phất như gió xuân.

Sư Thanh Y tóc buộc kiểu đuôi ngựa, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, mà nữ nhân kia cực kỳ thân thiết ôm lấy vai nàng dán sát mặt nàng, hướng ống kín mỉm cười, hai người nhìn như vậy thật sự rất thân mật khắng khít.

Ánh mắt Sư Thanh Y buồn bã, nhận lấy khung ảnh nhìn thật lâu rồi đem đặt trở lại chỗ cũ: "Nàng là cô cô của tôi."

Lạc Thần lộ ra một loại thần sắc phức tạp, sau đó nói: "Nàng thoạt nhìn rất trẻ tuổi."

"Ân, nàng so với ta chỉ lớn hơn một tuổi." Sư Thanh Y cười yếu ớt: "Bà ngoại tôi tuổi tác đã lớn mới sinh nàng cho nên nàng và tôi gần bằng tuổi."

Ánh mắt Lạc Thần hơi buông xuống, khóe miệng khẽ nhếch.

Sư Thanh Y cảm thấy nàng hoàn toàn là đang cười lạnh, trong lòng không khỏi run sợ: "Cô làm sao vậy? Bà ngoại cùng cô cô của tôi có vấn đề gì sao?"

Lạc Thần liếc nhìn Sư Thanh Y: "Không có."

Đôi mắt của nàng cực kỳ thâm thúy tựa như giếng nước sâu không thấy đáy, Sư Thanh Y căn bản là đoán không ra tâm tư của nàng.

Vì sao nàng lại cười lạnh?

Sư Thanh Y đang cảm thấy phân vân, Lạc Thần lại nói: "Ngươi có còn những ảnh chụp khác không? Ví dụ như ảnh khi ngươi còn bé, ngươi nói ảnh chụp có thể lưu lại tất cả, vậy nó cũng có thể lưu lại những hình ảnh của ngươi khi còn bé. Thanh Y, ta thật hiếu kỳ, không biết hình dáng ngươi lúc còn bé như thế nào?"

Sư Thanh Y trong lòng trầm xuống, đột nhiên trở nên khẩn trương, cả người cứng nhắc tựa như dây đàn bị kéo căng, chạm một cái liền đứt.

Khóe mắt Lạc Thần khẽ động, thoạt nhìn dường như cái gì cũng đều hiểu rõ như lòng bàn tay, nói: "Không có, đúng không?"

Sư Thanh Y hai tay đan vào nhau, qua thật lâu gật đầu nói: "Ân."

Lạc Thần mặt không chút thay đổi nhìn tất cả biểu hiện của nàng, ánh sáng cất giấu trong đáy mắt dần dần lay động.

Sư Thanh Y dừng một chút mới nhẹ giọng nói: "Ảnh chụp của tôi trước đây đều bị một trận hỏa hoạn thiêu hủy, những ảnh chụp sau này đều là bắt đầu từ năm mười tám tuổi, thật ra tổng cộng cũng chỉ có mấy tấm. Tấm ảnh này là năm hai mươi mốt tuổi thi đỗ đại học tôi cùng cô cô chụp."

Những người khác thông thường đều là mười bảy mười tám tuổi thì thi vào trường đại học hoặc cao đẳng, nhưng Sư Thanh Y năm hai mươi mốt tuổi mới đỗ đại học, những khúc mắc trong đó chỉ có bản thân nàng rõ ràng nhất.

Bởi vì có một số nguyên nhân không thể cùng người ngoài giải thích, trong trí nhớ của Sư Thanh Y không có cái người ta gọi là lúc nhỏ, không có cái gọi là năm tháng tươi đẹp, không có nhà trẻ, tiểu học, trung học, mà chỉ có người chăm sóc, có giường bệnh cùng một mảnh hắc ám hỗn độn.

Khi đó nàng mười tám tuổi, mỗi ngày ở trêи giường mở mắt ra đều đối mặt với vô tận sợ hãi, đối với cảnh vật xung quanh không chút nhận biết. Thời điểm nhà họ Sư đối với nàng dùng tâm lý trị liệu cũng chính là lúc bắt đầu thời kỳ hắc ám cùng đáng sợ nhất. Để giúp cho trạng thái tâm lý của nàng thăng bằng lại, Sư Dạ Nhiên đã để bác sĩ tâm lý Chúc Cẩm Vân tiến vào cuộc sống của nàng, dần dần trở thành bạn bè của nàng.

Cho tới bây giờ, Chúc Cẩm Vân vẫn theo thông lệ mỗi tháng một lần tiến hành chuẩn đoán tâm lý, mặc dù hiện tại Sư Thanh Y đã trở nên lạc quan mà đối diện với cuộc sống, đã không phải là thiếu nữ tâm lý tối tăm bế tắc như trước đây.

Còn nhớ thời gian đầu học tập, do thiếu khiến thức căn bản, nàng thực sự không tiếp thu được các loại kiến thức khoa học tự nhiên, lúc đó Sư Dạ Nhiên an bài cho nàng mấy vị giáo sư đến nhà dạy kèm, ngày đêm tăng cường phụ đạo, nàng lại kiên quyết buộc giáo sư lý hóa gì đó rời đi.

Bất quá, trí nhớ của nàng cực kỳ tốt, quả thực là gặp qua không quên, năng lực lĩnh hội cũng vô cùng cao, học những môn xã hội đặc biệt thuận lợi, hơn nữa lại chịu bỏ công học tập, do đó nàng trúng tuyển vào đại học khảo cổ, về sau lại trở thành sinh viên trong tổ đề tài của Duẫn Thanh.

Lạc Thần từng bước ép sát hỏi đến trong đầu Sư Thanh Y không thể kiểm soát đem những chuyện này lần nữa nhớ lại, càng nhớ đến, tay nàng càng bắt đầu lạnh mà phát run.

Ánh mắt Lạc Thần từ trêи ảnh chụp xẹt qua, rồi lại hướng về phía Sư Thanh Y, nói: "Ngươi hiện tại so với ảnh chụp lúc hai mươi mốt tuổi cũng không có gì khác biệt, vẫn đẹp như vậy."

Loại khen tặng ý tứ sâu xa này khiến Sư Thanh Y cảm thấy rất không được tự nhiên.

Từ mười tám tuổi đến hai mươi bảy tuổi, chín năm thời gian, dung mạo của bản thân không hề thay đổi, có đôi khi soi gương Sư Thanh Y có một loại cảm giác hoảng hốt khó hiểu, cảm thấy rất không hợp lý, bất quá mười tám tuổi chính là thời kỳ phát triển, dung mạo lúc đó cũng không phải là trưởng thành lắm, nên nàng cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng trong tiềm thức nàng cũng hiểu rõ bản thân so với những bạn cùng lứa tuổi có điểm khác biệt rất lớn.

Sư Thanh Y miễn cưỡng cười: "Rất cảm ơn cô đã khích lệ, bây giờ tôi dẫn cô đến phòng sách, phòng ngủ của tôi không có gì cần giới thiệu cả."

Lạc Thần nhận thấy được nàng vô cùng khẩn trương, không đành lòng tiếp tục bức bách nàng, nên gật đầu một cái sau đó theo nàng vào phòng sách.

Hiện tại đã sắp là buổi trưa, ánh nắng chói mắt chiếu vào phòng sách, Sư Thanh Y đến chỗ cửa sổ, đem rèm cửa kéo lại che bớt ánh sáng mặt trời.

"Tôi sẽ soạn cho cô một phần tài liệu bằng chữ phồn thể để cô dễ xem, từ từ tiếp thu là tốt rồi. Tài liệu khái quát rất phương diện trong cuộc sống hiện đại, chữ viết, khoa học xã hội, các loại quy tắc pháp luật, vân vân, những thứ này đều là cơ bản để sinh tồn trong xã hội. Tôi thấy lượng kiến thức rất lớn, cô tiếp thu có lẽ sẽ rất vất vả nên tôi nói trước để cô chuẩn bị tâm lý."

Sư Thanh Y vừa nói vừa mở laptop: "Hiện tại là thời đại internet, ngày hôm nay tôi sẽ dạy cô sử dụng máy vi tính như thế nào."

Cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ vào vai một giáo viên, hơn nữa còn là giáo viên của một cổ nhân.

Bất quá may mắn là học sinh của nàng phi thường thông minh, hơn nữa còn có một bộ dáng quá mức xinh đẹp, trong quá trình dạy học thị giác được thõa mãn nên phát huy hiệu quả rõ rệt. Lạc Thần dựa vào rất gần, Sư Thanh Y có thể ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ trêи người nàng, loại tâm trạng căng thẳng trong phòng ngủ trước đó rối cục dịu xuống.

Lạc Thần ngồi nghiêm chỉnh chăm chú nhìn màn hình máy vi tính. Có lẽ trong mắt nàng màn hình vi tính này cùng TV cũng không khác biệt lắm, bất quá là TV thu nhỏ lại mà thôi.

Sư Thanh Y cảm thấy buồn cười, thừa dịp hệ thống đang khởi động, giải thích nói: "Đây là màn hình, đây là bàn phím, đây là chuột, các thao tác trong bản điều khiển là dùng con trỏ chuột để điều khiển…"

Hệ thống rất nhanh khởi động xong, tự động phát ra thông báo nhắc nhở: "Có email mới."

"Cô chờ một lát, tôi xem mail, thiếu chút nữa quên mất chính sự." Sư Thanh Y lúc này mới nhớ tới buổi sáng Trần Đống gọi điện thoại cho nàng nói đã gửi hình cho nàng. Nàng vội vàng đăng nhập email, mở hình ảnh vật phẩm hội đấu giá Hoàng Đô sẽ cho đấu giá vào cuối tháng ra xem.

Ảnh chụp chia làm sáu mục, năm mục đầu tiên lần lượt là ảnh của "Đĩa sứ trắng thời Nguyên","bình sứ men xanh đời nguyên","Đũa thanh hoa thời Đường","Bát sứ xanh thời Đường."

Những thứ này đều là sản phẩm gốm sứ vô cùng quý hiếm, nhất là đĩa sứ trắng và bình sứ men xanh Nguyên triều, Nguyên triều là thời kỳ đỉnh cao của kỹ thuật gốm sứ, lúc đó triều đình chỉ thành lập các lò gốm tại một số châu phủ, nếu như hai vật này đúng là chính phẩm, nói không chừng lần đấu giá này tại hội đấu giá Hoàng Đô sẽ nổi lên sóng ngầm.

Hội đấu giá Hoàng Đô mỗi lần tổ chức đấu giá đều là bí mật, chỉ có những khách hàng quen thuộc có uy tín mới được tham dự, Mặc Nghiễn Trai của Sư Thanh Y cũng là một trong số đó.

Sư Thanh Y xem qua tên của mục hình ảnh cuối cùng, vật này tên gọi "Cổ kiếm."

Cổ kiếm?

Sư Thanh Y cảm thấy có chút không đúng, Hoàng Đô trước nay vật phẩm mang ra bán đấu giá đều có thể nói rõ tên gọi, niên đại, nhưng cổ kiếm này dường như không rõ lại lịch.

Hoàng Đô rốt cục đang muốn giở trò gì?

Sư Thanh Y trực tiếp mở thư mục hình ảnh có tên cổ kiếm ra xem, lựa chọn một ảnh trong đó phóng to, hình ảnh hiện rõ trước mặt hai người, Sư Thanh Y nhìn thoáng qua thanh kiếm toàn thân bao phủ bởi trầm tích, nghĩ nó không có điểm gì đặc biệt cả.

Thực ra thanh kiếm này tạo hình cực kỳ đẹp, không có kiếm cách*, xem ra là kiếm của thời Xuân Thu Chiến Quốc, chuôi kiếm thiết kế hoàn toàn vừa vặn lòng bàn tay, tạo hình lả lướt, đường cong trêи thân kiếm cũng hoàn mỹ đến cực điểm. Thế nhưng bởi vì trêи thân kiếm phủ một lớp dày trầm tích đồng, tựa như dây leo quấn chặt thân kiếm che lấp đi hình dạng vốn có của nó, Sư Thanh Y cho rằng không có gì đáng xem.

Đồ cổ kiêng kị nhất chính là loại bám rỉ này, đồ vật bị ngâm trong nước tỷ lệ xuất hiện vết rỉ này cực cao, về sau rất khó xóa bỏ, mặc kệ vật đó nguyên bản có giá trị cao như thế nào cũng sẽ bởi vì những trầm tích này mà giảm đi giá trị, thậm chí không đáng một xu.

Hơn nữa đao kiếm, binh khí các loại bán ra không tốt, tất cả hứng thú của Sư Thanh Y đều đặt trêи hai vật gốm sứ kia.

Trong lúc nàng muốn đóng của sổ hình ảnh thì Lạc Thần đột nhiên thấp giọng ngăn nàng lại: "Chờ đã."

Sư Thanh Y lại càng hoảng sợ.

Bởi vì giọng nói có phần vội vàng của Lạc Thần thậm chí mang theo một tia run rẩy.

Sư Thanh Y vội vã quay đầu nhìn phát hiện Lạc Thần mím môi, tay gần như vô thức muốn chạm vào màn hình, tựa như vừa chạm vào liền có thể cầm lấy chuôi kiếm này, bất quá đến cuối cúng nàng vẫn hạ tay xuống, chuyển sang đặt trêи khớp gối.

Đôi mắt xinh đẹp của nàng chăm chú nhìn thanh kiếm, ánh mắt ôn như tựa như đang nhìn người yêu, rồi lại mang theo vài phần cảm giác thờ thẫn.

"Nó ở nơi nào?" Lạc Thần thu hồi ánh mắt hỏi Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y trở nên khẩn trương: "Nó? Cô nói thanh kiếm này sao? Đây là vật phẩm hội đấu giá Hoàng Đô sẽ đấu giá vào cuối tháng này."

chú thích:

Kiếm cách: hắc hắc ~ thật có lỗi, chỗ này ko biết dùng từ gì cho phải, đại khái là một thanh kiếm xuông đuộc từ trêи xuống dưới a ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui