Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)



Đêm dần về khuya, Trường Sinh cùng Âm Ca ăn bữa tối muộn, cũng trải qua một khoảng thời gian tiêu hóa, đã đến lúc đi nghỉ ngơi. Sư Thanh Y cùng Lạc Thần liền dẫn hai nàng trở về phòng ngủ.

Đi đến lầu hai, Trường Sinh trở về phòng trước, cô vươn tay ôm Sư Thanh Y cùng Lạc Thần một cái, cười nói: "Ngủ ngon, A Cẩn. Ngủ ngon, A Lạc."

Bình thường trước khi đi ngủ, Trường Sinh cũng không có thói quen ôm các nàng như vậy, hôm nay hiển nhiên không giống bình thường.

Mà Âm Ca đang đứng trước cửa phòng nhìn về phía Trường Sinh, đương nhiên liền thấy được: "…"

Trường Sinh như không có chuyện gì xảy ra mà đi trở vào phòng.

Âm Ca đứng tại chỗ một lúc, rồi cũng vào phòng.

Trêи hành lang lập tức trở nên yên tĩnh, Sư Thanh Y vẫn đứng bất động. Lạc Thần nhìn về phía nàng: "Mình cũng trở về thôi."

Sư Thanh Y lúc này mới gật gật đầu.

Trở về phòng, cảm giác yên tĩnh so với lúc ở trêи hàng lang càng sâu hơn vạn phần, khiến cho Sư Thanh Y cảm thấy bối rối. Nàng ngồi như bức tượng ở trêи ghế, không biết phải nói cái gì, thậm chí ánh mắt nhất thời không biết phải nhìn về hướng nào, vì thế đành phải nhìn chằm chằm mặt đất.

Lại đến lúc đi ngủ.

Trong phòng chỉ có nàng cùng Lạc Thần hai người, giống như tối hôm qua vậy.

Chuyện xảy ra đêm qua tái hiện rõ ràng trước mắt, trong đầu Sư Thanh Y lúc này những hình ảnh đan xen tựa như sóng biển dâng trào, không cho phép bất luận cái gì ngăn trở, cứ như vậy sắp nhấn chìm chính nàng.

Thời điểm ban ngày, xung quanh lúc nào cũng tập trung rất nhiều người, mọi người cười cười nói nói, lại có thật nhiều chuyện phải làm, điều đó ít nhiều cũng có thể làm phân tán sự chú ý của Sư Thanh Y, giúp nàng không rơi vào tình trạng căng thẳng. Mà hiện tại bất đồng, khi chỉ còn lại hai người nàng và Lạc Thần, cảm giác khô nóng không cách nào khống chế bắt đầu tràn ngập khắp người, nàng phải làm như thế nào mới có thể ở bên cạnh Lạc Thần, thuận lợi an ổn vượt qua đêm nay.

Nàng cấp thiết nghĩ ra một biện pháp để đem cảm giác khô nóng kia áp chế xuống, như vậy nàng cần phải làm chuyện gì đó phân tán lực chú ý. Chỉ cần mọi suy nghĩ của nàng đặt ở nơi khác, liền có thể làm dịu đi sự khẩn trương trong lòng.

Vấn đề là sự tình gì khiến nàng chuyên tâm bây giờ? Bình thường trước khi ngủ nàng vẫn là làm chút chuyện thân mật cùng với Lạc Thần … Không được, phải áp chế xuống. Sư Thanh Y nhíu mày thật chặt, cố ra sức suy nghĩ. Được rồi, bây giờ liền đếm cừu. Đếm từng con từng con, không được đếm sai, tất nhiên cần hết sức chăm chú. Nhưng Sư Thanh Y ngay lập tức cảm thấy nhàm chán.

Nàng chuyển qua đếm bánh bao nhỏ.

Nguyên nhân không gì khác, chỉ là bởi vì nàng thích ăn bánh bao nhỏ, như vậy ngồi đếm không đến mức quá buồn tẻ.

Sư Thanh Y liền nghiêng đầu, ngồi yên trêи ghế, trong lòng bắt đầu chuyên tâm đếm bánh bao. Một cái bánh bao nhỏ, hai cái bánh bao nhỏ, ba cái bánh bao nhỏ…

Nàng đếm đến vô cùng tập trung, không để sai số, nàng vốn luôn nghiêm túc nên đương nhiên không chấp nhận việc mình đếm sai, nếu đếm sai phải đếm lại từ đầu, đếm một hồi, nàng cảm thấy cách làm này rất ổn. Tuy rằng tương đối nhàm chán, thậm chí có điểm ngốc, nhưng cũng là một biện pháp tốt, bất quá nàng không dám để Lạc Thần biết.

Lúc nàng đếm tới 35 cái bánh bao nhỏ, nàng nghe được bên tai có người gọi: "Thanh Y."

Sư Thanh Y lập tức ngừng đếm. Nàng ngẩng đầu nhìn người trước mắt.

Trong tay Lạc Thần ôm một bộ quần áo, nhìn nàng: "Em đang suy nghĩ chuyện gì?"

"… Không có gì." Sư Thanh Y lắc lắc đầu.

Lạc Thần sửa sang bộ quần áo lại ngay ngắn rồi đưa cho nàng: "Đi tắm thôi."

Sư Thanh Y nhận lấy quần áo đi tắm rửa, tắm rất lâu mới ra ngoài, nàng thay đồ ngủ ngồi ở trêи giường, thấy Lạc Thần cũng đã vào phòng tắm.

Nàng ngồi trêи giường một lúc, cũng không tiếp tục đếm bánh bao nhỏ, ma xui quỷ khiến thế nào nàng cầm điện thoại di động, yên lặng xem lại mấy tấm ảnh chụp Lạc Thần trong rừng cây. Bờ eo thon thả của nàng, sườn mặt xinh đẹp của nàng, lúc nàng dịu dàng quay đầu nhìn lại, trêи lưng đeo giỏ trúc vô cùng khả ái.

Sư Thanh Y xem rất chậm rãi, từng tấm từng tấm chuyển qua lại, yêu thích không thôi. Trong hình Lạc Thần hiếm thấy hiện ra vài phần bối rối, nàng phóng lớn hình ảnh, ý đồ tìm kiếm mạt hồng nhuận trêи vành tai Lạc Thần, thời điểm ấy nàng chính là thấy được, nhưng bây giờ nhìn lại, phát hiện loại chi tiết kia không thể hiện được trong tấm ảnh chụp.

Rốt cuộc chỉ là ảnh chụp, làm sao có thể ghi lại khoảnh khắc tinh tế đó, còn không bằng trong trí nhớ nàng nhớ rất rõ ràng.

Qua một đoạn thời gian, Lạc Thần cũng đã tắm xong, Sư Thanh Y nghe được động tĩnh, vội vàng tắt màn hình điện thoại, tùy ý đặt lên bàn, sau đó trở lại nằm trêи giường.

Ban đầu xuất phát từ thói quen, nàng liền nằm ở bên trong, nhưng đột nhiên nhớ lại đêm hôm qua Lạc Thần nói nàng sợ tối sợ quỷ sợ sét, nàng lập tức thay đổi vị trí, di chuyển đến bên ngoài, ngửa mặt nằm thẳng, ngủ đến thập phần đoan chính, trong lòng thì bắt đầu yên lặng đếm bánh bao nhỏ.

Lúc nãy đã đếm tới 35 cái, hiện tại tiếp tục, 36 cái bánh bao nhỏ, 37 cái bánh bao nhỏ…..

Lạc Thần đem loại hành động mờ ám này cùng dáng vẻ bối rối kia nhìn thấu, cũng chưa nói cái gì, chỉ là khóe môi mơ hồ hiện ra một chút ý cười.

Nàng đem quần áo hai người giặt sạch, phơi ở trêи ban công, lúc này mới trở lại, nói: "Tôi tắt đèn."

"Được." Sư Thanh Y đáp. Trong thời gian Lạc Thần bận rộn, nàng đã đếm tới 746 cái bánh bao nhỏ, nàng chuyên tâm đếm là vậy, nhưng thật ra mọi giác quan của nàng đều đặt ở nhất cử nhất động của Lạc Thần.

Tắt đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Lạc Thần nằm ở bên trong dựa sát vào tường, bên gối vẫn còn chiếc quạt xếp của ngày hôm qua, giữa nàng và Sư Thanh Y vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.

Mặc dù cách nhau một khoảng, nhưng hương thơm thanh nhã trêи cơ thể Lạc Thần luôn nhàn nhạt quẩn quanh trong hơi thở của Sư Thanh Y. Bóng đêm quá sâu, cũng quá yên tĩnh, mọi cảm quan lúc này càng thêm khếch đại, cảm giác khô nóng bắt đầu kéo đến vây lấy Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nắm chặt lòng bàn tay, trong đầu cố áp chế mọi suy nghĩ, tập trung đếm đếm, 752 cái bánh bao nhỏ, 753 cái bánh bao nhỏ….

"Ngủ ngon, Thanh Y." Lạc Thần nhẹ giọng nói.

"…Ngủ ngon." Sư Thanh Y một bên đáp lời, một bên đếm đến 759, trong lòng bắt đầu đếm loạn cả lên.

Chóp mũi của nàng vô thức hướng đến gần Lạc Thần, quẩn quanh đều là hương thơm hoa lê quen thuộc, trong đầu nàng lại hồi tưởng đến những tấm ảnh chụp Lạc Thần lúc ở trong rừng, dần dần, nàng không biết là mình đang đếm đến bao nhiêu, có lẽ nàng sai số rồi chăng, lúc nãy hình như là 759, mà có thể là 757, dường như trong lúc phân tâm, nàng đã đếm nhảy mấy số.

Trí nhớ của nàng vốn là cực kỳ tốt, bình thường không thể nào đếm nhầm, nhưng phàm là chuyện đều có ngoại lệ. Giờ phút này tâm tư của nàng hỗn loạn, làm sao có thể đảm bảo trăm phần trăm là đếm chính xác.

Đếm sai số đối với Sư Thanh Y, là một chuyện vô cùng buồn bực, nhất là lúc này nàng không xác định được mình đếm sai hay đếm đúng, loại mơ hồ này khiến tâm tình nàng trở nên mất bình tĩnh.

Nàng vốn định một lần nữa đếm lại từ đầu, nhưng nàng phát hiện, nàng càng đếm càng loạn.

Nữ nhân nằm bên gối chiếm trọn mọi sự chú ý của nàng.

Những con số gì đó, đều ầm ầm sụp đổ.

Nữ nhân thuộc về mình, nàng đang ở rất gần bên. Chỉ cần vươn tay là có thể đem nàng ôm chặt vào lòng, chặt đến không gì tách ra được. Tốt nhất là đem nàng ăn sạch không còn một mảnh, để nàng hòa vào làm một, không ai có thể cướp nàng đi được nữa.   

Nàng nằm trong bóng tối, không cách nào áp chế được những suy nghĩ của mình, cảm giác khao khát kèm theo bất an dần dần bùng lên, sự khô nóng dâng trào khiến cho cơ thể nàng càng thêm căng chặt.

Sư Thanh Y trằn trọc trở mình, rồi lập tức dừng lại, nằm bất động. Nàng sợ Lạc Thần sẽ cảm giác được nàng khác thường, sợ những gì đêm qua lại tái diễn một lần nữa, nàng cần nhanh chóng bình tĩnh lại, cho dù là giả vờ bình tĩnh.

Nàng tuy rằng không hề động, cả người lại nóng bỏng cực kỳ, hô hấp không kiềm được trở nên nặng nề.

Rất nhanh, Sư Thanh Y cảm giác bên gối có làn gió mát đưa đến, thổi lất phất ở trêи người nàng, ôn nhu lại nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ. Nàng xoay người, ở trong bóng đêm nhìn thấy được dáng vẻ của nữ nhân bên mình, Lạc Thần nằm nghiêng, một tay đỡ cằm, tay còn lại nhẹ lay động quạt xếp, cho nàng gió mát, nhưng trước sau trầm tĩnh như nước, không nói một lời.

"Lạc Thần."

"Em không ngủ được sao?"

"Ừ."

"Muốn nghe tôi kể chuyện không?" Lạc Thần nhẹ nhàng hỏi.

"….Muốn. Em hiện không cách nào tập trung sự chú ý." Sư Thanh Y thành thật đáp.

"Vậy tôi liền kể em nghe một câu chuyện xưa."

Nghe Lạc Thần nói sẽ kể chuyện xưa, Sư Thanh Y cảm giác có gì không đúng, nhưng cũng yên lặng nhìn Lạc Thần, gật đầu một cái.

Lạc Thần thanh âm thực đạm, sâu kín mở miệng nói: "Rất lâu trước kia, có một hộ gia đình, trong nhà có một đại viện, xung quanh xây tường rào, đông tây nam bắc, đem nơi ở vây kín trong đó, phòng ngủ chính nằm ở hướng nam. Ba bức tường đông nam tây đều trồng đầy cây cối hoa cỏ, chỉ có tường phía bắc là trống không. Có một ngày, gia đình kia phát hiện ở bức tường phía bắc xa nhất đó, xuất hiện một đạo dấu vết màu đen, có đầu, có tay, có chân, hai chân rơi xuống đất, mơ hồ tựa như hình người từ bên ngoài vừa trèo tường vào, giống như được vẽ lên bằng tro than, nhưng như thế nào cũng thanh tẩy không sạch".

Sư Thanh Y: "…"

… Quả nhiên.

Này chuyện xưa trước lúc ngủ, chính là kể chuyện ma đi.

Lạc Thần tiếp tục nói: "Gia đình kia không có biện pháp, đành dời một ít cây cối đến chân tường, đem bóng đen ấy che lại, để tránh người ngoài nhìn thấy. Sau này bóng đen trêи tường bắc dần dần phai nhạt, bốn năm sau, một người làm được gia đình kia đi phân phó tu bổ lại cây cối, phát hiện bóng đen trêи tường bắc đã hoàn toàn biến mất, nhưng đã chuyển qua xuất hiện trêи tường phía tây. Bóng đen cùng trước bất đồng, thay đổi động tác, chân trái nâng lên, chân phải rơi xuống đất, tựa như trong chớp mắt kia nhấc chân đi lại.

Người làm chưa kịp thông báo việc này, liền đã chết, gia đình kia cũng không biết nguyên nhân trong đó."

Sư Thanh Y: "…"

Nàng cảm giác không khí xung quanh dường như lạnh lẽo đi rất nhiều, gió từ quạt xếp thổi đến, phảng phất đều là u lãnh, thổi nàng một cái lạnh thấu tim.

Nhưng trong lòng nàng lại có điểm tự giễu, hiện tại dáng vẻ này của nàng, quỷ nhìn thấy còn phải sợ, không biết là nên khổ sở hay là nên buồn cười đây.

Lạc Thần nói tiếp: "Như thế, lại qua 5 năm. Một ngày gia đình kia mở ra cửa sổ, nhìn thấy bóng đen hiện giờ đã di chuyển qua tường nam, mà tường nam chính là nơi gia đình kia ở, nơi có cửa sổ phòng. Động tác của bóng đen cũng có biến hóa, cong eo, đôi tay hướng lên trêи giơ lên, tựa muốn leo lên cửa sổ đi vào phòng."

Nàng nói đến này, liền dừng lại, chắc là chuyện xưa ở chỗ này hơi ngừng.

Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, chờ Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, phát hiện chính mình đã bất tri bất giác nhích đến rất gần Lạc Thần, còn thiếu là dán chặt vào xương quai xanh của nàng. Cái gì là ranh giới phân chia giữa hai nàng, sớm đã không còn tồn tại.

Sư Thanh Y vội vàng lui trở về.

Lạc Thần nói: "Thanh Y, em có thể hiểu được câu chuyện vốn là nói cho chúng ta biết một đạo lý."

Sư Thanh Y nói: "…Đạo lý chính là, câu chuyện ma không nên nghe vào buổi tối, đặc biệt là trước khi ngủ."

Nàng nói xong, có thể nghe được Lạc Thần trong bóng tối bật lên một tiếng cười.

Lạc Thần lại nói: "Trong truyện bóng đen di chuyển vô cùng chậm chạp, từ tường bắc đến tường nam, bất quá cách một căn phòng mà thôi, suốt chín năm thời gian, có thể tưởng tượng đường đến căn phòng kia đối với bóng đen thật là xa xôi. Nhưng dù cho tốc độ này mắt thường đều không thể thấy, nhưng bóng đen như cũ ngày đêm không ngừng mà di chuyển, một chút một chút chậm rãi đi, cuối cùng đến tường nam. Thế gian vạn vật đều là như thế, hết thảy đều có thể biến hóa, nếu có lòng dời núi, núi cũng có thể mòn, ở thời gian chuyển dời cùng sự cố gắng của bản thân, mỗi ngày từng chút một gom ít thành nhiều, từ xa tới gần, khoảng cách giữa người với người cũng là như vậy."

Sư Thanh Y: "…"

Bất quá nàng suy nghĩ nhanh nhạy, không cần chờ đến khi nghe xong, liền lập tức hiểu rõ ý tứ của Lạc Thần.

… Chỉ là đạo lý là có đạo lý, nhưng là vì cái gì muốn đi kể chuyện ma.

Hơn nữa còn phải từ câu chuyện ma đi tìm đạo lý, cái này chuyện ma trọng điểm vừa nghe cũng biết không phải là ý đó, rõ ràng là có người lại bắt đầu nói hươu nói vượn.

Lạc Thần nói: "Thế gian biến hóa rất nhiều, vạn vật đều ngầm thay đổi mỗi ngày một chút, cũng như bóng đêm trêи tường kia. Giống như em mới đêm qua nguyên bản không thể nào nói chuyện, mới vừa rồi lại có thể cùng tôi nói vài câu, đây cũng là biến hóa. Theo thời gian dần dần sẽ xuất hiện những biến hóa này."

Sư Thanh Y trầm mặc, từ đêm qua đến giờ, kỳ thật nàng đều hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng Lạc Thần.

Lạc Thần vẫn luôn từng chút một chậm rãi đến gần nàng, cùng nàng nói chuyện, cho nàng khích lệ, hơn nữa ở trong phạm vi thích hợp mà cùng nàng có một ít tiếp xúc thân thể nhẹ nhàng, giống như là một cách thức giúp nàng luyện tập, để nàng chậm rãi thích ứng cùng tiếp thu loại phương thức sống chung đặc thù này.

Chậm rãi thích ứng loại luyện tập này, trở thành thói quen, về sau nàng có thể hoàn toàn khống chế được chính mình, không phải lo lắng tổn thương đến Lạc Thần, đây mới là tính toán lâu dài. Quả thật cần phải trải qua thời gian dài cố gắng tập luyện, giống như Lạc Thần giờ đây tiếp xúc với nàng, đều sẽ trưng cầu nàng đồng ý, khi nàng cho phép, ở trong phạm vi tiếp nhận của nàng, Lạc Thần mới có thể cùng nàng tiếp xúc. Nàng cũng biết, kỳ thật này đối Lạc Thần mà nói, cũng là phi thường khó khăn, Lạc Thần phải từng bước dò xét, phi thường cẩn thận mà đắn đo đúng mực, có thể tưởng tượng Lạc Thần chịu áp lực lớn đến thế nào.

Nếu nàng sợ hãi tổn thương Lạc Thần, mà lựa chọn tránh đi, không đi làm những thứ kia tiếp xúc luyện tập, có lẽ tạm thời là tránh được một chút căng thẳng, nhưng lại không phải biện pháp lâu dài, càng về sau sẽ càng nguy hiểm hơn. Tránh né vĩnh viễn không phải là cách giải quyết vấn đề. Nàng có thể lựa chọn tránh Lạc Thần, không cùng nàng nói chuyện, không cùng nàng thân mật, nhưng là thời gian dài như vậy, sau này thì sao, chẳng lẽ nàng phải tiếp tục như vậy sao? Chẳng qua là tránh né chỉ là nhất thời, trị ngọn nhưng không trị được gốc, làm sao có thể đi đến được ngày mai, càng nhìn không thấy được tương lai.

Chẳng lẽ nàng muốn về sau mỗi lần phát tác, liền phải lo lắng đề phòng mà tránh đi Lạc Thần, sau này cũng đều như vậy thấp thỏm mà cùng Lạc Thần ở chung sao? Loại cảm giác này giống như thanh kiếm sắc bén treo ở giữa không trung, không biết khi nào thanh kiếm này sẽ rơi xuống, đem các nàng hủy diệt.

Không bằng chậm rãi, trong phạm vi tiếp nhận của nàng, từng chút từng chút đem thanh kiếm này gỡ xuống.

Sự thật chứng minh, nàng có thể làm được.

Nàng nhất định phải làm được.

Lạc Thần ôn nhu nói: "Em hôm nay rất có tiến bộ."

Sư Thanh Y nghe được Lạc Thần nói, nghiêng người đến trước, trong bóng đêm yên lặng đánh giá nàng, nghe nàng nói tiếp: "Chúng ta không chỉ có ngày hôm nay, còn có ngày mai, ngày sau, rất nhiều ngày sau nữa."

Nàng nói rất uyển chuyển, nhưng như vậy là đủ rồi. Sư Thanh Y có thể hiểu được ý của nàng.

Lạc Thần nói: "Thanh Y, dù cho em mỗi ngày chỉ có thể bước tới một bước, mà tôi với em cách nhau khá xa, mỗi ngày đi một bước, một ngày nào đó em sẽ đi đến bên tôi. Mà nếu tôi cũng cố gắng đi về phía em, chúng ta rất nhanh, liền sẽ gặp nhau."

Sư Thanh Y cảm giác thanh âm của nàng dịu dàng như sóng biển, ở trong lòng mình nhẹ nhàng lay động, ôn nhu lại an tâm.

"Bất quá mọi chuyện đều ở trong phạm vi tiếp nhận của em, không thể quá gấp."

Sư Thanh Y nói: "Em sẽ phối hợp luyện tập thật tốt."

"Luyện tập?" Lạc Thần cười khẽ lên: "Em nghiêm túc như vậy, nhất định sẽ làm được."

Sư Thanh Y dán sát vào người nàng, ái muội nói: "…Hiện tại, liền có thể làm một cái luyện tập trước."

Hơi thở của Lạc Thần khẽ lướt trêи trán Sư Thanh Y: "Em muốn luyện tập cái gì trước?"

Sư Thanh Y yên lặng tìm kiếm tay Lạc Thần, nàng vuốt ve những ngón tay mềm mại ấy, rồi chậm rãi mười ngón đan xen.

Lạc Thần nhẹ nhàng đan tay vào tay của Sư Thanh Y.

Hai người nằm ở trêи giường, tay nắm tay.

Tay của Sư Thanh Y có chút run rẩy, trêи trán nàng dần xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, bất quá nàng vẫn là đan chặt vào tay Lạc Thần, vì có thể nắm tay lâu thêm một chút, nàng bắt đầu nói chuyện di dời lực chú ý, thấp giọng nói: "…Chị như thế nào biết được nhiều chuyện ma quái như vậy."

Lạc Thần nói: "Lúc tôi còn nhỏ, ở Tàng Thư Các xem."

"…Tàng Thư Các là nơi rất nghiêm chỉnh, như thế nào sẽ có truyện ma?"

"Khi còn nhỏ, cha dạy tôi tập võ cùng trận pháp, mẹ dạy tôi kinh thư, tôi mỗi ngày trừ bỏ tập võ, đều là ở Tàng Thư Các nghiên cứu học tập. Tàng Thư Các là tổ tiên truyền lại, đến đời mẹ tôi, người sưu tầm rất nhiều kinh thư, trong đó có cả truyện ma. Thậm chí mẹ tôi dành hẳn một góc Tàng Thư Các để lưu trữ các loại truyện ma khắp nơi."

Sư Thanh Y: "…"

Bất quá nghe Lạc Thần nhắc đến đoạn thời gian khi nàng ấy còn bé, thật là chuyện hiếm khi nghe được, Sư Thanh Y không khỏi hiếu kỳ muốn biết nhiều một chút: "…Cho nên chị nghiên cứu một hồi, liền nghiên cứu luôn cả truyện ma?"

"Không, khi đó tôi chính là bị lừa."

"… Bị lừa?"

"Ừ, tôi bị A tỷ của tôi lừa." Lạc Thần khẽ siết tay Sư Thanh Y, nói: "Thời niên thiếu, tôi ở Tàng Thư Các làm bài tập. Có một lần, A tỷ của tôi đến, đưa cho tôi mấy quyển sách, đối tôi nói là mẫu thân giao cho tôi bài tập, để cho tôi sau khi đọc xong, viết ra đạo lý trong đó. Tôi cầm tới cẩn thận đọc và tìm hiểu một lần, phát hiện đều là truyện ma."

Sư Thanh Y: "….Nguyên lai chị xem truyện ma xong còn phải viết ra cảm tưởng?"

Lạc Thần nói: "Tôi khi đó còn nhỏ, không nghi ngờ gì, tin rằng thật sự là bài tập mẫu thân cho học, tự nhiên muốn hoàn thành tốt. Tôi cẩn thận đọc xong, mỗi một câu chuyện, đều viết ra đạo lý."

"…Nhưng mà mấy câu chuyện ma thì lấy đâu ra đạo lý?"

Lạc Thần nghiêm nghị nói: "Đây là việc học. Không có đạo lý, cũng phải sáng tạo ra đạo lý."

Sư Thanh Y: "…"

…..Cho nên đạo lý vừa nãy chị nói với em, từ câu chuyện ma vừa kể, cũng là nói hươu nói vượn sao?

————————————————————————-

Quân đạo có chuyện nói: Này một chương nói cho chúng ta một đạo lý, học bá vì làm bài tập, cũng là sẽ nói hươu nói vượn 【 không.

?fvb


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui