Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 456: Mạch Đoạn

Thần quan kia thần sắc có chút khác thường, bất quá vẫn nghe theo phân phó của Sư Thanh Y, cúi đầu nói: “Vâng, điện hạ.”

Nói xong, cùng một vị thần quan khác rời đi.

Trong ánh mắt Ngư Thiển hàm chứa màu sắc của biển, nàng nhìn bóng lưng hai gã thần quan đã đi xa, nói: “Kỳ lạ.”

Trong lòng Sư Thanh Y biết rõ, nhưng vẫn hỏi nàng: “Nơi nào kỳ lạ?”

” Không thể nói rõ kỳ lạ chỗ nào.” Trực giác của Ngư Thiển cũng nhạy bén giống như các nàng, trầm ngâm nói: “Nhưng luôn cảm thấy là có chút kỳ lạ, rất khó hình dung.”

Mới vừa rồi bị hai người lần lượt thử qua, phản ứng của thần quan kia đã khiến người ta vô cùng lưu ý, lần này Ngư Thiển cũng nhìn ra có điều không thích hợp, điều này làm cho Sư Thanh Y càng trở nên cẩn thận. Rõ ràng xung quanh ngoại trừ bốn người các nàng, không có người nào khác nhưng Sư Thanh Y luôn cảm thấy không tiện nói nhiều, liền thấp giọng nói: “Chúng ta về hoàng điện trước đi.”

Bốn người dọc theo thập cấp ngọc thạch đi lên, từng đóa hoa tuyết bị gió đông cuốn lấy, rơi đầy người các nàng.

Sư Thanh Y kéo chiếc mũ của áo choàng lên, che đầu, lại thay Lạc Thần kéo phần mũi của hồ cừu ngân sắc lên.

” A Xuyên, ngươi lạnh sao?” Ngư Thiển hỏi Trạc Xuyên.

Trạc Xuyên cười nói: “Không lạnh.”

Ngón tay của Ngư Thiển khẽ chạm vào lưng bàn tay của Trạc Xuyên, chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, nàng nói: “Tay ngươi lạnh như vậy, còn nói không lạnh?”

” Đây là ở bên ngoài, gió tuyết thổi mạnh, lại không mang bao tay, sờ vào băng lãnh là rất bình thường.” Trạc Xuyên dọc đường cũng không quên che chở cây Mặc Quỷ Trường Tán, nói: “Bất quá ta cảm thấy không lạnh.”

Ngư Thiển lại có chút lo sợ không yên đối với loại xúc cảm lạnh như băng phát ra từ da thịt của Trạc Xuyên, vội hỏi: “Muốn thân thể của ngươi ấm áp một chút, không muốn sờ lên lạnh lẽo như vậy, chúng ta mau trở về sưởi ấm đi.”

Sư Thanh Y đi ở bên cạnh, nghe vậy không khỏi ghé mắt, nhìn Ngư Thiển một cái.

Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy nghi hoặc đối với phản ứng của Ngư Thiển.

Thoạt nhìn là Ngư Thiển lo lắng Trạc Xuyên sẽ bị lạnh, nhưng thần sắc của Ngư Thiển lại vô cùng lo lắng, dường như rất sợ lúc chạm đến da thịt của Trạc Xuyên, ngón tay sẽ cảm nhận được hàn ý.

Bậc thềm dẫn đến hoàng điện có rất nhiều tầng, một đường kéo dài, lúc đi được gần một nửa, Sư Thanh Y nghe thấy phía sau có một âm thanh đang gọi nàng: “Điện hạ!”

Bốn người quay đầu lại, nhìn thấy dưới bậc thềm đứng một nam tử trẻ tuổi, đang khom mình hành lễ. Nam tử mặt lộ vẻ lo lắng, trêи trán đều là mồ hôi, thậm chí quang dực trêи lưng còn chưa kịp thu hồi, hiển nhiên là một đường bay đến đây.

” Triệu Giác?” Sư Thanh Y kinh ngạc.

Lúc trước nàng còn đang do dự vì sao là Triệu Nghiễn đến báo tin, mà không phải Triệu Giác, không nghĩ Triệu Nghiễn chân trước mới vừa đi, chân sau Triệu Giác liền đến.

Triệu Giác ngôn từ khẩn thiết: “Hôm nay quấy nhiễu điện hạ, là thần hạ không phải, nhưng gia phụ bản thân bị trọng thương, chỉ mong điện hạ có thể đến gặp hắn một lần, kính mong điện hạ thành toàn.”

Ý tứ trong lời nói ngược lại nhất trí với những gì Triệu Nghiễn nói.

Triệu Nghiễn cũng không nói dối, Triệu Tông quả thật bị thương nặng.

Bất quá Sư Thanh Y cùng Triệu Giác trước kia quen biết, thường nghị sự ở hoàng điện, lúc này Sư Thanh Y nhìn thấy Triệu Giác, thả lỏng hơn so với lúc nhìn thấy Triệu Nghiễn rất nhiều.

Đối mặt Triệu Nghiễn, trong lòng Sư Thanh Y có rất nhiều không nắm chắc, mỗi một câu nói đều phải cân nhắc tỉ mỉ, tư tiền tưởng hậu, nhưng lúc này trước mặt đổi thành Triệu Giác, sự nghi ngờ trước đó cuối cùng cũng tiêu tán không ít.

Sư Thanh Y trấn an hắn: “Ta đã biết được việc này, đệ đệ Triệu Nghiễn của ngươi không lâu trước đó đã thông báo với ta, ta bảo hắn trở về trước, lát nữa nói một tiếng với cô cô, sẽ lập tức đến Triệu Mạch.”

“Đạ tạ điện hạ.” Triệu Giác nói: “Chỉ là Tư Hàm đại nhân hôm nay không có ở tế điện.”

” Cô cô không ở trong điện?” Sư Thanh Y nhíu mày.

Triệu Giác nói: “Thần hạ hỏi qua thần quan canh gác tế điện, hắn nói Tư Hàm đại nhân cùng Tĩnh đại nhân hôm nay đến Thiên Hoàng Tuyên Cổ, phải ngày mai mới trở về, nếu điện hạ muốn chờ thương lượng cùng Tư Hàm đại nhân sau đó mới đến Triệu Mạch, thời gian lâu như vậy, thần hạ chỉ sợ gia phụ không chờ được.”

Cô cô cùng Trường Sinh đi Thiên Hoàng Tuyên Cổ làm gì, tại sao trước đó chưa hề nghe hai người các nàng nhắc đến?

Sư Thanh Y không nghĩ ra, bất quá Triệu Giác luôn luôn vô cùng thành thực, hắn cùng với Triệu Tông phụ tử hai người xưa nay đều rất được Sư Thanh Y tin cậy, nếu Triệu Giác đã nói như vậy, Sư Thanh Y trước hết lựa chọn tin tưởng.

Nhưng vừa rồi dọc đường Sư Thanh Y luôn cảm thấy chỗ nào đó có chút cổ quái, mặc dù nàng tín nhiệm Triệu Giác, nhưng không có nghĩa là nàng thả lỏng cảnh giác đối với những điểm bất thường này, vừa lúc Triệu Giác ở đây, nàng hỏi thêm mấy câu, cũng có thể hiểu rõ hơn một chút.

Sư Thanh Y nói: “Thần quan trong tế điện có nói cho ngươi biết cô cô và Trường Sinh vì sao hôm nay phải đi vào Thiên Hoàng Tuyên Cổ không?”

” Thần hạ hỏi qua, đối phương không hề biết tình hình cụ thể, chỉ nói Tư Hàm đại nhân hành sự, tự có đạo lý của Tư Hàm đại nhân, không dám vọng đoán.”

Sư Thanh Y suy nghĩ trong lòng, đây quả thật là tác phong hành sự của cô cô.

Nhiều lúc cô cô muốn làm việc gì đó, chỉ cần đi làm, sẽ không quan tâm người khác, cô cô thân là Đại Tế Tư, là người được tôn kính nhất trong hoàng đô, nàng muốn làm việc gì cũng không cần giải thích nhiều.

Triệu Giác nói đến đây, thần sắc càng cấp thiết, nói: “Gia phụ bị thương hoàng dực, hắn thân là mạch chủ, bây giờ lại không cách nào dang cánh, việc này đối với phụ thân mà nói, càng thống khổ hơn cả cái chết. Trước đó gia phụ tâm tình kϊƈɦ động, thần hạ không dám rời khỏi, nhưng dù sao cũng phải có người bẩm báo việc này với điện hạ. Chỉ là một vài thần quan bên cạnh gia phụ từng gặp qua điện hạ đều đã bị thương, tạm thời không thể rời khỏi Triệu Mạch, tìm thần quan khác đến bẩm báo, chỉ sợ điện hạ không quen mặt, thần hạ biết điện hạ luôn thận trọng, sẽ không dễ dàng di giá đến Triệu Mạch, cho nên thần hạ chỉ đành để đệ đệ A Nghiễn đến bẩm báo.”

“Nhưng ta cũng chưa từng gặp qua Triệu Nghiễn.” Sư Thanh Y nói: “Không sợ ta không tin sao?”

Triệu Giác vẻ mặt thành khẩn, Sư Thanh Y cẩn thận nhìn hắn, ngược lại chưa hề phát hiện nửa điểm khác thường. Hơn nứa lúc trước thấy Triệu Nghiễn vẫn không cảm thấy, lúc này so sánh với khuôn mặt của Triệu Giác, Triệu Nghiễn quả thật là có vài phần tương tự Triệu Giác, quả nhiên là huynh đệ.

Triệu Giác cúi đầu nói: “Mặc dù điện hạ trước kia chưa bao giờ gặp qua A Nghiễn, nhưng A Nghiễn dù sao cũng là thân sinh nhi tử của gia phụ, thân đệ đệ của thần hạ, có mối quan hệ này, dù sao cũng tốt hơn một thần quan không quen biết.”

Lạc Thần ở bên yên lặng quan sát Triệu Giác một lúc, ánh mắt thâm thúy, nói: “Đã như vậy, vì sao ngươi lại đến đây?”

Triệu Giác mặt lộ vẻ khó xử, nói tiếp: “Sau khi A Nghiễn ra ngoài, thần hạ vẫn có chút , lo lắng dù sao điện hạ cũng không nhận ra hắn, may mà là lúc sau tâm tình của gia phụ đã bình ổn phần nào, gia phụ hoàn toàn không biết gì về sự sắp xếp của thần hạ, khi hắn biết được A Nghiễn đến báo tin cho điện hạ, vô cùng tức giận, sợ A Nghiễn không hiểu biết lễ nghĩa mạo phạm điện hạ, cho nên mắng thần hạ một trận, hơn nữa căn dặn thần hạ lập tức đuổi theo. Thần hạ nửa đường gặp phải A Nghiễn, nghe A Nghiễn nói điện hạ tựa hồ không tin tưởng hắn, không thể nời điện hạ đến Triệu Mạch cho nên thần hạ chỉ đành vội vã đến đây.”

Sư Thanh Y nghe ý tứ trong lời nói của Triệu Giác, ngược lại quả thật giống như suy đoán của nàng trước đó, xem ra Triệu Tông thực sự không quá yêu thích Triệu Nghiễn, thảo nào sẽ đặt cho hắn cái tên này.

Bất quá Triệu Giác đối với Triệu Nghiễn ngược lại rất bận tâm tình cảm huynh đệ, từ cách xưng hô cho thấy, hắn nhất định là thương yêu Triệu Nghiễn.

Sư Thanh Y hỏi nhiều một câu: “Vì sao Triệu Nghiễn lại nói, là Triệu Tông bảo hắn đến? Nhưng ngươi mới vừa nói, Triệu Tông rõ ràng là không biết.”

Triệu Giác thở dài, giải thích: “A Nghiễn tự biết gia phụ không mấy yêu thích hắn, thần hạ chỉ có thể nói với hắn là gia phụ bảo hắn đi, giao quang vũ của gia phụ cho hắn làm tín vật. Hắn cũng không biết là gia phụ không đồng ý để hắn đi, còn tưởng rằng bây giờ rốt cuộc có được sự tín nhiệm của gia phụ, mới có thể đến đây thông báo điện hạ.”

Sư Thanh Y trầm tư, thần sắc có chút khó có thể nắm lấy.

Nhìn thấy Sư Thanh Y không hé răng, Triệu Giác nói: “Đều là thần hạ lo lắng không chu toàn, cũng không biết A Nghiễn ở trước mặt điện hạ đã nói những gì, A Nghiễn từ nhỏ ở Triệu Mạch, rất ít ra ngoài, không thông thạo cách đối nhân xử thế, nếu như mạo phạm đến điện hạ, xin điện hạ đừng trách tội A Nghiễn, tất cả tội trạng để một mình thần hạ  gánh chịu.”

Đôi mắt của hắn hơi phiếm hồng, dường như cực kỳ lo lắng cho Triệu Nghiễn.

Sư Thanh Y hòa nhã nói: “Ngươi không cần khẩn trương, Triệu Nghiễn chỉ nói với ta chuyện Triệu Tông bị thương, ngoài ra cũng không nhiều lời. Ta không lập tức xuất phát đến Triệu Mạch, quả thật là bởi vì ta lần đầu nhìn thấy Triệu Nghiễn, hắn cũng chưa hề nói tỉ mỉ tình huống của Triệu Mạch, ta không thể tùy tiện quyết định, cho nên mới muốn tìm cô cô bàn bạc, nghe ngươi giải thích, bây giờ ta đã hiểu rõ chân tướng.”

Đứng trêи bậc thầm ngọc thạch bất tiện quỳ xuống, nhưng Triệu Giác vẫn đứng khom người, hai gối quỳ trêи một bậc thềm, thân thể cúi thấp, nói: “Thần hạ khẩn cầu điện hạ lập tức cùng thần hạ đến Triệu Mạch một chuyến. Không chỉ là gia phụ, rất nhiều thần quan trong Triệu Mạch đều bị thương, mạch tỉnh* xảy ra dị biến. A Nghiễn không rõ tính nghiêm trọng của sự tình, thần hạ cũng không dám nói cho hắn biết, chỉ bảo hắn đến mời điện hạ, bây giờ thần hạ cũng bất chấp nhiều như vậy. Triệu Mạch chỉ sợ sắp gặp đại họa giáng xuống, thần hạ vốn định nhanh chóng báo cho Tư Hàm đại nhân biết, nhưng Tư Hàm đại nhân lại không có trong điện, việc này không thể đợi đến lúc Tư Hàm đại nhân trở về xử lý, kính xin điện hạ niệm tình khí mạch của Triệu Mạch là một phân mạch quan trọng trong thần khí của Thiên Hoàng Tuyên Cổ, theo thần hạ đến Triệu Mạch một chuyến.”

*Mạch tỉnh: ý nghĩa gần như long mạch

Sư Thanh Y không ngờ được sự việc từ trong miệng Triệu Giác lại nghiêm trọng như vậy, vội vàng nghiêm mặt nói: “Ngươi nói nhiều thần quan của Triệu Mạch bị thương, mạch tỉnh dị biến, nếu như Triệu Mạch xảy ra chuyện lớn như vậy, khí mạch cũng sẽ rung chuyển, ta vốn có thể cảm ứng được khí mạch của các đại thần quan, nhưng vì sao lại không biết Triệu Mạch xảy ra chuyện như vậy?”

Triệu Giác nói: “Điện hạ quả thật có thể cảm ứng được mạch tức của các mạch, nhưng bây giờ điện hạ sợ rằng rất khó cảm ứng được…khí mạch của Triệu Mạch.”

“Vì sao?” Sư Thanh Y trong lòng trầm xuống.

Nàng thử cảm ứng, khí mạch của Triệu Mạch không có nửa điểm phản ứng.

Triệu Giác nói, đúng là sự thật.

Triệu Giác run giọng nói: “Khí mạch của Triệu Mạch không biết vì sao, đã bị cắt đứt. Sự việc xảy ra quá đột ngột, vạn mong điện hạ giá lâm Triệu Mạch, thương xót các vị thần quan của Triệu Mạch, nếu khí mạch của Triệu Mạch thật sự chặt đứt, thần khí của Thiên Hoàng Tuyên Cổ cũng sẽ bị hao tổn, thần hạ khẩn cầu điện hạ tức khắc định đoạt, theo thần hạ đến Triệu Mạch!”

Sư Thanh Y lui lại một bước.

Nhưng bị bậc thềm ngọc thạch phía sau ngăn trở, nàng lui lại không thể lui, bị gió tuyết thổi đến gương mặt phát đau.

“Ta lập tức đi ngay.” Sư Thanh Y từ trêи cao nhìn xuống Triệu Giác, nói.

“Đạ tạ điện hạ!”

“Sư Sư, ta và A Xuyên cũng cùng đi.” Ngư Thiển vội nói: “Nhiều người, cũng nhiều một phần sức lực.”

Trạc Xuyên gật đầu.

Mấy ngày nay bốn người các nàng cùng tiến cùng lui, đã trải qua rất nhiều việc, Sư Thanh Y đối với các nàng cực kỳ tín nhiệm, bằng không cũng sẽ không ngoại lệ đem các nàng về hoàng đô. Nghe Ngư Thiển nói như vậy, Sư Thanh Y vô cùng tự nhiên mà đáp ứng: “Được, ta về hoàng điện lấy binh khí trước, nếu Triệu Mạch có dị biến, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm, chi bằng chuẩn bị đầy đủ.”

Bốn người bước nhanh vào hoàng điện, Triệu Giác đi theo phía sau.

Càng lên cao, Sư Thanh Y càng ngửi thấy rõ một cổ mùi khét tràn ngập trong không khí, mùi hương này không tính là nồng đậm nhưng Sư Thanh Y trực giác không ổn, lập tức bước nhanh đến trước cửa hoàng điện, chỉ thấy cửa điện mở rộng, chúng thần quan qua lại bôn tẩu, trong tay đang cầm quyển trục, văn thư các loại, bên trong khói đặc mù mịt, không thể nhìn rõ tình hình.

“Xảy ra chuyện gì?” Sư Thanh Y kéo lấy  một gã thần quan.

Bốn phía đều là khói mù, thần quan kia đến gần nhìn kỹ, nhận ra là nàng, cuống quít nói: “Điện hạ, tả điện bị cháy, mặc dù lửa đã đập tắt, nhưng không biết từ nơi nào sinh ra nhiều khói như vậy, điện hạ mau ra ngoài, đừng để bị ngạc!”

“Tả điện tại sao lại cháy?” Khói mù dày đặc khiến Sư Thanh Y ho khan không ngớt.

“Không biết, còn đang điều tra.” Thần quan bưng kín mũi miệng, nói: “Lửa nhanh chóng bị dập tắt, tả điện chỉ có một số gia cụ bài trí bị hao tổn, điện hạ yên tâm.”

Triệu Giác lo lắng nói: “Điện hạ hiện tại muốn điều tra nguyên nhân tả điện bị cháy? Vậy Triệu Mạch…”

Sư Thanh Y bị khói mùi che mắt, nhìn thấy đều là ʍôиɠ lung, nàng nói: “Chuyện này ta sẽ sai người đi điều tra, ta sẽ đến Triệu Mạch trước, ngươi không cần khẩn trương, ta tự biết cân nhắc nặng nhẹ.”

Lạc Thần đi thẳng vào trong màn khói.

Thần quan kia vội nói: “Lạc đại nhân, bên trong rất nhiều khói, chờ khói tan đi rồi hãy vào.”

” Ta đi lấy Cự Khuyết.” Lạc Thần đạm nhạt nói.

Thần quan lại nói: “Lúc đó chúng thần hạ sợ thế lửa lan tràn, nên đã tạm thời dời những vật trọng yếu ở phòng bên cạnh đi, những quyển trục xưa nay điện hạ thích xem cũng đều bình yên vô sự. Cự Khuyết của Lạc đại nhân cùng rương tróc yêu của Trạc đại nhân càng quan trọng, dĩ nhiên cũng đều mang đi, Lạc đại nhân ngươi không biết đồ vật ở chỗ nào, để thần hạ sai người mang đến cho các ngươi.”

” Thật không?” Ánh mắt của Lạc Thần băn khoăn giữa màn khói, lại nhìn thần quan kia một cái, nói: “Đa tạ.”

” Vậy xin Lạc đại nhân cùng điện hạ đến bên ngoài chờ đi.”

Lạc Thần không lên tiếng, kéo tay Sư Thanh Y đi ra ngoài.

Sư Thanh Y vừa đi vừa có thể cảm giác được ngón tay của Lạc Thần đặt trong lòng bàn tay nàng khẽ di chuyển.

Lạc Thần viết chữ trong lòng bàn tay nàng. Đây là biện pháp hai người các nàng quen dùng, chỉ có những lúc không muốn để người khác biết các nàng đang nói cái gì mới dùng đến.

Sư Thanh Y bất động thanh sắc, chăm chú nhận rõ từng chữ Lạc Thần viết, đồng thời cũng sử dụng ngón tay khẽ chạm vào tay Lạc Thần, xem như đáp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui