Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 465: Lợi hại

Sư Thanh Y nhìn thấy thần sắc của Lạc Thần, biết nàng cũng nghe thấy được.

Lạc Thần khẽ gật đầu với Sư Thanh Y, hai người phát giác ra dị trạng, nhưng cũng không nói gì.

Đã có thứ gì đó ở phía sau, một khi bọn họ đàm luận, liền có thể bị đối phương nghe được. Đối phương ở trong tối, ta ở ngoài sáng, mọi người đã rơi vào thế bị động, chỉ có thể tận khả năng giả vờ không biết, âm thầm tính toán, khiến đối phương không hiểu được ý đồ của bên này mới có thể hóa bị động thành chủ động.

Hai người đi trở lại.

Sư Thanh Y nhìn Triệu Giác sóng vai đi cùng Triệu Nghiễn ở phía trước, gọi một tiếng: “Triệu Giác.”

Triệu Giác vội vàng dừng bước, xoay người, đi đến trước mặt Sư Thanh Y, nói: “Điện hạ, có gì phân phó.”

Sư Thanh Y quay đầu lại nhìn thoáng qua phiến hắc ám cách đó không xa, ra hiệu Triệu Giác, đồng thời nói: “Triệu Tông nói, quả thật là nửa điểm cũng không sai.”

Triệu Giác luôn thông minh, trước kia hắn đi theo Triệu Tông đến Hoàng Điện nghị sự cùng Sư Thanh Y, có một số lời Sư Thanh Y cho dù chưa hề nói rõ, chẳng qua là ám chỉ một chút, Triệu Giác đã có thể lập tức hiểu rõ dụng ý của Sư Thanh Y, giao việc cho hắn, hắn cũng luôn có thể làm rất tốt.

Lần này Triệu Giác cũng không làm cho Sư Thanh Y thất vọng, ngầm hiểu mà khom người nói: “Điện hạ yên tâm, thần hạ lập tức đi thông báo một tiếng.”

Sư Thanh Y mỉm cười gật đầu, quan sát Triệu Giác, thần sắc nơi đáy mắt đã có phần khó lòng tróc đoán.

Triệu Giác đi đến bên cạnh những thần quan hắn dẫn đến, kề tai nói khẽ vài câu với từng người một, âm thanh cực khẽ, chỉ riêng thần quan đang nghe mới biết phía sau có địch nhân không nhìn thấy đang theo dõi, mỗi người đề cao cảnh giác.

“A Nghiễn.” Triệu Giác lại ngoắc tay gọi Triệu Nghiễn: “Ngươi đến đây.”

Triệu Nghiễn thần sắc không chút thay đổi, đi đến trước mặt Triệu Giác.

“Đưa lỗ tai lại gần đây.” Triệu Giác nói.

Triệu Nghiễn đứng yên, không hề cử động, tựa hồ không hề muốn đến quá gần Triệu Giác.

Sư Thanh Y ở bên cạnh cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của hai huynh đệ, phát giác mỗi lần đều là Triệu Nghiễn tận lực né tránh Triệu Giác.

Nhưng Triệu Giác thân là huynh trưởng, rõ ràng đối với đệ đệ Triệu Nghiễn bảo vệ có thừa, dọc đường đều chủ động đi bên cạnh Triệu Nghiễn, Triệu Nghiễn không tiện kháng cự một cách rõ ràng, chỉ đành đi cùng Triệu Giác.

Triệu Giác tựa hồ rất quen thuộc với tính tình của Triệu Nghiễn, cũng không để ý, trước sau vẫn hòa nhã nhìn Triệu Nghiễn: “Hunh trưởng có việc quan trọng phải căn dặn ngươi, đối với ngươi tất nhiên là có lợi, các thần quan bên cạnh ta đều đã căn dặn xong, chỉ còn ngươi.”

Trong mắt Triệu Nghiễn có chút âm trầm, do dự chốc lát, lúc này mới dường như khắc phục được bóng ma tâm lý nào đó, đi đến bên cạnh Triệu Giác.

Triệu Giác nghiêng người đến gần, ở bên tai Triệu Nghiễn trầm thấp căn dặn vài câu, cũng căn dặn hắn chú ý an toàn, đừng để thứ phía sau ám toán.

“Hiểu rồi chứ?” Nói xong, Triệu Giác đứng thẳng người, cười hỏi.

Có thể là nụ cười kia khiến Triệu Nghiễn cảm thấy có chút chói mắt, hắn cúi thấp đầu, tránh đi ánh mắt của Triệu Giác, nói: “Hiểu rồi.”

“Ngươi yên tâm.” Triệu Giác nói: “Huynh trưởng sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, chỉ cần có ta bên cạnh, sẽ không ai khi dễ ngươi, cười nhạo ngươi.”

Triệu Nghiễn ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người.

Nhưng cũng chỉ sững sờ trong nháy mắt, thần sắc lại nhanh chóng khôi phục vẻ âm trầm, nhưng trong đó lại ẩn chứa vài phần phức tạp khó có thể hình dung.

“…Đa tạ huynh trưởng.” Triệu Nghiễn nói.

Triệu Giác cười nói: “Được, vậy về sau phải luôn theo bên cạnh ta, đừng một mình đi ở đằng xa nữa.”

“…Vâng, huynh trưởng.”

Sư Thanh Y nhìn cả quá trình, như có điều suy nghĩ.

Thừa dịp Sư Thanh Y đang quan sát hai huynh đệ Triệu gia, Lạc Thần từ lâu đã đi đến bên cạnh Trạc Xuyên và Ngư Thiển, thì thầm nói rõ tình huống phía sau với hai người các nàng, để các nàng chuẩn bị sẵn sàng.

Ngư Thiển tiến đến trước mặt Lạc Thần, cũng nhỏ giọng nói với nàng: “Nếu quả thật là quỷ vật, có thể để A Xuyên thử một chút, xem nội tình của đối phương.”

Lạc Thần biết rõ bản lĩnh của Trạc Xuyên ở phương diện này, liền đáp: “Vậy đành làm phiền.”

Ngư Thiển lại ở bên tai Trạc Xuyên thấp giọng nói: “A Xuyên, ngươi âm thầm xem thử thứ đó có lợi hại không, đừng để bị nó phát giác.”

“Được.” Trạc Xuyên gật đầu.

Dứt lời, Trạc Xuyên lấy ra bốn ống mực với bốn màu sắc và bốn cây bút lông, lại lấy thêm một chiếc bình nhỏ hắc sắc. Nàng vặn mở bình nhỏ, từ bên trong bay ra một sinh vật bạch sắc cực kỳ nhỏ bé, bay lượn xung quanh Trạc Xuyên.

Quan sát kỹ mới phát hiện thứ đó tương tự một con Hồ Điệp, rồi lại nhỏ hơn Hồ Điệp rất nhiều, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhận thấy sự tồn tại của nó.

Trạc Xuyên cầm bút lông hồng sắc, chấm một bút vào ống mực đỏ, bút lông vũ lộng giữa không trung, tay hướng về phía 'tiểu hồ điệp' kia. 'Tiểu hồ điệp' nghe theo lệnh của Trạc Xuyên, đậu trêи ngòi bút chấm mực đỏ.

Rất nhanh, tiểu hồ điệp liền có biến hóa, màu sắc từ trắng chuyển thành đỏ, hoàn toàn nhiễm màu sắc của mực, biến thành một con hồng điệp.

Bốn loại mực cùng bốn cây bút của Trạc Xuyên đều là đặc chế, hoàn toàn bất đồng so với bút lông bình thường.

Lúc trước Sư Thanh Y dùng bút lông vẽ vài nét bút trêи mặt người tuyết, nếu là loại mực bình thường, tiếp xúc với tuyết, không bao lâu sẽ phai nhạt, rất khó vẽ lên được.

Nhưng mực của Trạc Xuyên vẽ lên, không hề bị tuyết ảnh hưởng.

“Tiểu hồng điệp.” Dưới chỉ thị của Trạc Xuyên, tiểu hồng điệp bay trở về hướng lúc mọi người vừa đến, ẩn vào một mảnh hắc ám phía sau.

Trong bóng tối, không khí vẫn tiếp tục bị thứ gì đó vỗ ra âm thanh rất khẽ, tựa như tiếng hít thở của sơn động.

“A Xuyên, xong rồi sao?” Ngư Thiển thấy tiểu hồng điệp đã bay đi, thấp giọng hỏi.

Trạc Xuyên thu bút, nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước.”

“Cũng không biết thứ đó rốt cuộc có lợi hại hay không.” Ngư Thiển trầm ngâm nói.

Trạc Xuyên mỉm cười: “Đến lúc đó chạm mặt sẽ biết.”

Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên kề tai nói khẽ, nàng kéo cánh tay Trạc Xuyên, thân thể tựa như không xương mà tựa vào người Trạc Xuyên, khẽ cười nói: “Mặc kệ lợi hại hay không, dù sao vẫn là A Xuyên lợi hại nhất.”

“Vẫn là Ngư lợi hại hơn ta.” Trạc Xuyên dỗ dành nàng.

Ngư Thiển lại nghiêm túc nói: “Nào có, nếu luận về đối phó quỷ vật, ta làm sao có thể lợi hại bằng ngươi? Ta chỉ ở trêи giường lợi hại hơn ngươi.”

Trạc Xuyên nhất thời đỏ mặt, kịch liệt ho khan: “…”

Ngư Thiển thấy nàng ho khan, cho rằng nàng cảm thấy mình nói sai, ủy khuất nói: “Lẽ nào ngươi cảm thấy ta ở trêи giường không lợi hại?”

Trạc Xuyên lúc này ho càng kịch liệt.

Ngư Thiển nóng lòng, vội vàng vỗ nhẹ lưng Trạc Xuyên, giúp nàng thuận khí.

Trạc Xuyên hòa hoãn, nhìn thấy Ngư Thiển thần sắc lo lắng, dừng một lát, mới ghé sát vào tai Ngư Thiển, giọng nói có chút run rẩy, nỉ non: “Ngươi ở trêи giường…. Rất lợi hại.”

Nét mặt của Ngư Thiển rốt cuộc dâng lên tiếu ý mỹ mãn, nếu không phải có người ngoài ở đây, nàng nhất định phải ôm A Xuyên hôn một cái.

Một cái còn chưa đủ.

Phải vài cái mới được.

Lạc Thần thính lực tốt, nghe rõ ràng những lời tư mật của các nàng, không tiện nghe tiếp nữa, liền yên lặng bỏ đi.

Sư Thanh Y đang chăm chú nhìn Triệu Giác cùng Triệu Nghiễn, bước chân của Lạc Thần lại rất khẽ, trong lúc phân tâm, nàng cũng không chú ý Lạc Thần đã đi đến bên cạnh mình.

Nàng đứng một lúc lâu, lúc này mới cảm giác được gì đó, chuyển mắt nhìn lại, phát hiện Lạc Thần đứng sau lưng nàng, thần sắc vô cùng vi diệu.

Sư Thanh Y cảm thấy có chút kỳ lạ, nói: “Làm sao vậy, không phải đến bên kia thông báo cho Ngư Thiển và Trạc Xuyên sao?”

“Thông báo xong rồi.” Lạc Thần nói: “Ở đó làm giá cắm nến một lúc, nên chỉ đành trở về.”

“Giá cắm nến?” Sư Thanh Y quay sang, nhìn về phía Ngư Thiển và Trạc Xuyên, mắt thấy hai người bên kia đang thì thầm to nhỏ, dáng vẻ của Trạc Xuyên còn cực kỳ ngượng ngùng, nhất thời hiểu rõ.

Lần thứ hai Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần, khóe môi mang theo ý cười, cong ngón trỏ, quẹt nhẹ lên sống mũi cao thẳng tinh xảo của Lạc Thần: “Cũng may là ngươi trở lại rồi, nếu không giá cắm nến như ngươi ở bên đó phát sáng, thật sự là vô cùng chói mắt.”

“Lần tới đổi thành ngươi làm giá cắm nến.” Lạc Thần buồn bực nói.

Sư Thanh Y cười khẽ: “Giá cắm nến như ngươi sáng hơn ta, lợi hại hơn ta, vẫn là ngươi đến phát quang phát nhiệt sẽ tốt hơn.”

Lạc Thần nghe Sư Thanh Y nói đến hai chữ 'lợi hại', thần sắc càng cổ quái.

“Làm sao vậy?” Sư Thanh Y cũng không nghe những lời vừa rồi của Ngư Thiển và Trạc Xuyên, hoàn toàn vô tâm nói ra từ 'lợi hại', nàng mỉm cười trêu chọc Lạc Thần: “Ta nói ngươi lợi hại, tại sao ngươi thoạt nhìn không hề vui vẻ?”

“Vì sao phải vui vẻ.”

“Ta chính là đang khen ngươi.” Sư Thanh Y hừ một tiếng: “Ngươi không vui, tốt xấu gì ở bên ngoài cũng nên giả vờ vui vẻ một chút mới đúng, xem bộ dạng khối băng của ngươi kìa.”

“Ngươi chỉ khen ta là một cái giá cắm nến lợi hại.” Lạc Thần đạm nhạt nói: “Ta lại không thích làm giá cắm nến, ngươi khen ta lợi hại ở phương diện này, có tác dụng gì.”

“Vậy ta khen ngươi lợi hại ở phương diện nào, ngươi mới vui vẻ?”

Lạc Thần không chính diện trả lời, mà chuyển đề tài, nói: “Vừa rồi Trạc Xuyên nói Ngư Thiển lợi hại, Ngư Thiển mặt đầy tiếu ý, ta cũng chỉ nghe được đại khái, đối với việc này cũng không rõ lắm, ngươi đi hỏi Ngư Thiển, Trạc Xuyên rốt cuộc nói nàng lợi hại ở mặt nào, nàng mới vui vẻ như vậy. Nếu ngươi hỏi Ngư Thiển, có lẽ sẽ có đáp án.”

Sư Thanh Y lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Khó trách ta nói xong từ lợi hại, thần sắc của ngươi lại cổ quái như vậy, thì ra lúc làm giá cắm nến, nghe được Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên đề cập đến lợi hại gì đó.”

Tính cách của nàng xưa nay thích tìm tòi đến cùng, một khi có nghi hoặc, sẽ muốn hiểu biết thấu triệt, nên lập tức nói với Lạc Thần: “Ngươi ở đây chờ ta, ta rất nhanh sẽ quay lại.”

“Được.” Trong mắt Lạc Thần nhiễm lấy ý cười nhìn theo Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y bước nhanh đến chỗ Ngư Thiển và Trạc Xuyên, nàng nói với Ngư Thiển: “Ngư Thiển, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Chuyện gì?” Ngư Thiển cười khanh khách.

Sư Thanh Y khiêm tốn thỉnh giáo, nói: “Mới vừa rồi ngươi nói chuyện với Trạc Xuyên, có đề cập chuyện gì liên quan đến lợi hại hay không? Lạc Thần nhắc đến việc đó với ta, nhưng rồi lại không nói tỉ mỉ, ngươi sẵn tiện nói cho ta biết, rốt cuộc là cái gì lợi hại sao?”

Trạc Xuyên: “…”

Sư Thanh Y dĩ nhiên biết Lạc Thần là cố ý dẫn dụ nàng đi hỏi Ngư Thiển, nhưng Lạc Thần càng như vậy, nàng ngược lại càng hiếu kỳ.

Rốt cuộc Ngư Thiển và Trạc Xuyên đã nói những gì lại có thể khiến Lạc Thần thừa nước đục thả câu, nàng thực sự nghĩ không ra.

Trạc Xuyên nắm chặt tay Ngư Thiển, muốn nói lại thôi, Ngư Thiển được nắm chặt, hồn nhiên không để tâm, cười nói: “Dĩ nhiên là thuận tiện. Vừa rồi ta khen A Xuyên có biện pháp đối phó quỷ vật vô cùng lợi hại, A Xuyên lại khen ta ở trêи giường rất lợi hại, ta dĩ nhiên vui vẻ, Sư Sư ngươi là muốn hỏi loại lợi hại nào?”

Trạc Xuyên: “…”

Sư Thanh Y: “…”

Lại có thể là như vậy?

Sư Thanh Y đứng bất động, không khỏi chân tay luống cuống.

Cái gì mà lợi hại, nàng nên sớm nghĩ đến mới phải, đều do nàng một lòng một dạ nghĩ rằng lợi hại ở phương diện nghiêm túc nào đó, bởi vì hiếu học, còn muốn kiến thức một phen. Lại quên mất rằng Lạc Thần vốn là một khối băng hũ nút, bên trong lại chứa đầy mực nước.

Lạc Thần cũng đoán được với tính tình của Ngư Thiển, nếu nàng đi hỏi, Ngư Thiển tất nhiên sẽ không chút cố kỵ mà trả lời nàng.

Ngư Thiển trả lời xong tiếu ý thuần tịnh, Sư Thanh Y đặt câu hỏi lại hai má nóng bừng, bên cạnh Ngư Thiển còn đứng một Trạc Xuyên cúi đầu quẫn bách.

Sư Thanh Y kéo căng nét mặt, nói: “… Lúc trước ta đã kiến thức qua biện pháp Trạc Xuyên đối phó quỷ vật, nhưng bản lĩnh của Trạc Xuyên tất nhiên không chỉ có thế, ta chủ yếu là muốn hỏi Trạc Xuyên còn có bản lĩnh gì lợi hại nữa không.”

Lúc này hai chọn một, ngoại trừ loại này, nàng không có lựa chọn nào khác, chỉ đành kiên trì đặt câu hỏi.

Ngư Thiển cười nói: “A Xuyên biết rất nhiều thứ, lúc trước nàng ở Thanh Vân Trang nguy cơ trùng trùng tại phủ Tô Châu biểu diễn qua chỉ là một phần nhỏ trong đó. Đúng lúc hôm nay xuống mạch, đợi lát nữa ảnh điệp của A Xuyên trở về, để nàng cho Sư Sư ngươi nhìn thử sẽ biết.”

“…. Ta đây mỏi mắt mong chờ.” Sư Thanh Y lúc này mới biết Trạc Xuyên thả ảnh điệp ra ngoài, là đang chờ nó trở lại, lập tức nói: “Chúng ta tiếp tục lần theo vết máu đi.”

Nàng quay lại phân phó huynh đệ Triệu gia cùng các thần quan một tiếng, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.

Sư Thanh Y đặc biệt chờ Lạc Thần đến, nàng lập tức đi đến bên cạnh Lạc Thần, chăm chú nhìn Lạc Thần: “Đều tại ngươi, hại ta cũng làm giá cắm nến một hồi.”

Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ta tốt xấu gì cũng là đứng ngoài nghe được, còn ngươi là được Ngư Thiển trực tiếp nói cho nghe. Như thế xem ra, cũng là giá cắm nến như ngươi sáng hơn, lợi hại hơn một chút.”

Sư Thanh Y: “…”

Nàng khẽ nghiến răng: “Lần tới lúc làm giá cắm nến, cùng nhau làm, ngươi đừng nghĩ tránh ở một bên hóng mát.”

“Được.” Lạc Thần mỉm cười.

Nhóm người theo vết máu, đi hết thời gian một chén trà, trước mặt xuất hiện vài thông đạo.

Vết máu kéo dài về phía thông đạo bên phải.

Triệu Giác đi ở phía trước, đang muốn tiếp tục theo sau vết máu, liền lựa chọn thông đạo bên phải.

Ngư Thiển lại nói: “Kỳ lạ. Vết máu này vẫn chưa khô, một mực ở phía trước chúng ta, nói rõ đối phương mới vừa đi qua không lâu trước đó, khoảng cách với chúng ta cũng không tính quá xa. Nhưng đối phương là người bị thương, cho dù xuống mạch trước chúng ta, theo thời gian bị thương ngày một dài tốc độ di chuyển sẽ càng lúc càng chậm, có khả năng còn cần nghỉ ngơi, như vậy vô cùng có khả năng bị chúng ta vượt qua mới đúng, vì sao hắn vẫn luôn đi ở phía trước chúng ta, hơn nữa chỉ thấy vết máu, không thấy dấu vết nào khác?”

Sư Thanh Y rũ mắt, khóe môi phiếm lên một nét cười hàm ý bất minh, tựa hồ đã sớm nghĩ đến, chỉ là nàng không nói ra.

Lúc này do Ngư Thiển nói ra, ngược lại cũng không đáng ngại.

Triệu Giác nghi hoặc nói: “Ngư Cơ đại nhân, ý của ngươi là, vết máu này có trá? Chúng ta không thể đi vào thông đạo bên phải, đúng không?”

“Ta cũng không thể chắc chắn.” Ngư Thiển nói: “Nhưng việc này đúng là có chút kỳ lạ.”

Đúng lúc này, trong đội ngũ đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm thiết.

Sư Thanh Y bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy lồng ngực của thần quan đi phía sau cùng đột nhiên bị một cổ lực đạo vô hình đâm xuyên qua, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, cũng may thần quan kia phản ứng nhanh, lập tức chạy về phía trước.

Nhìn thấy phía sau kình phong kéo đến, nhưng lại không thấy thân ảnh, thần quan cực kỳ hoảng sợ, bước tiến dưới chân Sư Thanh Y biến hóa, thoáng chốc đến bên cạnh thần quan, kéo hắn một cái.

Một cổ gió tanh thổi đến, Sư Thanh Y lập tức né tránh, ngọn gió ép sát mà lướt qua Sư Thanh Y.

______

Bên Cổ đại thiên chắc sắp đến cảnh Điện hạ nhổ quang vũ ra đắp vô người đại nhân )))))))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui