Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Tương tự như rất nhiều Miêu trại, nhà cửa trong Quý Thọ Thôn đa phần đều là nhà sàn mang phong cách của người dân tộc.

Xem qua một lượt kết cấu các nhà sàn bằng gỗ hoặc lớn hoặc nhỏ, đơn giản hoặc phức tạp, san sát nối tiếp nhau, mái nhà cong lên, nằm giữa sông núi, tạo nên một phong cảnh vô cùng đẹp đẽ. Đáng tiếc là thái độ của người trong thôn khiến cho không khí nơi này vô cùng cổ quái, vì vậy trong cảnh đẹp lại mơ hồ phảng phất vài phần quỷ dị. Sư Thanh Y đưa mắt nhìn, đem những cảnh trí ven đường cẩn thận ghi nhớ, trong lòng đã sớm đề cao cảnh giác, một chút cũng không dám lơ là.

Nhà sàn của Thạch Lan rất lớn, hình như là đặc quyền dành cho thôn trưởng. Chung quanh tường nhà đều được xây dựng vô cùng xa hoa, được chia làm rất nhiều phòng, mặt trước mặt sau đối xứng, quả thực giống như một cung điện bằng gỗ.

Loại thôn làng hẻo lánh này không thể so với những nơi thành thị khác. Nơi đây hiểm trở bí ẩn, có thể nói là núi cao hoàng đế xa, rất nhiều chỗ vẫn còn giữ lại nét sơn dã, cho nên không thể dùng cách nhìn khoa học để đánh giá bọn họ.

Ở Quý Thọ Thôn, địa vị của thôn trưởng không hề tầm thường, vẫn giữ phong cách của tộc trưởng thời cổ đại. Nếu như không phải người có đức cao vọng trọng tuyệt đối không thể ngồi vào vị trí này.

Trời đã sập tối, bên trong nhà sàn, Thạch Lan chiêu đãi nhóm người Sư Thanh Y cơm chiều, trêи bàn ăn tất cả đều là món chay.

Sư Thanh Y lúc này mới biết Thạch Lan là người ăn chay, kiêng kỵ sát sinh, các loại cá, heo, dê, vân vân tuyệt đối không ăn. Những người khác trong nhà hoàn toàn có thể ăn mặn nhưng chỉ cần là lúc cùng Thạch Lan ăn cơm, trêи bàn tất cả đều phải là món chay.

"Đều là những món ăn ở vùng nông thôn, cũng không có thịt, các người đừng để bụng." Thạch Lan ngồi bên cạnh bàn gỗ, ngữ điệu ôn hòa nói: "Tôi ăn chay, cho nên đại đa số thời gian đều là ăn riêng. Các người là khách của tôi, lẽ ra tôi nên tận tình tiếp đãi, nhưng lại bắt các người theo tôi ăn chay, thật sự là xấu hổ."

"Không ngại." Sư Thanh Y nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ăn nhiều rau xanh có lợi cho sức khỏe, món chay rất tốt, cảm ơn chị Lan."

Thạch Lan nói: "Rất ít nhìn thấy những người đến du lịch thám hiểm như các người, không biết các người có dự tính gì không? Vẫn muốn tại đây tiếp tục du ngoạn hay là muốn đi nơi khác?"

Sư Thanh Y nói: "Tôi cảm thấy nơi này rất đẹp, khí hậu cũng tốt, nên muốn ở xung quanh đây du ngoạn vài ngày, như vậy có thể gây phiền phức cho các người không?"

Thạch Lan nở nụ cười: "Thế nào lại phiền, hoan nghênh đến tham quan. Nếu là như vậy, các người ở lại chỗ tôi là được rồi, các người không có chỗ nghỉ chân, cũng không thể để các người ngủ ngoài trời, rất bất tiện."

Sư Thanh Y chính là đang chờ những lời này của Thạch Lan.

Mặc kệ Thạch Lan mời bọn họ ở lại là thật lòng mến khách hay có ý đồ khác, chỉ cần vị thôn trưởng quyền uy này có thể để cho bọn họ ở trong thôn tự do hoạt động, thì đối với bọn họ mà nói chính là một chuyện tốt, chí ít sẽ không bị ràng buộc.

Sau khi lễ độ nói lời cảm ơn, Sư Thanh Y tận lực cùng Thạch Lan gần gũi, nhân cơ hội này tìm hiểu một ít tin tức liên quan đến Quý Thọ Thôn. Thạch Lan tính tình tốt, Sư Thanh Y đối với người khác xưa nay đều ôn nhu có lễ, vì vậy hai người thoạt nhìn trò chuyện với nhau rất hợp ý.

Cơm tối ăn đến khuya mới ăn xong, Thạch Lan sắp xếp phòng cho năm người, dặn dò vài câu, sau đó rời đi.

Năm người, mỗi người một phòng ở hậu viện, Sư Thanh Y, Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh phòng cùng một chỗ, Phong Sanh cùng Tô Diệc hai nam nhân lại cùng các nàng cách khá xa.

Trong phòng tràn ngập mùi gỗ, là một loại hương vị khiến cho tinh thần thư thả, hơn nữa rất nhiều đồ dùng đều được làm bằng tre hoặc gỗ, cảm giác gần gũi thiên nhiên càng thêm rõ rệt.

Khiến Sư Thanh Y không ngờ chính là, trong phòng cư nhiên có cả máy điều hòa, phòng tắm còn có máy nước nóng, đây vốn là những thứ rất phổ biến nhưng đối với thôn hẻo lánh trong núi này mà nói thì quả thực chính là đãi ngộ dành cho thượng khách.

Phải biết rằng rất nhiều vùng núi ngay cả điện cũng không có, nấu cơm còn phải dùng củi, thì đừng nói đến các thiết bị điện cỡ lớn. Vừa mới bắt đầu Sư Thanh Y thấy đường vào Quý Thọ Thôn hiểm trở bí ẩn, dường như cùng bên ngoài tách biệt, còn tưởng rằng đây sẽ là ngôi làng vô cùng lạc hậu, thật không ngờ nhà Thạch Lan lại vô cùng đầy đủ tiện nghi.

Sư Thanh Y tắm rửa xong đi ra, thấy Vũ Lâm Hanh cũng đã thay quần áo, từ phòng bên cạnh đến, đang tựa lưng trêи ghế trúc đùa điện thoại di động.

Nhanh muỗi cũng nhanh cháy hết một nửa, Lạc Thần lẳng lặng ngồi cạnh cửa sổ, trong tay cũng cầm điện thoại di động, không biết đang nhìn cái gì.

Ánh mắt Vũ Lâm Hanh chăm chú nhìn điện thoại di động, trong miệng lại nói: "Thạch Lan này thật đúng là có bản lĩnh. Trước đây tớ đã đi nhiều Miêu trại khác nhau, cũng không có chỗ nào có nhà lớn như nhà của cô ta, rất nhiều phòng, bên trong cư nhiên còn rất hiện đại, tớ thấy đây không phải nhà sàn gì, mà căn bản là một biệt thự xa hoa. Đường núi khó đi như vậy, những thứ này làm sao mang vào được? Lẽ nào dùng xe máy mang từng cái vào? Tớ thực sự bội phục."

Sư Thanh Y rót cho mình một chén nước suối, nói tiếp lời của Vũ Lâm Hanh: "Chỉ cần có tiền, thì không có gì là làm không được. Đường núi có khó đi một chút thế nhưng nếu chịu bỏ công một chút thì đều có thể làm được, cậu hẳn là hiểu rất rõ mới phải?"

Vũ Lâm Hanh hàm hồ mà "ngô" một tiếng, nói: "Nói như vậy cũng không sai, nhưng làm việc này thật rất vất vả."

Ánh mắt nàng một khắc cũng không rời khỏi màn hình điện thoại, lại bổ sung một câu: "Aiz, không nói việc này, kỳ thực việc làm cho tớ kinh ngạc chính là điện thoại ở đây cư nhiên lại tín hiệu, tuy rằng không phải rất mạnh nhưng cũng coi như dùng được, không chừng gần đây có cột tín hiệu."

Sư Thanh Y nghe Vũ Lâm Hanh nói, yên lặng suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì thật kỳ lạ."

Vũ Lâm Hanh cuối cùng ngẩng đầu lên: "Thế nào?"

Sư Thanh Y đi đến bên cạnh ghế nằm, bình tĩnh nói: "Cậu nghĩ xem, thôn này thoạt nhìn hình như vô cùng hẻo lánh, cùng bên ngoài tách biệt, thế nhưng trêи thực tế lại không phải. Trêи núi có điện, chứng tỏ có liên thông với lưới điện quốc gia, điện thoại di động tín hiệu, chứng tỏ có sóng vô tuyến, mà những thứ này đều phải đăng ký lưu trữ lại trong hồ sơ, nếu vậy vì sao các loại hồ sơ không có thông tin gì liên quan đến Quý Thọ Thôn, trước đây chúng ta vận dụng nhiều như vậy cách như vậy cũng không điều tra được nửa điểm tin tức có liên quan, đều này không hợp lý."

Vũ Lâm Hanh nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: "Sư Sư, ý của cậu là có người cố ý đem những thông tin này che dấu sao?"

Sư Thanh Y gật đầu: "Không loại trừ khả năng này. Tớ cảm thấy vị trí của Quý Thọ Thôn là như vậy, nên trêи thực tế nó cũng không hy vọng người ngoài đặt chân đến, tận lực tránh cho mọi người biết sự tồn tại của nó, vô cùng bài xích người ngoài, thế nhưng lại muốn bản thân có thể hưởng thụ những tiện nghi của bên ngoài. Nếu như không có rất nhiều tiền cùng thế lực hậu thuẫn sợ rằng khó mà làm được chuyện này."

Vũ Lâm Hanh đột nhiên cảm nhận được một tia hàn khí: "Chờ một chút, theo như suy nghĩ của cậu, vậy mới vừa rồi Thạch Lan nhiệt tình chiêu đãi những người ngoài như chúng ta, không phải có vẻ càng không hợp lý sao? Còn nói cái gì bản thân là người ăn chay, khó đảm bảo ban đêm cô ta sẽ không đem chúng ta trói lại, thái mỏng hầm canh hay nhúng nước sôi mà ăn."

"Cho nên chúng ta cần phải đề phòng." Sư Thanh Y cười rộ lên, nhìn thoáng qua Lạc Thần đang ngồi cạnh cửa sổ, Lạc Thần vẫn đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, vì vậy nàng lại thu hồi ánh mắt, đúng lúc nhìn qua màn hình điện thoại của Vũ Lâm Hanh, thấy Vũ Lâm Hanh đang lướt nhẹ ngón tay trêи màn hình truy cập Weibo*.

ID của Vũ Lâm Hanh khiến nước trong miệng Sư Thanh Y thiếu chút nữa đều phải phun ra.

"Tổng tư lệnh trung ương vây quét bánh chưng đóng tại phân khu núi lớn." Sư Thanh Y chậm rãi đọc ra từng chữ, cảm giác cả người toát ra uy phong: "Tên rất hay nga, Vũ tư lệnh. Không phải vừa rồi đang ngồi đổi tên đấy chứ?"

Vũ Lâm Hanh đỏ mặt, sau đó bày ra vẻ mặt chán ghét nói: "Cậu biết cái gì, trước đó tớ quan sát địa hình dọc đường di, phong thủy ở đây có long khí, giống như nơi này sẽ có cổ mộ, bánh chưng nhất định cũng có một đống lớn, đến lúc đó đừng khóc cầu xin tổng tư lệnh tớ bảo vệ cậu."

"Tớ cũng không xuống mộ, cho nên không cần khóc cầu xin cậu." Sư Thanh Y liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh: "Đừng nói cho tớ là cậu ngứa tay lại muốn tầm long điểm huyệt, chúng ta tới đây làm chính sự, tiểu thư, mạng của cậu cũng sắp không còn."

Vũ Lâm Hanh nhớ đến cổ trùng trêи người, uể oải mà hừ một tiếng: "Tớ chỉ hiếu kỳ mà thôi, cũng sẽ không thực sự đi."

Hai người đang nói chuyện phiếm, Sư Thanh Y vừa giương mắt nhìn liền phát hiện Lạc Thần cầm điện thoại hướng ra cửa sổ chụp hình, rồi lại cúi đầu.

Vũ Lâm Hanh cũng nhìn thấy, khẳng định nói: "Xem, tư thế của chị họ cậu, nhất định là muốn chụp ảnh post lên Weibo rồi. ID của cậu ấy là gì? Tớ lên xem thử."

"Cậu không thể yên lặng một chút sao." Sư Thanh Y ấn Vũ Lâm Hanh đè xuống, không để ý đến lời nói lung tung của nàng, mà đi đến bên cạnh Lạc Thần.

Lạc Thần vẫn như trước không nói lời nào, đưa điện thoại của mình cho Sư Thanh Y xem, Sư Thanh Y nhìn thoáng qua bức ảnh Lạc Thần vừa chụp, da đầu lập tức tê dại, vội vã hướng mắt nhìn ra cửa sổ.

Ngoài cửa sổ chính là hậu viện, trong viện đèn vẫn sáng, ánh đèn ʍôиɠ lung, một cái giếng cổ lẳng lặng nằm trong viện, tĩnh mịch lộ ra miệng giếng sâu thẳm.

Mà Lạc Thần vừa rồi đúng lúc chụp ngay miệng giếng kia, nhưng trêи ảnh chụp cùng tình huống hiện tại lại có điểm bất đồng.

Trêи màn hình điện thoại di động của Lạc Thần, một nữ nhân mặc y phục tân nương thời cổ đại đang yên lặng ngồi bên miệng giếng, hơi cúi đầu, hình như đang dùng ngón tay chải chuốt mái tóc đen đỗ dài như thác nước của mình. Phía sau cách đó không xa chính là một ngọn đèn, dáng người nàng mỹ lệ yếu ớt dưới ánh đèn, ở bên cạnh giếng đỗ xuống một cái bóng thật dài.

Sư Thanh Y hít sâu một hơi, hỏi: "Thế nào không thấy nữa?"

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Mới vừa đi."

Vũ Lâm Hanh thấy sắc mặt của hai người, đi tới nói: "Chụp được cái gì hay sao? Thần thần bí bí, cũng gửi đến điện thoại cho tớ xem một chút."

Lạc Thần theo ý của Vũ Lâm Hanh gửi ảnh cho nàng, trước đó Vũ Lâm Hanh vẫn còn hăng hái bừng bừng, vừa thấy ảnh chụp, sắc mặt đều phải lạnh xuống.

Lạc Thần mặt không chút thay đổi nói: "Ảnh này đẹp mắt không? Còn phải post lên Weibo sao? Tư lệnh."

Vũ Lâm Hanh đem ảnh chụp lưu lại, đối với Lạc Thần thấp giọng nói: "Cậu nhất định là một ngôi sao chổi, thứ ảnh này cũng bị cậu chụp ra."

Sư Thanh Y dựa vào Lạc Thần, tiếp tục đánh giá miệng giếng trong viện, nói: "Cô ta là người hay là….."

Nàng nói đến đây, lại dừng lại, hình ảnh vừa rồi tuy rằng không rõ ràng nhưng cũng chính vì loại không rõ này mới tạo ra một loại cảm giác quỷ dị đến lạnh thấu xương.

Ngay lúc Sư Thanh Y dừng lại, vừa vặn từ trong khoảng không tĩnh mịch âm u truyền đến tiếng hát yếu ớt bay bổng của nữ nhân.

Chú thích: Weibo: trang mạng xã hội của TQ tương tự FB

p/s: eo ơi Weibo T__T. QT đại gia lại dịch là nhẹ bác, tra thiều chửu muốn nổ cả mắt.!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui