Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Sư Thanh Y vốn dĩ cả người khó chịu, nghe xong hai chữ nhẹ nhàng này phút chốc có chút kinh ngạc.

Sau đó trong lòng mơ hồ đau xót.

Lạc Thần thực sự quá mạnh mẽ.

Đây gần như là ấn tượng của tất cả mọi người đối với nữ nhân này.

Mọi việc đều đi đầu, suy nghĩ thấu đáo, bề ngoài có vẻ vô cùng lãnh đạm kì thực lại rất tinh tế biết quan tâm. Thoạt nhìn hoàn mỹ như vậy, khiến kẻ khác ỷ lại như vậy, nhưng thật ra sự hoàn mỹ này là một lớp vỏ bọc mỏng manh mà thôi, chỉ cần chạm nhẹ thì sẽ vỡ nát.

Nàng làm mọi thứ để che chở cho Sư Thanh Y, muốn dùng cách tốt nhất yêu thương nàng, vì vậy đối với bản thân yêu cầu rất cao, thế nhưng đến lúc nàng chân chính bất lực, chẳng hạn nói vừa rồi đối mặt việc Sư Thanh Y bị treo giữa không trung nàng không có cách nào, liền tự trách bản thân.

Sư Thanh Y ôm chặt lấy nàng, hôn lên khuôn mặt nàng, giống như đang trấn an nàng.

Hai người dù sao cũng đã tránh vào một góc, động tác được bóng tối che khuất, Sư Thanh Y lường trước những người ở phía sau không nhìn thấy nên lá gan liền vô cùng lớn.

Da mặt Lạc Thần vô cùng mềm mịn, tóc dài mang theo hương thơm thanh nhã. Lúc này đang ở vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, thời gian để thở một hơi cũng vô cùng hiếm có, huống hồ là nụ hôn ấm áp này, vì vậy cho dù thời gian ngắn ngủi không đủ để hôn môi nhưng cũng đủ khiến tim Sư Thanh Y đập nhanh, dù là chỉ một lúc ngắn ngủi nhưng cũng ngọt ngào cùng thỏa mãn.

Bởi vì loại thân mật này, bên tai Lạc Thần cũng mơ hồ phiếm đỏ, sinh ra một loại khả ái bất ngờ.

Nàng trầm mặc không lên tiếng thả Sư Thanh Y xuống, để Sư Thanh Y ngồi dựa vào tường, chiếu đèn pin kiểm tra thương tích.

Sư Thanh Y thở ra một hơi, nắm lấy cổ tay của Lạc Thần, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn nàng, giọng nói mềm mại trầm thấp: "Em không muốn trở thành gánh nặng của chị."

Lạc Thần tháo ba lô của Sư Thanh Y xuống đặt ở một bên, thuận tay bắt lấy cánh tay nàng, dừng dừng mới thản nhiên nói: "Em không phải."

"Em biết." Sư Thanh Y nói: "Bất quá nếu như có lần sau, chị đừng lo lắng, phải tin tưởng em, bản thân em hoàn toàn có thể làm được."

"Không có lần sau." Lạc Thần nhíu mày.

Sư Thanh Y cảm thấy dường như nàng có chút tức giận, nhịn không được nở nụ cười: "Em không thích dáng vẻ của chị nhíu mày. Em thấy sẽ sợ."

Lạc Thần nâng tầm mắt nhìn Sư Thanh Y, có phần tức giận cùng lạnh nhạt.

Một mặt xoa huyệt Thái Dương của Sư Thanh Y giúp nàng giảm bớt khó chịu do bị treo ngược, một mặt nói: "Vẫn còn chóng mặt sao?"

Bên kia Tô Diệc và Phong Sanh đang trèo lên nhổ Cự Khuyết ra, nhưng nhổ nửa ngày cũng không ra được, còn Trần Húc Đông đứng phía dưới chiếu đèn cho bọn họ.

Sư Thanh Y thấy Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Mạch một trước một sau đi đến bến này, nét mặt vội vã nghiêm túc, dùng âm điệu bình thường nói: "Tốt nhiều rồi. Bất quá những chổ bị dây tơ quấn lấy có hơi đau, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi."

Thiên Mạch nghe Sư Thanh Y nói, đặc biệt nhìn sắc mặt của nàng hỏi: "Chỗ bị quấn lấy có rát hay không?"

Sư Thanh Y lắc đầu: "Ban đầu có hơi rát, còn có chút nóng, hiện tại trái lại không có, chỉ còn đau mà thôi, có thể là do bị treo lâu."

Thiên Mạch im lặng chốc lát, ý vị thâm trường nói: "Sư tiểu thư, vậy sức khỏe của cô thật không có vấn đề."

Sư Thanh Y nghe ra là nàng ý tại ngôn ngoại, nói: "Cô muốn nói dây tơ này có độc, nhưng tôi lại không trúng độc, đúng không?"

Thiên Mạch gật đầu.

Sư Thanh Y hồi tưởng tử trạng của nam nhân kia, đại khái cũng đoán được thứ kia trong cơ thể có độc, bản thân có thể tránh thoát một kiếp hoàn toàn là nhờ thể chất đặc thù. Nàng có một loại khả năng chống lại độc chất hiếm thấy, trước đây theo Duẫn Thanh tiến hành thăm dò cổ mộ, bình thường phải nghỉ lại trong rừng núi, một lần bị rắn độc cắn, dựa theo nọc độc của loại rắn đó nếu như không lập tức tiêm huyết thanh tuyệt đối sẽ nhanh chóng tử vong, bất quá Sư Thanh Y lại có thể bình an vô sự.

Thân thể của nàng luôn có có chỗ kỳ diệu, rất nhanh đông máu, kháng độc, sức lực kinh người, dường như theo thời gian trôi qua chậm rãi nở ra một đóa lại một đó hoa. Mỗi lần loại hoa kỳ diệu này nở rộ, đầu tiên Sư Thanh Y cảm thấy kinh hỉ, theo đó là cảm giác sợ hãi không biết từ đâu đến.

Đối với thân thể của chính mình, nàng luôn không thể hiểu rõ cùng kiểm soát.

Qua một lúc, hai con rắn nhỏ trườn trở về, Thiên Mạch trầm thấp nói: "Kim, Ngân."

Hai con rắn tên gọi Kim Ngân ngoan ngoãn bò lên trêи người Thiên Mạch, tiến vào tay áo của nàng, thân rắn rất nhỏ, nhu thuận quấn trêи cánh tay nàng.

Vũ Lâm Hanh trốn Thiên Mạch như trốn ôn thần, xê dịch đến chỗ Lạc Thần, cả người đều nổi da gà.

Nữ nhân này quá độc.

Phỏng chừng lúc ngủ cũng là ngủ cùng hai con độc xà này, quỷ còn phải sợ đến vỡ mật.

Lạc Thần tiếp tục yên lặng thay Sư Thanh Y xoa bóp giảm đau, không nói một câu.

Thiên Mạch lại tinh tế đánh giá sắc mặt Sư Thanh Y, nhìn hồi lâu giống như bác sĩ Đông Y kiểm tra bệnh nhân, cuối cùng nắm lấy cổ tay trái của Sư Thanh Y.

Ánh mắt của nàng nhìn đến quỷ liên trêи cổ tay trái của Sư Thanh Y, trong mắt lộ ra một loại thần thái giống như hoài niệm, rồi lại trầm lặng, bất động thanh sắc mà thay Sư Thanh Y bắt mạch.

Sư Thanh Y biết ở Miêu Cương không phân biệt y độc, Thiên Mạch giỏi về điều khiển rắn độc bướm độc, nên sẽ giỏi về miêu độc, hiện tại nhìn trình độ bắt mạch thành thạo, đối với miêu y sẽ có hiểu biết nhất định, nên liền thả lỏng thân thể để Thiên Mạch nàng kiểm tra.

Thiên Mạch xem mạch một lúc, đột nhiên nói: "Cô đi theo tôi."

Nói xong, nàng đứng lên đi về phía bên kia.

Sư Thanh Y sửng sốt: "Một mình tôi đi."

Thiên Mạch cũng không quay đầu lại: "Phải, Tôi có việc muốn nói cùng cô."

Lạc Thần nhàn nhạt ra hiệu để Sư Thanh Y đi theo, Vũ Lâm Hanh lại bất mãn hừ một tiếng, tiến đến bên tai Sư Thanh Y nói: "Chuyện gì thần thần bí bí còn phải che dấu, Sư Sư cô ta gọi cậu A Nguyễn, có phải trước đây cô ta quen biết cậu hay không?"

Lúc Sư Thanh Y bị kéo lên không trung cũng nghe được Thiên Mạch xưng hô A Nguyễn, hiện tại cũng không hiểu vì sao, liền nói một câu "không có khả năng" rồi cầm đèn pin đi theo sau Thiên Mạch.

Chờ đi đến một góc khuất, Thiên Mạch mới xoay người lại, mặt nạ quỷ phát ra âm lãnh.

Bất quá đôi mắt của nàng lại vô cùng mỹ lệ, ánh ra sắc u lam mê người, ánh mắt nàng trong trẻo nhìn Sư Thanh Y, nói: "Cô từng đến khe suối ở làng phụ cận?"

Tâm tư Sư Thanh Y hỗn loạn, sau đó mới nói: "Ân, ngày đó khí trời quá nóng, tôi Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh ba người đến đó nghỉ mát. Có cái gì vấn đề sao?"

"Trêи người cô có mùi vị của cổ trùng." Thiên Mạch trực tiếp nói.

Sư Thanh Y bị nàng dọa phát hoảng, vô thức đưa tay xoa thắt lưng của mình, sắc mặt cũng trắng bệch mà truy vấn: "Cổ? Có phải cùng loại với cổ trêи người Vũ Lâm Hanh? nhưng tôi đã kiểm tra qua nhiều lần cũng không thấy vết tích gì."

"Không phải loại đó." Thiên Mạch nói: "Cô là bị nhiễm ở khe suối."

Sư Thanh Y trong đầu toát ra chuyện lúc ở khe suối vô duyên vô cớ bị thứ gì đó cắn, sau đó lại kỳ quái sốt cao, nhất thời biết Thiên Mạch không phải đang hù dọa nàng, vội vã thấp giọng nói: "Phải, lần đó tôi đúng thật là bị cắn một cái, lại không kiểm tra ra vết thương. Đó là loại cổ gì? Có truyền nhiễm hay không?

Rất nhiều loại cổ trùng có tính truyền nhiễm khi tiếp xúc, nàng cùng Lạc Thần sớm chiều ở chung, thân mật khăng khít, nếu như truyền nhiễm cho Lạc Thần thì biết làm thế nào.

Nghĩ vậy, Sư Thanh Y sợ hãi vô cùng, khẩn trương mà xoắn ngón tay.

"Yên tâm, cổ này chỉ ký sinh không có khả năng truyền nhiễm." Thiên Mạch lấy ra một con dao găm, vừa mỏng vừa ngắn, thoạt nhìn giống như một thanh phi tiêu, nói: "Cô bị cắn nên sẽ có chứa mầm bệnh cùng mùi vị, thế nhưng cũng không có nghĩa là cổ trùng lựa chọn cô làm kí chủ. Cho tôi nhìn máu ở đầu ngón tay của cô, tôi cần thêm một bước để xác nhận."

Sư Thanh Y hít sâu một hơi, vươn tay phải ra, Thiên Mạch cầm ngón trỏ của nàng cắt một dao, máu đỏ sẫm lập tức chảy ra.

Hai con rắn nhỏ cất giấu trong tay áo Thiên Mạch ngửi thấy mùi máu, cấp tốc trườn ra, vươn lưỡi ɭϊếʍ sạch những giọt máu rơi trêи mặt đất.

Sư Thanh Y: "….."

"Máu của cô mùi vị rất tốt." Thiên Mạch đem hai con rắn nhỏ thu vào trong tay áo, ngữ điệu cuối cùng buông lỏng: "Kim và Ngân rất thích."

Sư Thanh Y cảm giác có chút đau đầu: "Đây có nghĩa là gì?"

Thiên Mạch nói: "Kim và Ngân vô cùng chán ghét cổ trùng, nếu như trong cơ thể cô có cổ ký sinh, chúng nó sẽ không có bất kì phản ứng gì đối với máu của cô. Cho nên cô không sao cả." Vừa nói, ánh mắt của nàng vừa liếc nhìn Vũ Lâm Hanh ở xa xa, có phần cười nhạt: "Một số người bởi vì trong người tồn tại cổ trùng, mùi vị của máu trở nên rất khó ngửi, Kim và Ngân cũng không muốn đến gần, cho nên cô ta căn bản không cần phải sợ."

Sư Thanh Y thở dài một hơi, lại vì Vũ Lâm Hanh cảm thấy bi ai.

Bây giờ thì tốt rồi, ngay cả rắn cũng ghét bỏ nàng, đại tiểu thư nếu như biết được còn không oán trời trách đất sao.

Thiên Mạch lẳng lặng nhìn Sư Thanh Y, nói: "Thể chất của cô đặc biệt, không chỉ có thể kháng độc, mà cổ trùng cũng rất khó ký sinh."

Sư Thanh Y đè lại vết thương trêи ngón tay, sắc mặt hòa hoãn: "Thiên tiểu thư, cảm ơn cô. Nhìn cô có vẻ hiểu rõ như vậy, tôi có thể hỏi khe suối đó đến cuối cùng là có loại cổ gì sao? Tuy rằng hiện tại bình yên vô sự, lúc đó sau khi bị cắn, thân thể tôi đúng là rất khó chịu, còn bắt đầu sốt cao, hơn nữa….. hơn nữa có phản ứng rất kỳ quái."

Nói đến đây, khuôn mặt Sư Thanh Y đột nhiên nóng lên.

Thiên Mạch thấy được biến hóa nhỏ trêи khuôn mặt của nàng, nói: "Tôi kể với cô một chuyện xưa."

Sư Thanh Y không nói, yên lặng lắng nghe.

Thiên Mạch nói: "Thật lâu trước đây, Tương Tây là do một lão quan thổ ty cai quản, Thâm Vân Sơn dĩ nhiên cũng thuộc về phạm vi quản lý của hắn. Con trai của thổ ty tướng mạo vô cùng tuấn mỹ, ôn nhuận như ngọc, là người trong mộng của vô số nữ nhân miêu tộc, lúc đó ở tại Thâm Vân Sơn có một vu nữ* cũng đối với hắn si tình. Vu nữ rất yêu con trai thổ ty, nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, hắn không có cảm giác gì đối với vu nữ. Đồng thời ở Miêu Cương, có ba loại nữ nhân bị xem là mang đến vận rủi, đó chính là nuôi cổ cùng cây cỏ âm tà quỷ bà tử, vu nữ am hiểu vu thuật, cùng với bị động thần mê hoặc lạc động nữ, ba loại người này đại diện cho những điều vô cùng cấm kỵ, người bình thường tránh còn sợ tránh không kịp."

Sư Thanh Y đại khái đoán được cái gì, Thiên Mạch nói tiếp: "Vu nữ yêu nam nhân kia yêu đến phát điện, nhớ đến phát cuồng, vì vậy liền dựa vào vu thuật bắt hắn lên núi, cũng hạ cổ trùng trêи người hắn. Nam nhân kia thân thể nhiễm cổ, bất đắc dĩ kiềm chế không được mà luôn cùng vu nữ triền miên, cuối cùng hắn chịu không nổi nên bỏ trốn, lúc chạy đến khe suối thì cổ trùng phát tác, cảm thấy dưới da đều là cổ trùng, vì vậy thần trí hắn sụp đổ hủy hoại thân thể chính mình, lựa chọn chấm dứt tất cả."

Sư Thanh Y vô thức xoa cánh tay của mình.

Thiên Mạch nói: "Cuối cùng, thi thể nam nhân kia thối rữa, nhưng cổ trùng trong khe suối vẫn còn sống, theo thời gian trôi qua sản sinh biến dị, ngày lại một ngày năm lại một năm. Nếu là những người biết được sự tình thì sẽ không đến gần khe suối kia."

Sư Thanh Y hỏi: "Vậy còn vu nữ kia thì sao?"

Thiên Mạch nhìn nàng một cái, nói: "Nàng đã tự sát bên khe suối."

Sư Thanh Y hồi tưởng trước đó cùng Lạc Thần một chổ các loại tình tiết, không biết là tư vị gì, lại nhẹ giọng hỏi một câu: "Vậy rốt cục là loại cổ gì? Rất nổi tiếng sao?"

"Đó là một loại ɖu͙ƈ cổ, tên là "Trong trướng hoan""

Sư Thanh Y: "….."

Ánh mắt của Thiên Mạch giống như dùng đao lăng trì mà nhìn khuôn mặt, dường như có chút oán hận, không ngần ngại mà hỏi: "Cô cùng người khác làm ?"

Sư Thanh Y : " . . . ."

Mặt nàng càng ngày càng hồng, quả thực hồng đến bất thường, đột nhiên lại đối với lời nói không chút cố kỵ này của Thiên Mạch nóng giận, đè lại vết thương, lạnh như băng mà nói: "Tôi đi đây. Cảm ơn cô."

Thiên Mạch nhìn nàng rời khỏi, đứng tại chỗ xiết chặt nắm tay .

Sau khi trở về, những người khác đều đã thu thập hành trang xong chờ nàng, Lạc Thần nhìn thấy sắc mặt Sư Thanh Y lức hồng lúc trắng, ánh mắt trầm xuống hỏi: "Thế nào ?"

Sư Thanh Y chế nhạo nói: "Không thế nào, Thiên tiểu thư giúp em nghiệm máu, chuẩn đoán là không có độc. Không có việc gì."

Lạc Thần liếc mắt nhìn ngón tay đang chảy máu của Sư Thanh Y, vội vã bắt đầu thay Sư Thanh Y tiến hành sát trùng, cuối cùng dán băng dán lên.

Sư Thanh Y ngửi thấy hương thơm trêи người nàng, tâm tình vô cùng rối loạn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta tiếp tục lên tầng trêи xem xét tình hình thôi, tại đây đã để mất quá nhiều thời gian rồi, thiếu nữ kia cũng không biết đã chạy đến nơi nào."

"Có cần nghỉ ngơi thêm một chút nữa không?" Lạc Thần lo lắng nói.

Sư Thanh Y thấy Thiên Mạch đi đến, lắc đầu nói với Lạc Thần: "Nghỉ ngơi đủ rồi, thời gian cấp bách, chúng ta đi nhanh lên."

"Ân. Em theo sát chị." Ánh sáng trong mắt Lạc Thần thoảng qua một tia cực đạm, đi qua cầm lấy ba lô của mình mang lên lưng, treo Cự Khuyết, đồng thời cũng cầm theo ba lô của Sư Thanh Y.

Vũ Lâm Hanh lên tiếng thúc giục: "Nhanh lên một chút, đi thôi."

Nhóm người bỏ lại thi thể to lớn của con quái vật, bắt đầu nhanh chóng di chuyển, cuối cùng trong ánh đèn mỏ tìm được cầu thang thông lên tầng thứ hai.

Cầu thang cũng được xây bằng đá, vô cùng trơn bóng, thiết kế theo hình xoắn ốc, mọi người đi lên cầu thang đều vô cùng cẩn thận để tránh lại xảy ra sự cố.

Như vậy cẩn thận từng chút qua khoảng vài phút, cư nhiên thuận lợi lên đến tầng hai.

Đèn mỏ trong tay Sư Thanh Y quét qua, phát hiện cạnh cầu thang có một cái lọ đen rất to, rất giống cái lu lớn dùng muối ra dưa, chiều cao tương đương chiều cao của một người trưởng thành, bên trong không biết đang chứa thứ gì.

Tiếp tục đi về phía trước, lại có vài cái lọ lớn, giống như bày kỳ trận trêи một bàn cờ âm trầm đứng yên ở đó, phía sau là một mảnh bóng đen vô tận.

Vũ Lâm Hanh lòng hiếu kỳ trổi dậy, dùng đèn pin quét qua, nói: "Những thứ này là cái gì vậy?"

Ánh sáng chiếu đến, nàng tựa hồ phát hiện manh mối gì đó, lại đi vòng quanh quan sát, kết quả phát hiện cách đó không xa có một cái lọ lớn dường như phía sau có cất giấu vật gì đó, liền tỉ mỉ quan sát, lúc này mới cảm thấy thứ kia rất giống chân người, một cái chân mang giày quân dụng đế đen.

Vũ Lâm Hanh vội vàng ra hiệu cho mọi người, thấp giọng nói: "Còn sống hay đã chết rồi? Dường như không còn nhúc nhích."

Lạc Thần cầm đèn pin, bắt đầu di chuyển, chậm rãi đến gần cái lọ, Sư Thanh Y theo sát sau lưng nàng.

Chờ lúc đến bên cạnh cái lọ, Sư Thanh Y rốt cục nhìn rõ, bên cạnh cái lọ là một nam nhân mặc áo sơmi đen đang nằm co người lại, khuôn mặt cúi xuống nên nhìn không rõ lắm, bất quá xem ngực hắn đang kịch liệt phập phồng, người này rõ ràng còn sống, hơn nữa sống vô cùng tốt.

Vũ Lâm Hanh nhìn ra ý đồ của nam nhân này, nhấc chân hắn: "Đứng lên, giả chết cái gì?"

Nam nhân kia nhìn thấy giả vờ không xong, ho khan một tiếng, ngượng ngùng ngồi dậy, giơ tay lên: "Người một nhà, người một nhà. Đồng chí tốt không nên hành động nóng vội, hắc hắc, đều là người một nhà."

Sư Thanh Y thấy khuôn mặt của nam nhân kia, đột nhiên ngẩn ra: "Diệp Trăn?"

Nam nhân bắt đầu lảm nhảm, khuôn mặt anh tuấn lại mang theo vài phần vô lại, đúng là Diệp Trăn người thật lâu trước đây cùng bọn trộm mộ bắt cóc nàng lên Lạc Nhạn Sơn.

Diệp Trăn thấy Sư Thanh Y, cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng chờ mắt hắn đảo một vòng, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng thanh lệ của Lạc Thần, run sợ một giây, sau đó đột nhiên kinh hãi hét lên: "Tống rõ ràng tử, a phi, đại tống bạch tử, rõ ràng là bánh chưng….. bạch đại bánh bánh bánh bánh chưng!"

Sư Thanh Y: "….."

Lạc Thần: "….."

Bên này Diệp Trăn Lạc Thần trước kia từ quan tài thủy tinh đi ra, thiếu chút nữa bị dọa phát khóc, vô thức muốn mò lấy móng ngựa để trù tà, kết quả móng ngựa sờ không thấy, hắn càng muốn khóc, chỉ có thể hướng Lạc Thần giơ chân lên.

Không có móng ngựa, tốt xấu gì cũng có giày leo núi.

Lạc Thần mặt không chút thay đổi nhìn Diệp Trăn, đối với giày của hắn đánh giá một lần: "Giày của ngươi không tệ."

Chú thích: Trong chướng hoan~ nga…cái này chắc nhiều người cũng hiểu được a. Còn ai mơ hồ thì mình giải thích…..nghĩa là sau bức màn hoan ái ~ hắc hắc~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui