Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Diệp Trăn vẫn duy trì tư thế ôm đế giày, thân thể cứng nhắc, giống như gặp phải kẻ thù lớn, cử động một chút cũng không dám.

Đối với chuyện Lạc Thần đi ra từ cổ mộ, ở đây biết rõ ngoại trừ Sư Thanh Y cũng chỉ còn Diệp Trăn. Thấy Diệp Trăn dáng vẻ run cầm cập như thấy quỷ, cũng không còn đeo kính đen giả đạo mạo đùa giỡn như lúc đầu, Sư Thanh Y nhịn không được muốn cười.

Bất quá để không bị hoài nghi, nàng chỉ đành nghiêm túc trầm mặt, giả vờ nghiêm túc.

Ánh mắt Lạc Thần lạnh như băng dò xét nam nhân kia: "Không thấy phiền sao?"

Diệp Trăn nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới đặt chân xuống, nơm nớp lo sợ ngồi thẳng thân người, trong lòng lại không ngừng cảnh giác.

Nữ nhân này là một đại bánh chưng a.

Rất nguy hiểm, có thể dễ dàng đá văng lão đại không nói, còn tinh thông tuyệt kĩ lăng ba vi bộ cùng đạp tuyết vô ngân như các vị đại hiệp dưới ngồi bút của Kim Dung, chính là chân chính nữ ma đầu ăn thịt người.

Diệp Trăn điều chỉnh suy nghĩ xong, lá gan cũng to hơn mà nhìn chằm chằm vào mắt Lạc Thần.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thân thể hắn thiếu chút nữa đông lại.

Đôi mắt của Lạc Thần đen kịt sâu thẳm, tuy rằng mỹ lệ đến cực hạn nhưng bên trong lại tràn ngập hàn khí, Diệp Trăn nhìn vào liền cảm thấy như bị cổ hàn khí kia bao phủ, đồng thời từ trong đó đọc ra một câu cảnh báo của đại bánh chưng: đừng nói lung tung, nếu không tôi sẽ cắn thủng cái cổ của ngươi.

Vì vậy Diệp Trăn dĩ nhiên không dám nói lung tung.

Đầu óc Diệp Trăn đang hoảng loạn xoay chuyển tám mười vòng, Vũ Lâm Hanh lại cảm thấy vô cùng kỳ quái hỏi: "Anh vừa rồi nói cái gì bạch đại bánh chưng? Bánh chưng ở đâu?"

Diệp Trăn nhìn thấy Lạc Thần dõi theo hắn, trong lòng thầm nghĩ trước mắt đang có một đại bánh chưng đạo hạnh cao thâm dáng vẻ mỹ lệ nằm vùng trong đội ngũ, không ngờ các người lại không biết.

Nhưng hắn chỉ có thể bày ra vẻ ngượng ngùng giả ngốc: "A?"

Vũ Lâm Hanh không thích nói lần thứ hai, nhưng vẫn phải lặp lại: "Cái gì bạch đại bánh chưng? Lẽ nào xung quanh đây có quan tài, hay là anh đang nằm mơ?"

Diệp Trăn: "A?"

Vũ Lâm Hanh: "….."

Vũ Lâm Hanh cuối cùng không nhịn được nữa, trừng mắt nhìn Diệp Trăn đồng chí, Sư Thanh Y vội vàng đổi đề tài, nói rằng: "Diệp Trăn, lúc trước có phải anh đã đi tìm Trần Húc Đông hay không?"

Trần Húc Đông nặng nề hừ một tiếng, trong mắt tràn ngập lửa giận, vì kiêng nể có Thiên Mạch ở đây nên cũng không thể phát tác.

Mà Diệp Trăn nghe Sư Thanh Y nói chuyện với hắn, có chút run rẩy, liền không trả lời lại.

Bởi vì hắn hiện tại cũng có chút sợ Sư Thanh Y.

Theo lý thuyết lúc trước Sư tiểu thư biết rõ nữ nhân này là bánh chưng, vì sao còn có thể cùng nữ nhân này một chỗ, lẽ nào Sư tiểu thư đã bất hạnh bị bánh chưng nằm vùng này cắn, nhiễm độc biến thành bánh chưng số 2?

Vì vậy hai người cấu kết với nhau làm việc xấu?

Diệp Trăn ôm ngực nghĩ đến mà đau lòng, Sư tiểu thư thoạt nhìn xinh đẹp thanh nhã, mắt trong như nước thu, thế nào cũng không giống một bánh chưng a. Thật không người bản thân còn chưa xin được số điện thoại, thì Sư tiểu thư đã trở nên bi thảm như vậy, aiz aiz aiz, thực sự là hồng nhan bạc mệnh a.

"Diệp Trăn, Diệp Trăn. Anh có đang nghe hay không?" Sư Thanh Y rốt cục cũng lĩnh hội được tâm trạng của Vũ Lâm Hanh, bất đắc dĩ nói: "Anh bình tĩnh một chút, đang hỏi anh. Rốt cục là ai phái anh đến, vì sao phải theo dõi bọn tôi? Đồng bọn của anh đã đi nơi nào rồi?"

Vũ Lâm Hanh chen vào một câu: "Sư Sư, cậu thế nào lại biết người này?"

Sư Thanh Y thở dài: "Nhất thời không thể nói rõ, nói chung là đã từng gặp mặt. Hắn cũng không xấu, rất chiếu cố tớ, cậu cũng đừng quá hung dữ đối với hắn."

Diệp Trăn nghe đến rơi nước mắt, hận không thể ôm đùi Sư Thanh Y khóc.

Vẫn là Sư tiểu thư tốt a, trở thành bánh chưng cũng ôn nhu lương thiện như vậy.

Lạc Thần chính là lời nói vĩnh viễn ngắn gọn: "Trả lời."

Diệp Trăn lau mồ hôi sau ót, ngoan ngoãn trả lời: "Bánh…. A không, nữ hiệp, xin cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi là người tốt, xin các người cho tôi một con đường sống đi ô ô. Kỳ thực tình huống cụ thể tôi….. tôi cũng không biết, tôi chỉ là một tiểu tốt nhận tiền làm việc, có người đồng ý ra tiền tôi liền nguyện ý ra sức, theo nhóm người làm việc cũng vì chén cơm mà thôi. Kỳ thực tôi không biết lại cùng các người đối đầu, nếu như sớm biết tôi nhất định không đến đây."

Hắn vừa nói lại vừa len lén liếc mắt xem xét Lạc Thần.

Trần Húc Đông nổi giận: "Tôi nói anh không biết liêm sĩ, cùng nữ nhân kia đến gạt tôi!"

Diệp Trăn co rụt lại: "Này, lúc đó đánh nhau cũng không phải là tôi, tôi cái gì cũng không có làm. Đâm ông một dao chính là Ngô lão tam nhà tôi, không phải ông cũng đã cho hắn nếm mùi đau khổ rồi sao, ông thả vật nhỏ kia lên người hắn, sau khi trở về thân thể hắn gần như thối rữa, một mạng cũng chết trong tay ông, ông còn muốn thế nào?"

Trần Húc Đông nghiến răng nghiến lợi: "Hắn đáng đời! Là hắn muốn giết tôi trước! Nếu như không phải tôi nuôi tuyến cổ, hiện tại còn có mạng để đứng ở nơi này sao!"

Lạc Thần xua tay, ý bảo Trần Húc Đông câm miệng lại, nói tiếp: "Mục đích của chuyến đi lần này ngươi cũng không rõ sao? Lẽ nào người thuê ngươi làm việc cái gì cũng chưa từng nói?"

Diệp Trăn đầu xuôi đuôi lọt nói: "Tôi nhiều nhất cũng chỉ cầm súng làm sai vặt, loại tin tức tối cao cơ mật này theo trình tự còn không đến phiên tôi biết, đều là cấp trêи phụ trách. Người đứng đầu đội ngũ của bọn tôi hiện tại là Trữ tỷ, a phi, là ác phụ Trữ Ngưng, uổng cho tôi trước đây cung kính gọi nàng một tiếng tỷ, kết quả vừa rồi liền bỏ mặc tôi, đây còn gì gọi là nghĩa khí?"

Sư Thanh Y nhíu mày: "Trữ Ngưng cũng đến? Các người tổng cộng bao nhiêu người?"

Nàng đối với Trữ Ngưng ấn tượng vô cùng không tốt, bất hảo, nữ nhân này thủ đoạn độc ác, vì đạt được mục đích không tiếc dùng thủ đoạn xấu xa, ví như bỏ lại đồng đội vào thời khắc mấu chốt nàng có thể làm được cũng không lấy làm lạ.

Đột nhiên, trong đầu nàng hồi tưởng lại di ngôn của nam nhân rơi xuống từ cái kén nhộng màu đen kia, cuối cùng hắn nói gián đoạn hai chữ "nê", hiện tại suy nghĩ lại, cảm giác hắn cũng không phải đang nói "nê", mọi người đều nghe lầm rồi, thực ra hắn nói phải là "trữ".

Lẽ nào Trữ Ngưng khiến nam nhân kia làm kẻ chết thay, dẫn đến hắn oán khí sâu nặng cho nên trước khi chết vẫn không quên lẩm bẩm?

Sư Thanh Y thầm nghĩ trong lòng, bên kia Diệp Trăn bĩu môi nói: "Việc lần này chính là Trữ Ngưng dẫn tôi theo, nàng nói có một khoảng thù lao lớn, muốn tôi theo nàng làm việc. Tôi cũng không biết nàng rốt cục là liên lạc cùng ai, chỉ biết đối phương vô cùng giàu có. Về phần số người trong nhóm, tính luôn tôi tổng cộng hai mươi mốt, Ngô lão tam đã chết ở Phượng Hoàng cổ thành, còn những kẻ khác điều là người mới, tôi cũng không quen, trêи đường lại chiết chết đi, hiện tại còn lại hơn mười một người."

Sư Thanh Y thầm nghĩ người sai khiến Trữ Ngưng rất có khả năng cùng bệnh viện tâm thần có liên quan, nghe ám chỉ của Sư Dạ Nhiên, bệnh viện kia dường như xếp vào loại cơ sở ngầm, nếu không cũng sẽ không nắm rõ hành tung của các nàng như lòng bàn tay. Nếu như có thể bắt được Trữ Ngưng, lấy được tin tức từ chỗ nàng tất cả phỏng chừng sẽ thuận lợi rất nhiều.

Nghĩ vậy, nàng lại hỏi Diệp Trăn: "Anh nói Trữ Ngưng dẫn theo anh, vậy vì sao cô ta lại bỏ lại anh? Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp Trăn vô tội phất tay: "Sư tiểu thư, tôi làm sao biết được, bản thân hiện tại cũng chưa hiểu ra sao. Trước đó bọn tôi vì muốn tránh né con dơi lớn ở phía dưới, nên chạy thẳng lên tầng hai, nhìn thấy những cái lọ lớn này, Trữ Ngưng nói muốn bọn tôi đi kiểm tra một chút trong đó có cái gì. Những lọ này rất cao, tôi cùng vài anh em khác liền treo lên nhìn, tôi soi đèn pin vào chỉ thấy bên trong toàn nước đen, ngoài ra cái gì cũng không có."

"Sau đó?" Sư Thanh Y nói.

"Trữ Ngưng tiếp tục bảo chúng tôi lấy tìm vật gì đó khuấy nước lên, nhìn xem trong lọ cuối cùng là cất giấu cái gì, tôi vừa nghe, trong lòng khϊế͙p͙ sợ, quỷ mới biết được trong nước có yêu nghiệt gì nên lúc đó đã không đồng ý. Kết quả một người trong nhóm nhìn tôi hét lên, sau đó cả đám người liền nhanh chân chạy mất, Trữ Ngưng cũng giống như dưới chân gắn lò xo xem tôi như đại bánh chưng rồi chạy đi, đi theo…tiếp theo tôi cảm giác có người gõ lên đầu tôi, mơ hồ mà ngất đi, kết quả là vừa tỉnh lại thì thấy các người."

Vũ Lâm Hanh vuốt cằm, ánh mắt tối lại mà lùi về sau vài bước: "Anh nói người trong nhóm của anh nhìn anh giống như nhìn thấy bánh chưng, cả đám điều chạy mất dạng, sau đó anh hôn mê?"

Sắc mặt của những người còn lại đột nhiên cùng thay đổi, chậm rãi lui lại phía sau.

Diệp Trăn lại hồn nhiên chưa phát giác ra, như cũ gật đầu: "Chính là như vậy, tiểu thư a, tôi còn có thể lừa các người ai, Sư tiểu thư, cô làm sao vậy, cô đừng đi nha, cô đột nhiên cách xa tôi như vậy làm gì, tổ chức đảng ở trêи, tôi thật sự không phải là bánh chưng a! Muốn chân chính nói đến bánh chưng vậy cũng phải là…."

Giọng nói của Diệp Trăn đang hướng Lạc Thần lãnh lót, đột nhiên im bặt.

Sư Thanh Y nhíu mày lui lại phía sau.

Lạc Thần cũng đã từ trêи lưng Sư Thanh Y cầm lấy đao quân dụng của nàng, nâng tay vun lên, lưỡi đao phần phật xe gió trực tiếp phóng đến trêи vai Diệp Trăn.

Diệp Trăn xanh cả mặt, kêu thảm một tiếng, thân thể theo quán tính ngửa về phía sau.

"Chi" một tiếng, cùng lúc hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết còn có một thứ khác kêu lên.

Thứ kia vốn dính sát vào sau đầu Diệp Trăn, như một khối u nhọt, kết quả lúc Diệp Trăn đang nói chuyện lộ ra một bộ phận màu đen, bị những người khác phát hiện, vừa rồi Lạc Thần phóng đao về phía đó, vừa vặn đâm vào thân thể thứ kia, thứ kia bị văng ra rất xa, không ngừng co quắp trêи mặt đất.

Diệp Trăn ôm đầu kêu to: "Tôi chết rồi sao! A a a a ta chết rồi sao! Cứu mạng a, khuôn mặt của tôi a, khuôn mặt của tôi bị hủy rồi, tôi nói bạch đại bánh chưng nãi nãi a, cô hạ thủ không nên độc ác như vậy a, cứu mạng a! Vì sao lại đối xử như vậy với tôi a a a! Sư tiểu thư cô mau nhìn giúp tôi, khuôn mặt của tôi rốt cục có còn hay không a a!"

Sư Thanh Y giương súng lên, hướng về thứ kia nhanh chóng nổ súng, thứ kia bị bắn lập tức tuôn ra một cổ máu đen.

Theo tiếng súng vang lên, thứ kia nằm bất động, trong khói thuốc súng không hề nhúc nhích.

Sư Thanh Y vẫn duy trì tư thế giương súng, nhàn nhạt nói rằng: "Đừng gào thét nữa! Khuôn mặt của anh vẫn còn rất tuấn tú."

Diệp Trăn trì hoãn nửa ngày, cuối cùng miễn cưỡng lấy lại tinh thần, lui trêи mặt đất, thút thít như một tiểu quá phụ bị thôn trưởng chiếm tiện nghi.

Lạc Thần nghiêng tai nghe xong, đột nhiên đối với Vũ Lâm Hanh có lòng tốt đề nghị: "Cậu nên nhắm mắt lại, đồng thời bịt tai lại."

Vũ Lâm Hanh sửng sốt: "A?"

Vừa dứt lời, xa xa trong bóng tối dày đặc yếu ớt vang lên một tiếng mèo kêu: "Meo meo."

Vũ Lâm Hanh: "….."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui