Trên người Phong Tuấn bị ngọn lửa tàn sát bừa bãi thiêu đốt, cả người hắn cuộn mình thành một chiếc bóng đáng thương, bị ngọn lửa nuốt hết hầu như không còn.
Tất cả mọi người đem ánh mắt bỏ qua một bên.
Ta nghiêng mặt, gắt gao từ từ nhắm hai mắt, “Tất tất ba ba” âm thanh thiêu đốt nghe được trong tai đúng là rất tàn khốc, khiến cho lòng người đau đớn không ngớt. Hắn vừa mới qua hai mươi tuổi, là độ tuổi rực rỡ nhất, cuối cùng vì Vũ Lâm Hanh mà bỏ mạng ở trong cổ mộ của Mặc Ngân Cốc này.
Không biết qua bao lâu, thân thể Vũ Lâm Hanh chậm rãi mềm nhũn xuống phía dưới.
Ta vốn là chế trụ hông của nàng, khiến nàng không thể tiến lên, lần này thân thể của nàng mềm nhũn hạ xuống, ta hầu như nâng nàng không được, chỉ phải buông lỏng tay, quỳ trên mặt đất. Ta cầm tay phải của Vũ Lâm Hanh lên, vốn định muốn an ủi nàng vài câu, nhưng khi mở miệng lại phát hiện ra căn bản bất luận lời nào cũng không nói lên được.
Hoa Tích Nhan cũng theo Vũ Lâm Hanh ngồi xổm người xuống, tay nàng lướt nhẹ trên mặt Vũ Lâm Hanh, mở bàn tay ra có thể thấy lệ ướt đầy tay. Nước mắt Vũ Lâm Hanh theo đầu ngón tay nàng hạ xuống an tĩnh rơi trên mặt đất.
Hoa Tích Nhan lông mi buông xuống, nhẹ nhàng nói: “Vũ cô nương.”
Vũ Lâm Hanh không đáp lại nàng, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, đầu vai hơi run. Một lúc sau, Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu lên, nâng gò má lên nhìn lại Hoa Tích Nhan, trên mặt lệ hãy còn chưa khô nói: “Ngươi là đại phu?”
Ta vừa nghe Vũ Lâm Hanh nói, trong lòng liền trầm xuống, luôn cảm thấy nàng nói có chút lạ, đây không phải là biết rõ còn hỏi sao?
Bên kia Hoa Tích Nhan đầu tiên là giật mình, sau lập tức gật đầu.
Vũ Lâm Hanh đôi mắt rưng rưng nhìn Hoa Tích Nhan, nhẹ giọng hỏi: “Trách nhiệm của đại phu là cái gì?” Thanh âm của nàng khàn khàn, khóe miệng cười cười ẩn dấu một tia đau khổ đến mức tận cùng, mang theo vài phần mỉa mai, vài phần ngơ ngẩn.
“Hành y cứu người.”
“Tốt.” Vũ Lâm Hanh lộ ra một nụ cười thỏa mãn: “Vậy ngươi cứu mạng A Tuấn, được không?”
Ta ở bên bả vai Vũ Lâm Hanh nhẹ nhàng nhéo nhéo, ý bảo Vũ Lâm Hanh chớ có mê sảng, vậy mà Vũ Lâm Hanh căn bản không thèm để ý tới, đôi cặp mắt đào hoa lấp lánh, chỉ là nhìn nhìn Hoa Tích Nhan.
“Yêu nữ.” Ta nhăn mặt.
Vũ Lâm Hanh như trước không để ý tới ta.
Hoa Tích Nhan hai tay xoắn lại, đem nước mắt trên mặt lau đi, nói: “Hắn đã chết, cứu không được.”
Vũ Lâm Hanh mắt ngấn nước cười: “Có thật không cứu được?”
Hoa Tích Nhan mím môi lắc đầu, Vũ Lâm Hanh thấy thế liền hồi đáp: “Có thật không.”
“Nếu cứu không được thì cần gì đến đại phu?” Vũ Lâm Hanh nghe thế liền cười, sau đó thân thể chợt nghiêng về phía trước, đem Hoa Tích Nhan đẩy nằm trên mặt đất, tay trái chế trụ yết hầu Hoa Tích Nhan, tay phải liền cầm phi kiếm nhẹ nhàng đưa lên trên không, mũi kiếm chỉ vào ánh mắt của Hoa Tích Nhan, lập lại lời nói: “Nếu cứu không được thì cần gì đến đại phu, không bằng chết đi”.
Ta hiểu được Vũ Lâm Hanh đã bị đả kích quá lớn, bỗng nhiên nổi điên, liền vội vàng tiến lên muốn đem kéo nàng trở về. Vũ Lâm Hanh quay đầu lại, dò xét ta một cái, lạnh lùng nói: “Sư Sư ngươi đừng động, ngươi khẽ động, nàng sẽ chết.”
Ta tức giận đến run cả người, lúc này Lạc Thần không biết đã đi nơi nào, còn lại tam thi thần cổ kia cũng còn ẩn nấp bốn phía, không rõ tung tích, nguy hiểm trùng điệp. Vũ Lâm Hanh lúc này lại bắt đầu ngồi dậy, ta lập tức nổi giận nhìn nàng nói: “Yêu nữ, bây giờ là tình huống gì, ngươi đừng trẻ con nữa!”
Hoa Tích Nhan bị Vũ Lâm Hanh đặt ở dưới thân, nét mặt đặc biệt bình tĩnh, nghiêng nhìn ta, hòa nhã nói: “Sư Sư, không có gì đáng ngại.”
Vũ Lâm Hanh cười lạnh một tiếng: “Không có gì đáng ngại? Ngươi chỗ nào tự tin nói không có gì đáng ngại, ngươi sẽ phải chết.”
Hoa Tích Nhan quay mặt đi, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Vũ Lâm Hanh, cười nói: “Ngày ấy khi cùng ngươi trò chuyện, ngươi từng nói qua với ta trước tết, ngươi đối với ta từ nay về sau sẽ không lấy mạng ta nữa . Mặc Ngân Cốc chủ một lời hứa ngàn vàng, ta đương nhiên tin tưởng ngươi.”
Vũ Lâm Hanh sửng sốt, lập tức cắn cắn môi: “Ta không phải là một lời hứa ngàn vàng, ngươi nhìn lầm ta rồi.”
” Ta không nhìn lầm”.
Vũ Lâm Hanh biến sắc, mắt đỏ bừng, nổi giận: “Ta hiện tại sẽ nói cho ngươi biết, ngươi nhìn lầm! Ta chính là hận ngươi, hận ngươi tận xương, trên người ngươi có bằng chứng chính là chiếc chuông của nữ nhân kia để lại! Ngươi nói, ngươi và nữ nhân kia là quan hệ như thế nào? Ta trước đã từng hỏi ngươi nhiều lần, ngươi mơ hồ kể lại, nhưng mà không đáp, ngươi nghĩ rằng ta đơn thuần dễ gạt lắm sao! Lần này nếu là ngươi không nói rõ ràng, ta liền để ngươi ở đây dưới lòng đất cùng A Tuấn! Một mình hắn cô đơn ở đây, lạnh như thế, đem ngươi làm bạn cùng cũng tốt.”
Hoa Tích Nhan mặt không đổi sắc: “Ta sẽ không nói.”
“Vậy ngươi phải chết! Không cứu sống A Tuấn thì ngươi tự do trên đời này làm đại phu làm gì!”
Vũ Lâm Hanh nói, tay phải nhấc phi kiếm lên đưa đến. Ta sợ đến mức tim đập loạn, lúc này nhìn nàng rõ ràng là mất đi lý trí, phỏng đoán Hoa Tích Nhan khó thoát khỏi cái chết, liền vội vàng nhào qua khóa cổ tay của Vũ Lâm Hanh lại. Ta dùng toàn lực, nào biết tay của Vũ Lâm Hanh mềm nhũn, lập tức bị ta bóp khiến tay run lên một cái, phi kiếm rơi xuống đất phát sinh ra một tiếng kêu, rơi trên mặt đất vài cái liền bất động.
Vũ công của Vũ Lâm Hanh so với ta cao hơn, ta cho rằng việc đoạt kiếm không tránh khỏi một trận tranh đấu. Ai ngờ tay cầm kiếm chỉ là một động tác giả, căn bản chỉ là một nỗ lực kiềm chế sự tức giận, rõ ràng không hề có ý định sát hại mà chỉ là hù dọa Hoa Tích Nhan mà thôi.
Vũ Lâm Hanh bị ta tước đoạt kiếm, đầu vai khẽ run.
Ta hiếm khi thấy dáng dấp hồn bay phách lạc này của nàng, trước mắt nhìn lại chỉ cảm thấy đau lòng. Sáu đệ tử Mặc Ngân Cốc bị nàng đem vào mộ đều không một ai may mắn tránh khỏi, đều chết thảm, mới vừa rồi Phong Tuấn vì nàng mà mất mạng, trong lòng nàng đè nén biết bao nhiêu khổ sở cũng không phát sinh ra ngoài, cuối cùng cũng lộ ra một cách rõ ràng.
Hồi lâu, những giọt nước mắt của Vũ Lâm Hanh liền không ngừng rơi xuống, tất cả đều rơi trên mặt, trên cổ Hoa Tích Nhan. Đến nỗi tích tụ một chút trong đôi mắt Hoa Tích Nhan, Hoa Tích Nhan chỉ là chớp mắt cố nén cũng không lau đi.
Vũ Lâm Hanh hai mắt vô thần, vừa rơi lệ vừa quay qua Hoa Tích Nhan nỉ non: “Mẹ ta thân người nhiều bệnh, thân thể không tốt, nàng mất sớm, đây là thiên ý, ta cũng không oán. Thế nhưng đại ca nhị ca của ta có lỗi gì? Bọn họ từ nhỏ đều thương yêu ta, con người cũng thật tốt, ngươi tại sao lại ác độc nguyền rủa hại chết bọn họ? Lúc ngươi hại chết bọn họ, ta hiểu được kế tiếp sẽ đến phiên ta, ta tránh được một lúc, không tránh được một đời. Ngươi là cái thứ gì, là thần chết hay sao?
Dựa vào cái gì mà hài tử Vũ gia không ai chạy thoát khỏi lời nguyền rủa chết người của ngươi? Đời trước thù hận, tại sao muốn ta và các ca ca gánh chịu? Ngươi là hung thủ giết người, hung thủ giết người. . . Ta hận chết ngươi. . . Hận chết ngươi. . .”
Nàng tuy là nói với Hoa Tích Nhan, nhưng rõ ràng cái từ “Ngươi” ấy không phải chỉ Hoa Tích Nhan. Mà nói đến người ở phía sau, cả người nàng nắm chặt Hoa Tích Nhan không tha, chôn ở trước ngực Hoa Tích Nhan mà khóc. Ta đâu nghĩ đến Vũ Lâm Hanh lại khóc như vậy, giống như tiểu hài tử, không quan tâm đến gì, đau đến xé lòng, coi như những ủy khuất của nàng từ nhỏ đến lớn đều một lúc mà phát tiết ra.
Hoa Tích Nhan sắc mặt có chút xấu hổ, thấy Vũ Lâm Hanh khóc thành như vậy, tay giơ lên, rồi lại buông, cuối cùng vẫn giơ tay lên, trên vai Vũ Lâm Hanh tay lập tức liền hạ nhẹ nhàng lên xuống, chậm rãi khẽ vuốt lưng Vũ Lâm Hanh.
Dần dần, tiếng khóc mà Vũ Lâm Hanh đã đè nén không nhỏ đi mà ngược lại càng trở nên nức nở.
Lòng ta thấy Vũ Lâm Hanh khóc như vậy, tốt xấu cũng sẽ thoải mái hơn, liền chỉ ở một bên nhìn, yên lặng đợi, Tứ bá và Thất thúc cũng ngồi xếp bằng xuống, nét mặt đều hiện lên nỗi lo lắng.
Qua một lúc, bả vai ta bị người vỗ nhẹ một cái, quay đầu lại đã thấy Lạc Thần đang đứng ở phía sau, an tĩnh nhìn ta. Trong lòng ta liền vui vẻ, đang muốn nói thì thấy Lạc Thần quay qua nhìn Vũ Lâm Hanh đang khóc ở cách đó không xa, an tĩnh trong lòng Hoa Tích Nhan, ngầm nhìn ta ý bảo hãy im lặng.
Ta gật đầu, thấy trên tay nàng mang theo một vò gốm mặt ngoài xù xì, phát ra một mùi lạ, liền nhẹ nhàng hỏi nàng: “Đây là cái gì?”
Ánh mắt Lạc Thần vô cùng sâu, nhẹ giọng quay về phía ta nói: “Dầu thắp, lấy được từ chỗ mộ đèn, sẽ có lúc dùng tới. Còn có tam thi thần cổ kia ở gần đây, ngươi nghìn vạn lần phải cẩn thận.”
Ta liền gật đầu, Lạc Thần đưa vò gốm cho Thất thúc bảo quản, sau đó kéo ta về phía di thể của Phong Tuấn.
Di thể đã cháy đen thành một mảnh, hoàn toàn thay đổi, qua một lúc thân thể cũng biến thành khô gầy, mà trên người vẫn còn một chút lửa đang cháy. Ta cảm thấy cực kỳ chua xót, nghĩ thầm không nên để cho Vũ Lâm Hanh nhìn thấy quanh cảnh này, nếu không e rằng nàng sẽ lại phát điên.
Lạc Thần liền cởi áo lông cáo màu trắng trên người xuống đắp nhẹ lên trên di thể của Phong Tuấn, lửa còn lại trên di thể liền bị dập tắt. Phong Tuấn là một trong những người thân của Vũ Lâm Hanh, hôm nay hắn bất hạnh chết, Vũ Lâm Hanh đương nhiên sẽ không để cho di thể hắn ở chỗ này mà muốn mang đến một nơi khác an táng, bất quá hiện tại nàng lại đang hồn siêu phách lạc, nên việc thu thập di thể liền giao ta và Lạc Thần làm giúp.
Ta quỳ trên mặt đất, hai tay tạo thành chữ thập hướng Phong Tuấn nói lời từ biệt, Lạc Thần đem di thể cháy đen của Phong Tuấn khóa lại trong áo bào, bao kín, nhìn chằm chằm khoảng trống trên áo bào, thần sắc ảm đạm nói:”Lúc trước ta cứu ngươi một lần, vậy mà lần thứ hai lại không cứu được.”
Trong lòng ta nghe thế liền cảm thấy đau lòng, cùng với Lạc Thần đem di thể Phong Tuấn chỉnh sửa lại cho thỏa đáng, sau đó nhờ Thất thúc và Tứ bá mang giúp.
Tứ bá trong tay đang cầm hỏa chiết tử đứng canh phòng phía bên phải, ta đi đến trước mặt Tứ bá nhẹ hỏi:” Tứ bá, ta nhờ ngươi một việc được không?”.
Tứ bá ngẩng đầu, mặt âm trầm: “Chuyện gì?”
“Ngươi khí lực lớn , giúp chúng ta mang di thể Phong Tuấn có được hay không?”
Tứ bá nhìn ta: “Lão tử ta cõng người chết, nha đầu ngươi đừng hi vọng.”
Ta thẳng tắp nhìn ánh mắt của hắn: “Tứ bá bá, ta cầu xin ngươi.”
Hắn bị ta nhìn đến ngượng ngùng, ho khan một tiếng, gãi đầu một cái:” Nha đầu ngươi với lão ngũ như nhau, thật sự là phiền chết đi được”. Khoát khoát tay nói:”Cõng thì cõng, ta nói cho nha đầu ngươi biết, sau khi rời khỏi đây cũng đừng quên thể hiện chút lòng hiếu thuận cho ta”.
Ta liên tục gật đầu, Thất thúc vỗ Tứ bá một cái, đối với ta cười cười, lập tức đứng lên nhìn Lạc Thần nói: “Lạc cô nương, những … dầu thắp này có lợi ích ở chỗ nào?”
Lạc Thần ở một bên nghỉ ngơi, đạm nhạt nói:” Đợi lát nữa khi chúng ta đi sẽ đổ dầu thắp lên trên mặt đất, sau đó dùng hỏa chiết tử nhóm lửa, tạo ra một bức tường lửa khiến cho tam thi thần cổ quái kia cũng sẽ không dám tùy tiện đến gần chúng ta”. Lại nhìn Thất thúc nói:” Trước các ngươi từng nói tam thi thần cổ này ở trong lăng Vũ Đế sao?”