Dò Hư Lăng Quyển 1-4

Không biết chờ ta ở dưới là tan xương nát thịt còn là đao thương mũi kiếm, trong lòng ta kinh hoàng không thôi, nghe tiếng gió gào thét bên tai, chỉ có thể dùng hết sức lực toàn thân ôm chặt lấy nữ tử lạnh băng này, xương cốt toàn thân phỏng chừng đều co rút lại, không ngừng đâm đau.

Thật ra thì khoảng thời gian từ lúc rớt xuống đến chạm đất rất ngắn, chẳng qua là trong nháy mắt, mà ta lại giống như đã vượt qua năm tháng dài nhất; thử nghĩ một chút, nếu ở trong chớp mắt chứng kiến lằn ranh giữa sống cùng chết, khoảnh khắc này, sẽ trở nên cực kỳ dài lâu thống khổ.

“Ngô…” Theo nữ tử dưới người phát ra một tiếng rên đau, ta mới từ trong trạng thái chóng mặt mê muội tỉnh lại, thân thể không có bị thương nhiều sau khi ngã, hơn phân nửa lực va chạm toàn từ Lạc Thần đệm ở dưới người ta nhận lấy.

Đợi đến phản ứng kịp, ta vội vàng xoay người, từ vị trí mềm nhẹ dưới người rời đi, vội kêu: “Lạc Thần!”

Ai ngờ Lạc Thần cũng không trả lời ta, chung quanh vô cùng yên tĩnh, tối đen như đổ mực, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của nàng. Ta sốt ruột dùng tay trái đi mò tìm hỏa chiết tử, tay trái lại dính ướt, tê dại dùng không được nửa phần sức; lúc này ta mới nhớ lại ở trước lúc rơi xuống cánh tay đã bị ám tiễn bắn trúng, chảy rất nhiều máu, miệng vết thương bị đụng đến lại bắt đầu đau, ta không nhịn được phát ra tiếng kêu đau.

Bất chợt, trước mắt chớp lên ánh sáng yếu ớt, chính là Lạc Thần, nàng đã ngồi dậy nửa người, thổi một cái hỏa chiết tử chiếu sáng bốn phía. Dưới ánh lửa chiếu rọi, da thịt nàng phảng phất trong suốt, khóe môi lưu lại mấy vết máu nhợt nhạt, chỗ vạt áo cũng bị nhiễm mấy đóa hồng mai, xem ra là bị chút vết thương, may mà không phải rất nặng.

Ta biết nếu không phải nàng thay ta cản lại, ta đã sớm ngã chết tại trong hang mộ lạnh lẽo này, vì vậy đối nàng sinh ra rất nhiều cảm kích, lại nghĩ đến lần này liên lụy tới nàng, không khỏi cảm thấy áy náy.

Lạc Thần nhẹ nhàng ho một tiếng, nhích người tựa vào một cái đế đèn thấp lùn đằng sau, nói: “Nhìn… xem… đây là nơi nào?” Thanh âm của nàng kèm theo mỏi mệt ít có, có lẽ là trong ngày thường đã quen thuộc nàng cứng rắn lạnh lùng, dáng vẻ mềm yếu hiện tại liền khiến cho người đau lòng.

Ta nhìn quanh, phát hiện nơi này dường như rất lớn, cũng rất cao, xa xa là một mảnh màu đen như mực, nhìn không thấy vách tường, cũng nhìn không tới đỉnh đầu. Chỉ thấy trong bóng tối lung lay có một ít cái bóng to lớn đứng sừng sững, trên người không biết là quấn cái gì; ở giữa là một lối đi dài; ở hai bên, cách một khoảng cách có dựng một cái đài cao, bên trên giống như có cái gì. May mà mấy thứ kia đều vẫn không nhúc nhích, xem ra chỉ là những tượng đá chôn cùng.

“Xem bề ngoài, nơi này có thể là chủ điện trong lăng mộ.” Ta nhịn xuống đau nhức trên tay, đi qua dựa vào dưới chân đế đèn kia, hình dáng nó rất là kỳ quái, lại điêu khắc thành hình tượng thị nữ nửa quỳ, trong tay cầm đèn cung đình, trông rất sống động, thiếu chút nữa làm cho ta nghĩ đến đó là người thật.

“Ngươi có khỏe không?” Ta lo lắng Lạc Thần từ chỗ cao như vậy rơi xuống, sợ nàng bị thương ngũ tạng, bất an hỏi.

“Ta không có việc gì, nhưng ngươi…” Lạc Thần nghiêng người nhìn ta, vẫy tay ý bảo ta đi đến bên cạnh nàng.

Ta thuận thế dựa vào nàng gần hơn chút, lại nghe Lạc Thần nói: “Tên trên tay ngươi, nếu là không lấy xuống, cánh tay này liền xem như là bị phế.” Vừa dứt lời, đã thấy nàng nhanh chóng áp sát lại, cầm chặt tay ta, nhanh chóng rút ra mũi tên.

Ta bị động tác đột ngột của nàng kinh sợ, còn đang sững sốt chợt cảm thấy từ tay trái lập tức truyền đến một cơn đau thấu tim, hận không thể đem hàm răng cắn nát, ta đau đớn la một tiếng “a”, không khí lạnh lẽo thoáng chốc quét vào trong phổi, thiếu chút nữa khiến ta bị sặc đến ho khan.

Theo mũi tên nhọn bị một cỗ lực lượng nhanh chóng rút ra, thân thể ta bỗng dưng mềm nhũn, tựa như lực lượng cả người đều bị rút sạch, vô lực ngã vào đầu vai Lạc Thần.

Hơi sương lạnh thoáng chốc tràn vào mũi.

Lạc Thần tựa hồ cứng ngắc một lúc, ngay sau đó đỡ lấy lưng ta, đem ta nâng lên ngồi dựa vào người nàng, rồi lấy ra thuốc bột trị thương giúp ta bôi thuốc.

Ta ngửa người dựa vào giá đèn hình người, trước mắt giống như có bóng quỷ lắc lư, bốn phía tràn ngập hơi thở âm lãnh ẩm ướt, cảm giác như là đang ở thế giới bên kia. Sống dưới đất lâu, ngũ cảm của ta hình như cũng thay đổi, lỗ chân lông khắp người đều bị hơi thở thần bí cổ xưa nơi đây tràn ngập hoàn toàn, chỉ thấy lồng ngực như bị nghẹn lại, căn bản là không thở nổi.

“Tạ Long cứ như vậy đã chết.” Ta phun ra một hơi thật dài, chịu đựng đau nhói cực đoan do thuốc bột gây ra cho miệng vết thương, nói: “Nhiều năm như vậy, lại gặp phải việc ở bên người có người quen biết chết đi, tư vị này, đã lâu không nhớ rõ.”

Nhớ tới hình dạng thê thảm của hán tử trầm mặc nọ khi bị bắn chết, trong lòng sinh sợ hãi, cảm giác đau xót cũng bất ngờ xông ra: “Tiêu Tiển cùng Thanh Tùng tử bọn họ, hiện nay cũng không biết ra sao.”

“Không biết. Nhưng thật ra thì sống hay chết không có gì khác, chẳng qua chỉ là đi một chuyến trên cầu Nại Hà, trên đời này phần lớn người muốn sống, lại không biết có chút người muốn chết.” Nàng cúi đầu, từ vạt áo kéo xuống một sợi vải trắng, cẩn thận thay ta buộc chặt miệng vết thương.

Ta kinh ngạc với ý tứ ẩn chứa trong lời nàng, nhất thời quên chặn lại, hồi lâu cũng chưa phát ra âm thanh.

Nàng ngẩng đầu, nhất định là đoán được kinh ngạc của ta, vì vậy ngừng lại, khóe miệng nâng lên một đường cong mờ nhạt, “Ngươi cảm thấy ta là lãnh huyết sao?”

Ta vội vàng lắc đầu.

Nàng đem vải trắng thắt nút lại, nói: “Ngươi nếu là ta, sợ rằng sẽ không chỉ là lãnh huyết…” Mặt nạ bạch ngọc kia thoáng chốc tiến đến trước mắt ta, đôi mắt lạnh băng thật sâu nhìn ta, giống như muốn đem trái tim ta nhìn xuyên suốt, tiếp theo lại thấy nàng thở một hơi trong veo, cánh môi mỏng tiếp tục phát ra tiếng nói: “Ngươi sẽ điên.”

Ngươi sẽ điên.

Ta nghe thấy ba chữ này, trái tim bỗng dưng run lên, ta chăm chú nhìn nàng hồi lâu, nhất thời không cẩn thận, không chút nghĩ ngợi liền thốt ra câu nói vẫn quấn quanh ở trong lòng: “Ta có thể xem mặt của ngươi sao?”

Nàng ngừng động tác trên tay, hai tròng mắt dưới mặt nạ thâm thúy như hồ sâu, lạnh nhạt nói: “Xem ta làm gì, người sinh ra đẹp hay xấu, cũng chỉ là cái túi da, chết đi sẽ hóa thành xương trắng chồng chất, còn có cái gì đáng nói? Lại nói đến…”

Nói đến đây, nàng bỗng nhiên dừng lại: “Nếu bộ dáng ta xấu, ở trong lăng mộ âm trầm khủng bố thế này, ngươi chẳng phải là sẽ bị dọa chết?” Giọng nói của nàng mang vẻ trêu tức. Ta xem da thịt nàng trong suốt như tuyết, không khỏi âm thầm bĩu môi, dáng người như vậy mà xấu xí, không bằng gọi nữ nhân trên đời đều đi đụng đầu chết.

Ngay tại lúc ta ngẩn người, chỉ nghe Lạc Thần hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Ta mệt mỏi, muốn ngủ một chút.” Tiếp theo đó nàng hơi co người lại, thật sự dựa vào đế đèn nhắm mắt ngủ.

Đại điện vô cùng trống trải, hơi thở tràn vào mũi là gió lạnh nhè nhẹ không biết từ chỗ nào thổi tới, thêm vào bây giờ đang ở dưới đất, lạnh lẽo trong đây thực là khó nhịn.

Ta sợ nữ tử đang ngủ say cảm lạnh, nhịn đau đớn ở tay trái, đem đầu vai nàng ôm lấy đặt trên đùi ta.

Tình cảnh trước đó mạo hiểm vạn phần, cho nên chưa từng cẩn thận quan sát nữ tử này, nay từ chỗ gần xem, đã thấy cổ trắng nõn, tựa như đồ sứ tinh xảo hạng nhất, vài sợi tóc đen mềm mại từ bên lỗ tai lả lướt rơi xuống, che đi một nửa lạnh lùng băng sương của nàng mà tăng thêm vài phần yên tĩnh ôn nhu; dưới ánh lửa mờ tối, áo tơ trắng sáng tỏ như trăng sáng, tựa như ngọc Lưu Ly ở cõi tiên.

Ta coi thân hình nàng như bạch hạc, trong lòng không khỏi cảm thán: Trên đời làm sao có người đem y phục màu trắng mặc thành đẹp mắt như vậy?

Đáng tiếc là nữ tử này có vẻ đã nhìn qua quá nhiều trần thế, đối với mọi việc đều là lạnh nhạt, tựa sương lạnh trong núi; nàng giống như hoa quỳnh trong đêm tối, khiến người ta nhìn thấy liền muốn đến gần để xem xét hình dáng bị che dấu, nhưng đợi đến lúc ngươi cẩn thận đi xem, sương nọ liền tan, hoa cũng tàn, trong lung lay lảo đảo, chỉ lưu lại một bộ hài cốt.

Ta vừa có ý tưởng này, chợt cảm thấy không ổn. Ta là một nữ hài tử, làm gì thấy cô nương nhà khác lại nghĩ chút chuyện rối loạn này? Lập tức, trên mặt nóng lên, ta vội vàng lắc đầu đem những suy nghĩ này ném bỏ.

Thời gian dài bôn ba cùng kinh sợ, hơn nữa trên tay trúng tên, cơ thể của ta cũng mỏi mệt không chịu nổi, không bao lâu ủ rũ đánh tới, ta cứ như vậy nương theo hương thơm lạnh nhạt mơ hồ của nữ tử trong ngực, chậm rãi ngủ đi.

Một giấc này cũng không biết ngủ bao lâu, hỏa chiết tử mới đầu còn thiêu đốt đã sớm tắt, chung quanh lần nữa rơi vào một mảnh tối đen. Theo bản năng chạm vào nữ tử trong lòng, lại phát hiện Lạc Thần ôm eo ta; nàng cuộn chặt người, thân hình không ngừng run rẩy, trong miệng còn phát ra tiếng rên rất nhỏ, đau đớn khó nhịn, cực kỳ giống tình hình buổi tối ngày ấy ngủ lại khách sạn.

Chú thích:

(*) Y nhân: người này, người kia; phần nhiều là chỉ phái nữ, có lúc cũng là ám chỉ ý trung nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui