Chương 51: Ý Loạn Tình Mê
Bốn phía xâm xẩm tối, ánh chiều tà do mặt trời chiếu xuống miễn cưỡng bò lên trên khung cửa sổ, làm cho mảnh gỗ khi nhìn thấy như được mạ thêm một tầng màu vàng kim. Bên cạnh lại xuất hiện một nhánh cây xanh biếc vô cùng thanh tú, ở đầu nhánh có thưa thớt một vài đóa hoa màu trắng, vầng sáng màu vàng rực, thể hiện sự tốt lành của phong cảnh trong lúc hoàng hôn.
Lắng tai nghe thử, loáng thoáng bên tai là tiếng trên đường phố hòa với đủ loại âm thanh, mặc dù bây giờ đã sau giờ tan tầm, người trên đường ít hơn nhiều, nhưng vẫn còn lại một chút nóng bức cuối cùng của ban ngày.
Chỗ bên ngoài chúng ta bây giờ chính là thành trấn ở gần Nô Mã thảo nguyên nhất,từ sau khi ra khỏi Long Câu, cả nhóm từ từ mà đi, đi tới hàng rào trong thành, ta sợ Ngạo Nguyệt vào thành làm người khác sợ, liền bảo nó tạm thời nấp vào khu rừng gần đó để đề phòng tai mắt, chúng ta thì ở trong thành tìm một khách điếm thật lớn, thu xếp ổn thỏa, nghỉ ngơi một chút.
Lúc đó, ở chỗ cửa đá gặp phải biến cố lớn, đứa bé Trường Sinh này trên người toàn máu, quả thật làm cho ta sợ hết hồn, hơn nữa cơ thể và tinh thần của Lạc Thần cũng vì hai tầng áp lực mà rơi vào hôn mê, sự việc cứ lẫn lộn vào nhau, bên này mới vừa kéo tơ, bên kia lại xuất hiện đầu tơ mới, làm ta nhất thời không thở nổi.
May mà hình như Ngạo Nguyệt rất quen thuộc với mật đạo bên dưới cổ thành này, ta để Ngạo Nguyệt cõng Lạc Thần cùng Trường Sinh trên lưng, cả đoàn người đi theo nó, ba chuyển chín vòng bên dưới, liền tìm được một cái lối ra.
Nhật trình sau đó đơn giản như một đường thẳng, đầu tiên là ở trong lều chiên của Khế Sa tộc nghỉ ngơi một vài ngày, để chăm sóc Trường Sinh đang bị trọng thương, lúc bôi thuốc, ta phát hiện chi chít trên người hài tử đáng thương này toàn là vết thương, rất giống như là bị móng vuốt sác bén nào đó gây ra. Nhưng mà nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, trong một khoảng thời gian ngắn, ta nhất thời cũng không làm rõ được nguyên nhân sự việc, bất quá thầm nghĩ chuyện Trường Sinh bị tập kích, nhất định là thoát không khỏi liên quan với tên Trác Đoàn Huyên đáng ghét đó.
Lạc Thần sau khi nghỉ ngơi, cũng trở nên có sức sống hơn rất nhiều, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng như lúc trước. Có đôi lúc, khi nàng đang tĩnh tọa, len lén đi nhìn thử, chỉ thấy trong con ngươi của nàng thu lại một tia thâm trầm, đúng là so với lúc trước càng thêm sâu thẳm, làm cho ta cực kỳ đau lòng.
Chính là có một số việc nàng không muốn nói, ta cũng không đi hỏi.
Nếu một ngày nào đó, nàng thật sự muốn nói ra, ta liền hảo hảo lắng nghe.
Ta chưa từng nói với nàng là ta yêu nàng, nhưng mà không biết từ lúc nào, trong lòng ta liền có một quyết định, trừ phi ta chết đi, nếu không kiếp này, nhất quyết sẽ không cùng nàng tách ra, nàng đi đâu, ta liền đi tới đó.
Đã cùng nàng trải qua rất nhiều ở thế giới bên dưới lòng đất, mặc dù hàng ngàn hàng vạn bí ẩn, không thể nào làm tan được rất nhiều sương mù vừa dày vừa nặng, nhưng có thể cùng nàng trải qua mạo hiểm để tìm kiếm, trong lòng không hề cảm thấy khổ.
Ngược lại, giống như một con thuyền nhỏ cập vào bờ, tìm được một bến cảng nhỏ để đậu, có thể dựa vào nàng, cứ như vậy giảm bớt.
Từ đó không hề nói tới nó nữa.
Lúc này, ta đem việc suy xét hồi lâu về cây kiếm bí hiểm màu đen kia bỏ xuống, mà ngược lại ngồi ở trước gương, nhìn vào khuôn mặt thân thuộc trong gương, nhớ tới nữ tử trong quan tài đã gặp dưới cổ thành, khe khẽ thở dài.
Ta hiện tại có chuyện, cũng chưa nói với ai, như một viên đá nặng, vẫn luôn đặt ở trong lòng ta.
Đó là lưng của ta.
Từ sau khi ra khỏi cổ thành Long Câu, mấy ngày nay trên lưng thỉnh thoảng lại hơi đau đau, có đôi lúc vô cùng đau, giống như là bị bỏng nước sôi vậy, cũng không biết là cái gì, lúc dùng tay sờ thử, lại là một mảnh bóng loáng, giống như là không có mọc ra cái gì cả.
Ta muốn tự mình nhìn thật rõ ràng, liền đứng ở trước gương, cởi cái áo đơn màu xanh nhạt bên ngoài ra, để lộ áo lót màu trắng ở bên trong, sau đó kéo áo tới ngang lưng, nghiêng người qua xem thử lưng của mình, không biết là có liên quan tới góc độ hay không, sao mà nhìn cũng nhìn không thấy cái chỗ đó.
Đang thầm nghĩ là có cần bảo chưởng quầy dưới lầu đem thêm tấm gương nhỏ một mặt hay không, trong hơi thở lại mơ hồ truyền đến mùi hương lành lạnh nhàn nhạt, giống như là gió nhẹ vào ngày xuân, cứ như vậy lướt qua mũi của ta.
Ta biết là ai đến đây.
Nàng đi đường luôn nhẹ nhàng như vậy, cũng không có âm thanh nào.
Ta nhất thời quên mất mình đang làm gì, xoay người lại, mở miệng liền kêu tên của nàng: "Lạc Thần."
Lạc Thần lại không trả lời ta, hơi hơi cúi đầu xuống, cứ như vậy yên lặng nhìn vào ta, màu mực trong mắt lan dần ra, hóa thành một đầm nước vô cùng mềm mại.
Ta nhìn ánh mắt sáng quắc của nàng, không nói được một lời mà chỉ lo nhìn chằm chằm vào ta, vẻ mặt vô cùng khác thường, nhất thời kỳ quái, theo bản năng cúi đầu xuống, nhìn thấy ngực mình thế nhưng lại thoáng mát, phút chốc nhớ tới mình lúc này quần áo không chỉnh tề,phần lưng chắc chắn là càng lộ hơn, trên mặt một làn hơi nóng, vô cùng lúng túng, chắc là đã đỏ đến tận lỗ tai rồi.
Ta khẽ hô một tiếng, vừa vội vàng lui về phía sau vài bước, hét lớn: "Sau này đi vào, nhớ kỹ phải gõ cửa." Vừa lúng ta lúng túng kéo lại áo lót, cuống quít nên bước chân hỗn loạn, lại đụng ngã cái ghế dựa ở bên cạnh.
Nhưng nàng tiến lên phía trước, một tay bắt lấy tay của ta, nói: "Trên lưng ngươi có cái gì, phải cởi quần áo soi gương?" Ngọc nhan thanh khiết, trắng thuần tựa băng tuyết để sát vào, hàng lông mi thật dài ẩn chứa hơi nước, giống như một con bướm đang ở trước mắt của ta mà vỗ cánh bay qua.
Ta vội không ngừng nói: "Không. . Chính là không thoải mái, ta tưởng là mọc ra cái gì rồi."
"Ngươi như vậy nhìn không thấy, ta tới giúp ngươi xem." Nói xong liền muốn lật người ta lại, ta mặt đỏ tim đập nhanh, nói: "Không. . Không cần. . ." Lại muốn thoát khỏi trói buộc của nàng, nhưng nàng không nghe một chút nào, bướng bỉnh nói: "Ta giúp ngươi xem."
Nàng lúc này rõ ràng là nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của ta, nhưng ta lại cảm thấy tay của mình đã muốn mềm nhũn rồi, không dám ngẩng đầu nhìn đôi mắt sáng quắc của nàng, nửa ngày trời mới ngập ngừng nói: "Vậy. . . Vậy ngươi giúp ta nhìn một cái."
Bên môi nàng bỗng dưng gợi lên một tia cười nhạt, liền sau đó muốn ta xoay người sang chỗ khác, đem áo lót của ta kéo xuống, ta thậm chí có thể cảm thấy được đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng lướt qua cảm xúc tê dại trên lưng ta, không biết như thế nào, trong đầu cứ hiện lên đôi môi mềm mại như cánh hoa, vừa lạnh lẽo lại vừa ngọt khi hôn môi nàng lần trước.
Hồi tưởng lay động lòng người đó, làm cho mặt của ta liền nóng lên, vội vàng tự mắng mình, ngươi lại đang suy nghĩ loạn thất bát táo cái gì a!
Sư Thanh Y a Sư Thanh Y, ngươi thật đáng thất vọng!
Sau khi âm thầm quở mắng chính mình xong, liền hỏi nàng: "Nhìn ra trên lưng ta có cái gì không?" Nàng nhìn cũng một lúc lâu rồi, sao mà một âm thanh cũng không có.
"Không có. . ." Nàng lúc này mới ở sau lưng ta thấp giọng trả lời.
Ta nghe khi Lạc Thần trả lời, ngữ điệu của nàng có hơi là lạ, đang muốn hỏi lại, trên lưng lại đột nhiên có mềm mại lạnh lẽo lướt qua, sau đó, môi của Lạc Thần liền dời xuống bả vai ta, giống như một dòng nước, bắt đầu lan dần ra.
Hành động đột ngột của nàng làm lòng ta run lên, dưới chân mềm đi thiếu chút nữa là muốn đứng không vững, vội vàng chống tay lên mép bàn, trong miệng không tự chủ được mà khẽ phát ra một tiếng "ân."
Nhất thời vô cùng xấu hổ và tức giận, sao bản thân lại có thể phát ra như vậy. . . . Loại âm thanh như vậy?
"Lạc Thần, ta bảo ngươi xem, không phải bảo ngươi. . . Bảo ngươi. . . Ân. . ." Lời tới bên miệng, rồi lại bị cảm giác tê dại trên lưng truyền tới chặn lại quay trở về, chỉ biết là vào lúc này, nữ tử sau lưng gắt gao ôm chặt lấy ta, đôi môi lạnh lẽo dán ở trên lưng ta, ta cũng nhìn không thấy nét mặt của ta, chỉ có thể khom lưng, chống tay ở cạnh bàn, để mặc cho nàng dạo chơi qua lại.
Ta cảm thấy ở bụng dưới của mình có một ngọn lửa bùng cháy đang tàn phá một cách bừa bãi, ta hoảng sợ với loại cảm giác kỳ quái này của cơ thể mình, nhưng lại vô cùng mâu thuẫn, muốn để nàng cứ như vậy mà hôn xuống dưới, mãi cho đến khi cơ thể của ta theo nụ hôn nhẹ nhàng của nàng mà tan chảy.
Khẽ liếc mắt cho ý loạn tình mê qua đi, vừa đúng lúc nhìn thấy quần áo của mình trong gương đã cởi hết một nửa, mặt cũng bị đốt thành màu hồng phấn rồi, Lạc Thần đã hôn tới bên hông ta, nhất thời không kìm chế được, xoay người một cái, để Lạc Thần trước mặt, áp lên trên cạnh bàn, ngọc nhan trong suốt của nàng lúc này đã nhuộm màu hồng nhạt, cực kỳ say lòng người, ta cúi đầu xuống liền cùng nàng quấn quít vô cùng thân thiết.
Hai người vừa ôm hôn nhiệt liệt, ta chỉ cảm thấy ngọn lửa khó hiểu trên lưng dần lan ra, đưa tay liền kéo vạt áo của nữ tử mà ta yêu thương trước mắt xuống, cúi đầu ngậm lấy xương quai xanh khéo léo tinh xào như cánh bướm của nàng.
Khi hai người đang tình nồng, lại nghe thấy ngoài cửa có một âm thanh giòn giã: "Ma quỷ, bảo ngươi đến kêu Sư Sư ăn cơm, ngươi đí ra tới biển kêu hay sao? Lâu như vậy vẫn chưa quay lại!"
Dĩ nhiên là âm thanh của Vũ Lâm Hanh!
Ta sợ tới mức buông Lạc Thần đang ôm trong lòng ra, vừa luống cuống tay chân mặc quần áo, vừa nói: "Sắp tới, sắp tới, ngươi đi trước!"
"Các ngươi nhanh lên, không biết, còn tưởng rằng các ngươi đang thêu hoa nữa!" Vũ Lâm Hanh than thở một hồi, sau đó một tràng tiếng bước chân đi xuống lầu truyền tới.
Lạc Thần lúc này dựa vào mép bàn, quần áo cởi ra để lộ đầu vai trắng như tuyết, mặt nàng bây giờ có lúc hồng, lúc lại trắng, không biết có phải tức giận hay không, hơi hơi run rẩy đứng lên, ta vội giúp nàng sửa lại quần áo, lúng túng nói: "Ăn. . Ăn cơm. Chúng ta đi xuống ăn cơm."
Nàng hừ lạnh một tiếng, nhưng trong mắt vẫn có ẩn chứa xuân sắc, tình ý dạt dào chưa hề mất đi.
Sau khi xấu hổ sửa soạn một phen, hai người đi xuống lầu dưới, tới chỗ bàn của Vũ Lâm Hanh mà ngồi xuống, ta vừa nhìn, đều là thức ăn ngon, nhưng mà lúc này xấu hổ tới mức nào có cái gì vừa miệng, cúi đầu xuống, chỉ lo mải miết xới cơm.
Lại nghe thấy Vũ Lâm Hanh "A" lên một tiếng, chọc chọc tay vào ta, nói: "Sư Sư, mặt ngươi rất đỏ, sao vậy?"
Ta liên tục lắc đầu, ở trong miệng toàn là rau xanh, khẽ quét mắt thật nhanh, thấy Lạc Thần giống như một pho tượng thiên thần đang ngồi vô cùng ngay ngắn, vẻ mặt lạnh lùng, trong miệng đang ngậm cơm, giống như là mỗi hạt cơm đều phải bị lăng trì, tùng xẻo vậy.
Ta bị hàn khí mà toàn thân nàng tỏa ra đông lạnh, thỉnh thoảng lại có tiếng vọng của xuân sắc kiều diễm trong phòng lúc nãy, cả người lúc nóng lúc lạnh, khó chịu vô cùng.
Vũ Lâm Hanh vừa nói: "Ma quỷ, hôm nay ai thiếu tiền ngươi vậy?" Vừa đưa tay ra muốn gắp con cá Túy Hồ (1) , hào quang trong mắt Lạc Thần chợt lóe lên, đôi đũa trong tay xé trời mà đến vừa vặn cắm ở trên người con cá đó, con cá đáng thương nảy lên hai cái trên không trung, lại rơi trở xuống, Vũ Lâm Hanh ngồi ở bên kia nhìn tới mức cằm cũng muốn rơi xuống luôn.
"Ngươi giành với ta làm cái gì? Không phải ngươi không thích ăn cá sao?" Vũ Lâm Hanh khẽ đảo mắt khiêu khích, nói.
Lạc Thần lạnh nhạt liếc nàng một cái, nghiến răng nói từng chữ một: "Ta, thích!"
Ta thấy như vậy, rụt cổ lại, vừa nhanh chóng gắp con cá Túy Hồ, để vào một cái dĩa sạch sẽ, nói: "Con cá này ai cũng đừng tranh, để lại cho Trường Sinh, nàng bây giờ không khỏe, cần phải bổ sung chất dinh dưỡng." Nói xong liền tạt qua dặn tiểu nhị chuẩn bị cho Trường Sinh một cái cặp lồng (2) đựng thức ăn, để con cá vào đó, vừa trợt chân một cái, ba bước cũng chỉ đi hai bước lên lầu.
Vừa đi với vẻ mặt đau khổ vừa than thở trong lòng:今天这是唱的哪出 (Hôm nay đây là xướng thế nào ra)?!
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Vũ (khóc): Không trách ta!
Tác giả Quân (gạt lệ): Sờ sờ, không trách ngươi.
Tiểu Vũ (lại khóc): Thật sự không trách ta!
Sư Sư (đỏ mặt): Ta biết không trách ngươi.
Tiểu Vũ (khóc lớn): Thật sự thật sự không trách ta!
Lạc Thần (rút kiếm): Giết ngươi!