Dò Hư Lăng Quyển 1-4

Chương 76: Dụ hoặc.

Lạc Thần cầm Cự Khuyết chắn ở một bên, nhíu mi quay đầu lại, dường như đang chăm chú lắng nghe điều gì đó.

Vũ Lâm Hanh thấy nàng gia tăng phòng ngự, cũng không phỏi rút ra Phi Kiếm buộc ở ngang hông, mở to hai mắt nói:“Không thể nào, ta mới vừa rồi chỉ là nói lung tung thôi, chẳng lẽ thật sự là có tống tử hay sao ?”

Ta bất đắc dĩ nói:“Bệnh từ miệng vào, họa từ miệng ra. Yêu nữ, ngươi tích chút khẩu đức đi.” Nói xong, cũng thuận thế rút ra Cẩm Sắt, ngưng thần yên lặng lắng nghe. Ngay sau đó, ta đột ngột nghe thấy từ phía xa xa vọng lại một đợt âm thanh tiếng nước bị xao động rất nhỏ.

Xao xao ——–

Xao xao ——–

Nghe rất giống có đôi chân đang chậm rãi di chuyển trong vũng nước cạn trên mặt đất.

Tiếng nước xao động kia dần dần lan ra, từng đợt nhẹ nhàng. Phảng phất dường như có một đôi tay trắng sáp cứng rắn đang gắt gao mà bóp chặt lấy cổ ta, khiến cho ta không thể thông suốt thuận lợi hô hấp. Cũng bởi vị trí hiện tại của chúng ta có một điểm bất lợi, đây là một cái hang sâu rất lớn, thế nên âm thanh đánh vào vách đá, vag dội lan ra từng đợt từng đợt sóng âm trong không gian trống rỗng, càng nghe lại càng đặc biệt dọa người.

Sắc mặt Vũ Lâm Hanh nhất thời trắng bệch, thấp giọng nói:“Các ngươi, nghe xem….”

Nàng mới vừa chỉ nói được một nửa, Lạc Thần đã hướng nàng khoát tay chặn lại, ý bảo nàng giữ im lặng, rồi sau đó tròng mắt đen như mực quét nhanh, hướng về phía bên trái.

Chúng ta cũng nương theo tầm mắt Lạc Thần mà trông sang. Chỉ thấy từ phía xa xa, dưới vách tường nham thạch bên trái, đột hiện lại xuất hiện một cái bóng đen, xem từ hình dáng cái bóng kia thì có vẻ đó là một nữ nhân. Nhưng là khoảng cách với chúng ta lại quá xa, chỉ thấy một mảnh mơ hồ, ta cũng nhìn không rõ được bộ dáng nàng kia rốt cuộc là thế nào.

Thoáng chốc dưới da đầu ta như nổ ‘Oanh’ một cái.

 
Kia vừa rồi đâu có nhìn thấy cái bóng kia, như thế nào một lúc sau từ chỗ nào lại toát ra đến đây?

Đúng lúc này, cái bóng kia lại đột ngột phát ra một loạt tiếng vang “khanh khách” liên tiếp trầm thấp. Loại âm thanh “khanh khách” này cùng với từng đợt gió lạnh thổi đến, liền mang lại cảm giác giống như nửa đêm nghe tiếng gà gáy. Ta nghe xong, mồ hôi lạnh cũng liền thoáng chóc nhỏ xuống, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Âm thanh này như thế nào lại nghe quen tai đến như vậy?

Ngay lúc ta đang thầm tự hỏi, thì cái bóng kia sau khi bất ngờ kêu lên vài tiếng, lại đột ngột chuyển thân mình. Nó cúi thấp xuống, chui vào trong mặt vách đá, đảo mắt một cái đã không trông thấy tăm hơi bóng dáng đâu.

Ta quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, bóng đen kia vậy mà, vậy mà xuyên qua được mặt vách đá kia, biến mất?!

Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh cũng bị doạ sợ không nhẹ,  liền kêu lớn:“Mẹ của ta ôi, tống tử kia có thể xuyên tường!”

Lạc Thần thế nhưng không có bối rối hoảng sợ như chúng ta, nàng chỉ lành lạnh thở ra một hơi, nói: “Đuổi.” Nói rồi liền xách theo Cự Khuyết, nhấc chân bước đi, tốc độ tựa như gió lốc, hướng thẳng về phía vách tường chỗ bóng đen kia biến mất.

Ta cùng Vũ Lâm Hanh thấy nàng thoáng cái đã truy đuổi rất xa, cũng không kịp suy nghĩ cân nhắc chi nhiều, liền vội vàng nhanh chóng cất bước, cùng như mây trôi nước chảy mà theo sát sau nàng. Ta vừa đuổi, trong lòng vừa âm thầm thở dài: Đây rốt cuộc là tình huống gì a, xưa nay chỉ có nghe có tống tử đuổi người bỏ chạy, chưa từng nghe thấy lại có người giống như chúng ta nơi nơi đuổi theo tống tử.

Ba người sau đó đạp nước tung bay chạy nhanh đuổi theo một hồi. Hình ảnh hai bên xô nhau thay đổi, rồi trước mắt hiện ra một vách đá cực lớn. Bên dưới vách đá kia, mặt trên chính là khắc vào hàng loạt hang động lớn nhỏ, đen tối thâm sâu không đồng đều. Loại hình dáng này có một chút tương tự với một cái tổ ong vò vẽ khổng lồ.

Ta tỉ mỉ quan sát, phát hiện ra bên trong hắc động tĩnh mịch thâm sâu lộ ra một ít ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, cùng loại với thứ ánh sáng phát ra từ xích Thấu tinh treo trong động.

Thứ xích này xem ra thật giống như đám âm hồn, cứ đeo bám quấn quít mãi lấy chúng ta, không chổ nào không có

Ta trông thấy đám hắc động to to nhỏ nhỏ kia, đây mới hiểu được, bóng đen kia nguyên lai cũng không phải là xuyên tường biến mất, mà chính là chạy vào trong một cái động ở nơi này. Không biết được đám hắc động trước mắt này dùng để làm gì, ta đang lúc phân vân, một cơn gió lạnh quét qua y phục đang ướt sũng dán sát vào da thịt của ta, trên người liền buốt lạnh tựa như phải tiến vào hầm băng, vô cùng khó chịu.

Ta run run bả vai, đưa tay chỉ vào đám cửa động tựa như tổ ong, co quắp thân người lên tiếng hỏi:“Cái bóng vừa rồi là thứ gì vậy?”

Lạc Thần lắc lắc đầu, nhàn nhạt trả lời:“Không biết được là thứ gì.” Nói xong, nàng cao thấp đánh giá hắc động một phen , nhìn một lúc, dường như phát hiện ta điều gì, nàng tiến tới phía trước một cái động ở giữa. Trần động kia cách đất cực thấp, duỗi tay ra liền có thể chạm tới.

Nàng nâng tay chống lên mép rìa động, lấy ra một cái khăn lụa rồi vuốt nhẹ lên trên mép cửa động, cầm trong tay ngửi ngửi. Rồi sau đó mới quay đầu lại. Vẫy vẫy ta với ta nói:“Thanh Y, lại đây.”

Ta “Ân” một tiếng, trong bụng đầy hồ nghi đi đến trước mặt nàng. Lạc Thần nâng khăn lên trước mặt ta, nói:“Ngươi cũng ngửi thử xem.”

Ta trông thấy trên khăn lụa kia thấm ướt một mảng lớn, biết là mới vừa rồi nàng dùng khăn lụa lau qua cửa động, đến gần ngửi thử, lại không khỏi kinh hãi kêu lên:“Đây… Đây chính là mùi vị của Cẩn Tô Tử sao ?!”

Lạc Thần gật đầu, nói:“Còn nhớ rõ ta mấy ngày trước có nói qua trong Bạch Hà dưỡng yêu vật không? Ta đoán tám chín phần mười, thứ mới ừa rồi đi qua chính là yêu vật bị nhốt dưỡng ở đây.”

Ta nghe xong liền kinh ngạc một lúc.

Chiếu theo phỏng đoán từ trước của ta, như vậy chuyện Cẩn Tô Tử kia cùng yêu vật ở Bạch hà đều có liên quan đến Doãn Mặc Hàn. Rốt cuộc nam tử thần bí kia tại sao lại muốn nuôi dưỡng yêu vật ở trong Bạch hà này ? Nếu bóng đen chúng ta mới nhìn thấy vừa rồi chính là thứ hắn nuôi dưỡng, vậy địa phương quỷ dị này cùng hắn có mối quan hệ như thế nào ?

Còn không chính là nói, hắn đến cùng là có mục đích gì?

Trong nhất thời, thắc mắc nghi vấn trong đầu ta rất nhiều, vừa cân nhắc suy xét lại các manh mối mơ hồ trong đầu, vừa thuận thế nhìn lên, thế nhưng lại trông thấy trên cửa động xuất hiện mấy mạt ướt đẫm, xem tình hình, chính là do có người thân mình đẫm nước vừa nãy đã tiến vào trong đây.

Vũ Lâm Hanh cũng trông về phía cửa động này mà nói:“ Như vậy tống tử lúc nãy chắc đã chạy vào trong động này đúng không?” Trên mặt lại lộ ra biểu tình thập phần không tình nguyện, nhíu mày nói:“Ma quỷ, ngươi đừng nói với ta, ngươi…ngươi là muốn đi vào trong động này, tiếp tục truy đuổi nha ?”

Lạc Thần cũng không có trả lời nàng, đem Cự Khuyết tiến dần đến cửa động trước mắt, cúi thấp người một cái, sau đó chui vào, lại vươn tay ra, đem ta kéo đến, đến lúc này mới hạ giọng nói với Vũ Lâm Hanh:“Ngươi đoán đúng rồi.”

Nói xong, cũng không quay đầu lại, hướng sâu vào bên trong hắc động lần mò đi.

Ta thấy trên mặt Vũ Lâm Hanh giương lên vẻ đau khổ, đành bất đắc dĩ nói:“Cửa động này có gió thổi ra, chắc là có thông đạo thông ra được bên ngoài, đây có thể là lối thoát duy nhất của chúng ta, ngươi nếu là không tiến vào, chẳng lẽ muốn ở lại bồi chủ động ba đầu sáu tay ở bên trên sao?”

Vũ Lâm Hanh liền vôi “Phi” một tiếng, nói:“Ai muốn bồi bọn hắn chứ ! Tồng tử bị cô nương ta xử lý dưới tay bộ ít lắm sao? Sư Sư ngươi ít dọa ta lại đi !” Nói xong, sắc mặt hơi chuyển sang trắng, thân mình co rúm vội vàng tiến đến cửa động, hai tay chống, cũng ngoan ngoãn đi vào.

Ta hừ một tiếng, lòng nói ngươi con vịt chết trên bờ ruộng này, đã sợ lại còn nói cứng. Sau đó xoay người lại, theo sát phía sau Lạc Thần, cuí người, chầm chậm hướng sâu vào đường hầm như ruột dê lại thần thần bí bí này mà đi.

Trong đường hầm rất hẹp, xây đắp cũng rất thấp, chỉ có thể để vừa một người đi qua, Lạc Thần ở phía trước, ta ở giữa, Vũ Lâm Hanh ở phía sau. Ba người thế nhưng vóc dáng lại tương đối cao, nhất là Lạc Thần, đầu gối gần chạm đất cứ thế leo tới, khom lưng nhất định là hết sức cực khổ.

Đường hầm mặt trên xây đắp thành vòm, phía dưới bằng phẳng, song song có lót các phiến đá xanh, ước chừng là tượng trưng cho cách nói “Thiên viên địa phương – Trời tròn đất vuông” vẫn lưu truyền từ xưa tới nay.

Mặt trên đường hầm ở xung quanh bốn phía đều dùng đồng thau để tu kiến, bởi vì hoàn cảnh ẩm thấp, khi tay vừa chạm lên, liền cảm thấy lạnh lẽo như băng, bên trên cũng ngưng kết một lớp đồng xanh. Vách đồng hai bên đều có treo một sợi xích thấu tinh, thế nhưng thật ra lại giải quyết khổ não không có ánh sáng của chúng ta, bởi trên người đều không có mang theo hỏa chiết tử.

Ta vừa đi vừa chăm chú quan sát vách đồng bên cạnh, lại phát hiện ngang dọc ở mặt trên đồng thau, loáng thoáng hiện ra một vài đồ án phức tạp. Cẩn thận phân biệt, thì thấy hình thái đồ án cùng xu thế đao pháp có chút quen thuộc, rất giống phong cách điêu khắc hội họa thời Tây Chu. Đồ án trên vách đồng thau kết cấu vô cùng đơn giản, tuần hoàn lặp lại. Đầu tiên là rồng, sau đó là phượng, sau lại là rồng, rồi lại tới phượng, cứ như vậy một đường đi tới.

Ta không khỏi thầm nghĩ, hay là đường hầm bằng đồng này là do thời kỳ Tây Chu tu kiến ra?

Nếu đây thật sự là do từ thời kì Tây Chu tu kiến, đồ án long phượng xuất hiện ở đây cũng là hợp lý. Vật tổ Triều Thương cùng Tây Chu lúc đầu là tôn sùng phượng hoàng, nhớ năm đó Chu Văn Vương Phượng Minh Kỳ Sơn, chính là mượn danh nghĩa phượng hoàng lúc dân gian đang cực kỳ tôn thờ, còn việc tôn sùng vật tổ là rồng, thì lại căn cứ vào sự hòa hợp của hai dân tộc lớn Tây Chu. Chu thiên tử vì để dễ dàng thống trị quản lý, dần dần đem các vật tổ dung hợp lại với nhau, đến lúc này mới sinh ra việc tôn thờ vật tổ là rồng cùng phượng hoàng.

Chính là thời đó trang sức long phượng đã bị giới hạn chỉ được dùng trong giới đỉnh cao quyền lực của hoàng thất. Cứ như vậy xem đến, địa phương này, thực là do hoàng tộc đương thời Tây Chu tu kiến ra sao?

Ta càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng, nếu là vì hoàng tộc đương thời tu kiến, tại sao bên trong lại thiết kế hố sâu phá hư phong thủy như vậy?

Xưa nay, phàm là hoàng tộc khi còn đang tại đỉnh cao quyền lực của mình, không lúc nào là không muốn cơ nghiệp của con cháu có thể thiên thu vạn đại. Thế nên khi tu kiến bất kỳ công trình quan trọng nào hoặc là xây dựng lăng tẩm vua chúa, đều đem phong thủy long khí đặt vào vị trí hàng đầu để mà cân nhắc suy xét, để gia tăng phúc lộc lại cho hậu thế. Vì vậy, nếu chỗ này đúng là công trình do hoàng thất tu kiến, mà bên trong lại tạo ra hố ngầm phá hư phong thủy, đến ma quỷ cũng phải sầu lo như thế này, thì trừ khi là người đứng đầu quản lý lúc ấy bị va đầu vào ván cửa, bằng không ta thật không thể nghị ra được bất cứ nguyên nhân gì khác.

Ta suy tối nghĩ lui, chăm chú nhìn đến mê mẩn, nhất thời không để ý đến tốc độ di chuyển, thân thể đột nhiên bị khựng lại, va vào một thân hình mềm mại.

Ta vội cuống quít ổn định thân người.

Nguyên lai là Lạc Thần ở phía trước khi nãy đã dừng lại, là do ta đang suy nghĩ đồ án trên vách đồng bốn phía, chẳng ngờ được một mạch chỉ lo nhìn, không để ý trước mắt, thành ra vô ý đụng vào người nàng.

Lạc Thần bị ta đụng phải, mi mắt hơi nhíu, yên lăng nhìn ta một lượt, biểu tình trên mặt tuy là cực kỳ đạm nhạt, lại kín đáo che giấu một ý tứ hàm xúc ta không thể nói rõ.

Tiếp theo, mắt nàng tháng lướt một cái, tầm mắt di chuyển xuống dưới, rơi xuống bắp chân của nàng.

Ta theo tầm mắt của nàng cẩn thận nhìn xuống, phát hiện tay của mình thế nhưng đã chạm đến chân nàng, mà lần cúi đầu quan sát này, lại liền có thể nhìn thấy y sam nàng ướt sũng dán sát vào da thịt, ở dưới vầng sáng mờ ảo do Thấu tinh phát ra, như ẩn như hiện phác họa nên đường cong tinh xảo chỗ chân nàng.

Ta cực kỳ quẫn bách, cuống quít vội rút tay về, xấu hổ nhìn nàng.

Khóe môi nàng kéo lên , thoáng vẽ ra một nụ cười nhạt, một lúc lâu sau mới ý vị thâm trường nói:“Nhìn cái gì vậy, mê mẩn đến như thế?”

Mặt ta đỏ bừng, trong nhất thời muốn tiến không được, muốn lùi cũng không xong, e thẹn nói:“Ta.. Ta đang xem đồ án trên vách đồng, không chú ý thấy ngươi đứng lại phía trước…”

Lúc hai người đang giằng co, lại chợt nghe Vũ Lâm Hanh ở phía sau bất mãn than thở một câu:“Ta nói nơi này vốn là đủ hẹp rồi, nhị vị đi nhanh lên được không? Nghẹn chết cô nương ta, xương sống thắt lưng thật là đau a!”

Ta vốn là quẫn bách không chịu nổi, vừa nghe Vũ Lâm Hanh phía sau kêu to, vội vàng nói:“Yêu nữ ngươi.. Ngươi đừng thúc giục a, đây không phải là do có chuyện nên mới trì hoãn sao? Bây giờ đi, ngươi ráng mà đuổi kịp.”

Ta nói xong, nhìn lên phía trước, chỉ thấy Lạc Thần đã xoay người, tiếp tục tiến bước. Ta cũng vội vàng lắc lắc đầu, thu lại suy nghĩ trong lòng, liên tục nhắc chính mình: Ta là đang tìm lối ra, không phải là đến đây dạo chơi thanh minh. Đừng loạn tưởng, đừng loạn tưởng a!

Ba người cứ như vậy chậm rãi tiến dần về phía trước, bốn phía im ắng, chỉ còn lại tiếng vang do quần áo ướt đẫm của chúng ta ma sát, xào xạo xào xạo, ở trong đường hầm đồng thau chật hẹp lại vang dội thành những âm thanh hết sức biến ảo.

Ta đang mải miết đi tới, đột nhiên, chợt cảm thấy bắp chân của mình lan đến một cơn tê dại khác thường, loại cảm giác này giống như có một bàn tay chạm vào trên chân ta.

Lòng ta lập tức liền trầm trọng, ngay tức khắc dừng tại chỗ, trong lòng thầm nói phía sau…là loại tình huống gì?

Mà bàn tay lạnh như băng kia thế nhưng cũng không có ngừng lại, cứ một mạch hướng lên trên, chậm rãi di động, sắp sờ đến lên đùi của ta. Da thịt ta bị y phục ướt đẫm dán sát vào, vì vậy loại cảm giác này, giống như có một đôi tay đang ở trên da thịt xích lõa của ta mà ve vuốt.

Cả người ta đều trở nên run rẩy, thân người co rúm lại. Phải khó khăn mới có thể quay  đầu xem. Đợi đến khi ta có thể thấy được rõ ràng người đã sờ ta, liền giống như bị một gậy hung hăng đánh mạnh vào đầu, hai mắt liền mở to kinh ngạc.

Trước mắt dĩ nhiên lại chính là ngọc nhan thanh dật tuyệt luân của Lạc Thần, nàng đã tiếp cận quá gần, mặt cơ hồ đều muốn đụng tới chóp mũi của ta, mà lúc này tay nàng mang theo vài tia lạnh lẽo, lại nhẹ nhàng mà đặt tại trên đùi của ta.

Ta quả thực không thể tin được mắt của mình, thật muốn hung hăng tự tát cho mình một cái, cốt làm cho bản thân có thể tỉnh táo lại một chút. Trong lòng nói đây, đây là sao, điều này làm sao có thể?!

Ta nhất định là đang nằm mơ!

Đường hầm bằng đồng này quả thực là rất hẹp, vốn chỉ có thể dung chứa một người đi qua, Lạc Thần mới lúc nãy còn ở trước mặt của ta, như thế nào chỉ trong một lát lại đã chạy đến sau lưng của ta?

Hơn nữa…. Hơn nữa.. Nàng, nàng còn…

Môi ta hơi run run, cẩn thận ngước nhìn lên, lại phát hiện ra một chỗ khác thường. Tròng mắt Lạc Thần từ trước đến nay vốn đen tuyền như mực, thâm thúy sâu thẳm, giống như ngọc đen trong vắt ; mà nay tròng mắt phía trước lại là màu lam, bên trong nhìn xem hình như có hình xoắn ốc, đang kín đáo lóe ra ánh sáng.

Chính lúc ta đang hồ nghi, nghĩ muốn mở miệng nói chuyện với nàng, thì đã thấy cánh môi mỏng của “Lạc Thần” trước mắt mấp máy, phát ra âm thanh trầm thấp: “Hôn ta.”

Âm thanh kia giống như một dòng nước nhỏ nhè nhẹ lan tràn, mang theo mê hoặc, cứ như vậy một đường thẳng tiến vào trong lòng của ta.

Ta nhất thời liền ngây ngốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui