Đầu óc ta trong lúc nhất thời trở nên ngây ngốc trì độn, đứng ở một bên, chăm chú nhìn con vật kia với bộ dáng tựa như phát điên đang liếm những vệt máu lưu lại của mình. Chăm chăm nhìn được một lúc, lại đột nhiên cảm nhận được một cơn rét lạnh thấu xương vô cớ quét đến.
Lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy sợ hãi đến mức như vậy. Dĩ vãng trước đây những việc ngoài sức tưởng tượng ta trải qua cũng xem như không ít, nhưng mỗi lần đều có thể may mắn chuyển nguy thành an, đương nhiên trong đó đều là nhờ phần phúc của Lạc Thần. Chỉ là ta hiểu được tình huống hiện nay cũng không giống như vậy, hiện tại xem biểu tình của con vật trước mắt đang nhìn ta, tham lam đến như vậy, lại còn âm ngoan, rõ ràng là muốn đem ta xé ra thành từng mảnh nhỏ.
Nó là nghĩ muốn uống cạn máu của ta, ăn sạch thịt của ta.
Ngay cả một chút vụn xương cũng không chừa lại.
Rất nhanh chóng nó đã liếm sạch máu trên mặt đất. Lúc nó ngẩng đầu lên, ta đọc được từ trong mắt nó sự tham lam thèm muốn đã được khuếch đại lên vô số lần. Tựa hồ như nó đối với máu của ta vô cùng chấp nhất, nhất định không buông. Bên miệng hàm răng bén nhọn nhe ra, đầu lưỡi nhiễm một mảng máu đỏ tươi đốt mắt người hơi lộ ra – trên đó đều chính là máu của ta.
Nó ở phía trước lạnh lùng nhìn chằm chằm ta, không nhúc nhích lấy một chút, giống như một pho tượng điêu khắc. Ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cứ như vậy cùng nó giằng co, rõ ràng chỉ trong một đoạn thời gian ngắn chớp mắt ngắn ngủi, ta lại có cảm giác tựa như đã trôi qua cả năm.
Bốn phía quả thật quá mức an tĩnh.
Lúc này chỉ có thể nghe thấy âm thanh thở dốc rối loạn cùng trầm thấp của ta.
Toàn thân ta căng cứng khẩn trương, tựa như đặt trên một sợi dây cung kéo căng hết sức, tùy thời liền có thể bắn đi trong nháy mắt. Miệng vết thương trên cổ ta cũng không chảy máu nữa, chỉ là vẫn như cũ bết dính, vô cùng khó chịu. Chẳng qua hiện tại ta căn bản không cảm giác được đau đớn ở vết rách trên cổ. Không biết có phải là do miệng vết thương quá sâu nên đã muốn trở nên tê dại, hay là do hiện đã có tình huống đáng sợ hơn xuất hiện.
Con vật hiện tại kia dùng tư thế yên lặng chắn ở chỗ cửa mộ, ngăn cản lối thoát của ta. Ta suy nghĩ nếu ta có thể lấy tốc độ nhanh đến cực hạn tiến lên, nói không chừng còn có thể cướp được một tia thoát thân khỏi mộ thất này. Mộ này không gian quá nhỏ, ta bị nhốt ở bên trong căn bản chính là ngồi chờ chết, nếu thoát ra khỏi mộ thất, đến hành lang bên ngoài, nói không chừng còn một đường sống.
Bất quá nghĩ xong ta lại muốn tặng cho mình một cái tát tai thật mạnh: Con vật kia đương nhiên cũng không phải thật sự là một pho tượng, tốc độ nhanh như vậy, còn có thể ngoan ngoãn chờ ta lao ra ngoài mà không có phương cách gì ứng phó hay sao? Có lẽ nó hiện tại không chủ động tấn công, là đang cân nhắc xem nên tấn công xuống xuống bộ phận nào trên người của ta.
Ngay tại lúc ta đang do dự vẫn là xông tới hay là không, thì nó lại đột nhiên cúi đầu rồi phát ra một tiếng “Ken két”. Ta vừa nghe thấy âm thanh ken két kia, thoáng chốc liền nhỏ xuống mấy giọt mồ hôi lạnh. Ngay lúc đó nó tựa như chớp giật, chùm đuôi cửu sắc vung lên, xòe ra bốn phía, thân mình hơi co về phía sau, rồi nhanh chóng phóng về phía ta. Tốc độ mau đến nỗi nếu miễn cưỡng cũng chỉ có thể trông thấy một khối màu sắc hỗn độn do chùm đuôi ngũ sắc gây ra.
Bất quá ta lúc nãy đã dưỡng sức sẵn sàng, thế nên ngay lúc nó đột nhiên tấn công ta sớm đã có chuẩn bị. Cơ hồ cùng một lúc với chuyển động của nó, ta liền xoắn mạnh thắt lưng, nghiêng người thối lui đến một bên. Nhưng lại khủng bố là, tốc độ nó quả nhiên thật rất nhanh, ta tuy rẳng thoát khỏi được răng nhọn của nó, nhưng là dưới cú táp kia, ngoại sam của ta vẫn là bị khiến bay mất một mảng lớn.
Nếu như ta vừa nãy chỉ chậm một khắc mỏng manh, ước chừng cơ thể của ta đã bị nó cắn xuyên.
Tuy vậy ta lúc này cũng không quản dc nhiều việc như thế. Đối phương nếu đã triển khai trận thế công kích, trạng thái tĩnh lặng lúc nãy cũng liền tương ứng tan rã. Hiện tại không phải so sánh xem ai nhẫn nại hơn, mà là so xem thử sức bật của ai nhanh hơn. Tựa như chờ tháo ra vòng ràng buộc xung quanh, một vòng rồi lại một vòng, thứ còn cần thêm lúc này chỉ là một hồi trống trận để lên tinh thần.
Ta sau khi dùng toàn thân để né tránh, lập tức dùng tốc độ như tên bắn mà phóng ra ngoài. Dùng loại tốc độ liều mạng như vậy quả thật rất không sáng suốt, thế nhưng vẫn liều mạng dùng tốc độ đó.
Hiện tại nếu đợi ở trong mộ thất này căn bản chỉ có thể là chờ chết. Lúc này trong đầu ta chỉ có một từ : “Tháo chạy.”
Tháo chạy.
Hiện tại chỉ có một mình ta.
Sẽ không có ai đến giúp ta.
Ta nhấc chân xoay người bỏ chạy. Chính là chạy chưa được vài bước, con vật kia liền há miệng bay vút đến đây. Ta cơ hồ xuất phát từ bản năng liền nâng tay lên che mặt và cổ. Con vật kia liền cắn xuống một ngụm ở cổ tay ta, sau đó xé đi một khối thịt. Ta cơ hồ đau đến muốn ngất xỉu.
Chính là ta cũng không ngờ được trong thời điểm thế này mình lại còn có thể dốc lực ra chiêu. Trong tiềm thức vừa nghĩ mốn nhấc chân, liền một cước hung hăng mạnh mẽ đá vào trên bụng của nó. Mặc kệ là quái vật dáng dấp cổ quái như thế nào, bụng vẫn luôn là nơi yếu ớt mếm mại nhất, rất dễ dàng bị thương tổn, hơn nữa nó cũng không nghĩ đến ta đã bị cắn còn có thể phát lực, thế nên lập tức liền bị ta đá đi thật xa.
Ước chừng nó bị ta đá có chút hồ đồ, thân mình sau khi bắn ra, liền nhảy lên phía cửa mộ đối diện, tựa như dơi treo mình trên tường phía của chính của mộ, nghiên đầu, lạnh lẽo oán độc rồi nhào về phía ta.
Ta trông thấy một màn như vậy, mới biết được móng vuốt của con vật kia vô cùng sắc nhọn, có thể trước tiếp bám vào mặt trên vách tường, hơn nữa phía sau còn thêm chín cái đuôi xù lông cửu sắc. Loại công phu du ngoạn trên tường này quả thật rất cao cường; song song đó nó còn có thể bay, tựa như người trên giang hồ sử dụng khinh công. Nhưng một khi dưới chân không có điểm tựa thì lại không thể thi triển được.
Cánh tay bị cắn của ta đã tê dại đến nỗi không còn một chút khí lực, hơn nữa lại không ngừng đổ máu. Ta vội kéo tay áo một bên xuống, xoắn thành một dải, một bên dùng miệng cắn, tay còn tại bao lấy vết rách khẩn cấp tiến hành cầm máu. Thể lực của ta bị tiêu hao quá lớn, máu trong cơ thể phỏng chừng đều nhanh bị rút ra, nếu không cầm máu thì có khả năng ngất bất cứ lúc nào.
Ánh lửa từ hỏa chiết tử mờ nhạt tản ra, vén ra một mảng hư vô hoang vắng trước mặt. Ta ngẩng đầu, một bên vừa băng bó vừa nhìn chằm chằm vào cặp mắt xanh âm u tĩnh mịch của con vật kia. Còn nó lại đang canh giữ trên đỉnh cửa mộ. Chỉ cần ta tiến đến cửa mộ một bước, nó liền có thể trực tiếp nhảy xuống, tiếp theo đó từ trên không vung xuống cho ta một trảo, ta liền bỏ mạng ở chỗ này.
Lấy tốc độ của nó, hành động như vậy căn bản không thành vấn đề. Mà ta hiện tại tinh lực đã kiệt quệ, không biết còn có thể chống cự được đến khi nào.
Ta đương nhiên vô cùng không cam lòng cứ như vậy chết đi. Bất quá chỉ là vừa mới tách khỏi Lạc Thần, liền gặp phải thứ khó đối phó như thế này. Nếu nói bây giờ còn chưa tìm được nàng mà đã phải chết ở chỗ này, ta khẳng định là ôm hận mà chết, chết không nhắm mắt.
Có chết thì cũng làm một con oán quỷ.
“Đáng ghét!” Qua loa băng bó xong, ta thấp giọng gằn tiếng để tự tiếp thêm can đảm, xách lên Cẩm Sắt lên phóng về phía nó. Nhưng là ta lại không có được sự chính xác giống như Lạc Thần. Cẩm Sắt thoáng cái liền bị phóng lệch, bất quá vẫn là đâm trúng chỗ gần nhất cạnh đuôi của nó. Nó liền hú lên quái dị. sau đó tựa như chớp từ trên tường phóng xuống mặt đất, thân mình tựa như pháo đạn tên chiến trường bị châm lửa, hung hăng bắn về phía ta.
Thân mình nó chỉ cao bằng một nửa ta, thế nhưng bắp thịt gân cốt trên người vô cùng rắn chắc, giống như được làm bằng đồng. Ta bị lần va chạm này của nó, liền cảm giác giống như bị người nào dùng một khối đồng cứng rắn mà quăng vào, nhất thời khống chế không được thân thể của chính mình, bị bật văng đi, té ra phía mặt sau của quan tài bằng đồng.
Bởi vì quan tài đồng bị va chạm mạnh, thế nên roi da treo ở bên trên liền trực tiếp rớt xuống người của ta. Ta lúc này đau đến rên cũng rên không nổi, cuộn tròn cả thân người lại, phỏng chừng toàn thân không có được một chỗ tốt. Vừa lúc ấy tầm mắt ta lướt qua, lại trông thấy được một bức bích họa phía sau quan tài bằng đồng.
Trên bích họa vẽ một nữ tử thanh thoát thướt tha, y phục xinh đẹp quý giá vô song, trên mặt che một tấm lụa mỏng, căn bản không thể trông thấy được nhan sắc hay vẻ mặt thế nào, trên lưng lại quấn một một sợi roi da tinh mỹ làm phục sức. Mà roi da kia lại cùng một dạng với sợi roi da trên người của ta. Nhưng điều khiến ta kinh hãi nhất, chính là con quá vật chín đuôi kia cũng có trên bích họa. Một người một quái lại trông có vẻ rất thân thiết, tựa như đang chơi đùa vô cùng khoái trá.
Não ta thoáng chốc liền nổ ‘oanh’ một cái, chẳng lẽ nữ tử trên bích họa chính là chủ nhân nơi này?!
Ta đột nhiên hiểu được tại sao quan tài bằng đồng kia lại nhỏ hơn so với khuông mẫu quan tài thông thường, Cân nhắc từ hình đáng lớn nhỏ cùng hình thể con vật kia, vừa vặn ăn khớp, tám chín phần mười lúc đầu nằm ở trong quan tài đồng kia chính là vị chủ nhân mộ.
Tuy rằng ta không biết rõ được bí mật của tòa cổ mộ này, thế nhưng vẫn có thể khẳng định, quái vật chín đuôi này chắn chắn là vật bồi táng ở bên trong lăng mộ này. Sau đó lại không biết vì nguyên nhân gì, con quái vật chín đuôi kia lại không có chết hoàn toàn, rồi lại từ trong quan tài mà bật dậy toát đến chỗ này.
Ta nằm trên mặt đất, trong đầu ý tưởng lung tung rối loạn nhanh chóng tràn đến. Sau đó ta lại nghe được một đợt âm thanh nho nhỏ tiếng bước chân đang chậm rãi hướng về phía ta… loại âm thanh này chính là do tiếng móng vuốt của dã thú khi bước đi cào lên mặt đất.
Đến rồi.
Khoảng cách của con vật kia đối với ta càng ngày càng gần. Ta vốn dĩ là nghĩ nó sẽ ngay lập tức trực tiếp mà phóng lại đây đớp lấy cổ ta, khiến cho ta triệt để chết đi. Bất quá rất nhanh sau đó ta liền cảm thấy nó vô cùng cẩn thận, chỉ không nhanh không chậm mà áp sát về phía này. Có lẽ bởi vì ta một chút cũng không động, thế nên có cho rằng ta đã chết, hoặc là đã mất đi năng lực phản kháng, chính vì vậy cũng không cần phải quá sốt ruột.
Ta đơn giản liền y như ý nguyện của nó, vẫn tiếp tục không động đậy nằm trên đất giả chết. Trong lòng lại theo tiết tấu nó tới gần mà yên lặng nhẩm tính kế hoạch, cố gắng chờ đợi thời khắc phản kích.
Một.
Ken két.
Hai.
Ken két.
Ba!
Ken két.
Ngay lúc này, ta đã cảm thấy được hơi thở chuyên biệt của dã thú đã phun đến bên mặt mình.
Chính là bây giờ! Liều mạng!
Ta uốn mình nhảy lên một cái, dùng hết khí lực toàn thân vung roi da tới. Roi da cũng không giống trường kiếm, đối phó với loại tốc độ như vậy, binh khí vừa ngắn lại vừa chậm chạp, chưa đợi rút kiếm ra xong đối phương đã sớm nhảy đến tiếp cận ngươi, mà roi da kia vừa mềm dẻo lại có lực sát thương mạnh, phạm vi công kích cũng rộng, ở trong mộ thất này đích thị sử dụng vô cùng thuận tay.
Lần này của ta, vừa vặn quất đến bên hông xương sườn của nó. Roi da quét gió kêu lên vun vút. Con vật kia liền hú lên một tiếng quái dị thê lương, lập tức nhảy ra thật xa, rút đầu liên tục kêu ‘ngao ngao’ không ngừng. Chín cái đuôi kia cũng dường như khuất phục hạ thấp xuông, lo sợ chuyển giấu sau thân.
Nó tựa hồ là hoảng tới mức vỡ gan mật, bên trong tròng mắt sâu thăm thẳm hiện ra thần sắc vô cùng e sợ.
Cảm thấy khí thế âm ngoan tàn độc lúc nãy của nó đã lụi đi, ta không khỏi có chút đắc ý, đau đớn trên người cũng quên hết, lập tức liền hét lớn một tiếng, lấy thêm can đảm nói: “Láo xược!”
Cũng không biết có phải do chủ nhân trước đây từng nói với nó những lời này hay không. Sau khi nó nghe được, cái đuôi cửu sắc đột nhiên run rẩy, co rúm lại nhìn ta, thần sắc thật là ủy khuất. Ta quả thực không thể tin được vào hai mắt mình, nếu như mới vừa rồi nó hung tàn khát máu tựa như một con sói hoang, thì lúc này lại biến đổi trở nhên nhu thuận như một con mèo nhỏ.
Xem ra nó vô cùng kiêng kị sợi dây roi bằng da rắn này. Từ hình dáng khảm vàng nạm ngọc của dây roi da mà suy đoán, thì nữ tử trên bích họa không phú cũng quý, cũng có thể là người hoàng thất, mà con vật kia trông thấy roi da, thấy vật như thấy người, đoán chừng kia chác chính là chủ nhân của nó ngày xưa.
Ta chậm rãi thở phào một hơi, đem roi da cứu mạng kia gắt gao nắm trong tay, có roi da này ở đây, tin rằng nó cho dù thế nào cũng không dám lỗ mãng.
“Ngươi không được lại đây, nếu còn dám bước qua, ta sẽ không khách khí với ngươi!” Ta một bên vừa cảnh giác cuối thấp người lụm hỏa chiết tử lên, rồi sau đó đi nhặt về Cẩm Sắt. Giữ thế đối mặt với nó, chầm chậm lui về phía cửa mộ đi ra bên ngoài.
Khi ta vừa ra khỏi cửa mộ, trong nhất thời cảm thấy như được đại xá, hận không thể mọc cánh dưới chân mà chạy nhanh thoát thân. Thế nhưng lại đột nghiên nghe được tiếng gió vù vù ở phía sau. Trong lòng ta liền chợt lạnh, thầm nghĩ không tốt rồi, chẳng lẽ nó biết được ta chỉ là giả chủ nhân của nó, “đem lông gà giả làm lệnh tiễn”, thế nên con vật kia liền đuổi theo đến đây để trả thù ta? Tiếp sau đó, chỉ cảm thấy con vật kia từ phía sau phóng đến vài bước, móng vuốt đã lặng lẽ đáp xuống ở phía trước, không một tiếng động mà dẫn đường phía trước.
Nó quay đầu nhìn ta một cái, hai tròng mắt xanh thăm thẳm đã không còn loại tham lam khủng bố khi nhìn ta lúc trước. Cách ta một đoạn không gần không xa, im lặng tiến tới, chùm đuôi đủ mọi màu sắc ở phía sau trông như một đóa hoa toát ra từ trong bóng tối thăm thẳm.
Ta cảm thấy thập phần mê hoặc, xem cục diện hiện nay, nó đây là muốn dẫn ta đến chỗ nào hay sao?
Nếu nó nhầm lẫn cho rằng ta là chủ nhân của nó, như vậy sẽ không làm hại ta, bằng không ở trong mộ thất đã sớm bị nó xé nát, còn phải đợi cho tới giờ hay sao. Nghĩ như vậy, lòng ta cũng thư giãn đôi chút. Theo nó đi dọc hành lang thật lâu, bốn phía cũng thực yên tĩnh, tĩnh mịch giống như không phải đang ở trên trần thế.
Một khắc trước ta và nó còn cùng vật lộn sống chết, giờ khắc này nó thế nhưng lại bình thản dẫn đường ở phía trước.
Ta không phải là đang nằm mơ chứ?
Đi được hồi lâu, nó đột nhiên đứng lại bất động. Ta mới phát hiện trước mắt là một hành lang có diện tích rất lớn. Từ phía trên rũ xuống rất nhiều dây xích trong suốt, giăng mắc khắp nơi, có mấy cái rũ đầu xuống đến tận đất. Thấu tinh tản ra ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, phủ lên cả hành lang một tầng ánh sáng thâm u.
Ngay lúc này, ta trông thấy Cửu Vĩ chốc chốc lại nhìn hai bên trái phải xung quanh, giống như đang chăm chú lắng nghe điều gì. Ta cảm thấy, dường như nó đang trở nên cực kỳ hưng phấn.
Ta cũng nghe được một loại thanh âm kỳ quái, tựa hồ như có một tràn tiếng bước chân từ phương xa truyền tới, hơn nữa còn là tiếng chân hành quân bước đều, tựa như là có rất nhiều người đang đi về phía bên này.
Ta nghe được tiếng quân đội hành quân này, tâm thoáng cái trở nên co rút, không nghĩ được laị họa vô đơn chí, hỏa chiết tử ở trong tay đột nhiên bị một cơn gió thổi tắt. Đây không phải là loại gió tự nhiên, mà là do người dùng nội lực quạt ra kình phong thổi tắt.
Cùng lúc ấy, khoang mũi ta chợt nghe thấy một làn hương khí nhàn nhạt thanh lãnh.
Ta ngửi được hương khí lượn lờ bên người, thân mình vừa run lên, liền đã bị một người từ phía sau ôm chặt lấy.
Nàng ôm ta ôm rất chặt, giống như muốn khảm ta vào trong lòng của nàng, mà ta mới vừa trải qua một hồi sinh tử kia, lúc này lại cảm nhận được mùi thơm ngào ngạt quen thuộc ôm ấp vấn vít, trong lòng vừa vui mừng, lại vừa chua xót, nhất thời bách vị tạp trần, quả thật hít thở cũng không thể thông suốt.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Năm mới vui vẻ !.
Tặng lễ vật năm mới, đồ chúc mừng năm mới của Lạc cô nương, sắc thái là có chút lạnh. Để có vẻ chúc mừng năm mới thì hẳn là nên dùng màu đỏ, nhưng là suy nghĩ đến Lạc cô nương thân mến của ta, vẫn là lựa chọn màu sắc lạnh. -_-
Năm mới mong các vị quan khách tiếp tục yêu mến, cũng đừng ghét bỏ tranh vẽ của ta nha ~