Ta vốn đã cho rằng lần này mình chết chắc rồi, mãi cho đến khi cảm thấy được sự tồn tại của cơ thể, từ đầu, đến vai, đến tay, rồi đến hai chân, tất cả dần dần khôi phục lại cảm giác, ta mới biết mình đã tránh được một kiếp nạn.
Thật ra thì ta cũng biết là đã qua một khoảng thời gian rồi, thế nhưng mí mắt lại nặng trĩu, mấy lần cố gắng mở ra đều phí công vô ích, bốn phía vẫn như cũ, toàn là một màn đêm vừa dày vừa nặng, ép người ta đến mức gần như không thở nổi.
Màn đêm này giống như là thủy triều vậy, ào ạt xuất hiện, cả người ta có một cảm giác nghẹt thở như đang ở trong một hòn đá bịt kín, xem không rõ, nhìn không thấy, sờ không được.
Trong đầu như bị nhồi toàn là bông vải, mơ mơ màng màng, nhất thời không xác định rõ ràng được bản thân mình đang ở hiện thực hay là hư ảo, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ ra. Rất nhiều hình ảnh lẫn lộn vào nhau, chồng chất lên nhau xuất hiện liên tục, mắt thấy một đoạn nào đó trở nên rõ nét hơn ở trước mặt, ta vội vàng muốn nhìn cho thật rõ, lập tức bị một đôi tay vô hình bắt lấy, sau đó bị khóa vào bên trong một cái hộp.
Ta cực kỳ căm thù loại cảm giác bị động này, cả cảm giác bất lực, trong lòng vô cùng uất ức, dứt khoát không để ý đến nó, thử cử động ngón tay, chỗ đó hơi tê tê, tựa như là có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò, đang cắn trên đó vậy, cảm giác này còn khó chịu hơn cái chết.
Ta vẫn nhớ rất rõ là mình bị một cái gì đó màu đen tuyền, có hình dáng giống như một con khỉ, cắn một phát, sau đó bị trúng độc, rồi tiếp theo. . . thế nào?
Tiếp theo đã xảy ra chuyện gì, sao ta lại không nhớ một chút gì cả?
Đầu óc ta lúc này rất hỗn loạn, tư duy trở nên vô cùng chậm chạp, hồi tưởng lại rất lâu, ngay sau đó, một đoạn hình ảnh ngắn chợt lóe lên rồi xuất hiện, từ đáy lòng bỗng nhiên có một cảm giác khiến cho toàn thân run rẩy.
Trăng lạnh, hồ nước, hoa sen máu.
Lạc Thần.
Còn có cây kiếm trong tay ta, máu dính trên thân kiếm.
Ta giống như bị một người nào đó hung hăng bạt tay một cái, liền tỉnh táo lại ngay, cảnh tượng này ta đã chứng kiến trước khi hôn mê, nhưng mà bởi vì trong tiềm thức của ta quá mức sợ hãi, nhất thời quên mất cả chuyện đó, không ngờ là một lát sau nó lại từ trong màn đêm xông ra đột ngột, lập tức giày vò ta.
Không. . . Không phải đâu.
Không phải, ta sẽ không làm hại Lạc Thần đâu.
Ta vô cùng sợ hãi, lập tức giật bắn người dậy, sau đó liền cảm thấy ở dưới thân vừa rắn chắc vừa lạnh lẽo, làm cho cả người ta đụng phải nhức hết cả lên, hóa ra là cơ thể ta vồ hụt, té xuống một bên ở trên mặt đất. Ta chống hai tay, cố gắng ngồi thẳng dậy, miệng thở hổn hển, mà cảm giác sợ hãi đó luôn truyền từ đỉnh đầu xuống cả lòng bàn chân, muốn gạt đi cũng không được, ta chỉ hận mình không thể bóp lấy cổ họng của cơn ác mộng đó, bắt nó câm miệng lại.
Nhưng mà cảm giác này chân thật quá mức, khiến ta hoàn toàn không thể phân biệt được đó là thật hay ảo.
"Thanh Y. . . Thanh Y. . . " Vào lúc đang hoảng hốt, ta chợt nghe thấy ở phía sau có người đang gọi mình, âm thanh này nhẹ mà trong, cực kỳ dịu dàng, nhưng lại mang theo một chút run rẩy, mong manh tựa như là đôi cánh của một con ve vậy.
Nghe thấy tiếng gọi này, ta nhất thời có chút ngẩn ngơ, ngay sau đó, trong bóng tối có một đôi tay mềm mại đưa qua, nhẹ nhàng ôm ta vào trong lòng.
Hương khí trên người đó nhàn nhạt lại thanh nhã, ta biết khí tức này, chỉ duy nhất một mình nàng có.
Ngửi được hương khí này, ta cảm thấy vui mừng vô cùng, cả người gần như muốn run lên, cố gắng mở mắt ra, trước mắt vẫn như cũ toàn một màu đen u ám, nhưng mà so với cảm giác khi nãy thì màn đêm lúc này đã mỏng hơn rất nhiều, ít nhất ta có thể lờ mờ phân biệt được mọi vật, sau đó ta liền nhìn thấy một hình dáng thon gầy quen thuộc ở ngay trước mắt.
"Lạc Thần!"
Ta dường như phát điên lên, ôm lấy nàng, đôi tay run run sờ lên khuôn mặt nàng, từ lông mày của nàng, mắt, mũi, môi, đi xuống một mạch, từ từ cảm nhận được sự tồn tại của nàng. Ta rất sợ nàng không phải là thật mà chỉ là bọt nước trong giấc mơ của ta mà thôi,nàng cũng không nói một lời nào, để mặc động tác của ta trên người, mãi cho đến khi ta đụng vào một bên thắt lưng nàng, mới nhớ tới trong giấc mơ đó, thắt lưng của nàng nhuộm một màu đỏ tươi, bỗng nhiên không thể kìm chế được, che miệng lại, cố gắng đè nén tiếng khóc sắp phát ra.
Thật sự là mơ, nàng hoàn toàn không bị thương, bình yên đứng ở trước mặt ta.
Đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ, ta. . . Ta không có giết nàng.
Trong bóng đêm, hai người đều không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, ta nghe thấy tiếng Lạc Thần nhẹ nhàng thở dài, hình như là thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc đó, nàng không hề cử động, mặc cho ta chôn vào vai của nàng, mà ta ôm lấy nàng, mới phát hiện cơ thể của nàng quả thật là vô cùng mỏng manh, lúc đó nàng vừa mới phát bệnh, hoàn toàn không còn sự lạnh lẽo thường ngày.
Ta vừa lau nước mắt, vừa hàm hồ nói: "Ta nằm mơ, mơ thấy. . . Ta mơ thấy ta đem ngươi. . ."
Ta khóc, không phải vì bao nỗi khó chịu trong lòng, mà ngược lại, chính là vì cảm giác vui mừng bỗng nhiên có được: Ta còn sống, tỉnh lại vẫn có thể nhìn thấy nàng, mà ta không có tổn thương nàng, thật sự lá quá tốt. Cơn ác mộng nhuộm toàn máu tươi đó, dù cho nó có chân thật bao nhiêu đi nữa, chung quy cũng là mơ mà thôi, ta không cần sợ hãi nữa, có thể vứt nó đi thật xa rồi.
"Ngươi đem ta làm sao vậy?" Âm thanh của nàng lộ ra một sự mệt mỏi nhàn nhạt, hẳn là vừa trải qua hàn bệnh nên cảm thấy không khỏe.
"Không có gì, chỉ là giấc mơ thôi, không cần để ý đến nó." Ta giả vờ thoải mái nói, nhảy ra khỏi cái đề tài đó, đưa tay sờ lên đầu vai của mình, chỗ đó chỉ hơi hơi đau, còn có một chút ngứa ngứa, máu từ cái lỗ nhỏ do bị cắn lúc nãy đã đông lại, vết thương đã bắt đầu đóng vảy. Ta cảm thấy rất kỳ quái, ta đã trúng độc, tại sao lại không có triệu chứng giống như Vũ Lâm Hanh? Dù cho không chết, không được khử độc thì đại khái cũng sẽ bị tàn phế, sao bây giờ ta lại có dáng vẻ như thế này.
Ta còn đang nghi hoặc, lại nghe thấy Lạc Thần đột nhiên nói: "Có đau không?"
Ta nhất thời không kịp phản ứng, sau đó mới biết nàng ám chỉ miệng vết thương trên đầu vai của ta, vội lắc đầu nói: "Không đau." Nói xong, tay ta vô ý thức dò xét hai bên trái phải, chạm vào mặt đất ở một bên, lập tức cảm thấy một chất lỏng nào đó, lành lạnh, dinh dính, còn có chút sềnh sệch, dĩ nhiên là máu. Ta nhíu nhíu mày, sờ thử một lần nữa, nhưng lại chạm phải một cái gì đó lông lá xồm xoàm, dường như là thi thể của một loài vật nào đó, ta lại càng hoảng hốt, sau đó liền nhìn thấy một cái bóng đen đang nằm sấp ở bên cạnh, xét theo hình dáng thì rõ ràng đó chính là cái bóng đen đã tập kích ta lúc nãy, không ngờ là đã chết mất rồi.
Ta "A" lên một tiếng, chui vào trong lòng Lạc Thần, bình tĩnh lại, nói: "Là ngươi giết nó?!" Thảo nào ta vẫn còn sống, hóa ra là thứ đó đã chết rồi, nói như vậy nghĩa là trong lúc ta đang hôn mê thì Lạc Thần tỉnh lại, cứu ta sao?
"Không phải ta làm." Lạc Thần ho khan một cái, nói với giọng khàn khàn: "Lúc ta tỉnh lại, liền phát hiện ngươi ngã ở trên người ta, chung quanh rất tối, ta không nhìn thấy, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra,. Sau đó. . . . . Sau đó ta kiểm tra thử một phen, mối phát hiện vết thương trên vai ngươi, mà lúc đó, thứ đã cắn ngươi thì chết rồi."
"Chết rồi?"
Vô duyên vô cớ sao lại chết? Chẳng lẽ là Cửu Vĩ giết chết nó? Ta nhìn xung quanh, thấy trong bóng tối có hai ngọn đèn màu xanh biếc đang phát sáng, Cửu Vĩ đang ở gần đây, dường như đang nhìn về phía của ta.
"Là ngươi giết chết thứ đó, ngươi quên rồi sao? Trên thi thể vẫn còn cắm Cẩm Sắt của ngươi."
Ta nghe vậy, nhất thời vô cùng kinh ngạc: "Ta . . . Ta làm? Tại sao ta không nhớ gì cả." Ta xoa xoa ấn đường, nhất thời cảm thấy nhức hết cả đầu, trong tiềm thức ngoại trừ cơn ác mộng đáng sợ đó, hoàn toàn không có dấu vết của một chuyện nào khác,
"Không nhớ được thì không cần miễn cưỡng suy nghĩ, vất vả lắm." Lạc Thần dường như đang an ủi ta, nhẹ nhàng nói: "Ta đã giúp ngươi hút một chút máu độc ra ngoài, có lẽ thể chất của ngươi khác hẳn với người bình thường, mạch đập cũng chưa từng có gì khác thường, ta liền quyết định ở đây chờ ngươi tỉnh lại. . ." Mặc dù giọng nói của nàng cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong đó lại lộ ra một cảm giác hơi khác thường, tựa như là đang cố gắng đè nén một điều gì đó.
Ta không biết tâm tình của nàng như thế nào khi ngồi trong bóng đêm chờ đợi ta tỉnh lại, trong lòng nhất thời có vô vàn cảm giác, nói: "Ngươi luôn ở đây đợi, đợi rất là lâu, rốt cuộc ta đã ngủ bao lâu?"
Nàng sờ sờ khuôn mặt của ta, đầu ngón tay lạnh lẽo bỗng nhiên dừng lại, nhẹ nhàng lướt qua một cái, lau hết nước mắt vẫn còn chưa khô trên mặt ta, hạ giọng nói: "Không lâu lắm. Nhưng thật ra thì ngươi, vì chuyện gì lại khóc? Khóc đến mặt mũi toàn là nước mắt, may mà chung quanh rất tối, ta không nhìn thấy, bằng không ta nhất định sẽ ghét bỏ ngươi."
Ta không ngờ lúc nãy nàng vừa mới nghiêm trang, nói năng bình tĩnh như mặt nước, bây giờ đột nhiên lại vui vẻ chọc ghẹo ta, trong lòng cảm thấy mừng rỡ, lập tức quăng hết đau đớn trên cơ thể và những nguy hiểm phía trước lên chín tầng mây, cười nói: "Ai nha, ngươi mà ghét bỏ ta, thì ta phải làm sao đây? Từ nay về sau, ta không dám rơi nước mắt ở trước mặt ngươi nữa."
Ta vô cùng mong muốn nhìn thấy vẻ mặt của nàng, bây giờ nàng đang nhíu mày, hay là đang mỉm cười, cũng có thể là vẫn đang giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh thanh nhã như một cơn gió giống mọi khi? Ta nóng lòng muốn nhìn thấy khuôn mặt của nàng, bốn phía chung quanh tối đen, làm ta bỗng nhiên cảm thấy có một chút sốt ruột.
Nhưng mà khi tôi nói xong, rất lâu sau, cũng không hề nghe thấy nàng lên tiếng, vẫn cứ yên lặng ngồi ở trước mặt ta, khiến ta cảm thấy hơi sốt ruột, tưởng mình đã nói sai cái gì làm nàng không vui, ngay sau đó, trên tay ta bỗng nhiên lại xuất hiện chất lỏng nóng rực.
Chất lỏng này nóng hổi, gần như sắp làm bỏng cả tay ta.
Nàng cười cũng không có một tiếng động, mà khóc, cũng không có một âm thanh.
Lúc trước ta từng thấy hốc mắt của nàng hồng lên, nhưng chưa từng rơi lệ, cũng không biết là nàng có thể rơi nhiều nước mắt đến thế.
Ta cũng không biết, nước mắt của nàng lại nóng tới như vậy.
Ta luống cuống tay chân sờ mặt nàng, cảm thấy ẩm ướt, vội vàng nói: "Lạc Thần, sao. . . Sao lại đến lượt ngươi khóc? Ta chọc giận ngươi sao?"
Nàng than nhẹ một tiếng, dường như là đang cười tự giễu bản thân mình, có chút run rẩy nói: "Không có, là tại ta. Lúc ta vừa mới tỉnh lại, đưa tay ra ôm lấy ngươi, xem thử hơi thở của ngươi, lại không còn hô hấp. Lần đầu tiên, ta cảm thấy sợ hãi, ta cho rằng ngươi. . . Ta cho rằng ngươi. . . Lúc đó nhất thời sợ hãi đến muốn khóc, nhưng mà ta kìm chế lại, mãi cho đến vừa rồi, ta mới cảm thấy mình không thể nào nhịn được nữa. Trước kia ta không biết nước mắt có mùi vị như thế nào, bây giờ thì đã biết được rồi, cảm thấy nó vô cùng đắng chát và đau khổ, chắc cái chết cũng chỉ tới mức đó."
Lần đầu tiên ta thấy nàng rơi lệ, trong lòng quả nhiên là có rất nhiều cảm xúc, không khỏi cảm kích ông trời, may mà ta vẫn còn giữ được cái mạng này, nếu như ta đã chết, bỏ lại nàng một thân một mình, thì phải làm sao đây?
Trong bóng đêm, ta cảm thấy nàng giơ ống tay áo lên, chắc là đang lau nước mắt, sau đó hắng giọng lại, làm như đang ra lệnh, nói: "Ngươi cần phải đem chuyện ngày hôm nay quên hết đi, không được phép nhớ chuyện ta đã khóc, hiểu không?"
Ta vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nghe thấy những lời nói đó, bất giác có chút buồn cười, đôi lúc ta cảm tháy nàng tính cách của nàng cũng chỉ như một tiểu hài tử, lập tức cười nói: "Cô nương đây khóc thì khóc, có liên quan gì chứ? Nếu như khó chịu trong lòng, lại không chịu khóc lên, kìm chế không phải là càng khó chịu hay sao?"
Lạc Thần hơi di chuyển cánh tay, kề sát khuôn mặt vào bên tai ta, đến nỗi ta có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng và mềm mại của nàng, tựa như là một cơn gió: "Bởi vì ta không yếu đuối với người khác. Lúc trước có một người, ta không muốn khuất phục hắn, lâu ngày liền học được tính nhẫn nại, chỉ cần hắn xuất hiện, dù cho ta có phải khổ sở hơn nữa, cũng tuyệt đối sẽ không rơi nước mắt ở trước mặt hắn, dần dà, ta cũng quên mất trên thế gian này vẫn còn có thứ gọi là nước mắt đang tồn tại."
Giọng của nàng đã bình tĩnh trở lại, ta nghe thấy vậy thì có chút sửng sốt, không nghĩ tới việc nàng sẽ nhắc tới những chuyện trước kia của mình, đang định tĩnh tâm đợi nàng nói tiếp, nào ngờ đúng lúc này, chung quanh bỗng nhiên sáng bừng lên, từ trong bóng đêm bỗng nhiên lại xuất hiện một đống lửa, càng khiến cho bọn ta hoảng sợ.
Lúc trước luôn ở trong bóng tối, bây giờ bất thình lình trở nên sáng sủa, đôi mắt của ta có chút chịu không nổi, bèn dụi dụi cho đôi mắt dịu đi, sau đó vội vàng ngoảnh đầu lại xem thử. Ánh lửa đang cháy vô cùng dữ dội, tất cả mọi thứ ở chung quanh đều có thể thấy rất rõ ràng, chỉ thấy ở trung tâm có để một cái đỉnh thật là lớn, có vẻ như làm bằng đồng thau, bốn mặt đều có khắc hình đầu lâu của bốn loài mãnh thú cổ đại, dáng vẻ vô cùng kinh khủng.
Còn ngọn lửa đang cháy mạnh mẽ bên trong cái đỉnh rất lớn bằng đồng đó, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng đốt cháy: "tất tất ba ba", đồng thời, ta còn nghe thấy một mùi hương kỳ lạ, dường như là mùi của dầu mỡ đang bị đốt cháy tỏa ra.