☆, cuồng hóa
Cứ như vậy nghỉ ngơi mấy ngày, đảo mắt đã là đầu tháng bảy.
Cùng uống thuốc nhưng thể chất mỗi người lại hồi phục khác nhau. Ta chỉ muốn đến Thanh Huyên càng sớm càng tốt, Lạc Thần mới nhanh được chẩn bệnh. Đầu tháng bảy, mọi người thương nghị một lúc, bây giờ tuyết đã rơi, quyết định khởi hành đến Thanh Huyên.
Đoan Yến bảo là đêm qua ngủ không ngon, hơi mệt mỏi, ngáp liên tục nói: "Mấy cô nương muốn đi Thanh Huyên, căn bản ta phải đi theo bảo vệ, chỉ tiếc nhà ta ở Cô Tô có chút việc phải làm, ta đi lâu như vậy, hiện giờ cần trở về liền, bằng không sẽ xảy ra chuyện lớn."
Vũ Lâm Hanh cười nhạo: "Chuyện gì quan trọng, kỳ thật tỷ tỷ muội muội ở nhà đã lâu không gặp ngươi, dĩ nhiên một khóc hai nháo ba thắt cổ, làm cho túi bụi, cho nên ngươi phải vội vã trở về an ủi giai nhân đúng không?"
Đoan Yến vỗ taynhướng mày: "Vẫn là Vũ cô nương hiểu ta."
Vũ Lâm Hanh nói không biết xấu hổ, Đoan Yến cười hì hì, mới nói với ta: "Sư Sư cô nương, ngươi giao tượng đất cho ta, về đến Cô Tô ta sẽ thay ngươi làm tốt. Không biết khi nào các người từ Thanh Huyên trở về, ta còn muốn cùng các ngươi đến đất Thục, chiêm ngưỡng phong thái của tam khí, thuận đường bái kiến Côn Luân tiền bối luôn."
Ta nghĩ nói: "Thanh Huyên đi chưa biết ngày về, nghe Tích nhan nói Thanh Huyên cách Tuyết Sơn khá xa, ngay cả khoái mã cũng đi năm sáu ngày đường, ngươi lần này nói phải về Cô Tô, đường đã xa lại càng xa. Thà ngươi nói cho ta khi nào xử lý xong chuyện nhà, có thể từ Cô Tô đuổitheo kịp?"
Đoan Yến tính kỹ một hồi, nói: "Hôm nay là đầu tháng bảy, nếu đuổi kịp thì phải hai tháng nữa."
Ta gật đầu: "Như vậy cũng tốt. Chúng ta đi Thanh Huyên trước, hai tháng sau ngươi đến Thục thì nghỉ chân ở Lưu Vân khách điếm, ở đó chờ chúng ta, nếu chúng ta trở về sớm hơn, chúng ta cũng ở đó chờ ngươi, sau khi hội hợp, mọi người đi đến Thương Ẩn Trấn gần Huyên Hoa Hiên."
Đoan Yến vui vẻ nói:"Như thế là tốt nhất, đến lúc đó chúng ta gặp lại."
Ta muốn nói tiếp, tùy ý liếc nhìn, bỗng nhiên thấy Thất thúc thần sắc hơi uể oải giống như có tâm sự. Ta tự hiểu sau chuyện Nhị bá và Tứ bá bất hạnh qua đời, hắn luôn âm thầm trách bản thân, muốn về sư môn thỉnh tội, nhưng trước khi thỉnh tội, hắn mong có thể gặp Côn Luân một lần. Lúc thiếu niên, hắn đối với Côn Luân tình phân sâu đậm, ta mơ hồ cảm giác được.
Căn bản ta đồng ý với Thất thúc, sau khi rời khỏi Tuyết Sơn sẽ theo hắn về Thục nhưng hiện tại kế hoạch thay đổi, sau nhiều lần do dự, hắn rất khó xử.
Cân nhắc một phen, ta nói với Thất thúc: "Nếu không, Thất thúc trở về Thục trước được không?"
Thất thúc chỉ đậy nắp của chén trà, ngẩng đầu, ánh mắt sâu xa.
Ta cười cười, nói: "Hậu bối chúng ta đi Thanh Huyên bái kiến một vị hữu nhân, thất thúc đi theotrông nom, ta sợ ngươi cảm thấy buồn chán. Còn nữa, ta rời khỏi Thục một thời gian, Côn Luân một thân một mình, tuổi không còn trẻ nữa, tuy rằng lúc trước ta đã nhờ một cô nương chiếu cố nàng nhưng chớp mắt đã là mười lăm tháng giêng, cô nương kia cũng phải về nhà đoàn viên, ngươi thúc ngựa trở về vừa đúng lúc ăn tết nguyên tiêu với nàng, bù lại nuối tiếc trong lòng nàng cũng tốt. Đường đi Huyên Hoa Hiên ngươi đã biết, vẫn là như cũ, ngươi thuận đường giúp ta đưa tin nói nàng biết ta đi Thanh Huyên một chuyến, sau khi xong chuyện sẽ trở về gặp nàng, để nàng khỏi ngày đêm trông ngón ta về ăn tết nguyên tiêu."
Thất thúc nghe ta nói xong, mắt hơi hạ xuống suy nghĩ, trên mặt rốt cuộc hiện lên tia vui mừng, nói: "Như vậy... như vậy cũng tốt."
Lòng ta cũng vui mừng nói tiếp: "Thất thúc ngươi thuận tiện đem U Minh Hoàn về, thiên mệnh và Địa Sát Kiếm cùng với lá vàng mà Côn Luân đang giữ, nhờ nàng cố gắng tìm ra manh mối. Phiền ngươi chiếu cố nàng, mặt khác chờ chúng ta từ Thanh Huyên trở về rồi nói sau."
Thất thúc mỉm cười: "Yên tâm, kỳ thật ta cũng muốn sớm gặp Ngũ tỷ. Sợ là mười năm không gặp, ngũ tỷ không nhớ hình dáng của thất đệ."
Ta nói: "Có sao đâu, ngày mười lăm đến, Côn Luân thường nhắc tới các vị sư thúc bá, tình nghĩa đồng môn vẫn còn, nàng vẫn đến các ngươi."
Lộ trình giao ước như thế. Đoan Yến tạm quay về Cô Tô, Thất thúc mang theo Minh U Hoàn trở về Thục chiếu cố Côn Luân, còn ta, Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh và Hoa Tích Nhan một đường đi đến Thanh Huyên, căn bản ta định để Trường Sinh cùng đi với Thất Thúc nhưng tiểu tử này mếu mào, hàm chứa lệ, cứ muốn đi theo chúng ta, ta thật sự không nỡ từ chối nàng.
Đầu tuần giữa trưa, Vũ Lâm Hanh tế bái Vũ Mạc Thanh rồi ngồi trước phần mộ của Phong Tuấn, mọi người dùng xong cơm trưa, chỉnh đốn hành trang, buổi chiều chào mọi người và hạ sơn.
Đi đến thị trấn nhỏ dưới Tuyết Sơn, dĩ nhiên là ban đêm, chúng ta nghỉ chân ở đây, sáng ngày thứ hai bắt đầu cưỡi ngựa không ngừng nghỉ.
Sau mộtđoạn đường dài, Đoan Yến, Thất thúc và chúng ta mỗi người mỗi ngã.
Còn lại chúng ta bốn người, một đứa bé, mang theo Ngạo Nguyệt, Cửu Vĩ đi đường bộ mấy ngày, lúc sau Hoa Tích Nhan nói sông có nhiều nhánh đều thông đến hồ, hồ thông đến Tây Môn khẩu của Thanh Huyên, vìmuốn đi nhanh hơn nên chúng ta quyết định đi đường thủy.
Vũ Lâm Hanh vừa nghe phải xuống nước, vui vẻ vào thành thuê một cái thuyền, chỉ khác là thuyền cần rất nhiều thuyền phu. Thuyền phân hai tầng, cột buồm cao to cực kỳ khí thế, ngay cả Ngạo Nguyệt lớn xác vẫn có thể nhét vào, giá cả đương nhiên rất đắt.
Mặt khác trên thuyền bài trí mấy giường, bàn cũng chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, thảm trải rất quý, ngay cả bếp nấu than lửa đều có, thậm chí Vũ Lâm Hanh còn mua chút rau quả, cuối năm vào mùa đông người dân thường nấu thịt cá hun khói, một ít hoa quả khô ăn vặt, cả gạo cũng khiêng lên, tuyên bố sẽ tổ chức ăn tập thể trên thuyền. Nhưng làm sao điều khiển thuyền thành thạo, rõ ràng là thuyền hoa du thưởng.
Ta bị đại tiều thơ "không biết giá cả gạo muối này" chọc cho tức điên, thầm nghĩ như vậy còn không bằng đem cả Mặc Ngân Cốc lên trên thuyền, nàng một mặt xem thoả thích phong cảnh của Trường Giang và Hoàng Hà, một mặt tiếp tục hưởng thụ cuộc sống xa xỉ.
Bất quá ý niệm này chỉ giữ lại trong đầu không thể giáp mặt nói với Vũ Lâm Hanh, công phu mồm mép của nàng ta xem như đã được lĩnh giáo, nhất địnhta sẽ chịu thiệt, hảo nữ không chịu thiệt trước mắt, ta nên nhẫn. Nếu ở cùng Vũ Lâm Hanh vài năm, ta nghĩ sớm hay muội cũng bị nội thương, đi đời nhà ma.
Đã qua hai ngày, con thuyền rốt cuộc đã đi vào hồ của Thanh Huyên. Hoa Tích Nhan giới thiệu hồ kia vốn lưu truyền một cái tên rất mơ hồ, do mặt hồ hợp với Tỏa Long Trầm Uyên, nên dân bản địa ở Thanh Huyên gọi là "Long Uyên Hồ".
Người này bỗng nhiên thấy có vài phần âm khí dày đặc. Truyền thuyết Thanh Huyên Tỏa Long Trầm Uyên xuất phát từ thời Chu Thiên Tử, bên trong vây giữ một con ác long nên mới có tên này. Nếu như trước kia đó chỉ truyền thuyết nhưng hiện giờ trải qua đã lâu,sự việc quỷ dị về quái lực loạn thần ta chưa thấy qua, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, dưới đáy Long Uyên liệu có một cổ long đang ngủ say không?
Hiện nay vẫn là đầu năm, trời giá rét lạnh lẽo, trên mặt nước xuất hiện một tầng khí lạnh, xa xa nhìn lại, một mảnh sương trắng mờ mịt, mặt hồ Long Uyên đều bị bao phủ ở sương khói, hình dáng lãnh đạm.
Khi thuyền nghỉ trên mặt hồ, Lạc Thần mang theo cần câu ra mép thuyền thả câu, ôm Trường Sinh trong lòng. Trường Sinh chưa bao giờ thấy qua việc câu cá, ở trong lòng Trường Sinh nhích tới nhích lui, thật sự vui vẻ, miệng còn hừ hừ, Lạc Thần xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng ầm ĩ, cá sẽ chạy đó."
Trường Sinh "Nga" một tiếng, rút vào lòng Lạc Thần, ngoan ngoãn ngồi yên.
Trên thuyền gió lớn, ta mặc áo choàng, ngồi dựa vào Lạc Thần. Bên bàn thấp là hồ trà thơm, lúcnãy ta lấy trong ra một dĩa muối, ta lột vỏ đậu phộng chấm, đút cho Lạc Thần và Trường Sinh ăn.
Đậu phọng vỏ giòn, bốc ra vang lên tiếng răng rắc nhỏ, Trường Sinh cau mày,quay đầu nhìn ta, đặt ngón tay lên môi, học cách nói của Lạc Thần: "Đừng ầm ĩ, cá sẽ chạy đó."
Ta dở khóc dở cười, nhéo cái cằm mềm mại của Trường Sinh, nhét đậu phộng vào miệng nàng, nói với Lạc Thần: "Ngươi dạy đệ tử thật tốt."
Lạc Thần nghiêng mặt, cười ảm đạm. Qua hồi lâu, bong bóng cá nổi bồng bềnh trên nước hình như có cá cắn câu, tay phải Lạc Thần đưa cao, cần câu giật liên tục, thu dây, một vệt sáng xoẹt qua, một con cá nhất thời nhảy khỏi mặt nước, đuôi cá bắn nước lên không trung, theo lực của cần câu, chớp mắt đã nằm gọn trong tay nàng, vui sướng.
Trường Sinh vui, vươn tay muốn sờ thử đầu cá kia, lại bị đuôi cá bắn nước vào mặt, tức giận mếu máo lầm bầm.
Ta đến gần, ngồi xổm trên mặt đất, lấy ống tay áo lau gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm của nàng. Vừa đúng lúc Vũ Lâm Hanh từ khoang thuyền đi ra, thấy con cá trên tay Lạc Thần, kêu lên: "Ma quỷ, ngươi a, ta còn tưởng đến trời tối đen không câu được gì. Mau mang cá lại đây, câu thêm mấy con, lát chúng ta nấu lẩu cá trên thuyền!"
Lạc Thần đưa cá cho Vũ Lâm Hanh, ta chạy về khoang thuyền lấy mấy thùng gỗ, lấy nước hồ đổ vào nửa thùng, Vũ Lâm Hanh thả cá vào đó, lúc sau lấy lò than ra, chúng tacùng nhau mặc áo choàng uống trà. Một hồi lâu, Hoa Tích Nhan từ khoang thuyền đi ra, mang chút đồ ăn vặt rồi ngồi xuống chung.
Trên thuyền thật sự im lặng, chỉ nghe được tiếng gió, ba người ngồi vây quanh lò lửa, nhìn Lạc Thần ôm Trường Sinh câu cá, thật thanh thản.
Hồ nước bị gió thổi làm cho gợn sóng, nhẹ nhàng lắc lư, chính là lần này rất lâu cũng không có cá cắn câu, Lạc Thần dự định thu dây lại, đang kéo bỗng nhiên nhíu mày.
Ta hỏi: "Làm sao vậy?"
Lạc Thần nói: "Giống như câu trúng gì đó, có lẽ là bèo, rong hoặc cành khô." Nói xong, nâng cái cây lên, một vật nhợt nhạt nhất thời nhảy ra khỏi mặt nước, lẫn vào đám cây khô, trong không trung vẽ một đường cong, Lạc Thần nhìn một cái liền thả nó xuống nước.
Trường Sinh vội la lên: "Bạch tỷ tỷ, ngươi tại sao lại thảcá, thật đáng tiếc!"
Lạc Thần nhẹ giọng an ủi Trường Sinh: "Là cá hư, chúng ta không cần." Nói xong, quay đằng sau nhìn chúng ta, ánh mắt thản nhiên ra hiệu.
Trường Sinh tuổi còn nhỏ, cho rằng mọi thứ ở dưới đều là cá, không biết thứ chúng ta thấy không phải là cá mà là một cái đầu lâu người.
=========