Dò Hư Lăng Quyển 5

Ta không để ý tới nàng, mặt đỏ bừng ra ngoài: "Cưới gì mà cưới, vẫn còn quá sớm. Chúng ta đi mua đồ, bằng không trời tối, các cửa hàng đều đóng cửa."

Nàng theo kịp, nói: "Đúng, nên đi mua đồ, không thể trì hoãn. Trên danh sách kia còn phải thêm mấy thứ nữa, thêm giấy đỏ nến đỏ, mũ phượng khăn quàng vai, ngươi nói đúng không?"

" Đừng...... Nói bậy."

Lạc Thần lôi ta thẳng đến một gian hàng đỏ xanh: "Nơi này nhất định có nến đỏ, chúng ta nhanh mua thôi."

Ta không nghĩ nàng tưởng thật, mặt đỏ bừng hận không thể kiếm chỗ trốn đi, nói: "Chúng ta đến Thanh Huyên để chữa bệnh không phải đến thành thân, tuy nói ta... ta rất muốn gả cho ngươi, nhưng chờ mọi chuyện xong xuôi, không cần... không cần nóng vội."

Lạc Thần nhéo hai má của ta, cười nói: "Nghĩ gì vậy, cô nương ngốc. Mua giấy đỏ để viết câu đối, không phải tết nguyên tiêu sao, trong nhà trống không không có trang trí gì hết."

Xem nàng che miệng cười, ta chung quy hiểu là nàng đang vui đùa với ta, nhất thời phi thường xấu hổ, cả giận nói: "Ngươi còn như vậy, ta thực sự không gả cho ngươi!"

Lạc Thần nói: "Ngươi nếu không gả cho ta, ta bây giờ cũng sẽ bế ngươi lên."

Ta nhìn xung quanh, tuy dòng người giảm bớt nhưng trời sáng như ban ngày lại bị nàng ôm, mặt mũi đâu nhìn ông bà, liền thấp giọng tiếp tục cảnh cáo nàng: "Ngươi... Ngươi đừng làm loạn."

Lạc Thần lại cười nói:" Ta không loạn. Nhưng ngươi phải gả cho ta."

"Ta... Chẳng lẽ ta chưa nói sẽ gả cho ngươi." Ta cúi đầu nói xong, vội vàng lôi kéo nàng đi vào trong cửa tiệm, sợ nàng nói nữa làm người ta mặt đỏ tim đập.

Nàng ngược lại không tiếp tục đề tài mới vừa rồi mà là thay đổi câu hỏi ta:" Ngươi thích nơi này?"

"Này, là Thanh Huyên?"

"Ân."

"Thực thích. Nói như thế nào nhỉ, hình như rất thân thiết quen thuộc." Ta nghĩ nghĩ, nói: "Rõ ràng là lần đầu tiên đến này, thôn trấn cùng ta nhất định có duyên phận."


Lạc Thần cười nói: "Đúng là duyên phận."

Mua xong mọi thứ, hai người tay xách nách mang chạy về trạch viện. Sửa sang nhà bếp xong, Lạc Thần đến thư phòng lấy giấy đỏ xếp ngay ngắn,viết một bộ câu đối. Đem thang lại đây, ta treo hai ngọn đèn lồng màu đỏ dưới mái hiên, dán câu đối hai bên cửa chính, đến lúc dán ngang phía trên, nghe tiếng Vũ Lâm Hanh bên dưới kêu lên: "Lệch rồi, lệch rồi!"

Ta quay đầu lại, liền thấy Vũ Lâm Hanh tóc dài phân tán, ngẩng đầu hướng lên trên xem, nhân tiện nói:" Mới thức dậy? Ta còn chưa có nấu cơm đâu." Đồng thời so lại hoành phi.

Vũ Lâm Hanh lười biếng nói:" Đói quá nên tỉnh. Ai, lệch rồi, vẫn lệch!"

Ta hận không dán được câu đối lên mặt nàng, cả giận: "Lệch như thế nào? Ta so hồi lâu, ta thấy mắt ngươi sai lệch rồi, nếu không chính là đứng nói chuyện đau lưng, rảnh rổi sinh sự. Ngươi nếu quá nhàn rỗi thì đến nhà bếp giúp Lạc Thần nhặt rau, ta dán xong câu đối lát sau sẽ đến."

Vũ Lâm Hanh cười tủm tỉm nói: "Nàng nhặt rau, ta đây cũng phải đi. Ta khẳng định nhặt rau tốt hơn nàng." Nói xong, thong thả đi vào trong.

Chờ ta chỉnh lại xong xuôi, đi đến nhà bếp, nhà bếp lại ngăn nắp ngoài dự kiến của ta, mọi thứ gần như hoàn thành, rau dưa thịt phân loại xong, sẽ chờ ta đi cắt.

Ta cười khen ngợi hai người kia: "Không tồi." Xắn tay áo lên bắt đầu cắt thái thịt, nấu nước, xào rau. Lạc Thần đứng cạnh, hai mắt gắt gao nhìn ta, không nói một tiếng, e sợ ta thái vào tay, gương mặt nghiêm túc muốn học tập, ta thấy có chút buồn cười. Vũ Lâm Hanh khác với Lạc Thần, đằng sau lưng chỉ trỏ nói nhảm, ta ném muỗng xúc về phía nàng, nàng liền bật người.

Tiếp theo bốn người cùng nhau dùng cơm tối, sau đó Vũ Lâm Hanh ôm Trường Sinh đi rửa mặt, ta mang thịt ba chỉ mới mua hồi sáng mang ra sân cùng Lạc Thần đón Ngạo Nguyệt và Cửu Vĩ.

Lại thấy hai oan gia kia, phát hiện chúng nó đói đến mờ mắt, trừng mắt nhìn đối phương.

Hiện tại vào đông hàn, làng gần đây căn bản không có thịt rừng, ngay cả phi điểu cũng không thấy, chúng nó không có gì để lấp đầy bụng. Kỳ thật ta hiểu Ngạo Nguyệt và Cửu Vĩ là mãnh thú, trước khi cùng chúng ta một chỗ, bọn chúng nhất định có thói quen ăn thịt người, ít nhất là khi đói bụng sẽ không ngần ngại tấn công con người. Bất quá giờ chúng chịu sự quản chế của ta, chuyện này đương nhiên không thể phát sinh, bằng không dân chúng Thanh Huyên sẽ gặp tai ương.

Dẫn Ngạo Nguyệt và Cửu Vĩ đi trở về, lúc này dĩ nhiên vào đêm, trên đường không có một bóng người, chỉ có gió lạnh chỗ cửa thổi vào làm ngọn đèn cầy chớp chớp, nhìn vào hơi âm khí rợn người.

Đường phố yên tĩnh, hàn khí tràn ngập. Ta cùng Lạc Thần đi đường không có tiếng vang, phía sau truyền đến tiếng thở hổn hển của Ngạo Nguyệt.

Đi nửa đường, ta nghe tiếng thét dài như có như không truyền đến.


Lòng ta run lên một cái, cước bộ cũng dừng lại.

Có thứ gì đó ở kia?

Ta quay đầu lại, Ngạo Nguyệt cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phương xa, miệng phát ra thanh âm bất an.

Ngày đông hàn đến, sương mù hiện ra. Xa xa tĩnh mịch tối đen như mực.

"Nghe không?" Ta hỏi Lạc Thần.

"Cái gì?" Lạc Thần hỏi.

"Ngươi không có nghe sao? Ta mới vừa rồi hình như nghe được giống như tiếng người gọi, rất dọa người."

Lạc Thần trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Không có." Nói xong, nói: "Thanh Huyên từ trước không mấy yên ổn, trên đường không có người, chúng ta chớ ở ngoài quá lâu, mau trở về thôi."

Ta gật đầu, trong lòng tuy có điểm buồn bực nhưng nghe lại thanh âm kia đã biến mất. Lạc Thần thính lực thông mẫn, ngay cả nàng cũng không nghe, hay thật sự ta nghe lầm?

Trở lại sân, cho Ngạo Nguyệt và Cửu Vĩ ăn, chúng nó nghỉ ngoài phòng bếp,nhờ bộ lông dài và dày nên không sợ cảm lạnh, qua đêm như vậy thật không ngại.

Sau đó ta và Lạc Thần tắm rửa, tẩy đi bụi bẩn ban ngày. Trường Sinh dĩ nhiên bị chuyện xưa ru ngủ, chúng ta và Vũ Lâm Hanh ngồi hàn huyên, nhìn bóng đêm dần dần lan rộng, liền tách ra trở về phòng.

Ánh nến lung lay, ta đứng cạnh sửa sang lại giường, Lạc Thần ngồi vào bàn trang điểm, nến đỏ nhàn nhạt trên bàn, lấy kéo ra không biết đang làm gì.

Chờ làm xong, ta đi qua phát hiện nàng trong tay cầm giấy đỏ, trên bàn hồng ảnh hỗn loạn. Kéo trong tay nàng qua lại, vụn giấy đỏ rơi xuống đất, một ít dính trên vạt áo trắng của nàng, tựa như hồng mai rơi.

Ta không nghĩ nàng lại có hứng thú cắt giấy, cùng nàng ở một chỗ lâu như vậyphát hiện nàng trước mặt người khác đạm mạc, lời nói có chút ác ý. Ví dụ thích ăn vặt là hồ lô ngạo đường giống như tiểu hài tử, chán ghét ăn cá, trừ bỏ lần đầu tiên ở Tôn Vương Phủ, ta không biết nội tình xuống bếp nấu canh cá hầm sen cho nàng ăn, nàng cơ hồ vui vẻ ăn một chút nhưng không đụng đến miếng cá nào. Sở thích cổ quái ngạc nhiên, cơ hồ cái gì nhạt nhẽo nàng cũng yêu thích. Không hiểu được bắt đầu khi nào lại thích cắt giấy nhỉ?


Lạc Thần mở giấy đỏ trong tay ra, phấn chấn mở ra, hiện ra chữ song hỉ, ngón tay thon dài hơi đỏ hồng có chút phong tình.

"Coi được không?" Nàng giương mắt cười.

Ta xem cẩn thận, cũng cười: "Không phải là chữ song hỉ sao?"

Nàng đôi mắt trong sáng:"Chữ hỉ, đẹp không?"

Ta nói:"Đẹp."

"Ta nhìn ngươi giống như xem thường."

Ta vội hỏi: "Chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng có."

Ta dựa vào bàn trang điểm, nhìn giấy đỏ hỗn độn trên bàn, nói: "Đột nhiên sao làm mấy cái này?"

Lạc Thần tùy ý nói: "Ngày viết câu đối giấy đỏ, ta mượn chút chơi." Nói xong, trong mắt như thẫn thờ: "Đại hôn ngày đó của tiên sinh dùng chữ hỉ đều do ta cắt, cắt rất nhiều rất nhiều.Chữ Song Hỉ dán lên song cửa, phía trước phía sau quý phủ đều là băng vải đỏ thẫm, lúc đó tiên sinh rất hăng hái. Mới vừa đến thư phòng nhìn chữ hỉ màu đỏ không biết vì sao lại nghĩ đến chuyện cũ."

Ta nói: "Tiên sinh là......"

"Là ân sư của ta."

"Trước kia chưa từng nghe ngươi nói tới." Ta thản nhiên cười: "Cảm giác cuộc sống ngươi trước kia với ta rất xa lạ, người ngươi biết rất ít khi ngươi đề cập. Bất quá gần đây, nghe ngươi nói nhiều hơn, như vậy thật tốt."

"Ngươi thích ta kể chuyện trước kia sao?"

" Ta thích, như vậy có thể hiểu nhiều hơn về ngươi." Ta thật thành đáp.

Nàng : "Chuyện trước kia của ta phần lớn đều không tốt, cũng không muốn nhắc tới với ngươi. Những người gặp qua đều đã chết."


"Ân sư của ngươi......"

"Cũng đã chết." Thanh âm của nàng vài phần thê lương: "Bị người ta hại chết. Ta từng ở Thanh Huyên, chính là nơi này, đã cùng người giết hắn giao đấu, cuối cùng để hắn chạy trốn, hiện giờ trở lại Thanh Huyên lần nữa, trong lòng chung quy vẫn còn khúc mắc."

Lòng ta mềm nhũn: "Ngươi muốn báo thù sao?"

"Trước kia muốn." Nàng cười lãnh đạm: "Nhưng bây giờ ta có chuyện quan trọng hơn phải làm."

"Cái gì?"

" Ngươi, tất cả mọi thứ liên quan đến ngươi."

Ta sửng sốt, khom người, hôn lên mái tóc đen dài của nàng.

Nàng chỉ vào chữ hỉ trên giấy đỏ, nói: "Đem nó trang trong phòng sẽ trở thành tân phòng, nếu không thì đêm nay ta sẽ cưới ngươi?"

Ta mặt đỏ lên:"Đừng viễn vong, nên...... Nên ngủ."

Ánh mắt thản nhiên của nàng ý nói: "Vội vã ngủ làm gì? Chúng ta ngồi nói chuyện, đừng đứng đau chân."

Ta dở khóc dở cười: "Ngồi chỗ nào, ghế ngươi ngồi rồi, chẳng lẽ ngồi trên mặt đất. Ta đi lấy ghế nhỏ lại đây."

"Ngồi trên đùi ta."

"......"

"Ta muốn ôm ngươi." Khóe miệng nàng ẩn ý cười: "Thế nào? Ngươi là thê tử của ta, không thể cho ta ôm một chút sao? Hay là... trước mắt hầu hạ ngươi ngủ? Ta đây cũng vui vẻ."

"Không cần ngươi hầu hạ..." Ta vội vàng tiếp lời, theo bản năng liếc nhìn giường, yết hầu nuốt nước bọt: "Ta, ta vẫn nên ngồi xuống."

Nghiêng thân mình, ngồi trên đùi nàng, nàng thuận thế ôm thắt lưng ta, cả người ta dựa vào lòng nàng, tùy ý giật giật, liền có thể gặp hai khỏa mềm mại trước mặt nàng, ta không khỏi tim đập nhanh hơn bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận