Dò Hư Lăng Quyển 5

"Sao ?"
Lạc Thần: "Vật của ngươi, ta sẽ thay ngươi mang về đây. Ngươi cứ về viện đi."
"..."
Lạc Thần khẽ hạ mắt: "Ngươi ở đây đi, ta vào trong."

Ngay từ đầu ta đã tự nhiên mặc định Lạc Thần phải ở cùng một chỗ với ta, ra là ta đã nghĩ sai rồi. Ta có chút mất mát nói: "Ngươi cùng ta có bất hòa sao ? Ngay cả lúc trước cô cô ta chữa bệnh ngươi cũng cùng ta một chỗ. Có ngươi ở bên cạnh, ta mới an tâm trị liệu."

Lạc Thần đáp: "Nàng nói trong lúc ngươi trị bệnh cần phải yên tĩnh, không được để người ngoài tới quấy rầy."

Ta buồn rầu nói: "Ngươi là người ngoài sao ? Ngươi là thê tử của ta, chúng ta đã sắp thành thân rồi kia mà."

"Chúng ta còn chưa thành thân."

Mặt ta đỏ bừng: "Nhưng chúng ta đã động phòng.... Ngươi, ngươi nghĩ gì vậy.... Chẳng lẽ phải có sổ sách sao ?"

Lạc Thần cười khẽ: "Đương nhiên là không. Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."

Ta nói: "Chúng ta đã thành thân rồi. Ngươi cũng không phải ngoại nhân, có thể tự nhiên ở cạnh ta, đừng nói như thế. Ta nhìn thấy ngươi trong lòng mới cảm thấy vui vẻ."

Lạc Thần nhìn ta cười: "Cô nương ngốc."

Thật lâu sau không thấy nàng tỏ vẻ gì, ta không khỏi nhụt chí nói: "Ngươi thực không ở lại sao ? Như vậy là sao ?"

"Ta về nhà , ở đây không tiện. Ngươi phải ngoan một chút, biết không ?"

Ta đã trưởng thành, không phải tiểu hài tử, cũng không phải rời xa ai một lúc là không thể sống. Nhưng riêng với Lạc Thần, nàng là người duy nhất mà ta rất rất không muốn xa rời. Ta muốn lúc nào cũng được nhìn thấy nàng, được cùng nàng một chỗ, đây là khát khao thường tình. Chỉ nghĩ tới việc tách ra, ta cảm thấy không quen.

Nhưng thấy bộ dáng của Lạc Thần, xem như thật muốn ta về đó. Ta đành thở dài nói: "Đã như vậy, bao giờ rảnh rỗi ngươi sẽ đến thăm ta chứ ?"

"Chắc sẽ."

"Sẽ là sẽ, không là không, cái gì là chắc sẽ ?"

"Sẽ" Lạc Thần nói: "Nếu như ta có thể nhìn thấy ngươi."

Ta ngạc nhiên nói: "Ta ở đây chẳng đi đâu, nếu muốn ngươi có thể gặp bất kì lúc nào mà."

Lạc Thần: "Cũng không phải. Nếu ta tới thăm ngươi khi ngươi đang trị liệu sẽ không thích hợp." Ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, nàng lại nói: "Chắc tuyết sẽ rơi nhiều, mau trở về đi, lạnh đấy."


Do dự một lát, ta nói: "Cô cô nàng với ngươi là thế nào ? Người làm cho ngươi mất hứng sao."

"Không có."

"Cô cô nàng giống như.... không thích ngươi."

Lạc Thần lãnh đạm nói: "Ta cũng không phải vàng bạc châu báu, không phải mọi người đều thích. Nàng không thích ta, cũng chẳng liên quan gì tới ta, ngươi thích, là được rồi."

Ta vội vàng nói: "Ta, ta rất thích."

Lạc Thần nở nụ cười, ta khoác tay nàng: "Theo ta về đó lấy cho ngươi một cây dù."

"Không cần." Lạc Thần khẽ hôn mặt ta một cái: "Ta nhìn ngươi đi về."

Nhìn đôi mắt sâu thẳm của nàng, ta rất muốn cùng nàng nói thêm nữa, nhưng chữ đến miệng lại nói không nên lời. Đi vài bước, ta quay đầu lại nói: "Ta đi nhé."

"Ừ."

Lạc Thần nhợt nhạt mỉm cười như gió nhẹ, bông tuyết rơi trên mái tóc đen nhánh, trên áo nàng trắng xóa, yên tĩnh phi thường.

Ta lại bước vài bước, lại quay đầu nhìn nàng: "Ngươi biết ta muốn những thứ gì không ?"

Lạc Thần gật đầu nói: "Ta biết, ngươi muốn gì, ta đều biết."

"Ta đột nhiên muốn ăn mứt quả, ngươi mang đến cho ta, được không ?"

"Được."

"Ngươi mua cho ta bộ y phục mới màu xanh, chớ quên."

"Sẽ không quên."

"Ta lúc trước mua quyển sách kia, đọc để tiêu khiển, còn chưa xem đến kết cục. Ngươi cũng phải mang đến cho ta, được không ?"

"Được."


Dưới chân tuyết đọng xốp, sàn sạt rung động, ta kiềm chế không được, lại quay đầu nhìn nàng.

Nàng ở phía sau mỉm cười nói: "Ngươi nếu cứ nói chuyện với ta thì đến tối mất."

Ta bị nàng nhìn thấu, đành phải cúi đầu bước tới phía trước. Trời cao xám trắng, bông tuyết từ trên cao bay lả tả xuống, không gian giống như một khoảng không, chỉ một màu trắng xóa.

Không biết đi đã bao lâu, ta cuối cùng quay đầu lại, chỉ có thể thấy Lạc Thần đứng xa xa một thân bạch y như đang bay giữa tuyết trắng.

Bông tuyết bay đầy trời.

Giống như muốn chôn vùi nàng.

Trở lại nhà, Tư Hàm đứng dựa vào lan can, nhìn ta nói: "Đã trở lại ?"

Ta hơi mệt, nhất thời không muốn đáp nàng.

Trên mặt nàng hiện ra vài tia vui sướng, không giống lúc mới gặp lạnh như băng, mỉm cười nói: "Vợ của ngươi đi rồi ?"

Ta có chút hờn giận: "Đi rồi."

Tư Hàm ý cười càng rõ: "Tốt lắm."

Ta thản nhiên nói: "Cô cô, việc trị liệu, ngươi tính toán khi nào bắt đầu ?"

Tư Hàm nói: "Không vội."

"Ta không có kiên nhẫn."

"Ngươi là vội vã muốn trở về cùng nàng chứ gì. Làm sao mà mới ly khai một chút ngươi đã không chịu nổi thế kia ?" Tư Hàm đến trước mặt ta, lấy tay đặt lên vai ta: "Cẩn nhi, vậy về sau biết làm thế nào ?"

Lòng ta trầm xuống, tránh né cánh tay Tư Hàm.

Tư Hàm lại không thèm để ý, cười xoa nhẹ đầu ta: "Cẩn nhi, đợi nhiều năm như vậy, ngươi cuối cùng cũng trở lại. Ta rất vui."

Ta không đáp trả.


Tư Hàm nhìn vào khoảng không, nói: "Thập Tứ, giúp điện hạ đi tắm, thay quần áo. Lát nữa hầu nàng đến sảnh cùng ta dùng cơm chiều."

Tiếng Thập Tứ từ khoảng không đáp lại: "Dạ, đại nhân."

Ta kéo tay áo Tư Hàm: "Cái gì... điện hạ ? Ta không phải."

Tư Hàm bắt được tay của ta: "Cẩn nhi, ngươi đã quên rất nhiều việc, rất rất nhiều. Bất quá ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, để ngươi nhớ lại hết thảy. Chúng ta có đầy đủ thời gian để bù đắp lại cho ngươi khoảng thời gian ngươi bị mất trí, nhưng mọi chuyện phải từ từ. Trước tiên, ngươi chỉ cần an tâm tiếp nhận là được.

Nàng nhìn ta mằt cặp mắt đen tuyền: "Ngươi chỉ cần hiểu được tất cả đều là vì ngươi. Ngươi là công chúa điện hạ, được sinh ra với huyết thống cao quý, nữ nhân kia căn bản không xứng với ngươi."

Ta run rẩy, như đang nghe một câu chuyện cười, cả giận nói: "Ta cùng với Lạc Thần không có gì gọi là không xứng đôi. Ta đã nói từ trước, ngươi không được sỉ nhục nàng ! Còn nữa, cái gì công chúa điện hạ, ta không phải !"

Tư Hàm nói: "Ta nói ngươi chính là công chúa điện hạ."

Ta áp chế nóng nảy trong lòng, gằng giọng nói: "Ta là tới xem bệnh, không phải tới đây để nghe ngươi nói đùa !"

Tư Hàm đáp: "Cẩn nhi, ngươi thật sự đã quên đi rất nhiều việc, bây giờ đột ngột nói cho ngươi biết như vậy, ngươi không chịu nhận, ta đã đoán trước. Yên tâm, ta sẽ không nhắc lại nữa, chúng ta từ từ thực hiện. Thập Tứ, mang điện hạ đi thay quần áo."

Nói xong, xoay người đi.

Ta siết chặt nắm tay.

Tư Hàm, có khi ta thực sự tin nữ nhân trẻ tuổi này. Từ ánh mắt đến từ ngữ đều rất chân thật. Cùng với cách nàng sử dụng loại đối xử của trưởng bối với vãn bối, những lời nàng nói, giống như đều là thật.

Nhưng những lời nàng nói thật sự quá mức ta tưởng tượng, căn bản làm ta không thể tin. Không, chính xác mà nói, là không tin nổi.

Ta bị mất kí ức, rất nhiều việc là một mảnh trống không, bị người khác nhắc đến cũng không có gì để đối chiếu. Không thể đoán biết là thật hay giả.

Nếu đột nhiên có người xuất hiện, nói ta ở thôn Trương Tam, là con gái của Lý Tứ, nhà ta kinh doanh đậu hủ, ta trước đây khi cùng mẹ đi bán bị ăn mày bắt đi làm chia lìa cha mẹ, vân vân.. Ta còn hoài nghi mười ngày nửa tháng, cẩn thận tìm hiểu rõ ràng mới có thể xác định mình có thể tin người đó không.

Huống chi, nàng lại còn nói ta là công chúa. Trong thiên hạ con gái của những cửa tiệm đậu hủ có thể rất nhiều, công chúa lại rất ít. Cái gì điện hạ, quả là buồn cười.

Rõ ràng nàng và ta cũng trạc tuổi, nhiều lắm cũng chỉ hơn hai ba tuổi, thế nhưng lại xưng với ta là cô cô.

Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến đầu to như cái đấu. Nhìn bóng dáng Tư Hàm từ xa, ta nắm chặt tay lại.

Thập Tứ nói bên tai ta: "Điện hạ, thỉnh đi theo ta."

Ta nhịn xuống nhưng dòng suy nghĩ thượng vàng hạ cám, không nói một lời cùng Thập Tứ xuyên qua vài cổng vòm, rẽ qua một cái sân, đi vào một gian phòng được bày trí một cách trang nhã.

Cái bàn trong phòng là loại gỗ tốt nhất. Ngày đông lạnh, trên mặt đất lại được trải một tấm thảm mềm mại, làm cho ta có cảm giác ấm áp.


Tháo ủng ra, Thập Tứ dẫn ta đến phía sau bình phong, nơi đó dĩ nhiên là nơi để tắm, nhiệt khí lượn lờ. Là do Tư Hàm căn dặn đày tớ an bài cho ta.

Sắc mặt không chút thay đổi, ta nhìn Thập Tứ.

Thập Tứ cũng thẫn thờ nhìn ta, trong mắt không có biến hóa: "Điện hạ, đây là phòng tắm của ngài, xin cho thần hầu hạ ngài tắm rửa thay y phục."

Ta vội nói: "Không cần ngươi hầu hạ, ta có tay có chân, tự ta làm được."

Thập Tứ lại nói: "Xin cho thần hầu hạ ngài."

Ta bị ánh mắt trống rỗng của nàng nhìn đến muốn nổi da gà, liên tục nói: "Ta nói không cần là không cần."

"Xin cho thần hầu hạ ngài tắm rửa thay y phục."

"..."

Được thôi, các người cứng rắn bắt ta phải làm cái điện hạ gì kia của các người, ta sẽ cho các người toại nguyện. Dù sao ta cũng ở trong cung điện từ nhỏ, tuy là hư danh, tư thế của "công chúa điện hạ" này cũng có thể bắt chước được.

Ta ho khan một tiếng, ngạo nghễ liếc Thập Tứ: "Ngươi nghe lời ai ?"

"Tư Hàm đại nhân cũng với công chúa điện hạ ngài."

"Vậy, ta hiện tại lệnh cho ngươi đi ra ngoài, đóng cửa lại, để tự ta tắm được rồi."

Thập Tứ nói: "Dạ, thưa điện hạ." Nói xong, khom người lui ra ngoài.

Ta thở một hơi.

Ta đây không phải đến xem bệnh. Rõ ràng là đến tìm cái chết.

Rõ ràng ngoại hình chỉ là một cô gái chừng mười sáu tuổi, lại cứ phải chỉnh thành người từng trải, giống như đau khổ không vui, quả nhiên là đáng tiếc.

Cô cô, à không, Tư Hàm nàng là người như thế nào mà lại huấn luyệnnhiều cảnh vệ như vậy. Chính là tưởng tượng đến hình ảnh này lòng ta lại cảm thấy lạnh.

Cởi y phục thật nhanh, bước chân vào bồn tắm. Bên cạnh bồn tắm là một băng ghế làm bằng gỗ kim hương, mặt trên đặt một bô đồ được xếp chỉnh tề, màu trắng bạc, trông giản dị mà không mất vẻ lộng lẫy.

Ta nhắm mắt lại, một mặt yên lặng tắm rửa, một mặt bắt đầu tính toán con đường sau này.

Mặc kệ ngôi nhà này với những con người kì quái, ta chỉ nhớ rõ, lần này chỉ có một mục đích duy nhất là phải cùng Lạc Thần tìm cho ra bệnh của ta và loại trừ nó. Chỉ cần đạt được mục đích này là ổn.

Cho dù Tư Hàm có nói với ta những lời kì lạ, thậm chí tôn ta bằng công chúa điện hạ gì đó, ta cũng chỉ cần im lặng nghe, sức ép từ các nàng liền mất. Như vậy với ta không có gì tổn thất, các nàng cũng không có chỗ nào không vừa ý, có thể gọi là lưỡng toàn.

Bất quá lời Tư Hàm nói, tuy ta không hoàn toàn tin tưởng nhưng vẫn có thể tin một chút, để gọi là tìm hiểu. Dù sao qua nhiều năm như vậy, Tư Hàm là người đầu tiên nói cho ta biết thân phận cùng với cái tên. Nàng cũng có chút đạo lý, có thể tạm nghe và nhớ trong lòng, đợi sau này thăm dò được sẽ cân nhắc, như vậy cũng sẽ không trở nên mù quáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận