Dò Hư Lăng Quyển 5

Nụ hôn dịu dàng của nàng lưu lại cạnh vành tai ta, hơi thở ôn nhuyễn thơm ngào ngạt, sợi tóc thổi vụt đến, tê dại lại nhột. Tay phải áp trên gò má của ta, ngón tay ướt sũng, giọt nước lạnh buốt liền theo đầu ngón tay rơi xuống, rồi lại chậm rãi thấm vào trong nội y của ta.

Đáy lòng ta giật mạnh một cái, vô ý thức nắm chặc của đôi vai quang lõa của nàng, do thân thể của nàng ra khỏi nước, nước đọng trở nên lạnh, có thể cảm giác được da thịt của nàng lạnh thành một tầng hàn băng.

"Đừng đùa, coi chừng bị lạnh." Ta vội vàng khắc chế khởi niệm bị nàng trêu chọc, cắn môi dưới, đồng thời bắt được tay nàng, dìu nàng áp vào trong thùng tắm nước nóng.

Khóe mắt nàng thoáng bi thương, trong tròng mắt ánh sáng bắt đầu chuyển động, tựa như không tình nguyện lắm.

Ta trầm mặt hù dọa nàng nói: "Làm sao đây? Ngươi đối với ta bất mãn sao? Cẩn thận ta đánh ngươi."

Lạc Thần khẽ bật cười thành tiếng, tay phải đặt ở ven thùng nước tắm, chống cằm, dù bận vẫn nhàn nhã nhìn ta, nói rằng: "Đánh thế nào. Ta chờ ngươi."

"Ngươi đàng hoàng một chút cho ta, tắm rửa liền tắm rửa, làm chi táy máy tay chân." Ta đỏ bừng mặt nói.

"Ta nhớ ngươi." Lạc Thần thấp giọng nói: "Đúng bảy ngày, chưa được gặp ngươi, nhớ ngươi lắm."

Ta nghe vậy, trong lòng mềm mại, ngoài miệng lại nói: "Ta một chút cũng không nhớ, ai bảo ngươi chọc giận ta."

"Không ngại, ta tự nhớ ta thôi." Nàng gục đầu xuống, không nhìn ta nữa, hời hợt nói. Ngón tay thon dài lại như có như không đùa bỡn sóng nước, tựa như cá lội.


Ta không lên tiếng, bắt đầu giúp nàng chà rửa thân thể. Đợi đến khi tắm rửa xong xuôi, ta cho nàng mặc quần áo sạch sẽ, cầm khăn mặt thay nàng chà lau tóc dài ướt sủng, nàng cứ như vậy an tĩnh tựa ở trong lòng của ta, như chú mèo trắng nhu thuận.

"Ta nhớ là ngươi có một túi gấm, rất đẹp." Ta đem khăn mặt xuống, ôm lấy nàng, thấp giọng nói.

"Ngươi lại xem trộm riêng tư của ta, quả thật là giỏi." Lạc Thần trầm mặc một lúc lâu, thân thể cuộn tròn ở trong lòng ta, khẽ động đậy, lúc này mới hơi oán trách mà nói.

"Trước đây ở Tích Nhan y lư, ta không cẩn thận nhìn thấy. Ta là không cố ý."

"Nói như vậy, đồ vật bên trong ngươi đều nhìn thấy sao?"

"Nhìn thấy."

"Ân." Nàng nhàn nhạt đáp lời.

Ta dịch thân thể về sau, ôm chặt vòng eo tinh tế của nàng, gương mặt dán ở bên má nàng, nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Ngươi cảm thấy chữ của ta viết như thế nào? Có đẹp không, tiên sinh."

Cả phòng im ắng.

Nàng tựa như ngọc tượng ngưng kết, bị ta ôm ấp.


Ta cảm thấy tim mình cơ hồ muốn nhảy ra.

Trước lúc ra khỏi y quán của nữ đại phu kia, đường phố cảnh trí Thanh Huyên quen thuộc nọ, bầu trời xám xịt, tuyết trắng trên phố, nhất nhất mang theo ánh sáng mỏng manh tràn vào đầu óc của ta. Người và việc trong hồi ức, tất cả đều trở lại trong tim ta.

Nhưng ta khi đó, chẳng biết tại sao, lại vô cùng bình tĩnh. Có lẽ là vì ta hiểu được, đây vốn là bảo vật trân quý của ta, giờ đây, chẳng qua là chuyện đương nhiên mà thu hồi về thôi.

Cho nên ta mới có thể thản nhiên bình thản như vậy.

Mà giờ khắc này, đối diện với nữ nhân trân bảo trong lòng mười năm trước đã tặng cho ta, ta chờ đợi câu trả lời của nàng, trong lòng đúng là bốn bề sóng dậy, khẩn trương vạn phần.

"Đẹp." Lạc Thần như có chút thoải mái cười nói: "Cho nên tiên sinh ta mới thưởng ngươi nhiều vòng tròn đỏ như vậy, ngươi không phải muốn được cổ vũ sao, ta liền thành toàn cho ngươi rồi."

Ta mở miệng, cảm thấy dịch thể đắng chát, theo gò má, chảy vào trong miệng.

Nước mắt rơi đến trên tay Lạc Thần, nàng đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng lau đi chổ giọt nước mắt rơi xuống: "Khóc cái gì. Oán ta trước kia gạt ngươi sao? Giờ đây ngươi tự nhớ ra rồi, ta cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhỏm. Ngươi đi tới chổ nữ đại phu kia, ta liền liệu được, ngày này đến nhanh thôi. Thanh Y, trước kia ta luôn len lén mong đợi ngươi có thể nhớ ra ta, thế nhưng ta hiểu được, loại sự tình này làm sao có thể cưỡng cầu được, ép buộc nói cho ngươi biết, chỉ có thể khiến ngươi bị thương tổn. Hơn nữa ngươi nếu là biết ta dung nhan bất lão, nhất định sẽ e ngại cùng sợ hãi..."

"Đừng nói nữa..." Ta ôm chặt lấy nàng.


"Ngươi sợ sao? Còn là xem ta giống Sở vương phi như vậy... đối đãi giống như quái vật."

"Ta sợ." Ta hoàn toàn khóc lên, nắm chặt y sam đơn bạc của nàng, nói rằng: "Ta sợ, sợ không thể cùng ngươi đến bạc đầu, sợ không thể cùng ngươi mãi bên nhau. Ta yêu ngươi như vậy, nhưng ngươi tại sao phải trường sinh bất lão, vì sao... Vì sao ngươi lại trường sinh bất lão? Ngươi tại sao phải trường sinh bất lão!"

"Thanh Y..." Lạc Thần kinh ngạc, thanh âm nghe ra, đúng là đặc biệt giật mình.

Ta không để ý tới nàng, ngực buốt như đao cắt, hãy còn nói: "Ta trước đó nhớ ra, ta vốn là theo lời ngươi nói, ở Thanh Huyên gặp phải cái tiểu cô nương kia, ngươi nói cái tiểu cô nương kia, chính là ta. Trạch viện này, cũng là nơi mười năm trước ta với ngươi cùng ở, cho nên... cho nên ngươi trở lại Thanh Huyên lần này, mới muốn chọn như cũ ở lại nơi này. Ta đều hiểu rồi... Thế nhưng vì sao, mùa xuân năm nhâm ngọ thứ ba, khi đó ta bất quá mới tám tuổi mà thôi, ngươi lúc đó đã là bộ dáng như hiện nay, chưa từng thay đổi. Đến nay... Hôm nay tân niên vừa qua, ta đã như thế được mười chín tuổi rồi, ngươi vẫn là như vậy... Chờ ta ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi... Đến khi sáu mươi tuổi, chầm chậm già đi, ngươi nhất định vẫn là bộ dáng này! Vốn dĩ sau khi nhớ ra, trong lòng vẫn tự an ủi bản thân, an ủi chính mình nói, bởi vì dung mạo của ngươi được bảo dưỡng tốt, chỉ là thoạt nhìn còn trẻ tuổi mà thôi, trên thực tế ngươi đã ba mươi tuổi rồi, mà không phải ngươi gạt ta hai mươi tuổi... Thế nhưng đến cuối cùng, ta phát hiện mình căn bản thoải mái không được, không lừa được chính mình. Lúc trước, tận đáy lòng ta vẫn quý ngươi tinh thông kim cổ, cái gì cũng hiểu được, cái gì cũng biết, những thứ ẩn dưới dòng thác lịch sử đó, bất luận việc tỉ mỉ gì, đều không thể gạt được cặp mắt kia của ngươi. Nguyên lai... Nguyên lai ngươi chính là nhân chứng sống của lịch sử, đúng không? Ngươi nói cho ta biết, ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc sống nhiều ít tuế! Ngươi rốt cuộc... Rốt cuộc sống qua bao nhiêu tuổi rồi? Sở vương phi thời Chiến quốc tranh hùng... Võ đế Lưu Triệt thời Hán triều... Thường Ngọc tướng quân trong thời tiền triều Đại Tùy... Rồi đến giờ khắc này của đại Đường... Kéo dài qua ngàn năm lịch sử, ha ha, người vợ tốt, người ngươi quen biết, thật sự rất nhiều a!"

"Thanh Y, Thanh Y ngươi bình tĩnh một chút." Một đôi tay đưa đến, ôm chặt lấy ta, cơ hồ muốn đem ta nhập vào trong thân thể nàng.

Ta đem mặt chôn ở ngực của nàng, chỉ cảm thấy không cách nào thở được, nước mắt không thể khống chế cuộn trào ra mãnh liệt.

Ta tính là gì.

Ta tính là gì? Ta có tài đức gì, có thể cùng nữ tử như vậy trường tương tư thủ?

Ta có tư cách gì.

"Quỹ Trĩ nói đúng. Cho dù ta ghét nàng cực điểm... nhưng vẫn hiểu được nàng có câu nói đúng." Ta siết chặt nàng, hận không thể đem trong lòng nghẹn giấu đã lâu toàn bộ dốc ra: "Trước kia nàng ở trong mộ Cô Tô công chúa nói, ngươi và nàng mới là đồng loại, còn ta không phải. Chờ vài thập niên qua đi, ta biến thành bà già tóc bạc trắng xoá, cũng chỉ có phần mộ lạnh lẽo đang chờ ta, nàng hỏi ngươi, ngươi còn có thể sẽ không nhớ ra ta. Khi đó, ta mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng cũng không thể lý giải... Giờ đây, giờ đây toàn bộ ta đều hiểu... Ta không xứng với ngươi... Ngươi có vô cùng vô tận thời gian, mà ta, ta cái gì cũng không có... Nguyện có được lòng người, bạc đầu không xa cách... Tâm nguyện này của ta, chung quy, cuối cùng chỉ là hy vọng xa vời, là một giấc mộng. Bởi vì người trong lòng ta, nàng... Nàng nhất định sẽ không bạc đầu... nhất định sẽ không bạc đầu..."

"Thanh Y." Lạc Thần đem ta ôm vào, ta run rẩy môi ngẩng đầu, có thể nhìn thấy trên gương mặt tú lệ của nàng rơi xuống hai hàng thanh lệ.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phía dưới lời quan trọng tác giả muốn nói, nhất định phải xem nga! ! ! ! ! ! ! !

——————————

Có lẽ có độc giả cho rằng nguyên văn vô căn cứ, kỳ thực ta là căn cứ lịch sử phát triển mà viết, là lịch sử huyền huyễn chính kịch (này, tất cả mọi thứ, đều là chuẩn xác dựa vào lịch sử tiết điểm mà ra, điểm này chú ý một chút.

Lạc thần sinh thời Chiến quốc, triều đại hiện tại là Đường triều, trong văn của ta kỳ thực đã nhiều lần ám hiệu bài này là Đường triều bối cảnh, tỷ như bài "Lục nghĩ tân phôi rượu" đường thi của Bạch Cư Dịch, cùng với trước kia Thanh Huyên năm Nhâm Ngọ thứ ba và hiện tại cách nói Quỳ Tị năm thứ mười bốn, người hiểu rõ Đường triều biên niên sử sẽ nhìn ra được.

Nhâm ngọ năm thứ ba, cũng chính là mười năm trước, là công nguyên năm 862. Quỳ tị năm mười bốn, cũng chính là sau khi Sư Sư các nàng qua hết mùa xuân, là công nguyên năm 873. Thời gian là Đường Ý Tông Lý Thôi tại vị, Lý Thôi ngu ngốc không nói, trong lịch sử viết hắn vừa vặn băng hà trước sau năm 873 (?), mà hoàng đế trong nguyên văn, cũng chính là vị dưỡng phụ của Sư Sư, băng hà vào năm 872 rồi, vừa vặn phù hợp.

Bao gồm Thường Ngọc tướng quân, nữ phẫn nam trang, cũng là nguyên mẫu Tùy Triều Hoa Mộc Lan, vừa vặn phù hợp đại Tùy triều.

Chiến quốc sơ khai năm 475 trước công nguyên, tới năm 221 trước công nguyên thì kết thúc. Lạc Thần thiết định sinh ra vào năm 243 trước công nguyên, cự ly trong văn hiện tại thời gian là công nguyên năm 873, trong đó vừa vặn qua 1116 năm, cũng chính là Lạc Thần hành văn đến nay, đã 1116 tuổi, đường đường chính chính là mỹ nhân ngàn năm.

Liên quan đến lịch sử niên đại biểu, các vai tuồng mạch lạc quan hệ đồ và niên đại chuẩn xác biểu, sau khi hoàn thành ta sẽ tổng kết ra, đặt vào trong định chế.

PS: Ta ở chương này minh xác viết ra, là Đường triều bối cảnh. Là bởi vì đệ nhị bộ hiện đại thiên bên trong cần tiết điểm thời gian này, nếu như khác quan có hứng thú với tham hư lăng đệ nhị bộ hiện đại thiên, nhất định phải nhớ kỹ, đệ nhất bộ cổ đại thiên bối cảnh, là Đường triều.

Nói xong rồi (Xem thế này ta khảo cứu và dẫn chứng tới biến thái 0 0 hy vọng mọi người đừng cô phụ ta đây khổ tâm tra tài liệu và thiết định... đừng quên nhé TAT




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận