Chỉ là mấy câu nói hời hợt như vậy, đã nói hết nỗi khổ sở dài đăng đẳng của nàng . Dù cho lòng ta bế tắc cùng cực, nhưng nửa câu cũng không an ủi nàng được.
Khi đó ta cũng không ở bên cạnh nàng, như hôm nay cũng chỉ là một thính khách mà thôi, thì như thế nào có thể an ủi nàng?
Dừng một chút, ta lại hỏi nàng: "Vậy ngươi, làm sao lại được trường sinh vậy?"
Lạc Thần lắc đầu nói: "Việc này có liên quan đến bí mật ta che giấu trong lòng, ta sẽ không nói cho ngươi biết."
Nhớ lại vẻ mặt và ngôn ngữ của nàng khi xoay quanh vấn đề bí mật lúc nảy, ta hiểu được bản thân không nên hỏi, liền thỏa hiệp nói: "Nếu ngươi đã không muốn nói điều này, ta liền không hỏi ngươi nữa."
Lạc Thần gật đầu, lại giơ ngón tay lên, đem ống tay áo vuốt phẳng lại, ung dung thong thả, giống như là đem chuyện cũ đều phủi đi.
Lúc này, ánh mắt của nàng cũng thập phần bình tĩnh, nói tiếp: "Thanh Y, nghĩ đến ngươi cũng biết được ngọc toa lục, là thời kỳ chiến quốc Sở vương Cảnh Phi Tuấn sai người sửa sang lại, lại khắc vào trên kim lũ y, tặng cho Sở vương phi. Mà trước đó, ngọc toa lục nguyên mẫu, còn có một ít ghi chép vụn vặt từ thời Chu triều lưu truyền lại. Ta ban đầu ở Yên Vân Hải thư các, đã xem qua một ít ghi chép vụn vặt như vậy. Đáng tiếc đây chẳng qua là mảnh vỡ vụn vặt, mơ hồ mà nói như là trường sinh bất lão, bách bệnh tiêu trừ các thứ nói suông, ta có khả năng nắm giữ manh mối quan trọng, liền cũng chỉ có bên trong cường điệu nhấn mạnh thiên mệnh kính và địa sát kiếm hai loại thần khí này -- thiên mệnh kính chủ thọ, địa sát kiếm chủ sát, như thế mà thôi, dựa theo ghi chép không trọn vẹn trong thư các, minh u hoàn lúc đó cũng không hề có trong danh sách. Quỹ Trĩ cùng ta giống nhau, cũng thường xuyên ra vào thư các, đương nhiên cũng biết những điều này, cho nên sau khi hắn diệt bộ tộc thủ hộ thần khí, liền đem thiên mệnh kính sưu tầm được làm chiến lợi phẩm mang về Yên Vân Hải. Sau này ta phản bội rời đi, mới có thể mang thiên mệnh kính rời khỏi, giao cho a tỷ ta bảo quản. Còn ta một thân một mình ở Chiến quốc lăn lộn, tìm cách hóa giải hàn tật và trường sinh của mình, đồng thời tìm ngọc toa lục cùng với muôn hình vạn trạng của thiên mệnh kính và địa sát kiếm, cứ như vậy tìm kiếm, cứ như thế vô tri vô giác, đã qua ngàn năm. Nhiều năm như vậy, ta cứ như thế, tuy rằng sống được cũng không hề vui vẻ, sống tiếp sống tiếp, vậy cũng thành một loại thói quen."
"Sống thành một loại... thói quen?" Ta nỉ non.
"Sống lâu, đương nhiên thành thói quen. Dù cho trong lòng khó chịu, nhưng cũng bởi vì khiếp đảm lại không cam lòng, không dám chịu chết, chỉ đành một mình theo dòng thác thời gian, đi đến đại Đường ngày nay. Trước khi gặp ngươi, ta vẫn một thân một mình, cũng không có cái gì lo lắng, sống, liền chỉ là sống, không còn gì khác. Nhưng mà bây giờ, tâm tình của ta hoàn toàn thay đổi, trước và sau khi yêu ngươi, suy nghĩ trong lòng, quả nhiên là bất đồng thật lớn. Lúc này, ta không chỉ muốn sống, mà càng muốn sống thật tốt, chăm sóc ngươi, không muốn cùng ngươi chia lìa."
Ta nắm tay nàng, hôn một cái trên mu bàn tay trơn nhẵn, nói: "Ta cũng tuyệt đối sẽ không cùng ngươi chia lìa. Vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, cho đến khi ta già."
Nàng nghe vậy, giật mình, chợt mỉm cười, nói: "Như vậy, là ta may mắn."
Có người vợ như ngươi, còn không phải là ta may mắn sao.
Lạc Thần cầm tay của ta, tiếp tục nhẹ giọng nói: "Kỳ thực liên quan đến tam khí đó, thời gian cổ xưa nhất, theo như tàng thư ở thư các, chỉ nhận biết một ít vụn vặt của thiên mệnh kính cùng địa sát kiếm. Thiên mệnh kính vẫn luôn nằm trong hộp ngọc phỉ thúy, trừ phi có chìa khóa hình dáng Bệ ngạn tương tự , bằng không, thế gian không có chìa khóa hay lợi khí nào có thể đem nó mở ra. Chỉ là đáng tiếc, Quỹ Trĩ chỉ có được thiên mệnh kính, chưa từng có được chìa khóa Bệ ngạn. Mãi đến năm ngoái ta với ngươi gặp lại, nhìn thấy ngươi cài ngọc trâm đó, ta mới bừng tỉnh, chìa khóa Bệ ngạn thất lạc đó, đúng là đã lọt vào tay ngươi."
Ta ngượng ngùng nói: "Bệ ngạn ngọc trâm này, cũng là ta khi còn bé, từ trong mộ Cô Tô công chúa mang ra ngoài, kỳ thực ta cũng không cách nào lý giải được."
Lạc Thần gật đầu: "Điểm ấy, ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết được trong tay ngươi có cái chìa khóa mà thôi, cho nên lúc ban đầu, ta mới dùng ngọc trâm của ngươi mở hộp ngọc kia ra. Về phần địa sát kiếm được che giấu dưới người nử tử trong quan tài đá ở cổ thành, lúc đó ta ở thư các đọc được kiếm này cực kỳ hung sát, bình thường đều là ở trong trạng thái niêm phong, chỉ có hiền chủ có thể khống chế nó mới có tư cách đụng vào. Người thường nếu miễn cưỡng mở phong ấn, ngược lại sẽ gặp phản phệ. Cho nên ngày ấy ở dưới cổ thành, lúc ngươi muốn mở phong ấn của kiếm ra, ta mới khẩn trương lên tiếng ngăn lại."
Lời này vừa nói ra, ta liền hồi tưởng lại các loại chuyện cũ lúc cùng nàng ở chung với nhau, không khỏi than thở: "Ngươi nhìn xem, ngươi giấu diếm chuyện của ta, quả nhiên là thật nhiều. Khi đó ta còn vì sự quái dị này của ngươi, đau khổ suy tư, trong lòng thế nào cũng không đủ an tâm, giống như một kẻ ngốc."
Lạc Thần đáp: "Ngươi xưa nay lòng hiếu kỳ quá lớn, nếu là gặp phải việc không giải thích được, luôn tìm mọi cách mà suy nghĩ. Hảo hảo một cô nương, nhất định suy nghĩ quá nhiều rồi, dáng dấp mới tiều tụy như vậy."
Ta sờ sờ mặt, khẩn trương nói: "Ta tiều tụy sao?"
"Dưới mắt hơi có quầng đen. Đêm qua ngươi cả đêm không ngủ sao?" Lạc Thần đưa tay, nhẹ nhàng mà xoa xoa gò má ta, thấy ta ngượng ngùng né ra, liền cười nói: "Tránh cái gì, khẩn trương như vậy làm gì? Sợ ta ghét bỏ ngươi có quầng đen mắt sao?"
"Ngươi dám sao." Ta lẩm bẩm, đành phải đưa mặt đến gần nàng một chút, nói: "Vậy ngươi giúp ta xoa tiếp đi, đem quầng đen xoa tan một chút mới được. Nghĩ đến bộ dáng này nhất định là rất xấu xí, quá đáng ghét."
"Đâu, ngươi cực kỳ xinh đẹp."
Khi nói chuyện, ngón tay của nàng nhẹ nhàng ôn nhu mà xoa ở đáy mắt của ta, như là có sóng nước lay động, dán ở da thịt dưới mắt.
Mặt của ta đột nhiên càng đỏ, thầm thì mà nói: "May là miệng ngươi đã thoa mật, cũng không thể che đậy sự thật ngươi là một tên đại lường gạt. Ngươi còn không mang những hành vi phạm tội khác của ngươi khai thật ra, Hán triều võ đế kia, cùng ngươi lại có cái gì gút mắt?"
"Yên tâm đi, ta đương nhiên sẽ khai. Nếu không, ta còn ở đây vẽ một chữ Áp?"
Ta thuận theo ý của nàng, giả vờ hừ nói: "Như thế tốt lắm, ta đi lấy giấy bút."
Nàng dây dưa, nhưng thật ra đem ta kéo lại, tiếp theo, hai người liền ngã xuống giường. Ta đè lên cái gối dưới thân, bị nàng ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy mạt hơi thở đạm nhã thanh nhã trên người nàng vừa tắm rửa xong xông vào mũi, kiều diễm câu nhân, đến tâm tư đều bị lay động mất hết.
Lạc Thần ở trên mặt ta hôn một cái, nói rằng: "Ở trên gò má xinh đẹp này của ngươi vẽ một chữ Áp, tính ra thật có lời."
Ta vừa thẹn vừa giận, đang muốn dĩ kỳ nhân chi đạo hoàn trì chi thân (gậy ông đập lưng ông), ở trên người nàng đòi lại tiện nghi, không ngờ được nàng đưa cánh tay vào dưới cổ ta, khiến ta dựa hẵn vào nàng, đồng thời thấp giọng nói: "Về chuyện ở Hán triều, là việc ta hối hận cả đời. Trước đây ta đã nói với ngươi, ta từng có vị tiên sinh, đối với ta ân trọng như núi, sau lại vì kẻ gian hãm hại, mà vị tiên sinh kia, chính là Đông Phương Sóc."
Ta quả thật lấy làm kinh hãi.
Lạc Thần hãy còn nói: "Tiên sinh năm đó, do cơ duyên xảo hợp đã cứu ta một mạng, đem ta mang về phủ, truyền thụ cho ta kỳ môn độn giáp, cơ quan dị thuật, là ích hữu lương sư của ta. Chỉ là đáng tiếc, Võ đế Lưu Triệt lúc còn trẻ tuy rằng coi trọng tiên sinh, đến khi tuổi tác lớn dần, ngầm đối với những lời khuyên can của tiên sinh cực kỳ bất mãn. Khi đó hết lần này tới lần khác, hắn lại được Tây Vương Mẫu nhập mộng, như cá gặp được nước, vì Tây Vương Mẫu là hoang mang chi thần, thọ mệnh vô cực, lúc Lưu Triệt tỉnh mộng, nhớ tới trong mơ nàng điểm ngộ, từ đó về sau liền si mê trường sinh chi đạo. Sau này, Lưu Triệt dần dần xao nhãng quốc chính, trái lại ở trong dân gian tìm kiếm phương sĩ luyện đan, chờ đợi vô cực trường lạc, tiên sinh thấy, cảm thấy đau xót vô cùng, trên triều năm lần bảy lượt can gián, Lưu Triệt đối tiên sinh bất mãn, liền càng lúc càng sâu."
Ta khẽ thở dài nói: "Lúc còn bé ta từng đọc qua một ít dã sử tạp ký, nhưng cũng biết Võ đế năm đó tạo giấc xuân mộng, mộng đó là Tây Vương Mẫu. Lại nói tiếp cũng rất có ý tứ, một gã Tây Chu đế vương khác truy tầm trường sinh, Chu Mục Vương Cơ Mãn, năm đó cũng tự nói cùng Tây Vương Mẫu vô cùng thân thiết. Đây là duyên cớ ra sao? Là do Tây Vương Mẫu quá xinh đẹp, chọc cho mấy gã đế vương này đều sinh ý niệm không an phận, cho nên mới thường xuyên mơ mấy giấc mơ hoang đường?"
Lạc Thần gỡ gỡ tóc của ta, dịu dàng nói: "Những điều này, chỉ là do mấy gã đế vương nói bừa mà thôi, đều là hư mộng, sao có thể xem như thật được. Tây Vương Mẫu là hoang mang chi thần, bọn họ ngưỡng mộ, hoàn toàn có thể lý giải. Bất quá từ thời kỳ hoang mang, thần tích mai một, Tây Vương Mẫu cũng đã theo chúng thần còn lại, nhất đồng mẫn diệt, làm sao có thể sẽ cùng Chu thiên tử mục giao hảo, lại nhập vào mộng của Lưu Triệt."
Ta hơi ngẩng đầu, tay phải nâng má, tay trái ở trên áo lót của Lạc Thần tùy ý vẻ vòng tròn, nói: "Ngươi nói, trên đời này, quả thật có thần linh sao?"
"Thần đều chết cả rồi, nghĩ lại thì không còn thần tồn tại nữa."
"Thật không?" Ta suy nghĩ chỉ chốc lát, lại nói: "Ta nhớ ngươi trước đây nói qua, Võ đế rất coi trọng một tên phương thuật chi sĩ là Hoài Dương Tử, còn đem quyền giám sát lăng mộ vốn thuộc về Đông Phương Sóc, ban cho tên Hoài Dương Tử đó. Ngươi hình như rất chán ghét người đó, lại là vì sao?"
"Bởi vì, Hoài Dương Tử đó là người đã hại chết tiên sinh." Lạc Thần thản nhiên nói: "Lưu Triệt trước kia mặc dù đang truy tìm con đường trường sinh, nhưng cũng không trầm mê, nhưng từ sau khi hắn triệu Hoài Dương Tử vào cung, liền giống như biến thành người khác. Hắn hoàn toàn nghe theo Hoài Dương Tử, đem những lời Hoài Dương Tử nói tôn sùng như ý của thần, Hoài Dương Tử muốn cái gì, hắn liền cấp cái đó. Lưu Triệt sai người ngầm điều tra theo tung tích của minh u hoàn, cũng là bị Hoài Dương Tử mê hoặc. Nghĩ lại có lẽ Hoài Dương Tử nói cho hắn biết, nếu muốn được trường sinh, minh u hoàn hẵn là thứ không thể thiếu."
Lạc Thần nói đến đây, dừng chốc lát, lại nói: "Hoài Dương Tử tinh thông cổ độc chi đạo, ta nhớ khi đó, Hoài Dương Tử cần người sống để luyện cổ, Lưu Triệt liền đem hầu hết phạm nhân trong lao ngục đưa đến phủ của Hoài Dương Tử, nhốt lại. Mỗi khi Hoài Dương Tử cần cổ nhân, liền lấy từ những phạm nhân dùng, lâu ngày, chẳng biết đã hại chết bao nhiêu tính mạng. Kỳ thực những phạm nhân kia, cũng không phải tất cả đều là ác nhân, đa số đều là người vô tội đáng thương bị hàm oan, cứ cho rằng họ thực sự phạm tội, một số cũng chỉ là tội ăn cắp, tội không đáng chết. Cho dù Hoài Dương Tử biết được những việc này, hắn dùng người khởi cổ, nhưng cũng chưa bao giờ hàm hồ. Ta khi đó điều tra nội tình của hắn, dĩ nhiên phát hiện hắn ngoại trừ dùng tù nhân vô tội làm cổ nhân, còn âm thầm bắt những bé trai bé gái nhỏ tuổi về nhà, dùng để dẫn cổ, thậm chí làm kí chủ của cổ trùng. Những đứa bé đáng thương đó, bị hắn giày vò mà chết, hoặc là, trở thành chất dinh dưỡng của cổ trùng, hoặc là, biến thành bả thuốc trong lò luyện đan."
Ta nghe vậy, trong lòng giận dữ, lạnh lùng chen vào một câu: "Trên đời sao loại người điên cuồng như vậy. Đối với những tiểu hài tử kia, hắn làm sao xuống tay độc ác như vậy được."
Lạc Thần nhếch môi, một lúc lâu, nói: "Ta lúc đó sau khi phát hiện, nhịn không được, liền lẻn vào tù thất của hắn, đem vài đứa bé còn lại mang ra ngoài, không ngờ lại bị Hoài Dương Tử phát hiện. Hắn ngược lại cũng không làm khó ta, chỉ là mặc cho ta đem vài đứa bé mang đi, mà từ lúc đó, giữa ta và hắn, quan hệ như nước với lửa. Hắn biết ta ở trong phủ của tiên sinh, hơn nữa tiên sinh trên triều thường xuyên trách cứ hắn lấn thượng mị chủ, liền bắt đầu tìm mọi cách mà làm khó dễ và hãm hại tiên sinh. Cuối cùng, Lưu Triệt nghe quá nhiều lời gièm pha vào tai, hạ lệnh đem cả nhà Đông Phương gia tàn sát đẫm máu, ta khi đó đang bị tiên sinh phái đi nơi khác làm việc, không ở trong phủ, chờ ta trở lại, mới phát hiện bên trong phủ đệ là một biển máu, mà tiên sinh cùng sư mẫu, cũng đều đã... đều đã đi cả rồi."
Ta vội vàng ôm chặc nàng, dụ dỗ nàng nói: "Sự tình đã qua lâu như vậy rồi, đã chừng mấy trăm năm, ngươi đừng đau lòng nữa."
Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Ta tất nhiên là hiểu được, thương tâm cũng không có ích. Chỉ là ta còn thiếu tiên sinh một mảnh ân tình chưa trả, hiện nay, chỉ có chính tay ta kết liễu Hoài Dương Tử, mới có thể cảm thấy an ủi vong linh tiên sinh trên trời."
"Hiện nay chính tay đâm Hoài Dương Tử? Chờ một chút, Hoài Dương Tử là người Hán triều, vậy hắn sớm là..." Nói đến đây, ta bỗng dưng lại nghẹn: "Ngươi hẵn là phải nói cho ta biết, Hoài Dương Tử vẫn còn ở nhân thế, hắn cũng là người trường sinh?"
Lạc Thần đáp: "Đúng, hắn cùng ta như nhau, dung mạo cũng sẽ không già yếu. Hoài Dương Tử đó, ngươi kỳ thực cũng là đã gặp. Mười năm trước, lúc cùng ngươi sống ở Thanh Huyên, ta đã từng cùng một gã nam tử trẻ tuổi ở trên nóc nhà động thủ, lúc đó, ngươi cũng có mặt."
Ta tỉ mỉ hồi tưởng một phen, chợt nói: "Thì ra là hắn. Ta nhớ kỹ bộ dáng của hắn, cao cao ốm ốm, trông cũng tuấn tú."
Trong mắt Lạc Thần thoáng lộ ra sự vui mừng: "Như vậy, ngươi thực sự đã nhớ lại việc năm đó?"
"Ân, chuyện lúc nhỏ cùng ngươi ở Thanh Huyên, ta hiện tại đã nhớ được tám chín phần."
"Như vậy liền dễ giải quyết rất nhiều. Ta có lời muốn hỏi ngươi." Lạc Thần thoáng trầm ngâm, nói: "Thanh Y, tiết hoa triêu mười năm trước, khi đó ta vì muốn đuổi theo Hoài Dương Tử, dặn ngươi ở dưới tàng cây chờ ta, chỉ là sau đó việc kéo dài nên trễ như vậy mới đến tìm ngươi, vốn là ta thất hứa, là lỗi của ta. Ta muốn hỏi ngươi, năm đó, ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"