Ta nín lặng, trong đầu giống như có tia chớp xẹt ngang, thật lâu cũng không nói một lời.
Vũ Lâm Hanh ở bên kia tỏ thái độ xem thường nói:"Ví như những lời ngươi đã nói đều là sự thật đi, vậy thì cái gọi là trường sinh bất tử cũng vô dụng. Bởi vì cho dù có người sống bước vào, nơi này không có thức ăn, nước ở trước mắt cũng không thể uống được, còn không phải sẽ chết hay sao."
"Vị cô nương này? Ta vừa mới nói cái gì?" Doãn Mặc Hàn mĩm cười nhìn Vũ Lâm Hanh: "Hỗn độn cảnh, nghe tên mà biết nghĩa, chính là một mảnh hỗn độn, thời gian cũng hỗn độn, không giống như ngoại giới có giới hạn rõ ràng, cho nên ta mới nói thời gian lúc đó giống như là dừng lại. Khi đã vào hỗn độn cảnh, cơ thể con người sẽ bị cảnh giới tác động mà dần trở nên trì độn, xương cốt tạng phủ sẽ không sinh trưởng, cũng dừng lại những nhu yếu của người thường, dĩ nhiên là không cần thức ăn cùng nước uống nữa. Mà thần trí con người từ từ cũng sẽ bị cảnh giới đồng hóa, tiêu ma, cuối cùng rơi vào hư vô hỗn độn. Bây giờ các ngươi chỉ mới vào không lâu, vẫn chưa bị hỗn độn cảnh ảnh hưởng, chờ đến khi các ngươi ở đây thêm nhiều ngày nữa mới thấy rõ ràng sự ảnh hưởng của nó, các ngươi sẽ phát hiện khắc trước mình vừa nói một câu, mà khắc sau liền ngay lập tức sẽ quên là mình đã nói những gì, cũng sẽ cùng nhau quên mất đối phương. Hỗn độn cảnh cướp đi mội thứ của các ngươi, nhịp thở ngưng lại, nhịp tim không còn, vì vậy mà các ngươi sẽ trở thành một kẻ hồ đồ ngủ say, vĩnh vĩnh viễn viễn, trường sinh bất lão.
"Nói tới nói lui, còn không phải là sẽ chết hay sao." Sắc mặt Vũ Lâm Hanh trắng bệt, giận dữ nói.
Doãn Mặc Hàn đáp:" chết, là chết vĩnh viễn. Nhưng nếu quy về người hỗn độn thì cuối cùng hắn vẫn còn sống, chỉ cần hắn có thể thoát ra khỏi ảnh hưởng của hỗn độn cảnh thì cơ thể của hắn vẫn có thể hồi phục. "
"Nghe ngươi có mà bị quỷ tha mất" Vũ Lâm Hanh trợn mắt nhìn Doãn Mặc Hàn một cái, sau đó kéo ta, Lạc Thần, Thập Tứ sang một bên nói nhỏ:" Các ngươi có nghe thấy không, nếu còn tiếp tục ở cái nơi quỷ quái này, chúng ta sẽ biến thành hỗn độn, hừ, cái gì mà biến thành hỗn độn chứ."
Lời của nàng có chút không rõ ràng, ngập ngừng nói: "Thôi chết, ta thật sự giống như đã quên vừa nảy mình mới nói cái gì rồi, ây da, ta vừa mới nói cái gì đó, các ngươi có thể giúp ta nhớ lại không? Mới bây giờ mà trí nhớ ta đã tệ như vậy, chẳng lẻ chưa tới mấy canh giờ nữa, ngay cả mặt của mấy người các ngươi ta cũng nhận không ra luôn sao."
Lạc Thần nhàn nhạt nói:"Đừng tự hù dọa mình. Cho dù muốn được đồng hóa thành hỗn độn thì cũng phải cần chút thời gian, làm sao mà có thể nhanh như vậy được. Ngươi đúng là nói gió thành mưa."
Thập Tứ cũng nghiêm túc trấn an: "Vũ cô nương, ngươi yên tâm, ta hiện tại nhớ ngươi rõ lắm"
Ta vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn Vũ Lâm Hanh ở đó không ngừng mấp máy môi cùng Lạc Thần và Thập Tứ thương lượng kế sách tiếp theo.
Vũ Lâm Hanh nói:"Ta thấy chuyện này không tốt, chúng ta phải nhanh chóng đi tìm nguồn nước chảy, rời khỏi nơi đây."
Vũ Lâm Hanh vừa dứt lời, ta cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, sải bước chân, tung người nhảy xuống nước, bọt nước bắn tung tóe dính vào những người đang sửng sốt trên bậc thang.
Nước dâng chưa tới ngực, ta bắt đầu đi theo sóng nước, hướng nơi sâu của thủy bạc mà đến.
"Thanh Y, ngươi định làm gì?" Sau lưng có tiếng gọi nhẹ, Lạc Thần cũng nhảy xuống theo, từ phía sau bắt lại cánh tay của ta: "Muốn tìm nguồn, mọi người cùng nhau tìm, đừng đơn độc hành động."
Ta thất thần nhìn nàng, hồi lâu mới thì thào nói: "Không tìm nguồn, tìm...thứ khác."
"Ngươi làm sao vậy?" Lạc Thần cau mày.
"Ta muốn tìm một thứ, ta muốn tìm một thứ" ta bắt đầu khẩn trương nhìn quanh thấy mặt nước đen nhánh, gấp gáp nói: "Rất quan trọng, ta phải tìm được nó!"
"Được, tìm vật" hai tay Lạc Thần giữ gương mặt ta lại, dỗ dành nói: "Ngoan, không vội, là thứ gì? Ta giúp ngươi tìm, ta giúp ngươi tìm."
"Ta không biết." Ta lắc đầu, khó chịu đi về phía trước lục lọi. Bên tai là tiếng bước vào trong nước, đoán chừng mọi người giờ phút này cũng đã xuống nước.
Nước ở hỗn độn cảnh lạnh như băng, ta đi từng bước một, có thể cảm nhận nước đã tràn vào trong giày, mỗi một bước đi đều vô cùng nặng nề, ở nơi xa là tiếng nước chảy róc rách, âm thanh cũng không lớn lắm, có lẽ cũng không phải là một thác nước nhỏ.
Phần lớn cơ thể đã ngập vào trong nước, do nước không được trong suốt, đôi mắt có thể nhìn trong đêm tối của ta cũng không thể nhìn rõ được tình hình dưới đáy nước, chỉ có thể dựa vào chân mà cảm nhận được mặt đá cứng dưới nước.
"Sư Sư giống như là bị mất hồn vậy, chẳng lẽ nàng ấy đã bị hỗn độn cảnh ảnh hưởng?" Sau lưng truyền tới tiếng thì thầm của Vũ Lâm Hanh cùng Lạc Thần.
Lạc Thần chỉ nhẹ giọng đáp nàng: "Giúp nàng tìm vật, chú ý đáy nước."
Vũ Lâm Hanh nói: " Không có gì dưới nước hết, chỉ có đá thôi."
Ta bỏ qua những lời thì thầm trò chuyện đó, chỉ lo mò mẫm xung quanh, dùng mũi chân tại đáy nước đá một cái, lại đạp phải một thứ. Ta dừng lại, đứng giữa dòng nước dùng bàn chân cảm nhận hình dáng của vật kia.
Quả nhiên...quả nhiên!
Mắt trái đau nhức, cố gắng kiềm chế hận thù sắp dâng trào trong lòng mình, ta hít sâu một hơi, đột ngột chìm vào trong nước. Lực nước từ bốn phương tám hướng dồn về phía ta, ta nhắm mắt lại, ở đáy nước cố gắng cúi người xuống, vốc lên một thứ lạnh như băng, quanh thân vật đó phát ra ánh sáng mờ, nó cũng chính là thứ đã đem đến cho ta cơn ác mộng vô tận.
"hoa lạp" một tiếng, ta đã ra khỏi mặt nước, hướng mọi người ở đằng sau hờ hững nói: " Tìm thấy rồi."
"Rốt cuộc là thứ gì vậy?" Vũ Lâm Hanh theo Lạc Thần và Thập Tứ rẽ nước bước nhanh đến đây.
"Thấu tinh khóa" Ta kéo mạnh thấu tinh khóa trong tay. Thi triển cho ba người các nàng xem, lần kéo này, sợi xích chìm ở đáy nước chạm vào mặt đá làm phát ra tiếng rắc rắc chói tai.
Vũ Lâm Hanh nói: " Đây chẳng phải là thấu tinh khóa bên trong mộ công chúa ở Cô Tô sao? Làm thế nào mà ở Long Uyên cũng có?"
Lạc Thần đáp: " Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, công chúa bên trong ngôi mộ ở Cô Tô chính là ái nữ của Chu Mục Vương, Còn về Long Uyên này, Chu Mục Vương năm đó cùng tám con tuấn mã ra ngoài chu du, bị một con rồng lớn làm cho hoảng sợ, may là được một nam tử trẻ tuổi cùng với người đi cùng hắn cứu giúp, nam tử đó đã mang con rồng kia nhốt vào Long Uyên này, mặt khác Chu Mục Vương hạ lệnh tuẫn táng một số lượng lớn những người vẫn còn sống ở bên ngoài. Tên của Long Uyên lúc này mới được truyền ra, hai nơi đều có liên quan đến Chu Mục Vương, thấu tinh khóa có ở nơi này là hợp tình hợp lí."
"Nhưng mà thấu tinh khóa trong mộ công chúa ở Cô Tô là dùng để làm cơ quan, chẳng lẽ nơi đây cũng vậy sao?"
"Tất nhiên không" Ta lạnh lùng trả lời Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh quay đầu nhìn ta: " Sư Sư, ngươi chắc chắn như vậy thì nói thử xem, nó dùng để làm gì?"
Ta bật cười nói: " gông xiềng...gông xiềng, còn không phải dùng để trói người hay sao."
Mang ống khóa phát ra ánh sáng lạnh lẽo đưa cho Vũ Lâm Hanh, Vũ Lâm Hanh cầm dạ minh châu cẩn thận chiếu đến, tỉ mỉ hồi lâu mới nói: "Khoen khóa đầu này đang được mở ra, chẳng qua là lỗ mở nhỏ như vậy, làm sao mà cho tay chân của người vào được, cổ tay của bổn cô nương dĩ nhiên là nhỏ nhưng cũng đâu có cho vào được."
Lạc Thần liếc mắt nhìn ống khóa nơi đầu sợi xích một cái, sắc mặt sâu kín như nước.
Giọng nói của ta càng trầm hơn: " Ống khóa này dùng để khóa ngươi dĩ nhiên là quá nhỏ, nhưng nếu mang đi khóa một tiểu cô nương mới có mấy tuổi thì thừa sức."
"Thanh Y". Lạc Thần khẽ gọi tên ta, cùng lúc từ từ đạp nước hướng về phía ta. Vầng sáng của dạ minh châu tỏa ra trên mặt của nàng, làm nàng phát ra một vạt sáng lạnh lùng thê lương.
"Đừng đến đây" ta nhẹ nhàng ngăn nàng lại, đứng ở đó, đứng cho vững vào, cũng đừng dịch chuyển, ta sẽ kể cho các ngươi nghe một câu chuyện."
Thập Tứ khom người: " Mời điện hạ nói, thần rửa tai xin nghe."
Vũ Lâm Hanh chắc chắn là nhìn ra cái gì đó không đúng nên mới hiếm khi im lặng.
Ta cười nói: " Vì chúng ta đang ở nơi đây, nên ta sẽ nói cho các ngươi nghe một chuyện xưa có liên quan đến Long Uyên."
Nơi xa có tiếng thác nước chảy khó chịu và rõ ràng, mà phía chúng ta bên này lại im lặng một cách kỳ lạ, mặt nước như đang đông lại.
Ta buông tay, ống khóa chìm vào đáy nước. Ngước mắt nhìn ba người cùng ta chung hoạn nạn, giọng nói chẳng nóng chẳng lạnh: "Rất rất lâu trước kia, từng có một tiểu cô nương, tên của nàng là Thương Cẩn. Khi đó là thời chiến quốc loạn thế, khắp nơi đều có quân lính nổi dậy, nàng tránh được, và cùng với tộc nhân của mình ẩn cư tại một nơi thế ngoại đào nguyên mà không buồn không lo. Năm ấy nàng tám tuổi, vào lúc thời tiết mùa hè nóng bức, theo lệ thường của những năm trước thì tộc chủ cũng chính là phụ thân của nàng sẽ dẫn mẹ con nàng cùng một vài tùy tùng thân cận đi đến một cung điện khác, cũng là nơi ở của tộc nhân để tránh cái nóng của mùa hè. Chỉ là, mới có vài ngày, mẹ của nàng lại phát bệnh, phát bệnh điên rất nghiêm trọng, ở trước mặt nàng, chặt cánh tay của cha nàng , rồi sau đó , mẹ nàng cũng tự sát chết, vốn là một chuyến đi tránh nóng tốt đẹp, lại trở thành một cơn ác mộng mà kí ức không ngừng nhớ lại. Sau khi hạ táng mẫu thân nàng xong, người cha bị mất cánh tay của nàng đã ngã bệnh, liên tiếp nhiều ngày ông đều giam mình trong hành cung, không ăn không uống cũng không ngủ. Nàng khóc lóc cầu xin ông ấy hãy uống dù chỉ là một hớp thôi, nhưng ngay cả sức há miệng ông ấy cũng không có. Hóa ra đúng là tai họa không chỉ đến một lần, sau khi cha nàng bị bệnh, liền tạo cơ hội cho kẻ địch ở bên ngoài vào xâm chiếm cung điện của cổ thành. Đầy trời đông nghìn nghịt những con đại điểu màu đen, những con đại điểu đó bắt những tộc nhân tay trói gà không chặt ở dưới đất, từng người một bị nó gắp lên không trung rồi ngã xuống, máu óc cũng theo đó văng ra, máu thịt nhầy nhụa. Bởi vì cơ thể của cha nàng đã suy yếu, nên không còn cách nào ứng chiến, nên cuối cùng phải chết trong tay của đối phương, còn nàng được một vị biểu ca bảo hộ, may mắn thoát được một kiếp nạn. Đợi đến khi nàng đã một mình ra được khỏi thành rồi, quay đầu nhìn lại, cha của nàng, người thân của nàng, tộc nhân của nàng, tất cả đều đã bị đại hỏa nuốt chửng, không còn cách nào có thể trở lại được nữa."
"Thanh Y..." Nói đến đây, Lạc Thần kinh ngạc nhìn, làm ta bị gián đoạn.
"Đừng chen vào, Hãy nghe cho thật tốt câu chuyện xưa mà ta kể, trước kia luôn là ngươi nói, hôm nay đến lượt ta rồi." Ta không nhìn nàng nữa, lớn tiếng hướng nơi xa quát lạnh: "Doãn Mặc Hàn, ngươi cũng đến đây cho ta, rửa sạch lổ tai mà nghe ta nói chuyện cũ, xem là có đúng hay không!"
"Thiều Nhi" Doãn Mặc Hàn từ phía sau bước lên trước, giọng nói áp thấp, bất đầu không thể kiềm chế mà run rẩy.
"Ngươi gọi ta là gì?" Mặt ta không cảm xúc nhìn hắn, chán ghét nói: "Mẹ ta đã chết rồi, thế nào, ngươi thấy ta bình thường rất giống bà nên xem ta là vật thay thế sao? Ngươi đừng có gọi ta bằng cái tên đó, mỗi lần ngươi gọi ta như vậy, ta đều cảm thấy ghê tởm. Mẹ ta ở dưới hoàn tuyền mà biết được sẽ càng cảm thấy ghê tởm hơn."
Tác giả có lời muốn nói: Thấy có đọc giả hỏi nên tôi mới ở nơi này nói qua một chút, mấy vạn chữ phiên ngoại trong sách in sẽ không đăng lên web nữa, sẽ chỉ duy nhất có trong sách in mà thôi.