Sáng sớm ngày thứ hai, ta tỉnh lại, thoáng ảm đạm, cảm thấy thắt lưng bị cái gì mềm mại mà nóng hổi ôm thật chặt.
Quay đầu nhìn lại, nữ hài tử mặt hướng ta nằm nghiêng, nửa bên mặt vùi ở trong mớ tóc đen nhánh trên gối. Nàng vẫn còn ngủ say, tay lại khoát lên bên hông thật chặt, ta đẩy tay nàng ra, đứng dậy đeo giày, chải lại tóc, xuống lầu múc nước trở về rửa mặt.
Tất cả đều như thường ngày, đâu vào đấy, thế nhưng hiện tại lại có điểm khác biệt.
Dọn dẹp xong hết, nữ hài cũng vừa tỉnh, ngồi ngẩn người ở đầu giường một lúc, lúc này mới xuống giường mặc quần áo. Ta nhìn quần áo nàng cũng không thể mặc thế mà ra ngoài, hôm qua vẫn là mặc bộ quần áo bị phá nát, tới gần thì trên người nàng còn mơ hồ quanh quẩn một mùi máu tanh.
Ta đem khăn mặt đặt ở bên cạnh chậu nước nóng, lại đặt ở bên cạnh đặt một ly nước: "Rửa mặt, rửa tay, súc miệng."
Nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Ân." Vừa mới tỉnh ngủ không lâu, ánh mắt của nàng nhìn qua có chút trống rỗng ngơ ngác, lập tức nhón chân lên, vốc nước nóng, ở trên mặt vỗ nhẹ nhẹ hai bên, vụn bọt nước nhỏ bị vẩy ra.
Ta nhìn lại nàng, đi xuống lầu mua điểm tâm sáng, khi đi lên, mang về hai chén đậu hũ hoa, một lồng hấp sủi cảo nóng bốc hơi .
Sau khi rửa mặt, nàng cả người tinh thần liền trở nên tốt hơn, hai người ngồi ở bên cạnh bàn, chậm rãi dùng qua điểm tâm, ta sửa lại bọc quần áo, cắm thanh kiếm, nói: "Đi."
"Đi nơi nào?"
"Mua quần áo cho ngươi."
Xuống lầu tính tiền, nàng quay đầu lại nhìn cửa chính khách điếm liếc mắt: "Chúng ta trả lại sao?"
Ta cũng không quay đầu lại nói: "Không trở lại."
Lúc này trời còn sớm, người trên đường phố cũng không nhiều, ta tùy ý chọn một gian cửa hàng thợ may, đi vào, một người nam nhân đứng ở trước quầy, tay cầm bút lông sói, đang viết cái gì.
Nam nhân giương mắt nhìn ta ở cửa, lúc này mới đi ra khỏi quầy hàng, khom người nói: "Khách quan, ngài là hiện tại mua, hay là làm theo yêu cầu?"
Ta đem cảnh bày trí bên trong quán lần lượt nhìn qua, nhíu nhíu mày, quá sức sặc sỡ.
Thấp giọng hỏi nàng: "Thích được món nào?"
Nàng lắc đầu: "Không thích."
Nam nhân có điểm khó xử, cười khan một tiếng: "Nghĩ không ra vị tiểu muội muội này còn có tầm mắt rất cao, ta đây hôm qua vừa tới một số vải tốt nhất , nếu không thì khách quan các ngươi làm theo yêu cầu?" Nói rồi dẫn ta đi tới chỗ treo vải vóc, cúi đầu nhìn nữ hài, lại nói: "Tiểu cô nương trên người y phục này cũng không thể mặc nữa, rách nát tơi tả, còn đều là máu. . . Ai nha đây là. . . Đây là đánh nhau với người ta?" Nói đến đây, sắc mặt của hắn đã có chút phát sinh.
Ta không để ý tới hắn, chỉ là nói: "Làm theo yêu cầu, bao lâu xong?"
Nam nhân cười: "Cái này còn phải xem ý của ngài."
Ta lấy ra đầy đủ ngân lượng: "Buổi chiều giờ Dậu lấy, kịp sao?"
"Tới kịp, tới kịp." Nam nhân vui vẻ tiếp nhận ngân lượng, lại hỏi: "Khách quan chọn màu vải chưa?"
Ta hỏi nàng: "Màu gì? Chọn hai màu."
Nàng đưa tay chỉ, một xanh nhạt như nước, một vải thêu trắng bạc.
Chọn lựa xong ta dẫn nàng rời khỏi. Ta có thói quen phiêu bạt khắp nơi đi bất cứ nơi nào, không tính coi sẽ đi đâu, cũng không có một chỗ ở ổn định, dẫn nàng vào trong giữa dòng người, nhìn những bàn tay của những người nam nhân hay nữ nhân mang theo đủ thứ vật phẩm mua bán, ở chỗ sạp nhỏ mà cò kè mặc cả.
Bọn họ tới tới lui lui, nhưng cuối cùng có một căn nhà để về . Khi về đến nhà, giặt quần áo làm cơm, phu thê gắn bó, con cháu đầy đàn, bình an hoan hỉ.
Có chút ước ao. Có khi ta cũng tưởng tượng, lúc sau này, ta cũng có thể có được những ngày yên tĩnh như vậy. Suy nghĩ một chút liền thay đổi tận trong lòng mà chối bỏ: Ta không thể nào có được.
Nữ hài một tay siết vạt áo ta, đôi mắt màu tro nhu hòa yên tĩnh, ánh mắt lưu luyến ở ven đường. Nàng nhìn qua đối với hết thảy chung quanh đều rất là hiếu kỳ, có đôi khi đứng trên một quầy hàng, có thể ngây người ngắm hồi lâu, thế nhưng nàng cũng rất an tĩnh, không hề nói lời nào.
Có mấy đứa trẻ nắm mứt quả, một mặt cắn, một mặt sôi nổi hoạt bát hướng bên này đi tới, trong miệng nói cười, đặc biệt vui vẻ.
Trong đó có một cậu bé vóc dáng thoáng cao to, bước đi có chút nhanh, bỗng chốc đụng phải vai nữ hài, nữ hài động cũng không từng động, nhưng thật ra đứa bé trai kia bị lực đạo hoàn trả làm cho dưới chân lảo đảo, lui về phía sau vài bước, trên tay mứt quả cầm không vững, rơi xuống trên mặt đất bị bùn đất bao lấy.
Cậu bé con mắt trợn tròn: "Này, ngươi đền ta mứt quả!"
Ta nhíu nhíu mày, vừa vặn bên tay cách đó không xa có người cầm trên tay bán mứt quả, ta đi tới, đồng thời ánh mắt trở nên lay động .
Bên kia nữ hài đứng thẳng người, nói: "Là ngươi đụng ta."
"Ai bảo ngươi ngăn ở giữa đường! Nhìn ngươi ăn mặc rách nát tả tơi, thế nào, ngươi là ăn mày a!"
Nữ hài đúng mực lạnh giọng lập lại: "Là ngươi đụng ta."
Cậu bé mặt có vẻ sợ hãi, lui về phía sau vài bước: "Ngươi. . . Ngươi. . . Trên người ngươi nhiều máu như vậy, ngươi là người xấu! Ta muốn nói cho cha biết, cha ta là đầu mục bắt người ở đây, hắn sẽ bắt ngươi về nha môn!"
"Lấy mười đền một." Ta đem mứt quả đưa tới chặn trước mặt cậu bé, hung hăng ngăn chặn hắn.
Cậu bé đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo mặt phồng đến đỏ bừng, bực mình hừ một tiếng, đoạt lấy trong tay ta, xoay người chạy.
Nàng ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn ta. Một lúc lâu, nàng xoay người, chậm rãi hướng phía trước đi, nhìn qua có chút rầu rĩ không vui.
Ta đuổi theo, đưa cho nàng một xâu mứt quả, để một xâu khác ở trong tay mình: "Có muốn hay không."
Nàng liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói: "Nhất định không thể ăn."
"Là người không tốt, hay là mứt quả không tốt?"
Nàng không trả lời.
Ta liền cầm mứt quả trong tay cắn một cái, bên ngoài đường phong rất ngọt, tuy rằng ta không yêu thích ăn đồ ngọt, thế nhưng đối với mứt quả cũng hứng thú.
Nàng thoáng liếc mắt dò xét ta, mới nói: "Muốn."
Ta đưa cho nàng một xâu, nàng vươn đầu lưỡi thử liếm liếm, khóe môi có một tia rất nhạt tiếu ý, tán dương: "Mứt quả, hảo."
Lúc này nhìn nàng có chút ngây ngô, ta không khỏi thư giãn trong lòng. Đêm qua mưa to xuống, ánh dương mỏng mà trong suốt, tâm tình cũng trở nên nhẹ nhàng.
Không mục đích dẫn nàng ở trên đường lang thang, không biết đi bao lâu, ta nghe được phía sau truyền tới một thanh âm già nua: "Cô nương, dừng chân."
Quay đầu lại, thấy phía sau bày một gian hàng tranh, đủ thứ tập tranh cuộn tranh lẻ loi phân tán, trên quầy sách chỉ vọn vẹn bày một bức họa, hai bên trái phải đặt một nghiêng mực cùng một cây bút, một cái rửa bút. Chủ sạp là một vị lão nhân sáu mươi, có chút né tránh nhìn ta.
Ta đứng tại chỗ bất động, chỉ nhìn lão nhân gia kia hỏi: "Chuyện gì?"
"Cô nương muốn mua bức tranh sao?"
"Không mua."
Lão nhân gia kia lau mồ hôi: "Cô nương. . . Cô nương chớ nói quyết đoán như vậy, xem qua rồi mua cũng không trễ. Ta có một bức Hán triều Võ Đế đích thực, ta nghĩ cô nương là một người biết xem hàng, nhất định sẽ cảm thấy hứng thú."
Trong lòng ta trầm xuống, hơi nhíu hạ mi, đi tới, chỉ nhìn bức tranh liếc mắt, cả người liền không khỏi phát lạnh.
Trục cuốn tranh tuy đã cũ nhưng trang hoàng cũng rất là đắt tiền, ở giữa khảm tơ vàng, có thể bảo vệ bức tranh không bị biến chất. Trên bức tranh vẽ một bạch y nữ tử, đang ở dưới ánh trăng múa kiếm, một bên đề chữ: "Doanh doanh nhất nữ, khuy nhi bất đắc"(*) phía dưới còn có dấu đỏ của ngọc tỉ.
Nữ hài nhón chân lên nhìn bức tranh một chút, lại nhìn ta một chút, qua lại như vậy, lúc này mới nghiêm túc nói: "Nàng trên bức tranh hình như là ngươi. Mi tâm ở đây cũng có chu sa."
Ta lạnh lùng nói: "Không giống."
Lập tức nhìn chằm chằm lão nhân gia kia: "Mới vừa rồi những lời này, ai dạy ngươi nói?"
Lão nhân gia kia cả người đều run rẩy, lắp bắp nói: "Cô nương thế nào biết được. . . Là một người nam nhân tuổi còn trẻ, hắn cho ta rất nhiều ngân lượng, lại đem bức họa này cho ta, ta phải gọi cô nương, đem những lời nói mới vừa rồi nói ra. Ta nói hết rồi, cô nương chớ có buồn ta, lão già này cũng là lấy tiền làm việc, xin chén cơm ăn."
Ta khẩn trương nhìn một vòng, người chung quanh qua lại đông đúc, tầm nhìn dần dần bị thu hẹp lại.
Ta gắt gao cắn cắn môi, lại nói: "Sau khi người nọ đem bức tranh cho ngươi thì đi nơi nào?"
Lão nhân gia đưa một ngón tay chỉ: "Bên kia, tiểu tử kia một thân mặc y phục màu xanh, trên người đeo một miếng vải."
Ta lướt nhanh đi tới, xa xa góc tường, hiện lên một góc tay áo.
Chết tiệt.
Ta không chút suy nghĩ, giẫm chận tại chỗ tiến lên. Trên đường người đi đường thực sự quá nhiều, đùn đẩy chen lấn, ta không có cách nào, mũi chân điểm một cái, bay lên cạnh mái hiên chợ.
Dưới chân mái ngói bị đạp phải rung lên cót két, ta một mặt chạy, một mặt ánh mắt tìm kiếm kẻ hèn này , trong lòng sốt ruột, trước mặt bay tới một khối đen sẫm, mạnh mẽ lao thẳng tới trước mặt của ta, ta nghiêng người tránh né, mới phát hiện đó là một mảnh ngói nhà, rơi vào trên mái hiên, nhất thời vỡ thành bột mịn.
Khu phố đối diện trên mái hiên truyền đến một tiếng cười khẽ, ta ngẩng đầu nhìn lại, một gã thanh y nam tử đứng mỉm cười, tóc dài đen sẫm cùng vạt áo thanh sắc bay trong gió.
Lông mày một chút khiêu khích, ánh mắt thâm thúy, cùng với nụ cười châm chọc bên môi, đã nhiều năm như vậy, ta cũng không từng quên.
Ta nắm chặt trường kiếm.
Nam tử phi thân nhảy, nhảy tới chỗ ta ở bên này mái hiên, đứng cách chỗ ta không xa.
Ta cười lạnh một tiếng: "Đứng gần quá, thì phải chết."
Nam tử cười ha ha: "Lạc đại nhân, ngươi là không giết người. Đã nhiều năm như vậy, ta đều vẫn nhớ."
"Ta sẽ giết ngươi, đem ngươi trở thành người thứ nhất, Hoài Dương Tử."
Nam nhân này làm những chuyện như vậy, trải qua bao nhiêu năm, ta đều không thể tha thứ.
Hoài Dương Tử thoải mái nói: "Đông Phương Sóc không có năng lực, không oán ta được, cái chết của hắn, cùng ta không quan hệ, nếu muốn trách, cũng là nên trách bệ hạ mới đúng, xét đến cùng coi như là bệ hạ hại chết hắn, không phải là ta, Đông Phương Sóc là không có tội, bất quá là hắn ngu trung mà thôi. Ta hiểu được hắn là vị tiên sinh mà ngươi kính yêu nhất, thế nào, hắn đã chết mấy trăm năm, đều hóa thành tro, ngươi còn không bỏ xuống được?"
"Tên tiên sinh, ngươi không xứng đáng gọi. Lưu Triệt đã chết, cho nên ta chỉ cần lấy tính mệnh của ngươi."
Chú thích: (*) dịch nghĩa: Nữ nhân trong trẻo, nhìn trộm cũng không được.