Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng Hiện Đại Thiên FULL


Sư Thanh Y đang lừa gạt nữ nhân kia.

Kỳ thực Sư Dạ Nhiên các nàng biết, nàng còn có rất nhiều việc vẫn bị giấu diếm, càng không cần bàn đến những việc Sư Dạ Nhiên không biết.

Sư Thanh Y hiểu rõ điểm này, thế nhưng hiện tại nàng càng muốn nói như vậy, càng muốn nói cho nữ nhân kia cài gì nàng cũng biết.

Nàng tính cách ôn nhu, lòng dạ chân thật, rất ít khi nói dối gạt người, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ không gạt người.

Ngược lại, nàng rất am hiểu chỉ là trừ những lúc bắt buộc nếu không nàng sẽ không đảo lộn sự thật.

Người nào cũng sẽ nói dối, nhưng lời nói dối cũng chia làm năm bảy loại.

Khuôn mặt của nàng xinh đẹp thuần khiết cùng thánh thiện, một đôi mắt trong suốt không nhiễm bụi trần, thanh âm dễ nghe, cộng thêm cử chỉ tự nhiên cùng ăn khớp, nói dối luôn là chuyện dễ dàng đến không thể dễ dàng hơn, bởi vì vậy người khác rất nhiều lúc đều sẽ tin tưởng nàng.

Bất quá nữ nhân trước mắt rõ ràng không phải người dễ lừa gạt, cho nên Sư Thanh Y cẩn thận lại cẩn thận, vẫn duy trì vẻ mặt cùng cử chỉ tự nhiên, tận lực khiến bản thân không để lộ sơ hở.

"Cô biết?" Nữ nhân rõ ràng dừng lại một chút mới lần nữa hỏi nàng, ngữ khí có vài phần cười nhạo.

Nữ nhân cười, Sư Thanh Y cũng cười, trong vẻ trấn định lại cố ý toát ra vài phần khinh miệt cho nữ nhân kia thấy, hỏi ngược lại: "Tôi là người nhà họ Sư, hay cô là người nhà họ Sư?"
Nữ nhân không trả lời.

Trong lòng Sư Thanh Y lại biết câu hỏi vừa rồi của nàng hẳn là đã có chút tác dụng.

Nữ nhân tuy rằng có thể thông qua nội gian trong nhà họ Sư thu thập một số thông tin nhưng xem biểu hiện của nàng, nhất định cũng rất có hạn.

Nàng đối với bí mật nhà họ Sư vô cùng khát vọng, cho nên mới không ngại phiền phức mang Duẫn Thanh đến nơi này để uy hiếp Sư Dạ Nhiên.

Con tin còn sống mới hữu dụng, mà dọc theo đường đi nguy hiểm trùng trùng, nữ nhân muốn đảm bảo giáo sư tay trói gà không chặt còn sống đến bây giờ chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.


Từ gốc độ này nhìn đến, nữ nhân này biểu hiện mặc dù đầy khí thế nhưng bên trong cũng không phải hoàn toàn nắm giữ toàn cục, nàng nhất định còn rất nhiều manh mối không nắm được, nên cần nhà họ Sư thay nàng giải đáp.

Sư Thanh Y đoán được điểm này, vì vậy lại thuận thế nói: "Tôi đối với lão thái mà nói, có ý nghĩa gì, cô hẳn là biết rõ."
Lúc nàng nói lời này khí thế rất lớn, biểu hiện tự tin, gần như không có bất luận băn khoăn gì, bởi vì chính nàng hoàn toàn có thể cảm thụ được sự xem trọng của lão thái lúc sinh tiền đối với nàng.

Sự xem trọng này hơn cả Sư Dạ Nhiên, thậm chí vượt qua cả nữ nhi Sư Khinh Hàn.

Lão thái đối với nàng đặc biệt chiếu cố, căn dặn nhà họ Sư trên dưới đối với nàng cung kính, cảm giác quá mức được xem trọng này sẽ làm Sư Thanh Y không được tự nhiên, thậm chí có một loại áp lực.

Nhưng nàng cũng không quản đây rốt cục là tốt hay xấu, đối với việc lão thái đặc biệt xem trọng nàng, nàng hoàn toàn có lý do tin tưởng.

Then chốt chính là câu nói kia rất có tính dẫn hướng, Sư Thanh Y tin tưởng nữ nhân kia hẳn là biết bản thân nàng có vị trí đặc biệt ở nhà họ Sư, cho nên nói như vậy so với nói "tôi biết cách mở cửa" càng thêm đáng tin.

Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, rất ngạo mạn.

Sư Thanh Y nghe ra được hứng thú của nàng trong câu hừ lạnh, trong lòng thở ra, nhưng vẻ mặt lại không có gì biến hóa.

Nàng biết, bản thân lựa chọn lý do này vô cùng chính xác, không xuất hiện sai lầm.

Nhưng lúc này mới chỉ là khởi đầu.

Cho nên Sư Thanh Y tiếp tục nói: "Trên đời này có rất nhiều bí mật, chỉ có những người có tư cách mới có thể biết, chị của tôi nàng còn chưa đủ tư cách này, cô thật đúng là đánh giá nàng quá cao rồi."
Nàng cười đến có chút thâm sâu.

Sư Dạ Nhiên mím môi không nói.

"Có muốn biết lão thái trước khi qua đời đã nói gì hay không?" Sư Thanh Y bắt đầu thả dây.

Nữ nhân kia vẫn không nói chuyện, bầu không khí áp lực đến cực hạn.


"Nàng nói, một ngày nào đó sẽ có người đến nơi này, nàng đem bí mật giấu ở đây, nàng đã chết, hôm nay chỉ có tôi mới biết được bí mật này."
Sư Thanh Y nâng tầm mắt, khuôn mặt nhiễm một tầng ánh sáng đèn pin, thật sâu nhìn qua: "Cô phải biết rằng, muốn có 'nó', phải hỏi qua tôi trước."
Nàng hiện tại hoàn toàn đang nói dối, nhưng lời nói dối này là thành lập dựa trên những gì nàng có thể phỏng đoán cùng suy luận.

Hơn nữa nàng nói những lời vừa rồi mang tính gợi ý rất lớn, rất nhiều thứ cũng không có tính xác định, như vậy những lời này cùng với những manh mối mà nữ nhân kia đã nắm được trở nên rất có tính ám chỉ, đối phương sẽ căn cứ vào đó mà suy tưởng kết hợp với nhận thức, tự hành tiến hành nối ghép toàn bộ.

Sau đó Sư Thanh Y tiếp tục dùng mộ cách xưng hô có tính công kích rất mạnh, nàng cười nói: "Cô nhất định phải biết, chỉ có tôi mới có tư cách mở cửa, Vu Mị."
Bởi vì trước đó không lâu, Lạc Thần đã thì thầm nói cho nàng biết người đang nói chuyện chính là Vu Mị, hiện tại nàng cố ý dùng khẩu khí có chuẩn bị trước gọi tên nàng, mượn đó thể hiện như bản thân cái gì cũng biết.

Trong đội ngũ một mảnh tĩnh mịch.

Qua hồi lâu, nữ nhân kia rõ ràng nổi giận nói: "Sư Thanh Y cô tiện nhân này, cô cư nhiên dám gạt tôi!"
Trong lòng Sư Thanh Y chấn động, trong nháy mắt, nàng cho rằng lời nói dối của mình xuất hiện sơ hở nên bị bại lộ.

Lúc mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng, thì lại nghe thấy Vu Mị căm hận nói: "Chuyện trước đây cái gì cũng nhớ, cái gì cũng chưa từng quên, lại vẫn giả mù sa mưa trốn trong nhà họ Sư, giả như hoàn toàn không biết gì cả, nhớ thân phận của mình, còn gọi cái gì bà ngoại, chị cùng tiểu di!"
Sư Thanh Y nghe xong, chỉ cảm thấy một tiếng sấm bổ vào tai, cảm thấy kinh hãi trước nay chưa từng có.

Nàng nghĩ không ra bản thân vừa rồi cố ý nói một chút chuyện, cư nhiên sẽ dẫn đến hệ quả không tưởng tượng được.

Vu Mị biết nàng.

Không sai, Vu Mị biết nàng, từ lúc đầu thái độ, xưng hô cùng ngữ khí, nàng nên biết Vu Mị quen biết nàng, không chỉ quen biết, hẳn là còn rất quen thuộc, thậm chí Vu Mị vô cùng căm ghét nàng.

Vì sao lại như vậy?
Nữ nhân này rốt cục biết chuyện gì.


Vu Mị hiện tại nói mình giả vờ hoàn toàn không biết gì cả mà trốn ở nhà họ Sư, đó chính là nói Vu Mị đối với những chuyện trước khi mình mất trí nhớ đều biết rất rõ, hiện tại nghe mình nói như vậy nên ngộ nhận, nàng hiện tại cảm thấy mình giả vờ mất trí nhớ sao?
Trong lòng Sư Thanh Y hiện tại nổi sóng cuồn cuộn, nhưng trên mặt lại cười lạnh, không có biểu hiện đặc biệt gì.

Nàng muốn tiếp tục lừa Vu Mị nói ra, dù sao nàng hiện tại cũng đã lừa ra một tin tức quá mức chấn động, thực sự khát vọng có thể biết được càng nhiều, hiểu rõ mảnh ký ức mà bản thân đã mất đi.

"Tiện nhân." Nữ nhân hung tợn nói: "Nếu sớm biết cô giả vờ, tôi nên tìm cơ hội giết chết cô, tuyệt không để cô sống đến bây giờ."
Sư Thanh Y vẻ mặt bình tĩnh, nàng sợ nói nhiều sẽ lộ tẩy nên không nói lời nào.

Nàng giả vờ trấn định trái lại càng khiến nữ nhân kia căm tức, nữ nhân kia đẩy đám người bước ra, một đôi mắt băng lãnh cừu hận nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nhìn chằm chằm cái gọi là lão tổ của Tiêu gia.

Nàng kỳ thực vô cùng trẻ tuổi, tóc dài đen nhánh tùy ý đổ xuống, trong ngày đông hàn lãnh lại ăn mặc vô cùng đơn bạc, vì vậy tôn lên dáng người xinh đẹp của nàng.

Mắt phượng đỏ thắm, phối hợp dáng người cao ầy tinh tế thoạt nhìn tựa như một chiếc bình ngọc cao quý hoa lệ, khóe môi cùng đuôi mắt ẩn giấu sương lạnh càng khiến loại mỹ lệ của nàng phát ra u lãnh.

Diệp Trăn nhìn thấy dung mạo của Vu Mị, nhất thời chân mềm nhũn, sợ đến trực tiếp ngã trên mặt đất, môi run run nói: "Con mẹ nó ăn thịt người, ăn thịt người a!"
Sư Thanh Y liếc mắt nhìn Diệp Trăn.

Đôi mắt phượng của Vu Mị khẽ động, ngoài cười nhưng trong không cười: "Yên tâm, loại nam nhân da thô ráp như anh tôi không thích ăn."
"Phải, phải, phải, da của tôi so với heo còn thô hơn, Không thể ăn!."
Diệp Trăn chỉ vào Vu Mị, ngụm lớn hấp lấy lãnh khí, lại nói: "Sư tiểu thư, Dịch Bắc ở phòng 8532 đặt một camera giám sát, một buổi tối trước đây hắn....!hắn thấy nữ nhân này ở trong phòng ăn thịt người a!"
Sư Thanh Y nhíu mày, trong lòng nghĩ chuyện quan trọng như vậy tại sao trước đó không nói cho tôi biết.

Diệp Trăn rõ ràng có thể đoán ra vì sao Sư Thanh Y lại nhíu mày, kinh hãi nói: "Quá kinh khủng, Dịch Bắc cũng bị dọa đến choáng váng, sau khi trở về hắn đem hình ảnh cho tôi xem, máu thịt mơ hồ con mẹ nó tôi thiếu chút nữa đều phải nôn ra.

Sư tiểu thư tôi nói thật với cô, cô để Dịch Bắc đi làm nội gián, nhưng từ lần đó hắn không có can đảm đi theo dõi nữa, hắn không muốn kiềm tiền này nữa, nhờ tôi nói với cô, nhưng lần gần nhất tôi gặp các người lại vô cùng vội vàng, nên chưa có cơ hội nói......nói với các người."
Diệp Trăn nói xong, đầu cũng sắp cúi sát mặt đất.

"Tốt." Ánh mắt của Vu Mị càng sắc bén: "Cô còn phái người theo dõi tôi?"
Sư Thanh Y chỉ có thể giả vờ thẳng thắn hơn nữa: "Cô nguy hiểm như vậy, không theo dõi cô làm sao được? Để cô đi ăn thịt người khắp nơi sao?"
"Cô thực sự cũng đê tiện như Nguyễn." Vu Mị nắm chặt ngọc ban chỉ trên ngón tay, nàng thực sự hỉ nộ vô thường, lúc này không ngờ lại nở nụ cười.

"Câm miệng đi." Trong đám người giọng nói của nữ nhân vang lên.


Sư Thanh Y nhìn lại, chỉ thấy Thiên Thiên bước chân nhẹ nhàng ra khỏi đám người.

Thiên Thiên đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, phun ra từng chữ: "Không cho phép cô nói như vậy."
"Cô rốt cục dám ra đây rồi sao?" Vu Mị nghiêng đầu: "Tế Ti đại nhân của tôi."
Thiên Thiên ôm cánh tay, khôi phục vẻ quyến rũ nhất quán của nàng, chỉ là môi vẫn tái nhợt, khóe môi khẽ cong: "Tôi không có gì không dám, chỉ là không muốn nhìn thấy mặt kẻ phản đồ, hại chết chị giết cha như cô thôi."
Đôi mắt Vu Mị nheo lại.

Về chuyện hại chị giết cha, nàng cũng không hề phủ nhận hay biện minh.

Người nào có thể hãm hại tỷ tỷ của mình, giết chết cha mình lại còn có thể làm ra biểu tình băng lãnh thờ ơ như vậy.

Nghĩ không ra Thiên Thiên cùng Vu Mị cư nhiên cũng là người quen cũ, Sư Thanh Y lần thứ hai kinh hãi, nói chung chỉ trong một đoạn thời gian ngắn số lần cùng mức độ kinh hãi đã khiến tâm tình của nàng không cách nào bình lặng cân nhắc từng chút được nữa, hơn nữa hiện tại cũng không phải lúc để cân nhắc.

Sư Thanh Y nhìn Duẫn Thanh, đề cao âm lượng nói với Vu Mị: "Hiện tại sợ rằng không thích hợp ôn chuyện cũ, cô thả giáo sư, tôi qua đó thay cô mở cửa."
Vu Mị tạm thời bất động, mà chỉ liếc mắt nhìn Duẫn Thanh.

Duẫn Thanh vẫn bị Trữ Ngưng vững vàng giữ chặt trong tay.

"Cô muốn tôi mở cửa, vậy thì thả giáo sư sang đây, đồng thời tiến hành trao đổi." Giọng nói của Sư Thanh Y có chút lười biếng, hù dọa nói: "Hay là cô không biết, giáo sư đối với chị của tôi quả thật rất quan trọng, nhưng nàng đối với những người khác trong nhà họ Sư lại không quan trọng, trong đội ngũ của bọn tôi có dấu hiệu chia rẽ, tôi không cách nào đảm bảo sẽ không có người không kiên nhẫn mà công kích, dù sao trước đó đã có người bắn lén qua."
Vẻ mặt của Vu Mị trở nên càng hứng thú.

"Trên tay cô lợi thế duy nhất chính là giáo sư, nhưng nàng cũng không quan trọng như cô nghĩ.

Tôi thấy đội ngũ của cô đã bảy bị thương tám tàn phế, nếu như hai bên thực sự xung đột, đừng nói mở cửa, tôi lo lắng đến lúc đó ngay cả ra khỏi đây cũng không ra được."
"Cô thực sự càng nhanh mồm nhanh miệng so với trước đây." Vu Mị nói: "Hơn nữa càng làm tôi chán nghét."
"Tôi không cần cô thích."
Lạc Thần thích là đủ rồi.

Ánh mắt Sư Thanh Y giảo hoạt, trên mặt mang theo tự tin: "Giáo sư đến đây, tôi sang đó mở cửa cho cô.

Tôi một mình, cô sợ tôi sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận