Đoàn người ở ngay lối rẽ thứ nhất bên phải chạy một hồi, sau lưng cũng không còn truyền đến bất kì động tĩnh kì lạ nào, mà ngay cả nửa điểm tiếng gió đều không nghe thấy được.
Những thứ khi nãy cũng không truy kích tới đây.
Trong đội ngũ có người bị thương, không thể vẫn một mực chạy nhanh như vậy, mà bên trong đường rẽ lại hết sức yên tĩnh, không còn nguy hiểm truy đuổi phía sau, tốc độ liền chậm lại.
Tiếp tục duy trì tốc độ như thế khoảng một nén nhang, sơn động trước mắt dần dần nới rộng ra, cuối cùng đoàn người xuyên qua một cái cửa động, đi vào một chỗ cực kì rộng lớn.
Chỉ thấy phía trước mắt cao đến không thấy đỉnh, mặt đất phủ lên rất nhiều tảng đá lớn, bên trên đó lại bao trùm một lượng lớn rêu mạch tinh.
Mà giữa tảng đá này cùng tảng đá khác đều có những khoảng cách nhất định, rêu mạch tinh cũng liền phủ đầy những khoảng cách đó.
Những tảng đá lớn kéo dài từ trái sang phải, từng khối từng khối bày mở, tạo thành một dải đá lớn vắt ngang qua.
Thoáng nhìn về phía đầu dải đá này liền thấy có rất nhiều dải như vậy, chẳng qua là ở phía xa xa đều đen kịt một màu, còn chưa biết số lượng cụ thể là nhiều hay ít.
Bởi vì địa thế biến hóa, dải đá còn phân chia cao thấp, trùng điệp nhấp nhô, xa xa nhìn lại tựa như cánh đồng ruộng bậc thang, những khe hở giữa các tảng đá lớn chính là phân giới của bờ ruộng, bản thân mỗi tảng đá lại như một thửa ruộng nhỏ bên trong cánh đồng ruộng bậc thang đó.
Ngư Thiển nhìn tình cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi, cầm lấy Dạ Minh Châu đến gần một tảng đá trong số đó.
Nàng đẩy ra một lớp rêu mạch tinh, cẩn thận nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện tảng đá phía dưới rêu mạch tinh rất trong suốt, cùng những băng tinh hình lăng trụ mà lúc trước nhìn thấy, tựa như được tạo nên từ cùng một loại vật chất, mặt ngoài cũng hiện ra màu xanh lam nhàn nhạt.
Nhưng theo phương hướng ánh mắt thay đổi, lại hiện lên màu trắng, di chuyển sang vị trí khác lại thấy màu sắc không ngừng sản sinh biến hóa, cùng mạch tinh không có sai biệt.
Sư Thanh Y thấy nàng hiếu kỳ, ở bên cạnh tỉ mỉ nói cùng nàng: “Đây là đá mạch tinh, ngươi có thể xem nó như là một khối mạch tinh lớn.
Càng tới gần đầu nguồn, mạch khí sẽ càng mạnh, hình thành mạch tinh cũng sẽ càng lớn, nơi này có nhiều đá mạch tinh xuất hiện như vậy, liền có nghĩa là chúng ta cách chỗ sâu bên trong đã càng ngày càng gần.”
Ngư Thiển vui vẻ nói: “Như vậy, chẳng phải là chúng ta sắp tìm được chỗ ngăn trở mạch khí ở đầu nguồn sao?”
Sư Thanh Y hòa nhã nói: “Có thể nói như vậy, nhưng mạch tinh thật sự quá nhiều, còn không biết cụ thể là đã bị ngăn trở ở nơi nào, còn phải tìm một chút.”
Dứt lời, nàng xoay người vẫy tay với Triệu Giác.
Triệu Giác bước nhanh đi tới, khom người nói: “Điện hạ, xin phân phó.”
Sư Thanh Y nói: “Nơi này an toàn, hiện tại chúng ta sẽ nghỉ ngơi chốc lát.
Những thần quan bị thương kia… ngươi phân phó người chú ý để tâm một chút, nếu bị thương nặng, liền dùng thần tức bên trong mạch tinh để khôi phục.
Nhưng mà số mạch tinh lúc trước trên người ta đều đã đều phân cho các ngươi, số lượng có hạn, ngươi dặn dò bọn hắn dùng tiết kiệm một chút.”
“Vâng, Điện hạ.” Triệu Giác ngữ khí thành khẩn, lại cung kính, nói: “Tất cả thần quan đều chịu ảnh hưởng của mạch khí, hiện tại không có mạch khí lưu động trong mạch giếng, tốc độ khôi phục của chúng thần không thể bắt kịp như lúc mạch khí bình thường ở dĩ vãng, nhờ có Điện hạ ban thưởng chút ít mạch tinh, miệng vết thương của chúng thần mới có thể khép lại nhanh chóng như vậy, chúng thần đều rất cảm kích Điện hạ đã lo lắng.”
“Ngươi đi giúp những thần quan kia đi.” Ánh mắt Sư Thanh Y hướng về bên kia.
Triệu Giác hành lễ, tiến đến bên kia an bài.
Nhóm thần quan ngồi trên mặt đất, bắt đầu nghỉ ngơi.
Lúc trước, vị thần quan bị đâm xuyên ngực kia trải qua thần tức trong mạch tinh bảo vệ, miệng vết thương sớm đã cầm máu, thậm chí da thịt đều đã lành lặn không ít.
Một vị thần quan khác nhìn thấy tốc độ khôi phục thương thế nhanh chóng của hắn, than tiếc nói: “Không hổ là thần tức của Thiên Hoàng Tuyên Cổ, dùng mạch khí Triệu mạch tới so sánh cùng, quả thật khác biệt như trời với đất.
Bên trong mạch tinh nho nhỏ ngậm lấy một chút thần tức mà đã như thế, nếu như bên trong chứa đựng tràn đầy thần tức Thiên Hoàng Tuyên Cổ không biết sẽ huyền diệu đến mức nào, thật muốn kiến thức một phen.”
Vị thần quan bị thương kia cười nói: “Chúng ta chỉ là hai cánh cấp thấp, làm thế nào có thể vào được Thiên Hoàng Tuyên Cổ, cho dù sau này ta và ngươi lâm vào ngủ say, cũng chỉ có thể ngủ ở bên ngoài Thiên Hoàng Tuyên Cổ.
Mạch chủ cùng Đại công tử có sáu cánh như vậy, mới có thể tiến vào đệ nhất cảnh.”
Một thần quan khác nói: “Ta mặc dù không có vận số bậc này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc lòng ta hướng tới.”
Nói đến đây, thanh âm hắn bỗng nhiên thấp xuống, giống như sợ người bên ngoài nghe thấy được: “Bất quá nhị công tử như vậy, chỉ sợ rằng tư cách ngủ say bên ngoài Thiên Hoàng Tuyên Cổ cũng không có, ít nhất mệnh của ta so với nhị công tử còn tốt hơn một ít.”
“Ngươi nhỏ giọng một chút.”
“Ta đã nói rất nhỏ, hắn cách chúng ta xa như vậy, nghe không được.”
Triệu Nghiễn ngồi ở xa xa, trên lưng đeo lấy ống kim tiễn, bàn tay nắm chặt kim cung mà Triệu Giác ngưng tụ cho hắn, nhìn chằm chằm vào hai gã thần quan đang to nhỏ kia, sắc mặt âm trầm.
Sư Thanh Y thần sắc đạm nhạt, đứng ở đó nhìn qua Triệu Nghiễn.
“A Nghiễn.” Triệu Giác đi đến bên người Triệu Nghiễn ngồi xuống.
Triệu Nghiễn không được tự nhiên, dịch sang bên cạnh một chút.
Sư Thanh Y bất động thanh sắc đánh giá hai huynh đệ này, nghiêng tai yên lặng nghe.
Triệu Giác nhìn thấy Triệu Nghiễn kháng cự, cũng chưa từng nói gì, chỉ là ôn hòa hỏi: “Vừa rồi ngươi có bị thương ở đâu không?”
“Không có.” Triệu Nghiễn nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Triệu Giác từ trong túi lấy ra bọc giấy nhỏ mà Sư Thanh Y cho hắn, hắn lật ra bàn tay Triệu Nghiễn, đem bọc giấy kia nhét tới trong tay Triệu Nghiễn, nói: “Ngươi cầm lấy.”
Triệu Nghiễn lập tức cả kinh.
Hắn căn bản không nhìn thấy rõ Triệu Giác nhét cái gì vào trong tay hắn, khi Triệu Giác tiếp xúc với tay của hắn, biểu tình trên mặt hắn trong khoảnh khắc đó gần như là một loại hoảng sợ đến vặn vẹo, bàn tay có chút phát run, căn bản không thể nhìn kỹ vật trong tay.
Sư Thanh Y híp lại mi mắt.
“A Nghiễn, ngươi làm sao vậy?” Triệu Giác lo lắng nói.
“Không sao cả.” Chờ Triệu Nghiễn thấy rõ thứ Triệu Giác cho hắn chính là một cái bọc giấy nhỏ, thần sắc lúc này mới hòa hoãn chút ít, sau đó liền giật mình: “Đây là mạch tinh Thiên Hoàng Tuyên Cổ, rất khó có được, ngươi vì sao lại đem nó cho ta?”
“Ngươi cầm lấy đi, ta không cần dùng tới.” Triệu Giác nói.
Triệu Nghiễn nghe thế, thần sắc lập tức lạnh xuống: “Ngươi không cần dùng? Là bởi vì ta phế vật hơn ngươi rất nhiều, ngay cả cung tiễn đều ngưng tụ không ra, mà ngươi là sáu cánh, bản lĩnh cao thâm, căn bản sẽ không bị thương, không cần Thần tức bên trong mạch tinh trợ giúp?”
Triệu Giác nghẹn lời, lúc sau mới nói tiếp: “A Nghiễn, ý của ta cũng không phải như vậy.
Ta chỉ cảm thấy ngươi càng cần nó hơn so với ta, ngươi có nhiều thêm một chút mạch tinh, liền có thể nhiều thêm một phần bảo hộ.”
Sắc mặt Triệu Nghiễn lúc này vô cùng phức tạp, hắn cũng không đem bọc giấy nhỏ trả lại, chỉ là nói: “Ta mệt mỏi, muốn ngủ một lát.”
“Tốt, vậy huynh trưởng không quấy nhiễu ngươi.” Triệu Giác rơi vào đường cùng, chỉ đành phải đứng dậy, đi xa một chút.
Sư Thanh Y nhìn như vậy một lát, thấy Triệu Nghiễn nhắm mắt dưỡng thần, Triệu Giác cũng một mình chờ đợi, nàng nhìn không ra cái gì, liền xoay người đi về chỗ Lạc Thần.
Lạc Thần, Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên đều ở bên cạnh một khối mạnh tinh cực lớn ngồi xuống, Lạc Thần đang cầm một tấm khăn mềm, cẩn thận chà lau Cự Khuyết.
Còn Ngư Thiển lại đem mấy viên dạ minh châu đặt ở bên trên rêu mạch tinh, chiếu sáng rất tốt.
Dù sao nàng cũng muốn nhìn những bức họa mà A Xuyên nhà nàng đã vẽ, nàng phải làm cho sáng một chút, mới thấy rõ được.
Mạch khí có thể tự sáng lên, ánh sáng bên trong mạch giếng khi xưa đều luôn rực rỡ, hiện tại mạch khí bên trong mạch tinh đều đã đứt đoạn, những đá mạch tinh này tất nhiên cũng không có chút phản ứng nào, chỉ có ở dưới ánh sáng của Dạ minh châu, mới có thể soi ra một chút ánh sáng.
Sư Thanh Y đi qua, ngồi xuống bên cạnh Lạc Thần.
Bởi vì nàng ngồi ở trên đá mạch tinh, thân thể của nàng vừa cùng đá mạch tinh tiếp xúc, khối đá mạch tinh kia bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu lam, lấy nó làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phương tám hướng xung quanh, tựa như là một ngọn lửa nhỏ bốc lên lập tức khiến cho nó cháy lan ra cả một đồng cỏ, từng khối, từng khối đá lớn lần lượt được thắp sáng.
Đá mạch tinh ở nơi xa cũng bắt đầu phát sáng, lúc này mới nhìn ra những dải đá mạch tinh này từ gần đến xa, cùng sở hữu mười hai vòng, một đường kéo vào chỗ sâu bên trong.
Mà những ánh sáng u lam kia, hội tụ rất nhiều bên trong đá mạch tinh, phảng phất như có ánh sáng ở trong đó chậm rãi lưu động, tựa như hình thành một mảnh lại một mảnh hồ nước nhỏ tỏa ra ánh sáng.
Hồ nước tầng tầng lớp lớp, cao thấp chằng chịt, mộng ảo, mỹ lệ, lại trác tuyệt.
Hào quang rơi vào trong mắt Sư Thanh Y, nàng nói: “Ta đã đem đá mạch tinh ở kề cận đều thắp sáng lên, nếu như xung quanh có động tĩnh gì, có thể thấy càng thêm rõ ràng.”
Nàng thân có thần tức của Thiên Hoàng Tuyên Cổ, chỉ cần tiếp xúc mạch tinh, rót thần tức đi vào, lệnh cho thần tức ở bên trong lưu động, mạch tinh liền có thể phát sáng.
Trước mắt là một mảnh sáng ngời, ánh sáng từ dạ minh châu đã sớm bị che khuất đến không còn một mảnh, Ngư Thiển liền hoàn toàn không cần phải loay hoay với Dạ minh châu nữa, trên mặt vui vẻ nói: “Đa tạ Sư Sư, ngươi phí tâm rồi.”
Sư Thanh Y cười cười.
Lạc Thần dừng lại động tác chà lau Cự Khuyết trên tay, ở bên cạnh giảo hoạt nói: “Giá cắm nến.”
Sư Thanh Y: “……”
“Giá cắm nến là sao?” Ngư Thiển không hiểu đó là ý gì.
Lạc Thần nhàn nhạt nói: “Thanh Y ngồi ở nơi này, đá mạch tinh ở bốn phía liền sáng lên, nếu như Thanh Y đứng dậy rời đi, ánh sáng bên trong đá mạch tinh sẽ dập tắt, như thế chẳng phải là Thanh Y rất giống một cái giá cắm nến ư, có thể dùng để chiếu sáng, mà lại còn sáng nhất, là loại giá cắm nến vừa phát sáng vừa phát nhiệt.
Ngư Thiển, ý của ta là như vậy.”
Sư Thanh Y: “……”
Ngươi nói hưu nói vượn.
Suy nghĩ thật sự của ngươi mà là như vậy sao?
Lòng dạ hẹp hòi, hẳn là vẫn còn nhớ kỹ chuyện giá cắm nến mà lúc trước các nàng nói đến, còn không quên nhắc lại để cười nhạo nàng.
Ngư Thiển bừng tỉnh đại ngộ, nhẹ gật đầu: “Thì ra là như thế, ta hiểu ý ngươi rồi.”
Sư Thanh Y: “……”
Không, ngươi căn bản không hiểu được.
“Nơi này thật đẹp.” Ngư Thiển liếc nhìn chung quanh, cảm thán nói: “Giống như là đang chìm trong mộng.
Ta cho rằng chỉ có trong mộng mới có cảnh đẹp như vậy, không có nghĩ rằng có thể tận mắt nhìn thấy.”
Sư Thanh Y nghe vậy, liếc nhìn Ngư Thiển.
Lạc Thần ở một bên cũng nhìn về phía Ngư Thiển, thâm thúy trong mắt được mạch tinh bốn phía chiếu vào, lộ ra mềm mại.
Trạc Xuyên cũng buông rương Tróc Yêu của nàng xuống, nói: “Lúc trước ta không nghĩ đến, thì ra Triệu mạch lại có chỗ xinh đẹp đến bực này.”
Sư Thanh Y cười cười: “Thiên Hoàng Tuyên Cổ so với nơi này còn đẹp hơn vạn lần.”
Ngư Thiển lại nhìn về phía rương Tróc Yêu của Trạc Xuyên, nói: “A Xuyên, nơi này đã an toàn, ngươi đem những bức họa mà ngươi vẽ ta lấy ra đi, hiện tại có thể xem rồi.”
Trạc Xuyên: “……”
Nàng cúi đầu, rất chần chừ, cũng không lập tức lấy quỷ phổ* ra.
*Quỷ phổ: quyển sách tranh vẽ quỷ vật
Lạc Thần tiếp tục cúi đầu chậm rãi lau sạch Cự Khuyết, ngẫu nhiên dùng khóe mắt liếc sang phía Trạc Xuyên.
Sư Thanh Y cũng dùng vẻ mặt đứng đắn mà ở đằng kia ngồi ngay ngắn, có điều, ánh mắt lại liên tục quét tới chỗ Trạc Xuyên.
Ngư Thiển nhẹ giọng thúc giục: “A Xuyên, ngươi nhanh một chút, ta còn chưa nhìn thấy chữ ở trên đó đâu, không biết là ngươi đã viết cái gì.”
Trạc Xuyên hít sâu một hơi, nhưng vẫn theo lời Ngư Thiển mà mở rương Tróc Yêu, đem quyển quỷ phổ kia lấy ra, ánh mắt buông xuống, đưa tới trong tay Ngư Thiển.
Sư Thanh Y thấy Trạc Xuyên xấu hổ, nói với Lạc Thần: “Chúng ta tránh đi một lúc.”
Vừa vặn nàng có nhiều lời quan trọng hơn cần nói với Lạc Thần, lúc trước bất tiện, đợi lát nữa các nàng liền tìm một chỗ không có ai.
“Tốt.” Lạc Thần lên tiếng.
Sư Thanh Y đang muốn đứng dậy, Ngư Thiển lại đè vai Sư Thanh Y xuống, nói: “Sư Sư, ngươi chớ đứng lên, ngồi ở chỗ này rất thuận tiện, không có gì cần phải tránh.”
“Cái này……” Sư Thanh Y nhìn Trạc Xuyên: “Thật đúng là không cần tránh?”
Trạc Xuyên: “……”
Ngư Thiển nói: “Ta muốn nhìn kỹ trên những bức họa mà A Xuyên vẽ ta đã viết cái gì ở bên cạnh, xung quanh càng sáng càng tốt, ngươi ngồi ở chỗ này làm giá cắm nến đi, nếu như ngươi rời đi, những đá mạch tinh này liền không sáng nữa.”
Sư Thanh Y: “……”
Được rồi, lúc này thực sự đã trở thành giá cắm nến.
Lạc Thần dựa gần vai nàng, bất động thanh sắc mà đưa lỗ tai tới đây, nói khẽ: “Như mong muốn của ngươi lúc trước, hiện tại làm giá cắn nến liền cùng nhau làm, ta cũng chưa từng tránh ở một bên đứng nhìn.”
Sư Thanh Y: “……”
Nàng trầm thấp nghiến răng, cơ hồ là dùng giọng mũi, nói khẽ: “Ngươi chờ, trước tiên ta ở nơi đây làm giá cắm nến một hồi, đợi lát nữa sẽ giáo huấn ngươi.”
_________
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sư Sư, ngươi lúc này vô luận từ chỗ nào một tầng trên ý nghĩa đến xem, đều là cái giá cắm nến
Không có sao, còn ngươi nữa con dâu cái này lòng dạ hiểm độc lá gan nến cùng ngươi
Ngày mai còn có một canh, nhớ rõ đến ah, đằng sau đều ngày càng, lập tức liền mười đầy năm rồi ~
Nhiều hơn chấm điểm nhắn lại tưới tiêu.