Hai người vừa nhỏ giọng thì thầm xong, tự riêng phần mình ngồi đoan chính bên bờ đá mạch tinh.
Đá mạch tinh vầng sáng cực lớn, sáng ngời rực rỡ, Ngư Thiển đối với ánh sáng thế này rất thoả mãn, lật ra quỷ phổ mà Trạc Xuyên đã đưa cho nàng.
Lúc trước, bởi vì khẩn trương mà Trạc Xuyên làm quỷ phổ rơi xuống đất, trong đó có hai trang được mở ra, Ngư Thiển chỉ nhìn thấy bức vẽ bên trang phải, chưa kịp nhìn kỹ những văn tự bên trang trái, hiện tại trực tiếp lật tìm hai trang này, ánh mắt dõi thẳng đến trang trái mà nhìn.
Trạc Xuyên hai tay nắm lại, đặt ở trên đầu gối, nhìn qua liền biết đang rất khẩn trương, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn qua động tác lật sách của Ngư Thiển.
Ngư Thiển nhìn xuống, vừa nhìn vừa mỉm cười nói: “Nguyên lai bức vẽ này là vẽ khi ta uống rượu, cho ngươi sờ chỗ lân phiến kia của ta.
Khi đó ngươi cho rằng ta là quỷ vật, mỗi ngày đều ở đằng kia quan sát ta sao?”
“…… Phải.” Trạc Xuyên trung thực trả lời.
Rồi lại lập tức lắc đầu: “Cũng không phải.”
“Tại sao lại phải rồi lại không phải?” Ngư Thiển nghi hoặc.
Trạc Xuyên nói: “Ta thấy ngươi mọc ra đuôi cá, không giống với người bình thường, mới đầu quả thật là đã xem ngươi như quỷ vật.
Trước đó ta chưa bao giờ thấy qua bạch giao, đối với bạch giao hoàn toàn không biết gì cả, muốn xem trộm ngươi nhiều một chút, để quen thuộc với tập tính của ngươi, lại mỗi ngày ở trong quỷ phổ ghi chép lại.”
Nàng dừng một chút, thần sắc nghiêm túc nói tiếp: “Nhưng là, bức họa vẽ lúc ngươi say rượu này, ta cũng không cho rằng ngươi là quỷ vật gì, trên thực tế từ trước đó, trong lòng ta đã sớm không xem ngươi là quỷ vật mà đối đãi, chỉ là xuất phát từ thói quen, ta vẫn ở trên quỷ phổ này ghi chép ngươi.
Về sau, lúc ta lật lại quỷ phổ, phát giác có rất nhiều bức họa về ngươi cùng những quỷ vật kia xen lẫn trong một sách, lúc này mới hậu tri hậu giác không ổn, từ đó về sau chưa từng ở bên trên quỷ phổ vẽ qua ngươi nữa.”
Ngư Thiển đọc được văn tự bên trong Trạc Xuyên viết đến chuyện sờ lên lân phiến phía dưới xương quai xanh của nàng, cảm giác trở nên kỳ quái, còn viết rằng Ngư Thiển đáng yêu hơn dĩ vãng, vui vẻ cười nói: “Nguyên lai khi đó ngươi cảm thấy ta đáng yêu sao?”
Kuôn mặt nghiêm túc của Trạc Xuyên đỏ lên, nhẹ gật đầu: “Kỳ thật khi đó ta cũng không biết được ta bị làm sao.”
Ngư Thiển nghe nàng nói như vậy, bên môi câu lên ý cười, bắt đầu lật qua từng tờ một xem những bức họa Trạc Xuyên vẽ nàng.
Sư Thanh Y ngồi ở bên cạnh, ánh mắt như có như không mà liếc đến trang sách trên tay Ngư Thiển, sau đó lại thu hồi rồi lại dõi đến.
Nàng lại nhìn về phía Lạc Thần.
Lạc Thần mặt mày cụp xuống, còn đang tiếp tục chà lau Cự Khuyết, thủ pháp cực kì cẩn thận ôn nhu.
Nhưng thỉnh thoảng khóe mắt nàng sẽ hơi liếc về phía Ngư Thiển bên kia, trên mặt lại nghiêm nghị, không có nửa điểm gợn sóng, phảng phất như không hề nhìn qua đó.
Sư Thanh Y phát hiện điều đó, cố gắng nghẹn cười đến vất vả.
Hai cái giá cắm nến lớn, trên mặt bất động thanh sắc, nhưng thực tế lại muốn xem náo nhiệt này.
Nhưng mà, mắt thấy gương mặt Trạc Xuyên đã đỏ đến không thể chịu được, các nàng không tiện nhìn kỹ, chỉ có thể ở bên cạnh hết sức chuyên chú làm một cái giá cắm nến sáng sủa.
Lúc này, Ngư Thiển ngẩng đầu hỏi một câu: “Sư Sư, trước kia ta thấy ngươi lật xem một quyển quỷ phổ mà A Xuyên cho mượn, nhưng nàng chưa từng đem quyển này cho ngươi, phải không?”
Sư Thanh Y gật đầu nói: “Phải, ta chỉ xem hai quyển trước, Trạc Xuyên nói quyển thứ ba này nàng không tiện cho ta nhìn.”
Hai tay đang nắm chặt của Trạc Xuyên khẽ nhúc nhích.
Ngư Thiển hỏi lại: “Vậy Sư Sư, ngươi muốn xem những bức họa mà A Xuyên vẽ sao?”
Sư Thanh Y sững sờ, nói: “Ngươi muốn nghe lời nói thật, hay là lời khách khí?”
Ngư Thiển nói: “Tự nhiên là lời nói thật.”
Sư Thanh Y thẳng thắn thành khẩn cười nói: “Nếu là lời nói thật, tất nhiên là muốn nhìn, ta rất hiếu kỳ.
Nếu là lời khách khí, vậy thì có lẽ sẽ bất tiện, dù sao cũng là việc tư giữa các ngươi, nhất là những văn tự ghi chép bên cạnh, ngươi có thể sẽ không muốn ta đọc được những thứ này.”
Ngư Thiển cũng không thèm để ý: “Không sao, Sư Sư nếu như ngươi muốn nhìn, có thể sang đây xem.
Ta cảm thấy không sao, nhưng ta phải hỏi A Xuyên một chút.”
Nàng nghiêng thân thể, hướng về phía Trạc Xuyên nói: “Những bức họa cùng văn tự trên quỷ phổ này, ngươi cảm thấy có thể cho Sư Sư xem sao?”
Trạc Xuyên mặc dù dễ dàng ngượng ngùng, lòng dạ lại rất rộng rãi, cũng không phải là người không được tự nhiên mà che lấp đi, thấp giọng nói: “…… Ngư, ngươi cảm thấy có thể, liền có thể.”
Trạc Xuyên tài họa xuất chúng, Ngư Thiển luôn ngóng trông đám bằng hữu bọn họ có thể thưởng thức, cũng có thể hiểu được A Xuyên nhà nàng đến tột cùng có bao nhiêu cái tốt, mắt thấy A Xuyên nhà nàng cũng đã đáp ứng, lập tức mặt mày hớn hở, hướng tới vị trí Sư Thanh Y ngồi dịch sang chút ít, đem sách trong tay đưa qua bên đó gần hơn.
Sư Thanh Y rốt cục có thể thoải mái mà nhìn cuốn quỷ phổ này.
Không nghĩ rằng làm cái giá cắm nến, còn có đãi ngộ tốt như vậy.
Lần làm giá cắm nến này, đáng giá.
Ngư Thiển đồng thời gọi Trạc Xuyên đến nói: “A Xuyên, ngươi ngồi gần một chút, chúng ta cùng một chỗ xem.”
Trạc Xuyên liền xê dịch thân thể hướng về chỗ Ngư Thiển, dán sát lấy đầu vai Ngư Thiển.
Sư Thanh Y dùng khóe mắt liếc xéo Lạc Thần: “Còn có một giá cắm nến cũng muốn xem.”
Lạc Thần mặt không biểu tình.
Ngư Thiển chủ động mời nói: “Lạc Thần, ngươi có thể nhìn thấy sao, có cần phải ngồi gần một chút không?”
Lạc Thần ngồi yên, tạm thời chưa từng nhúc nhích, Sư Thanh Y từ phía sau lặng lẽ vươn tay ra, nắm ở eo Lạc Thần, đem nàng nhẹ nhàng kéo tới.
Lạc Thần lúc này mới theo lực kéo nhu hòa của Sư Thanh Y nhích qua, ngồi ở bên người Sư Thanh Y, rũ mắt nhìn lại.
Sư Thanh Y cùng Ngư Thiển ngồi ở chính giữa, tự riêng phần mình dùng tay nâng lên hai bên trái phải của quỷ phổ, Trạc Xuyên dựa vào bên người Ngư Thiển, Lạc Thần vóc người thẳng tắp, một tay từ phía sau ôm lấy eo Sư Thanh Y.
Ngư Thiển lật qua một tờ, nói: “Các ngươi nhìn một trang này đi.”
Sư Thanh Y tâm tư nhanh nhạy, lập tức cổ động: “Vẽ thật đẹp.”
Lạc Thần nói: “Đẹp.”
Ngư Thiển nghe hai người các nàng khoa trương Trạc Xuyên vẽ đẹp mắt, trên mặt lộ ra vui vẻ cùng tự hào, hai gò má của Trạc Xuyên nóng hổi, nhưng vẫn cảm tạ hai người các nàng đã tán dương, nói: “Đa tạ.”
Trạc Xuyên mỗi lần vẽ Ngư Thiển, bút pháp đều rất tỉ mỉ, miêu tả càng thêm cẩn thận từng chút một.
Trong đó có một bức họa, vẽ đến nửa người dưới của Ngư Thiển chìm ở trong hồ, nửa người trên nâng lên, tay khoác lên trên bờ.
Trước mặt nàng đặt một cái bàn thấp, trên đó đặt giấy và bút mực, Ngư Thiển trong tay nắm lấy bút lông, tư thế cầm bút kia đều đã cầm sai rồi, trên gương mặt lại dính lấy một vòng mực, đôi mắt ngậm lấy mị hoặc, nhìn tới đây.
Trong tranh trừ bỏ nàng, không còn người nào khác.
Nhưng không cần phải nói, lúc ấy người nàng nhìn đến chính là Trạc Xuyên.
Trạc Xuyên cúi đầu nhìn xem bức họa kia.
Phảng phất như hồi tưởng lại trước kia, ngày đó Ngư Thiển ở trong hồ nước nhìn về phía nàng, rõ ràng đã qua rất lâu, lại tựa như mới chỉ vừa hôm qua.
Ở trang bên trái bức họa, Trạc Xuyên lúc ấy nói: “Hôm nay ta dạy nàng ghi văn tự trên bờ.
Nàng luôn nói rằng lời nói của ta là lời nói trên bờ, mà ghi chữ là văn tự trên bờ, còn ta là người trên bờ.
Ta cảm thấy thuyết pháp này của nàng rất thú vị, bất tri bất giác, cũng đi theo nàng nói như vậy.
Ta là người trên bờ, nàng là người trong nước, vẫn luôn giữ tư thái đuôi cá, không tiện ngồi ở trên mặt ghế luyện chữ, ta chỉ đành mang bàn thấp đến, để cho nàng ghé vào bên cạnh bể mà ghi, như vậy có lẽ nàng sẽ thoải mái một chút.
Trước đây nàng chưa từng dùng qua bút lông, lúc cầm lấy bút lông nhìn trái ngó phải, rất hiếu kỳ, ta ở bên cạnh mài mực cho nàng, nàng nhìn thấy, cũng muốn thử một lần, chỉ là học theo ta nắm lấy đầu nghiên mực cọ xát vài vòng, không bắt được trọng điểm, ta chỉ đành nắm lấy tay của nàng, mang theo tay nàng cùng mài.”
“Nàng luyện chữ như vậy một hồi, trên tay chẳng biết từ lúc nào đã dính đầy mực, nét mực kia đã cọ đến trên gương mặt nàng, cũng không phát giác ra.
Ta bảo nàng không di chuyển, dùng nước trong hồ thấm ướt tay của mình, thay nàng lau đi nét mực trên mặt.
Nàng thấy vậy liền rất thông minh mà đứng yên bất động, chỉ là nhìn ta, mặc ta chà lau.
Xưa nay nàng vốn đã cực kỳ trắng nõn, giờ khắc này trên mặt dính mực, tương phản đối lập rất dễ khiến người khác chú ý, ta nhìn chăm chú vào nàng, nhất thời cũng không biết là bởi vì trên mặt nàng bị nét mực làm nhiễm bẩn, hay là bởi vì trong lòng của ta cảm thấy nàng đẹp mắt, nhịn không được nhìn nhiều một chút.
Thật sự nàng rất đẹp mắt.”
Sư Thanh Y cười nói: “Đẹp mắt.”
Lạc Thần cũng nói: “Đẹp mắt.”
Trạc Xuyên: “……”
Sư Thanh Y đứng đắn mà giải thích: “Ý của hai chúng ta là, Trạc Xuyên vẽ bức tranh này đẹp mắt.”
Lạc Thần gật đầu: “Ừ.”
Ngư Thiển hân hoan nói: “Ta cũng biết A Xuyên vẽ nhìn rất đẹp.”
Trạc Xuyên: “……”
Ngư Thiển tiếp tục lật sang trang khác, ánh mắt hai giá cắm nến lớn bên cạnh đi theo động tác lật giấy của Ngư Thiển, nhìn đến cẩn thận, phát hiện ở phía sau có không ít tranh vẽ đặc thù.
Bởi vì nếu như Trạc Xuyên ghi chép lại những thứ mà nàng nhìn thấy về Ngư Thiển, bên trên tranh mặc dù không có Trạc Xuyên, lại thủy chung vẫn có thể cảm giác được Trạc Xuyên tồn tại.
Trong đó có một bức miêu tả khuôn mặt Ngư Thiển lúc ngủ, chỉ thấy trên đó vẽ Ngư Thiển đang nằm nghiêng, mái tóc bạc xõa ở mặt gối, trên người đang đắp một tấm chăn mỏng, một cánh tay bị lộ ra bên ngoài, một phần tóc bạc quấn bên trên cánh tay nàng, trên cánh tay ấy có quấn lấy một cái băng tay bạch sắc.
Nhìn tới trang đối xứng bên trái cũng ghi một đoạn chữ: “Tối nay nàng nói muốn cùng ta ngủ chung trên giường.
Từng đêm trước đây, ta đều ôm nàng đến giường ở cách vách bên cạnh để ngủ, nàng lần này lại muốn cùng ta ngủ chung, ta nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Nàng ngước mắt lên nhìn ta, nói với ta rằng lúc nàng ngủ một mình rất sợ hãi, ta thấy thần sắc nhu nhược đáng thương trong mắt nàng, trong lòng không đành lòng, chỉ đành phải theo ý nàng.”
Sư Thanh Y liếc mắt một cái liền nhìn ra mánh khóe, đưa ra nghi vấn: “Ngư Thiển, ban đêm ngươi ngủ một mình lại sẽ biết sợ sao?”
Cái này cũng không giống như tính tình của Ngư Thiển.
Ngư Thiển cười yếu ớt nói: “Lúc đấy là ta lừa gạt A Xuyên, kỳ thật ta không sợ.”
Trạc Xuyên ậm ừ một lát, bất đắc dĩ nói: “Lúc ấy ta quả thật đã tin.
Về sau lại phát giác ra kỳ thật lá gan của nàng rất lớn, như thế nào lại sợ ngủ một mình, lúc này ta mới biết được Ngư đang gạt ta.”
Sư Thanh Y không hiểu tại sao cảm thấy nàng cùng Ngư Thiển có chút đồng bệnh tương liên, truyền thụ lại kinh nghiệm, cũng an ủi nàng nói: “Số lần ta bị Lạc Thần lừa gạt, đếm cũng đếm không hết.
Bị lừa rất nhiều, dần dần cũng có thể thăm dò ra mánh khóe nàng gạt người, ngươi quan sát nhiều một chút, lâu dần sẽ quen, sau đó liền không sợ bị lừa.”
Lạc Thần sâu kín liếc nhìn Sư Thanh Y.
Trạc Xuyên lại vội nói: “Kỳ thật Ngư không thường xuyên gạt ta.”
Nàng vội vàng giải thích thay Ngư Thiển: “Số lần Ngư gạt ta không nhiều lắm, cũng đều có nguyên do, giống như trên thân nàng rõ ràng có sơ lân, nhưng lúc trước vẫn một mực ở trước mặt của ta bảo trì trang thái đuôi cá, chỉ là muốn để cho ta thường xuyên ôm nàng đi, hoặc là lưng cõng nàng.
Trong lòng nàng không sợ, lại nói sợ ngủ một mình, cũng chỉ là muốn tìm cớ ngủ cùng một chỗ với ta.
Trừ bỏ những thứ này, nàng rất ít gạt ta.”
Sư Thanh Y: “……”
Đột nhiên cảm thấy một chút cũng không đồng bệnh tương liên.
Nhìn thế nào đều thấy mình thảm nhất.
Sư Thanh Y nghĩ đến đây, không hiểu sao lại cảm thấy ủy khuất, lại có một chút tức giận, nhìn một cái liền vươn tay tới, ở trên eo Lạc Thần nhẹ véo một cái.
Lạc Thần bị nàng véo một véo này, thân thể ngồi càng thẳng tắp, ngoài miệng nói: “Đau.”
Sư Thanh Y chỉ là làm bộ như véo người, kỳ thực lại không hề dùng lực, nghe Lạc Thần nói đau, cuống quít buông tay ra.
Ngư Thiển cũng không biết Sư Thanh Y vụиɠ ŧяộʍ véo Lạc Thần, vội vàng ân cần hỏi: “Lạc Thần ngươi làm sao vậy, đau ở đâu?”
Sư Thanh Y ánh mắt loạn chuyển, cũng hỏi: “Ngươi làm sao vậy, tại sao bỗng nhiên lại nói đau?”
Lạc Thần hời hợt nói: “Được ở đây làm giá cắm nến, ngồi lâu rồi, đau thần kinh toạ.”
Sư Thanh Y: “……”
Trạc Xuyên vẻ mặt mờ mịt nhìn tới đây: “Cái gì là…… thần kinh toạ?”
Tại sao nàng chưa từng bao giờ nghe qua từ này, thực cổ quái.
__________
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sư Sư, nơi đây không có người nào cùng ngươi đồng bệnh tương liên, dù sao vợ của ngươi là tổ tông của nghề gạt người.
Quân nói ghi chú: Cổ đại là không có thuyết pháp đau thần kinh tọa, càng không có thần kinh toạ, cái này thuộc về phạm trù từ ngữ y học hiện đại, cổ đại đều là nói các loại như kinh mạch, Lạc Thần ở đây biết nói cái từ này, kỳ thật đã nói ra rất rõ ràng, các nàng nhìn thấy là ở cổ đại, trên thực tế Sư Sư cùng Lạc Thần cũng biết các nàng vẫn còn ở hiện đại, cái này không khó lý giải, ta nhìn thấy không ít người đôi hiện tại phát sinh đây hết thảy cảm thấy kỳ quái, không biết vì cái gì đột nhiên đã đến cổ đại, kỳ thật chỉ cần hơi chút nhìn một chút chi tiết, có thể đẩy ra, ta viết được thật sự đã vô cùng vô cùng rõ ràng, bên trong đại lượng ám chỉ chỉ rõ.
Mà Lạc Thần nói thần kinh toạ nơi đây, cũng là bởi vì tại thần chi hải thích hợp, nàng giả trang qua một thời gian ngắn đỏ thẫm uốn khúc, đỏ thẫm uốn khúc là một thần kinh toạ bệnh 【 Ồ ta đang nói cái gì..