Sư Thanh Y vốn còn đang mặt đỏ tim đập, chìm đắm trong suy nghĩ Lạc Thần sắp thay đồ cưới trước mặt nàng mà kích động, hiện tại nàng đang mặc một thân trang phục vũ nương, vốn dĩ đã không có bao nhiêu vải, còn mềm nhẹ, tâm tình càng bồng bềnh phiêu diêu đến lợi hại.
Nhưng nàng vừa nghe Lạc Thần nhắc tới Trạc Xuyên chỉ là nửa chủ, tâm tình phấn khởi kia lập tức trầm xuống.
Tính cách của nàng xưa nay đều luôn nghiêm túc, cẩn trọng, thích tìm tòi nghiên cứu, mắt thấy câu chuyện thảo luận đến Trạc Xuyên, liền không nhịn được khẽ thở dài: “Kỳ thật ta còn nhiều chỗ không nghĩ ra.
Ba đạo tuyến trên cổ tay của ta và ngươi cùng Ngư Thiển đều rất nguyên vẹn, đó là minh chứng cho việc là chủ.
Mà trên cổ tay của Trạc Xuyên cũng có ba đạo tuyến nhưng chỉ có một nửa, điều này nói rõ nàng chỉ là nửa chủ.
Có dấu hiệu chứng minh là nửa chủ, chứng cớ như ván đã đóng thuyền, nhưng ở đây bởi vì chỉ có nửa chủ, lại khiến cho ta cảm thấy kỳ quái.”
Chân Lạc Thần lót ở dưới người nàng, nghe nàng nói chuyện, vẫn dùng ngón tay tiếp tục cảm thụ hết thảy của nàng.
Lần này đầu ngón tay Lạc Thần dọc theo vòng tay trên cổ tay phải Sư Thanh Y di chuyển từ cao đến thấp, chuyển qua bên cạnh eo Sư Thanh Y, tay dán tại vòng eo của nàng chậm rãi khẽ vuốt.
Trên lưng Sư Thanh Y không có vật che chắn, cái chạm nhẹ này, cơ hồ là cảm nhận trực tiếp kíƈɦ ŧɦíƈɦ, trong miệng nàng khó nhịn mà ừ nhẹ một tiếng, mới nói tiếp: “Lúc đó ta thấy Trạc Xuyên có ba đạo tuyến nhưng chỉ là một nửa, ta mới yên tâm, ít nhất điều này đã nói rõ Trạc Xuyên chắc chắn tồn tại, nàng chính là nàng, cũng không phải tồn tại hư giả như những Thần quan ngoài Hoàng Điện kia, chúng ta có thể tin cậy nàng.
Nhưng ta không nghĩ tới chính là, nàng với tư cách nửa chủ, vậy mà có thể nói chuyện, lại có được suy nghĩ độc lập của chính nàng, nhất cử nhất động của nàng đều chân thật, đều căn cứ vào ngôn ngữ hành động cử chỉ của chúng ta mà phản ứng tự nhiên nhất, giống như là lúc trước… Rõ ràng rất giống với nàng khi còn sống.”
Nói đến đây, ngữ khí Sư Thanh Y ảm đạm.
Ngón tay Lạc Thần vốn đang phủ trên người nàng cũng theo nàng dừng lại.
Sư Thanh Y nói: “Ta không rõ rốt cuộc là làm sao lại như vậy, nếu như nàng là nửa chủ, ở bên trong Tiểu Thế Giới lại có thể giống như người sống, vậy thì cùng với đặc thù của bản thể nửa chủ sẽ có chỗ xung đột.”
Trong bóng tối, Lạc Thần không nói chuyện, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của nàng.
“Ngươi có thể tỉ mỉ kể lại với ta những lời mà năm đó Yên Nương đã nói về ‘nửa chủ’ được không?” Sư Thanh Y lo lắng bản thân mình có một đoạn ngắn ký ức mơ hồ, sợ chính mình không thể lý giải đúng trăm phần trăm, vì vậy muốn nghe Lạc Thần xác nhận.
Lạc Thần hiểu rõ điều nàng băn khoăn, đầu ngón tay tiếp tục dao động, lúc này mới cẩn thận nói với nàng: “Năm đó chúng ta ở trên thuyền hoa của Yên Nương, lúc đó chúng ta cũng tiến nhập vào bên trong Tiểu Thế Giới, Tiểu Thế Giới kia, cũng có nửa chủ tồn tại.
Yên Nương từng nói, cấu tạo nên Tiểu Thế Giới là căn cứ vào tầng sâu ý thức cùng trí nhớ chủ thể mà thành, trường hợp là chủ nhưng đã chết, sau khi đi vào trong Tiểu Thế Giới, sẽ là nửa chủ, bởi vì chỉ có thân thể, không có hồn phách.
Nửa chủ dùng trạng thái thi thể, xuyên qua khoảng cách tiến vào Tiểu Thế Giới, sẽ khiến thi thể ở trạng thái thức tỉnh, trở thành một Hoạt Tử Nhân.”
Hoạt Tử Nhân: người chết sống lại, xác sống.
Tay Lạc Thần vẫn không ngừng, nói tiếp: “Nửa chủ ở bên trong Tiểu Thế Giới, không có ý thức mà chỉ là cái xác không hồn.
Nếu như có người thân mật lúc còn sống của kẻ đó ở bên cạnh trông nom, dần dà, có thể tự dùng cơm, ngủ, đi đi lại lại, nhưng miệng không thể nói, không giống như xác bình thường, cũng khó có thể làm ra nhiều phản ứng.
Mà bởi vì như vậy, liền có người tốn sức cấu tạo nên Tiểu Thế Giới, chỉ vì đem thi thể người mình yêu dẫn vào trong đó, vĩnh viễn sinh hoạt tại một chỗ.
Dù cho đối phương chỉ là một cái xác, cũng không quan tâm.”
Sư Thanh Y có thể lần nữa nhìn thấy Trạc Xuyên, vẫn là bộ dáng tươi cười của Trạc Xuyên năm đó, nội tâm nàng đương nhiên vui vẻ khó mà hình dung.
Nhưng cùng lúc đó, cũng có không ít nghi hoặc.
Sư Thanh Y nói: “…Yên Nương là người quen thuộc nhất Tiểu Thế Giới này, nàng nói chắc chắn sẽ không sai, như vậy Trạc Xuyên rõ ràng thân là nửa chủ, vì sao cùng với người sống… không có nửa điểm khác nhau?”
“Ta cũng không hiểu được.” Lạc Thần tay đến bên eo Sư Thanh Y, phủ lên rốn nàng: “Có lẽ năm đó những thứ Yên Nương nói về nửa chủ cũng không phải là toàn bộ, hoặc là có trường hợp đặc biệt, chúng ta chưa từng hiểu rõ.”
Sư Thanh Y chỉ cảm thấy ngay tại chỗ rốn có một hồi ấm áp, tiếp theo bụng dưới cũng căng thẳng chút ít, nàng thở dốc một hơi, thấp giọng nói: “Trạc Xuyên so với các nửa chủ khác, có điểm nào đặc biệt sao?”
“Ta chưa từng nhìn ra.” Lạc Thần đáp: “Nhưng ngươi có thể nghĩ một phen.”
Sư Thanh Y trầm ngâm, nhưng nàng lại không có biện pháp để suy nghĩ, bởi vì đầu ngón tay Lạc Thần một mực ở trên rốn nàng di chuyển vòng vòng.
Sư Thanh Y: “…”
… Thế này nàng phải nghĩ như thế nào?
Lúc này, tay còn lại của Lạc Thần llạ vươn tới tìm mặt nàng, chạm tới gò má, hỏi: “Hai mắt ngươi vẫn luôn nhắm chặt?”
Sư Thanh Y đưa tay áp trên cánh tay Lạc Thần, ngón tay ở trên da thịt Lạc Thần điểm một cái, hừ một tiếng: “Ngươi yên tâm, ta thật sự không thấy ngươi, từ lúc ngươi muốn ta nhắm mắt, ta chưa hề mở ra, ta thề.”
“… Tốt.” Thanh âm Lạc Thần khẽ run mang theo vài phần cười khẽ.
Sư Thanh Y bị nàng sờ đến toàn thân nóng hổi, nhịn không được dán ở trên đùi nàng, xê dịch về phía trước: “… Còn ngươi, có phải cũng muốn nhắm mắt lại hay không?”
Hiện tại nàng đang mặc quần áo vũ nương mà ngồi trên đùi Lạc Thần, bộ dáng này cũng không muốn để bị người nhìn thấy.
“Ta… không cần.” Lạc Thần cảm giác được da thịt trên đùi Sư Thanh Y đang dán trên quần áo của mình, cọ xát qua lại, nàng miễn cưỡng nói: “Ta không giống… ngươi có thể nhìn được trong bóng tối.”
“Vậy tốt xấu gì thì ngươi cũng có thể nhìn thấy được một phần bộ dáng.” Sư Thanh Y nói thầm.
“Chỉ là một phần bộ dáng, ta… nhìn không rõ ràng lắm.” Lạc Thần đáp.
Lạc Thần dứt lời, thu hồi tay trên má Sư Thanh Y, lặng yên tìm đến túi nhỏ chứa Dạ Minh Châu bên hông mình.
Trước đó, Sư Thanh Y đã giúp nàng cột lại túi, nút dây có thể dễ dàng mở ra được, nàng lấy tay nhẹ nhàng xả nút thắt ra, đem dây cởi bỏ một chút.
Cái túi liền mở ra một cái miệng nhỏ.
Lạc Thần nói: “Tuy rằng…ta rất muốn coi trộm một chút.”
“Ngươi… không cho ngươi nhìn.” Sư Thanh Y xấu hổ vô thức muốn cúi đầu, dùng hai tay che mặt, lại nghĩ đến bốn phía tối như mực, Lạc Thần muốn nhìn cũng nhìn không ra, lập tức liền hạ tay xuống.
Nàng cố tình làm mấy chuyện xấu, một lần nữa đưa tay lần sâu vào bên trong quần áo Lạc Thần, xoa nhẹ.
Hắc ám làm cho nàng có chút không kiêng nể gì cả, không biết thu liễm.
Hai vai Lạc Thần thoáng run run, ánh mắt ẩm ướt mà lại tán loạn, càng có chút thất thần, chỉ là ngắm nhìn Sư Thanh Y.
Cái túi bị hở miệng để lộ vài phần ánh sáng nhàn nhạt của Dạ Minh Châu, Lạc Thần khống chế lỗ hổng rất đúng mực, không để sáng đến mức bị Sư Thanh Y phát giác, thế nhưng ánh sáng yếu ớt lại đủ để thấy rõ Sư Thanh Y.
Những tia sáng đó giờ phút này đều đã rơi xuống trên người Sư Thanh Y, mơ hồ mà chiếu vào nàng.
Sư Thanh Y mặc quần áo vũ nương màu đỏ như lửa, chất vài mềm mại bao bọc lấy đường cong cơ thể nàng.
Nhất là da thịt ôn nhuận trắng nõn của nàng, mà ngay cả những điểm phiến hồng trên da thịt cũng đều bị chiếu sáng, quả nhiên là hoa trong tuyết.
Vòng eo nhỏ nhắn kiều diễm lộ ra, phía dưới là váy vũ nương mềm mại, bởi vì Sư Thanh Y ở tư thế khóa ngồi, nàng sợ đè nặng váy, vô thức đem váy vén lên, chân dài cứ thế không hề che đậy mà hiển hiện trước mặt Lạc Thần.
Trên đùi quấn vài dải tơ hồng tinh tế, mặt trên là dây chuyền trụy bạc, giống như mây đỏ bọc tuyết bạc, bên trong tuyết bạc lại giấu hồng mai.
Mỗi một phần, mỗi một tấc, đều có thể câu đứt hồn người.
Trên cánh tay nàng quấn hai đạo ngân sắc, lụa đỏ mỏng ôm lấy cánh tay quang lõa, lại rủ xuống.
Cổ tay trái đeo ba chuỗi vòng ngọc, dài nhỏ, ngón trỏ tay phải, ngón giữa, ngón áp út tất cả đều mang nhẫn, cũng dẫn theo ba sợi dây bạc, một đường lượn quanh ở trên cánh tay nàng, tôn lên đường cong cân xứng.
Theo động tác xoa nhẹ của Lạc Thần, sợi dây bạc cũng lắc lư đến lợi hại.
Chiếc khăn hồng che mặt Sư Thanh Y cũng theo đó mà lay động.
Khăn hồng che mặt nàng là che từ mũi xuống hai gò má, chỉ có thể nhìn thấy nàng đang nhắm hai mắt, cùng mi tâm hơi nhăn bởi vì động tình, phía dưới khăn che mặt mông lung, càng trở nên kiều diễm câu hồn.
Lạc Thần nhìn bộ dáng này của nàng, hơi cắn môi dưới, gần như cắn ra một đạo vệt đỏ nhợt nhạt.
Sư Thanh Y cũng không biết bộ dạng mặc trang phục hồng y vũ nương của nàng đã bị Lạc Thần thu hết vào mắt, còn rất nghe lời mà nhắm hai mắt, chỉ là trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi: “Ngươi tại sao đột nhiên không nói?”
“Thanh Y… ta…” hô hấp Lạc Thần nóng rực.
Sư Thanh Y còn tưởng rằng động tác dưới tay mình lại làm cho Lạc Thần chịu không nổi, lông mày hơi cong lại, thân thể cơ hồ là khuynh đảo trong ngực Lạc Thần, dán ở bên tai nàng nói: “… Ngươi khó chịu a…?”
Lạc Thần: “…”
Sư Thanh Y nhắm hai mắt, cách khăn che mặt hôn lên gò má nàng, đồng thời hàm hồ dỗ dành nàng, nói: “Ngươi ngoan, rất nhanh sẽ không khó chịu.”
Môi Lạc Thần nhấp nhẹ, mỗi một hơi thở đều mang khí tức nóng hổi, nàng nghe được những lời này, khóe môi nhịn không được lại câu lên.
Lúc trước nàng vẫn chỉ ở trong bóng tối dùng đầu ngón tay mà miêu tả Sư Thanh Y, lần này rốt cục có thể lờ mờ thấy rõ, tự nhiên hy vọng có thể nhìn nhiều một chút.
Hai tay nàng đỡ vòng eo tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Sư Thanh Y, nói: “Ta nói ngươi nghĩ một phen, ngươi nghĩ tới đâu rồi?”
Sư Thanh Y còn tưởng rằng nàng đang ngượng ngùng nên lúc này mới chuyển hướng câu chuyện, trong lòng càng vui thích, đắc ý, còn cực ôn nhu phối hợp với câu hỏi của Lạc Thần, nói: “Cũng đã nghĩ đến bảy tám phần a, ta còn có chỗ không minh bạch cho lắm.”
Lạc Thần cố tình khiến cho nàng phân tâm, chỉ hi vọng nhìn nàng nhiều hơn, càng miễn cho nàng lại nghĩ đến bộ giá phục lúc đại hôn, nói: “Ngươi có thể đem quá trình chúng ta từ lúc ở hiện thực tiến vào Tiểu Thế Giới sắp xếp thành ý mình, cùng ta thương lượng, xem có chỗ nào không thích hợp.”
“Được, vậy ngươi nghe xem ta nói có sai… chỗ nào không.” tâm hồn Sư Thanh Y đong đưa, vui vẻ đồng ý: “Nếu ở đâu ta phân tích không đúng, ngươi giúp ta chỉ điểm.”
Nàng rất yêu thích những lúc như bây giờ một bên cùng Lạc Thần thương lượng chính sự, một bên cảm thụ từng di chuyển trên tay của Lạc Thần.
Nhất là khi tình tố khiến Lạc Thần nóng đến khó nhịn, còn phải miễn cưỡng cùng nàng thương lượng, thật sự là quá khó gặp.
Cảm tạ Ngư Thiển, cảm tạ bọt khí, đời này đoán chừng đây là trải nghiệm trân quý nhất.
Ánh mắt Lạc Thần lại lần nữa rơi xuống rốn Sư Thanh Y.
Vòng eo Sư Thanh Y vốn cực kỳ tinh tế, nhìn nhỏ nhắn mềm mại mị hoặc, trên thực tế lại cực mềm dẻo, nàng có võ công, trên eo tự nhiên là có cơ.
Lại thêm da thịt của nàng như tuyết trắng, hiện tại mặc vào hồng y vũ nương, càng đem nét đẹp tôn đến cực kì tinh tế.
Vòng eo kia, chính là một đoạn phong nguyệt của nhân gian.
Một mạt đèn sắc mị ảnh.
Mà rốn kia, là trung tâm nóng rực của phong nguyệt cùng mị ảnh.
Sư Thanh Y nhắm hai mắt, hồn nhiên chưa phát giác ra đôi mắt của Lạc Thần, tay cũng đặt tại rốn Lạc Thần, trên mặt lại nghiêm trang nói: “Lúc ấy mấy người chúng ta đi trong cỏ dại, bốn phía đều bị sương mù tím bao lấy, làn sương mù tím này giống như mùi rượu kỳ lạ khi ở trên thuyền hoa của Yên Nương, dẫn dắt chúng ta tiến vào Tiểu Thế Giới, là chìa khóa mở ra khoảng cách với Tiểu Thế Giới.
Yên Nương nói loại dẫn dắt này có rất nhiều hình thức, ví dụ như sương mù, mùi thơm, âm luật vân vân, nhưng có chung một danh tự xưng hô, gọi là ‘Mộng dẫn’, điểm ấy ta không nói sai chứ?”
“…Ừ, không sai.” Lạc Thần đáp lời nàng, đầu ngón tay điểm lên rốn nàng.
Phần bụng Sư Thanh Y lập tức căng chặt, nói: “Nếu như chúng ta theo cỏ dại mà xuyên qua khoảng không, tiến vào Tiểu Thế Giới, mà lúc chúng ta ở bên trong Tiểu Thế Giới, chính là lúc Trạc Xuyên phát hiện Mặc trường tán ở nơi kia, chứng minh rằng có che dấu khoảng cách, kỳ thật lúc đó chúng ta vẫn đứng yên ở một nơi nào đó trên tuyết, phải không? Chỗ đó chính là ‘Mộng môn’.”
“… Đúng vậy” ngón tay Lạc Thần dán ở rốn nàng, chậm rãi vuốt: “tìm được mộng môn, chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này.”
Bụng dưới Sư Thanh Y căng chặt, bởi vì hô hấp nhanh hơn mà phập phồng rõ ràng, phía trên thậm chí thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, cái rốn kia cơ hồ khiến cho người ta không thể rời mắt.
Nàng có chút buồn bực: “Nhưng ‘mộng môn’ là thứ nhìn không thấy sờ không được, cho dù chúng ta đứng ở trên đất tuyết đó, bên cạnh có là… mộng môn, chúng ta cũng không ra được.”
Lạc Thần nói: “Chỉ có thể tìm biện pháp khiến cho người đứng trong bóng tối, tự đem… mộng môn hiện ra.”
“Nhưng… người kia sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?”
“Vậy thì phải xem… bản lĩnh của Bệ hạ.”
Sư Thanh Y lập tức tăng thêm lực đạo, cả giận: “Ngươi… Ngươi lại gọi ta như vậy! Đều đã nói không cho phép ngươi gọi ta như thế.”
Đều do Triệu Tông kia, về sau nàng gặp một lần nhất định giáo huấn một lần.
“… Là ta lỡ lời.” Lạc Thần đáp: “Mong Điện hạ thứ tội.”
“… Được rồi, tha cho ngươi.” Sư Thanh Y bị nàng gọi Điện hạ đến thoải mái, lúc này mới hừ hừ hai tiếng, quyết định rộng lượng mà tha cho nàng.
Nhưng trên tay nàng lại không buông tha, đem Lạc Thần ấn thiếu chút nữa phát ra tiếng.
Lạc Thần vội cắn môi: “…”
Sư Thanh Y không cách nào nhìn thấy bộ dáng tự kiềm chế này của Lạc Thần, chỉ có thể nghe âm thanh hô hấp mà phán đoán phản ứng của nàng, nội tâm cảm thấy thoả mãn, nói tiếp: “Thời điểm chúng ta ở trên đồng cỏ, là mặc quần áo hiện đại, mỗi người đều có điện thoại, còn mang theo vũ khí, trên người của ta có đao quân dụng, ngươi mang theo Cự Khuyết, Ngư Thiển vác trên lưng rương tróc yêu của Trạc Xuyên, còn Trạc Xuyên… nằm ở bên trong.
Mà trong nháy mắt khi chúng ta xuyên qua khoảng không, kỳ thật trên người chúng ta vẫn mặc quần áo hiện đại, các loại đồ vật trên người cũng vẫn còn, đúng không?”
“Đúng, ở một khắc xuyên qua khoảng không đó, chúng ta tựa như chỉ đi trên một bãi cỏ bình thường không hơn không kém.”
“Nhưng lúc ấy chúng ta không có bất kỳ ý thức gì, trong đầu trống rỗng, cũng không biết mình sẽ tiến vào Tiểu Thế Giới.
Sau khi tiến vào Tiểu Thế Giới, sẽ có một thời gian ngắn chìm trong hoảng hốt, lúc ấy Yên Nương cũng nói ra danh tự, nhưng ta không thể nhớ rõ ràng.” Sư Thanh Y nói đến đây, có chút uể oải.
Nếu như nàng có thể nói ra cái tên này, Lạc Thần hẳn sẽ càng vui vẻ hơn.
“Khoảng thời gian đó, gọi là ngưng đọng thời không.” Lạc Thần ôn nhu nói với nàng.
“Đúng… Đúng.” Dưới sự hưng phấn, chân Sư Thanh Y vừa khẽ động, trang sức trên người liền đinh linh rung động.
Sư Thanh Y lập tức không dám di chuyển quá lợi hại: “…”
Đôi mắt Lạc Thần nhìn chăm chú vào những trang sức trên người nàng, chúng lay động qua lại trên cơ thể tuyết trắng của Sư Thanh Y, dao động ra một mảnh mê hoặc lòng người.
Sư Thanh Y cẩn thận từng chút một, hỏi: “Yên Nương năm đó từng nói, ngưng đọng thời không kéo dài bằng một la dự, đúng không?”
Hai mắt Lạc Thần mông lung, ngón tay dọc theo rốn nàng đi xuống, phủ lên những trang sức trên váy vũ nương của nàng: “Phải, ngưng đọng thời không được đo bằng một la dự.”
La dự, trong Phạn ngữ là độ lượng khoảng thời gian.
Sư Thanh Y nói: “Trong Phạn ngữ có nói, sát na là một niệm, 20 niệm là một nháy mắt, 20 nháy mắt là một khoảnh khắc, 20 khoảnh khắc là một la dự, 20 la dự là một chốc lát, mà một ngày một đêm là 30 chốc lát.
Nếu như đổi thành thời gian hiện tại, một la dự chính là 2,4 phút đồng hồ.”
Lạc Thần chọn trong đó mấy miếng trang sức, chọc cho chúng đung đưa.
Sư Thanh Y: “…”
… Cư nhiên lại thích nghịch những thứ này trên người nàng, quỷ ấu trĩ.
Sư Thanh Y đỏ mặt nói: “Ngưng đọng thời không kéo dài 2,4 phút, trong thời gian đó chúng ta không thể di chuyển, không thể nói chuyện, ý thức cũng bị phong bế, không biết xung quanh là tình huống như thế nào.
Đối phương dùng 2,4 phút, phải nhanh chóng chuẩn bị hoàn thành các loại ngụy trang, mang theo đồ của chúng ta, kể cả vũ khí.
Rương tróc yêu cũng bị lấy đi, nhưng đối phương lại đem Trạc Xuyên từ trong rương ôm ra, đặt ở phía sau chúng ta, trong 2,4 phút đó, Trạc Xuyên thân là nửa chủ, theo đạo lý thì nàng phải nằm trên mặt đất, dù sao thì nàng căn bản là không cách nào tự đi đứng được, chờ ngưng thời không trôi qua, nàng hẳn là ở trạng thái hoảng hốt.
Nhưng càng kỳ quái là, Ngư Thiển lúc trông thấy nàng, nàng lại mang thần thái tự nhiên, ngồi bên cạnh nhìn Mặc quỷ ô.”
Cắm vào phiếu tên sách.
truyện kiếm hiệp hay
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bổn văn bắt đầu từ 12/05/2010 đến hôm nay 12/05/2020 vẫn tiếp tục, đã tròn 10 năm.
10 năm vui sướng, còn có tiếp theo 10 năm.
Sư Sư a…, ngươi bị lừa rồi a…, A Lạc đây là đang chuyển hướng câu chuyện! Ngươi còn ở chỗ này nghiêm túc phân tích các loại kỳ quặc của cái thế giới này, ngươi có phải hay không không có chú ý tới, nàng căn bản cũng không có mặc đại hôn mai mối!
Hơn nữa nàng còn nhìn lén bộ dáng ngươi mặc quần áo, hừ!
Vô cùng đau đớn vô cùng đau đớn a…
【Nhân tiện khách mời Quân Đao mời ra sân 【 Cho dù chẳng qua là nói ra thoáng một chút ta hôm nay cũng muốn đi lĩnh một hộp cơm, hừ, ai bảo hôm nay cặp lồng đựng cơm là nhỏ đùi gà đâu.
【Hôm nay là ngày tròn mười năm kỷ niệm Dò Hư Lăng, bài này từ năm 2010
Ngày 5 tháng 12 bắt đầu đăng tải, đã trải qua thời gian mười năm, con người khi còn sống đâu có mấy cái mười năm, huống chi đây là mười năm thanh xuân, duy chỉ có một lần.
Nhưng ta không hối hận, rất vui vẻ có thể sáng tạo các nàng, mười năm đi qua, các nàng
đối với ta mà nói, đã sớm không phải nhân vật trong sách, đối với ta mà nói các nàng phảng phất sống ở trong lòng ta ngọn nguồn trong thế giới nhân vật, ta bởi vì các nàng mà vui sướng, mà bi thương, các nàng
đã trở thành một phần trong nhân sinh không thể chia cắt, càng là động lực ủng hộ ta kiên trì.
Từ 2010, đến 2020, mười năm đã đến.
Chúng ta còn có tiếp mười năm nữa.
Cám ơn mọi người, tròn mười năm, cảm tạ có các nàng,
cũng cảm tạ các ngươi có thể kiên trì cho tới bây giờ.
Ta của hiện tại, vẫn là chính tả của mười năm trước kia, càng tin tưởng mười năm về sau ta vẫn là ta.
Tâm ý này đối với các nàng, từ đầu đến cuối, chỉ tăng không giảm.
Mười năm, tâm này không thay đổi.】
Vì một ngày kỷ niệm này, ta sẽ nhắn lại chấm điểm bên trong chương, ngẫu nhiên sẽ lựa chọn một bộ phận chấm điểm nhắn lại để tiến hành đưa tặng tiểu hồng bao, cám ơn mọi người.
—
Culi: Ừm… tuy là muộn ơi là muộn rồi á, nhưng mình vẫn cảm thấy rất vui vì được edit chương này, đánh dấu tròn 10 năm thanh xuân của Dò Hư Lăng.
Tự cảm thấy vui, xúc động, nhiều hơn là cực tự hào:< Quân nói còn 10 năm nữa, mọi người cứ từ từ mà nghiền ngẫm =)) từ bây giờ, rất vui vì được góp mặt có dấu ấn trong 10 năm sau này của huyền thoại.
Yêu mọi người a~.