"Vâng, tám giờ sáng mai, Nhạn Đẳng Sơn, tôi đã biết." Sở Thanh Y nhẹ giọng đáp lời: "Tôi sẽ chuẩn bị tốt, giáo sư."
Bây giờ Duẫn Thanh quá bận rộn, giao phó xong, nhanh chóng cúp điện thoại.
Sở Thanh Y cầm điện thoại di động đứng tại chỗ, chân mày hơi nhíu lại.
Tuy nói chuyện của Nhạn Đẳng Sơn nàng đã sớm biết, nhưng ngày mai tám giờ sẽ phải lên đường, cái này đối với sự sắp xếp của nàng thật xung đột.
Vốn nàng còn tính toán ngày mai mang Lạc Thần đi công ty cao ốc tìm nhà, để cho Lạc Thần ổn định cuộc sống.
Kết quả một cú điện thoại của Duẫn Thanh đem hết thảy đều làm rối loạn.
"Sở cô nương." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của nữ nhân từ phía sau truyền tới.
Sở Thanh Y điều chỉnh tâm tình, xoay người nhìn Lạc Thần, khẽ mỉm cười: "Lạc tiểu thư, cô cũng thử xong chưa?"
Lạc Thần gật đầu: "Ân."
Sở Thanh Y nhìn mấy cái áօ ɭót trong tay Lạc Thần, nhớ tới những chuyện lúc đang thử đồ, ánh mắt lơ đãng: "Kϊƈɦ thước có vừa không?"
"Ân." ánh mắt bình tĩnh như nước, không có nửa điểm gợn sóng của Lạc Thần rơi vào trêи điện thoại di động màu trắng của Sở Thanh Y,.
Sau khi Sở Thanh Y để cho Lạc Thần chọn mấy cái qυầи ɭót xong, dẫn Lạc Thần đi tới chỗ quầy thu tiền.
Nhân viên cửa hàng đem đồ lót chia ra bỏ vào trong túi xách,
Sở Thanh Y cà thẻ thẻ tín dụng để thanh toán hóa đơn, hai người bắt đầu đi bộ dọc theo con đường, ra vào các loại cửa hàng khác nhau.
Trêи bầu trời đầy sao cùng những ngọn đèn đường tỏa sáng chiếu xuống dòng người đi bộ, bào hiệu một đêm hè không ngủ lại đến.
Lần này mua đồ căn bản cũng không phải là đi dạo phố tầm thường, bởi vì Lạc Thần không có gì cả, cái gì cũng thiếu, chủng loại cùng số lượng muốn mua nhiều vô cùng, tương đương một đống đồ lớn.
Đi cửa hiệu thời trang mua một vài bộ quần áo phù hợp với khi chất của Lạc Thần, áo sơ mi trắng hoặc là áo thun, phong cách đơn giản, màu sắc cũng rất tươi mát và thanh lịch, sau đó đi đến cửa hàng giày để mua giày.
Lạc Thần là một cổ nhân, ở cổ đại quen mang trường ngoa (giày ống cao).
Nhưng trong cửa hàng trước mắt, đại đa số đều là dép mùa hè hoặc giày cao gót, giày cao gót làm nàng không thích ứng, cuối cùng liền chỉ chọn một đôi giày vải đơn giản cùng một đôi bata màu đen khác.
Trêи người Lạc Thần mặc áo sơ mi trắng kết hợp quần dài tu thân màu đen để lộ ra một cảm giác gọn gàng thanh lịch.
Trong tay mang theo túi lớn túi nhỏ, Sở Thanh Y cùng Lạc Thần đi dạo cả một buổi tối, cuối cùng cũng mua đầy đủ tất cả đồ cần dùng.
Truyện Hot
Trêи đường trở về, Sở Thanh Y quá mệt mỏi để lái xe, cơ hồ muốn rơi vào giấc ngủ, bất quá vẫn giữ được tinh thần thanh tỉnh.
Trêи đường lại xuống xe ghé vào một hiệu tạp hóa, mua cho Lạc Thần bàn chãi đánh răng cùng khăn lông và một số vật phẩm cần thiết, chờ lúc về đến nhà đã muốn gần 11 giờ đêm.
Dù cho về đến nhà, Sở Thanh Y cũng không có thời gian rảnh rỗi.
Ngày mai nàng sẽ phải lên đường đi Nhạn Đẳng Sơn làm công việc khám phá cổ mộ, rất nhiều chuyện nhất định phải thay Lạc Thần an bài xong trước.
Đối phương là một cổ nhân mới vào xã hội hiện đại, rất nhiều chỗ bất tiện.
Sở Thanh Y để nàng một mình, luôn cảm thấy rất là không yên tâm, cho nên nàng muốn đem những chuyện có thể làm bây giờ đều làm ổn thỏa.
Nhăn lông cùng bàn chãi đánh răng mới mua đều cần ngâm nước nóng trừ độc, quần áo mới mua cũng phải giặt sạch mới có thể mặc.
Sở Thanh Y cuốn ống tay áo lên, đem một phần quần áo mới của Lạc Thần ném vào trong máy giặt, mà một phần khác, tỷ như đồ lót cùng áo sơ mi chia ra giặt tay.
Đợi giặt xong toàn bộ quần áo, đem bỏ vào máy sấy, sấy khô, rồi đem toàn bộ ra ban công phơi nắng.
"Những y phục này sáng mai cô lấy xuống, là có thể mặc." Sở Thanh Y phơi xong bộ y phục cuối cùng, đối Lạc Thần đang đứng ở một bên xem mà học tập toàn bộ quá trình nói: "Bất quá sáng ngày mai có vẻ hơi nhanh, cô không cần mặc vội, tốt nhất là phơi lâu một chút để ánh sáng mặt trời trừ độc."
Cho dù bên trong phòng mở máy điều hòa không khí, Sở Thanh Y bận rộn mệt mỏi như vậy cũng không tránh khỏi cả người đổ một lớp mồ hôi mỏng, tóc rối bời có chút ướt át dính vào bên tai, nhìn qua mềm mại mà lại chọc người trìu mến.
Một bàn tay lạnh như băng đưa tới, thay nàng vén lên vài tóc rối bời.
Sở Thanh Y không được tự nhiên lui về phía sao: "Cám ơn."
Tròng mắt đen nhánh sâu thăm thẳm của Lạc Thần nhìn nàng.
"Phải là ta nên đa tạ ngươi mới đúng, Sở cô nương, hôm nay làm phiền ngươi."
Thanh âm của nàng so với ban ngày dịu dàng mềm mại hơn rất nhiều, Sở Thanh Y nghe một trận hoảng hốt, cười nói: "Không có gì, những thứ này cô đều không hiểu được, lần này tôi giúp cô cũng làm, coi như là một buổi học tập thích ứng, sau này cô biết rồi, có thể tự mình động thủ đi làm."
Lạc Thần nói tiếp: "Ngày mai ngươi phải ra khỏi nhà sao."
Sở Thanh Y ngẩn ra: "Đúng vậy, làm sao cô biết?"
"Những chuyện này vốn có thể để ngày mai làm tiếp, bây giờ đêm đã khuya mà ngươi lại thật giống như rất muốn đem tất cả làm xong, an bài xong.
Ta nghĩ đến nếu ngày mai ngươi không có thời gian làm những thứ này, có nghĩa là ngày mai ngươi không ở nhà, đúng không."
"Ân." Sở Thanh Y gật đầu: "Ngày mai tôi có chuyện rất quan trọng phải làm, có lẽ tối mai không về được, phải qua đêm bên ngoài, cũng không có thời gian dẫn cô đi công ty môi giới tìm nhà.
Như vậy đi, ngày mai cô ở nhà đợi tôi, đừng ra ngoài, chờ đến lúc tôi trở về rồi nói tiếp."
Lạc Thần định định nhìn nàng, trầm mặc không nói.
Sở Thanh Y giọng nói nhỏ nhẹ, bắt đầu căn dặn cặn kẽ: "Cô ở nơi này, các loại đồ điện gia dụng tạm thời cô không hiểu cũng không sao, đừng đụng đến bọn chúng.
trong tủ lạnh có thức ăn cùng nước uống, mở tủ lạnh ra lấy dùng là được, khi nào nhàm chán cô cũng có thể xem ti vi một chút, giống như lúc sáng tôi đã dạy cô, cô cầm hộp điều khiển ti vi đổi kênh là được.
Tôi cũng mới vừa gọi điện thoại cho một nhà hàng gần đây, là người quen của tôi.
Trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, một ngày ba bữa bọn họ sẽ đưa cơm tới, cô ngàn vạn đừng rời đi nơi này, chờ tôi trở lại, biết không?"
Không biết thế nào, lần này Sở Thanh Y vô cùng không yên lòng, gần như bất an.
Cho dù an bài thỏa đáng xong tất cả, nàng vẫn cảm thấy không đủ.
Qua rất lâu, Lạc Thần mới hơi vuốt cằm: "Hiểu."
Sở Thanh Y giơ tay lên nhìn đồng hồ, mỏi mệt nói: "Bây giờ đã gần hai giờ sáng, tôi muốn đi phòng tắm, Lạc tiểu thư, cô theo tôi vào phòng tắm một chút."
Hai người đi vào phòng tắm, Sở Thanh Y đứng ở trước bồn rửa mặt chét kem đánh răng: "Lạc tiểu thư, tôi dạy cô dùng bàn chãi đánh răng, cô nhìn kỹ."
"Ân."
Cho đến miệng Sở Thanh Y đầy bọt, trong tròng mắt đen nhánh của Lạc Thần hiện lên nhàn nhạt ý cười, trêи mặt Sở Thanh Y mới bắt đầu nổi lên đỏ ửng.
Thật là, nhìn mình như đang bán nghệ vậy.
Sở Thanh Y bận rộn nhổ bọt ra, súc miệng, nhẹ giọng nói: "Thất......!thất lễ.
Cô đã hiểu chưa? "
Lạc Thần ôm cánh tay, rốt cục cười nhạt gật đầu: "Ân, rất hiểu."
Lạc Thần rửa mặt xong, Sở Thanh Y dẫn Lạc Thần tới trong một gian phòng ngủ khác, an bài nàng nghỉ ngơi, lúc này mới vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi tắm xong, trùm khăn tắm đi ra, nhìn thấy cửa phòng Lạc Thần mở ra, bên trong đèn vẫn sáng, Sở Thanh Y đi tới trước cửa phòng gõ mấy cái: "Lạc tiểu thư, khuya lắm rồi, cô còn không nghỉ ngơi?"
Bây giờ nàng mơ màng buồn ngủ, mới vừa tắm xong cũng không thể hóa giải cơn mỏi mệt của nàng.
Bây giờ quá mệt mỏi, đứng cũng có thể ngủ.
Lạc Thần ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn nàng.
Gương mặt thanh tú của Sở Thanh Y, tóc dài ướt át, hai tròng mắt màu hổ phách dịu dàng, hai vai thon gầy mà sáng bóng, khăn tắm màu trắng bao bọc thân thể cao gầy, tất cả đều rơi vào trong mắt Lạc Thần.
Uyển chuyển như một bông hoa trong nước in bóng dưới ánh trăng.
Nhưng chỉ có thể ngắm mà không có thể có được.
Như có tịch mịch nhắm mắt lại, Lạc Thần nhẹ giọng đáp: "Liền sẽ ngủ."
Sở Thanh Y thể thϊế͙p͙ giúp Lạc Thần tắt đèn: "Ngủ ngon, Lạc tiểu thư."
"Ngủ ngon, Sở cô nương."
Sở Thanh Y đóng cửa lại, bốn phía không tiếng động, quay đầu lại liếc mắt nhìn căn phòng của Lạc Thần, trở về phòng ngủ.
Trong phòng, bóng dáng của nữ nhân xuyên thấu qua cửa sổ ẩn giấu bên dưới ánh sáng mỏng manh, lộ vẻ vô cùng cô đơn.
Nàng tự nỉ non nói: "Ngủ ngon, Thanh Y."
Bảy giờ ngày hôm sau, chuông đồng hồ báo thức của Sở Thanh Y tàn nhẫn đem nàng đánh thức từ trong giấc mộng.
Tối hôm qua gần ba giờ sáng mới ngủ, mới ngủ được có bốn tiếng, Sở Thanh Y lại phải bò dậy, linh hồn cũng cảm giác muốn rời khỏi xác, đầu không phải là đầu của mình, tay chân cũng không phải tay chân của mình.
Thật nhanh rửa mặt xong, Sở Thanh Y vỗ nước lung tung trêи khuôn mặt mình cho thoải mái, lại đi tìm máy quay phim mà Duẫn Thanh giao cho nàng trước đó cùng với những đồ cần dùng trêи núi khác.
Nghĩ đến mùa hè trêи núi có rất nhiều mũi độc, nàng đặc biệt mang theo thuốc đặc trị mũi đốt.
Trong quá trình nàng thu dọn đồ đạc, điện thoại di động vang lên không ngừng tựa như đòi mạng.
Rốt cục vang lên lần thứ 11, Sở Thanh Y không thể nhịn được nữa, ấn nút trả lời: "Tiêu Ngôn, huynh cứ thử gọi điện cho tôi một lần nữa xem!"
Trong xe Tiêu Ngôn phát ra âm thanh vang dội rung chuyển của nhạc rock: "Bảo bối, muội còn chưa tới, sư huynh tôi đều phải ngủ thϊế͙p͙ đi."
"Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, không cho gọi tôi như vậy!"
"Nga, vậy honey, muội tới nhanh lên một chút.
"
Bây giờ Sở Thanh Y chỉ muốn đem điện thoại di động nhét vào trong miệng Tiêu Ngôn, để cho hắn câm miệng.
Lúc ra cửa, cửa phòng của Lạc Thần vẫn còn đang đóng, Sở Thanh Y không muốn đi quấy rầy nàng, liền dùng chữ phồn thể viết một tờ giấy, rồi lại đặt phía dưới tờ giấy một ít tiền, lúc này mới vội vội vàng vàng đi xuống cầu thang.
Xe thể thao của Tiêu Ngôn đậu ở trước cửa tiểu khu, đường lên núi Nhạn Đẳng Sơn quanh co gồ ghề, cũng chỉ có xe thể thao mới có thể thuận lợi chạy lên.
Nhìn thấy Sở Thanh Y vác một cái túi lớn đi ra, Tiêu Ngôn xuống xe, hướng Sở Thanh Y huýt gió khinh bạc.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu đen, quần jean cùng giày leo núi, trêи lổ tai phải đính một chiếc bông tai nhỏ màu bạc, để lộ ra một cảm giác đẹp trai, phóng túng không kềm chế được.
Sở Thanh Y đem túi leo núi đưa cho hắn, để cho hắn đem vào trong xe thể thao, nói: "Ăn sáng chưa?"
"Chưa." Khóe miệng Tiêu Ngôn câu lên, nhún vai: "Anh đang chờ sư muội bảo bối mua bữa ăn sáng cho anh đây."
Sở Thanh Y duỗi tay một cái: "Tiền bữa ăn sáng, nhanh."
Tiêu Ngôn ủy khuất sờ ví tiền, lấy ra một tờ 20 đồng nhân dân tệ: "Đây.
Xem ra nếu anh muốn đạt được vinh dự ăn bữa ăn sáng miễn phí đặc biệt của sư muội, còn phải cố gắng thêm nữa."
Sở Thanh Y vô cùng buồn ngủ, lười để ý tới Tiêu Ngôn, dụi dụi con mắt, chạy nước kiệu đến khu vực gần tiệm bánh để mua bữa ăn sáng.
Mang bánh bao cùng sữa tươi trở lại, thấy Tiêu Ngôn đã đi vào trong xe, Sở Thanh Y kéo cửa xe trước mặt ra, ngồi xuống, nói: "Đi nhanh lên đi, 8 giờ 15 rồi, tới trễ giáo sư sẽ không vui.
"
"Cái này là tại ai?" Tiêu Ngôn vừa cười hì hì nói, vừa quay đầu lại, đối với phía sau nói: "Mỹ nữ, cô muốn đi nơi nào? Cô nói tôi chở cô đi.
Con đường cô nói tôi vẫn không hiểu, hình như chưa từng nghe qua thì phải?"
Mỹ nữ?
Trong xe còn có những người khác?
Sở Thanh Y sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn lại chỗ ngồi phía sau, buồng tim thiếu chút nữa muốn nhảy ra.
Lạc Thần yên lặng ngồi ngay ngắn ở phía sau, tròng mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn Sở Thanh Y, trong miệng đáp lời Tiêu Ngôn: "Cám ơn."
Sở Thanh Y không thể tin nhìn Tiêu Ngôn: "Anh thế nào để cho cô ấy lên xe? "
"Thế nào, không thể?" Tiêu Ngôn cười nói: "Sư huynh em là phụ nữ chi hữu (bạn tốt của mọi phụ nữ), lúc em đi mua bữa ăn sáng, mỹ nữ này đi tới, nói muốn đi nhờ xe anh đến một nơi.
Uhm, chỗ đó tôi còn chưa từng nghe qua, nhưng là làm phụ nữ chi hữu như tôi, tất nhiên luôn luôn phải giúp một tay? "
Tiêu Ngôn tự xưng "phụ nữ chi hữu" là không sai, nửa đêm lái xe thường có thói quen mang nữ nhân xinh đẹp về nhà, bây giờ bị Sở Thanh Y liệt vào danh sách kẻ thù số một của hệ khảo cổ.
"Tôi xem, anh mà là phụ nữ chi hữu sao." Sở Thanh Y giận dữ nói, đẩy cửa xuống xe, ngồi vào chỗ ngồi phía sau, cùng Lạc Thần ngồi chung một chỗ.
Đem sữa tươi bên trong túi đưa cho Lạc Thần, Sở Thanh Y tiến tới, nhỏ giọng nói: "Tại sao cô lại tới đây?.".