#Edit: Culi
Trường Sinh cũng nhìn khối cơ quan màu bạc kia.
A Cẩn cùng A Lạc ngay cả khi ở phòng bếp, cũng không quên suy nghĩ về khối cơ quan này, có thể tưởng tượng cơ quan này đối với hai người các nàng có bao nhiêu hấp dẫn, nàng đương nhiên cũng tránh không được mà lưu tâm.
Quan trọng hơn là, nàng dù sao vẫn cảm thấy loại cơ quan này nhìn cổ quái khó có thể hình dung, ngược lại cũng không phải cảm giác gì nguy hiểm, giống như đáy lòng có một vướng mắc khó chịu, giải không được, nghĩ không ra, nhưng cũng bỏ không xong.
Sư Thanh Y đem cơ quan kia về, ngón tay thon dài khe khẽ vẽ vài vòng tròn nhỏ ở dưới đáy cơ quan bóng loáng lạnh như băng kia, nghiêng mặt đi, nhìn Lạc Thần: "Ngay cả Dạ cô nương cũng không biết, ta đối với vật này thật sự càng tò mò.
Như vậy đi, đợi khi rảnh, chúng ta đem nó hủy đi, xem cấu tạo bên trong, có lẽ có thể biết được một chút manh mối.
Nếu là cơ quan, tất nhiên là có thể tháo dỡ, ngươi nhìn vòng tròn dưới đáy, xung quanh nó có một vòng khe hở cực nhỏ, ta nghĩ có lẽ cái đáy có thể mở được."
Trong lúc nàng nói chuyện, dư quang khóe mắt như có như không mà liếc nhìn Dạ, tuy trên mặt là cười với Lạc Thần bàn bạc chuyện tháo dỡ, nhưng trên thực tế vẫn đang quan sát phản ứng của Dạ.
Đôi mắt Lạc Thần dò xét nàng, nói: "Được, hủy đi."
Xưa nay Dạ đối với sự tình xung quanh mình luôn thờ ơ, nhưng lúc này rất nhanh đã mở miệng: "Không thể."
Sư Thanh Y lại nhìn về phía Dạ, ánh mắt thu lại nghiền ngẫm một chút, thanh âm ôn hòa lời nói nhỏ nhẹ: "Dạ cô nương, vì sao không thể?"
Dạ nói: "Hủy rồi, liền hỏng."
Sư Thanh Y từng bước một, cực kiên nhẫn mà đem lưới mở, nói: "Ta sẽ tháo dỡ rất cẩn thận, nó tinh xảo như vậy, ta làm sao lại cam lòng làm hỏng.
Dạ Cô nương yên tâm, xưa nay ta cũng từng hủy không ít cơ quan, sau khi nhìn qua cấu tạo, lại lần nữa kết hợp lại, vẫn có thể tiếp tục sử dụng."
Dạ lúc này lại có vẻ rất cố chấp, vẫn nói: "Không thể hủy."
Trường Sinh cũng nhìn ra Dạ có chút khác thường.
Theo ấn tượng của nàng từ trước đến nay, Dạ không khôn khéo về đối nhân xử thế, xử sự lại cực kỳ hờ hững, tính tình Dạ như vậy, trên đời này dường như không có gì có thể hấp dẫn ánh nhìn của Dạ.
Nhưng giờ phút này nàng lại có thể nhìn thấy, Dạ đối với cơ quan màu bạc này có một loại để ý khác thường.
Kỳ thật chính nàng đối với cơ quan màu bạc này có loại cảm giác khó có thể diễn tả.
Nàng cảm thấy thật ra nhìn nó có chút quen mắt, rồi lại thật sự không biết là vật gì, giống như trong đầu có một tầng tro bụi vừa dày vừa nặng, đem nhận thức của nàng đối với cơ quan này đều che phủ đến chặt chẽ.
Nàng cố tình muốn gạt lớp bụi ra, lại dường như có một bàn tay vô hình đem nàng ngăn cách ở bên ngoài.
Bất quá Trường Sinh đã nhìn ra, xem như hiểu được.
A Cẩn cùng A Lạc là đang thử Dạ, xem rốt cuộc nàng có biết cơ quan này hay không, vừa rồi Dạ nói không biết, A Cẩn cùng A Lạc kỳ thật vẫn chưa tin tưởng.
Chính nàng cũng bắt đầu sinh ra hoài nghi, A Lạc cùng A Cẩn đều là người cẩn thận, nếu hoài nghi càng có tình lý bên trong.
Nhưng càng làm cho nàng kỳ quái chính là phản ứng của Dạ.
Dạ để ý cơ quan màu bạc kia, lại cố tình nói không biết.
Dạ nói không thể hủy, rồi lại không muốn nói ra nguyên do, có thể hiểu nàng càng không thể nói thẳng, lại không hề có lý do, liền sẽ càng khiến cho A Cẩn cùng A Lạc nghi ngờ, nhưng Dạ vẫn không để ý chút nào.
Mục đích của Dạ đã trực tiếp được xác định rõ, nàng nhất định phải giữ cơ quan này không tổn hao gì, về phần khác, nàng cũng không quan tâm.
Sư Thanh Y vốn chỉ là thử, cũng không có một chút ý tứ muốn tháo dỡ, hơn nữa nàng từ trước đến nay đều hòa nhã, nếu Dạ đã nói không thể hủy, mặc kệ nguyên nhân là gì, nàng cũng sẽ không làm Dạ khó xử.
Sư Thanh Y cười nói: "Cẩn thận nghĩ đến, Dạ cô nương lo lắng cũng có lý.
Ngộ nhỡ nếu khi tháo dỡ gây ra sai lầm, cơ quan lại không thể phục hồi như cũ, thật là đáng tiếc, vẫn là không nên hủy."
Trong lòng nàng đã có đáp án, chính là Dạ không muốn nói, nàng cũng sẽ không hỏi tới cùng nữa.
Trường Sinh suy nghĩ một lát, nhìn Sư Thanh Y nói: "A Cẩn, ta có thể cầm nó không?"
"Đương nhiên có thể." Sư Thanh Y đem cơ quan màu bạc kia đưa tới tay nàng.
Trường Sinh cười cười, đem cơ quan để vào lòng bàn tay mình.
Dạ nhìn thấy cơ quan nằm trong lòng bàn tay Trường Sinh, vẫn chưa nói thêm cái gì, đối với nàng mà nói, đây giống như là kết quả tốt nhất.
Dùng xong cơm chiều, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần thu dọn bàn ăn, Trường Sinh ở một bên hỗ trợ, Ti Hàm đi vào phòng.
Dạ chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh bàn, Sư Thanh Y hỏi nàng: "Dạ cô nương, ngươi muốn khi nào ăn bánh rán nhào đường? Ngươi nói thời gian, ta chuẩn bị sớm cho ngươi, thừa dịp nóng ăn ngon nhất."
Dạ vừa nghe đến bánh rán nhào đường, sắc mặt bình tĩnh xuất hiện chút gợn sóng, nói: "Giữa giờ Tuất đi."
Sư Thanh Y gật gật đầu, bưng bát đĩa, cùng Lạc Thần bước vào phòng bếp.
Trường Sinh đang muốn theo sau, Dạ ở phía sau nàng nói: "Ta sẽ rời đi một lúc."
"Rời đi?" Trường Sinh nghe được Dạ nói ra từ này, đáy lòng hồi hộp, không hiểu có chút hoảng hốt, nói: "Ngươi còn chưa ăn bánh rán nhào đường, vì sao lại đi?"
Dạ phát hiện nàng có chút sốt ruột, lập tức giải thích: "Ta chỉ là đi tản bộ."
Trường Sinh nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa nghe Dạ nói rời đi, nàng vì sao cảm thấy cả người căng như dây đàn.
Nàng sợ Dạ thật sự sẽ bỏ lại nàng.
Dạ lại nói: "Chỉ là đi dạo xung quanh, sẽ không đi quá xa.
Lát nữa nếu ra ngoài không tìm thấy ta, không cần sốt ruột."
Trong lòng Trường Sinh ấm áp, không nghĩ tới Dạ lại lo lắng mình từ phòng bếp đi ra, không tìm thấy nàng, nói riêng với nàng sẽ rời đi một lúc.
Nàng nhìn ra, Dạ dường như so với ngày trước có lẽ có chút bất đồng, tuy rằng nàng ấy vẫn là Dạ, nhưng nàng lại cảm thấy Dạ hôm nay so với Dạ trước kia, cũng có một tia nhân tình vị.
Đã qua tám năm, Dạ mặc dù đối tốt với nàng, nhưng đều không thể hiện tình cảm, nhưng Dạ của hôm nay, lại cũng sẽ lo lắng cho nàng.
Cho dù có lẽ Dạ không hiểu được lo lắng là loại cảm giác gì.
Trường Sinh cười hỏi nhiều một câu: "Vì sao đột nhiên muốn tản bộ? Núi rừng này vốn là địa bàn của ngươi, quen đến không thể quen hơn, ngươi xưa nay cũng rất hiếm ra ngoài tản bộ."
Đôi mắt Dạ rũ xuống, cúi đầu nói: "Đợi lát nữa còn ăn bánh rán nhào đường, trước đó ta phải tiêu thực, đi lại một chút."
Trường Sinh cười khúc khích.
Nguyên lai là vì bánh rán nhào đường.
Giờ này khắc này, nàng đột nhiên rất muốn xoa đầu Dạ, hoặc là ôm nàng ấy một chút.
Trong lòng nàng, chỉ cảm thấy Dạ càng thêm đáng yêu.
"Ngươi có muốn ta cùng ngươi tản bộ không?" Trường Sinh hỏi.
Dạ dừng một chút, mới nói: "Không cần.
Ngươi cùng người nhà mà ngươi muốn gặp, ở lại lâu hơn đi."
"Người nhà ta muốn gặp?" Trường Sinh nhất thời hoài nghi, vẫn cảm thấy Dạ diễn đạt có chút khác thường: "Ta mỗi ngày đều cùng A Cẩn, A Lạc còn có cô cô đều ở một chỗ, vì sao ngươi lại dùng từ muốn gặp để diễn tả? Ta ngày ngày đều có thể thấy các nàng, căn bản không cần nghĩ muốn, liền có thể nhìn thấy."
Dạ lúc này cũng không giải thích, chỉ nói: "Ta đi đây."
Trường Sinh không có biện pháp, ngay cả trong lòng có nghi hoặc, nhưng cũng chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Dạ đi xa.
Rất nhiều thời điểm, nàng luôn cảm thấy Dạ cách nàng quá xa, cho dù Dạ đối tốt với nàng, nhưng nếu Dạ cảm thấy cần thiết, cũng sẽ không lưu tình chút nào mà bỏ đi, thậm chí cũng sẽ không giải thích lý do với nàng.
Cũng phải, nàng có tư cách gì để Dạ phải giải thích.
Dạ luôn luôn lạnh lùng đến không cần giải thích điều gì, giải thích đối nàng mà nói, chỉ lãng phí thời gian cùng lời nói, cũng chỉ khi đối mặt với nàng, mới sợ nàng hiểu lầm, giải thích nhiều hơn vài câu.
Như vậy đã là đủ, nàng không thể quá tham lam.
Trường Sinh xoay người, đi đến phòng bếp, từ xa nhìn thấy ngọn đèn dầu ấm áp từ cửa phòng bếp, bước chân nhẹ nhàng mà đi vào.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đang rửa chén, Trường Sinh đi qua, chui giữa vào hai người, một trái một phải ôm thắt lưng hai người các nàng, cười tủm tỉm.
"Nghịch ngợm." Hai mắt Sư Thanh Y cong lại, hỏi nàng: "Làm sao vậy? Vui như thế."
Trường Sinh nói: "Ta nhớ các ngươi a."
Lạc Thần cũng liếc nhìn Trường Sinh.
"Nói lời ngốc gì." Động tác lau rửa trên tay Sư Thanh Y vẫn chưa dừng: "Cả ngày đều thấy mặt, lại vẫn nói nhớ chúng ta, làm sao học mấy lời ngọt ngào này?"
"Dù sao chính là nhớ các ngươi." Hai tay Trường Sinh hơi dùng sức, đem hai người các nàng ôm ôm về phía mình, ba người dựa vào nhau càng chặt hơn.
Mặc kệ lời của Dạ có ý gì, hiện giờ nàng đại khái có thể lý giải ý tứ trong lời Dạ nói.
Cho dù lúc trước mỗi ngày đều gặp mặt, hôm nay nàng lại vẫn nhớ A Cẩn cùng A Lạc, còn nhớ cô cô, chẳng lẽ là hôm nay phá lệ đặc biệt sao? Tuy rằng đây có chút kì quái, nhưng nàng yêu thích cảm giác như vậy.
"Được, được, chúng ta cũng nhớ ngươi." Sư Thanh Y cưng chiều nàng, đương nhiên phối hợp với nàng, cười nói.
Bên môi Lạc Thần nhàn nhạt hiện ra nét cười, nhìn các nàng, chưa từng mở miệng.
Trường Sinh nói: "A Lạc, tại sao ngươi lại không nói nhớ ta?"
"Thanh Y đã nói giúp ta." Lạc Thần kín đáo co quắp: "Nàng nói chính là chúng ta, đương nhiên ta cũng được tính vào."
Trường Sinh bĩu môi nhẹ, tỏ vẻ bất mãn: "Ngươi luôn như vậy, muốn nghe ngươi nói nhớ A Cẩn, nhớ cô cô, nhớ ta, ngươi liền nhăn nhó thành như vậy, chúng ta đều khó có thể nghe ngươi nói nhớ."
Lạc Thần: "..."
Thật ra rất nhiều thời điểm Trường Sinh suy nghĩ rất nhiều, đối với một số việc cũng đã hiểu rõ, Lạc Thần chỉ ở trước mặt Sư Thanh Y, mới thường xuyên phóng kiều.
*phóng kiều: làm nũng, thả thính.
Mà bất kể dáng người nàng có cao lên như thế nào, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đều yêu thương nàng, cũng như năm đó thần trí là của một tiểu cô nương ngây thơ chưa được mở mang kiến thức và phát triển đầu óc, chưa bao giờ thay đổi.
Trường Sinh cảm thán nói: "Trước đây ta hỏi ngươi có nhớ ta hay không, ngươi đều nói nhớ, hiện giờ ta trưởng thành, ngươi ngược lại không nói."
Lạc Thần nói: "Khi đó ngươi còn nhỏ, nếu ta không đáp lại ngươi, ngươi sẽ thương tâm."
"Hiện tại ta cũng thương tâm." Trường Sinh lắc lắc người.
Lạc Thần rửa sạch tay, sau khi lau khô, lúc này mới nhẹ nhéo nhéo mặt Trường Sinh: "Thật không, tại sao ta lại không nhìn ra nửa điểm thương tâm?"
Trường Sinh bị nàng nhéo mặt, ngược lại còn cười đến sáng lạn, nói với nàng: "A Lạc, không biết vì sao, hôm nay ta đặc biệt muốn nghe các ngươi nói nhớ ta, A Cẩn đã nói, ngươi có thể cũng nói với ta một câu được không?"
Ánh mắt Lạc Thần nghiêng sang một bên khác.
Trường Sinh lay nàng, nói: "A Lạc, xin ngươi a, hãy nói một câu."
Ánh mắt Lạc Thần trở nên dịu dàng, bất đắc dĩ mà liếc Sư Thanh Y một cái, lại nhìn Trường Sinh nói: "Ngươi tại sao lại cũng học theo Thanh Y."
Sư Thanh Y cười nói: "Ta cũng không dạy nàng, nàng là vô sự tự thông."
Trường Sinh trừng mắt nhìn: "Vậy A Lạc ngươi đồng ý sao?"
Lạc Thần khẽ thở dài, nhìn Trường Sinh nói: "Nhớ."
Tuy rằng chỉ một chữ, Trường Sinh đã vui vẻ ra mặt, lại nói: "Còn có, chúng ta là người một nhà, không thể nặng bên này nhẹ bên kia, ngươi nói nhớ ta xong, còn phải nói nhớ cô cô, nhớ A Cẩn.
Lúc trước cô cô ở Hoàng Đô, rất nhớ các ngươi, thường xuyên hỏi vì sao lâu như vậy các ngươi không trở lại, chờ các ngươi về rồi, nàng sẽ giáo huấn các ngươi thật tốt."
Trường Sinh lại vội nói: "Lời giáo huấn các ngươi, là cô cô nói, ta chỉ thuật lại."
Lạc Thần mặt không chút thay đổi nói: "Không nhớ."
Phía sau bỗng dưng bay tới thanh âm của Ti Hàm: "Các ngươi cho rằng ta nhớ sao?"
Trường Sinh nói: "Cô cô, thật ra ngươi có nhớ, ngươi luôn cố tình nói ngược lại với ý của mình."
Ti Hàm: "..."
Sắc mặt nàng xanh mét, rồi lại không thể thật sự tức giận lên Trường Sinh, dù sao nàng thương yêu Trường Sinh còn không đủ.
Chỉ là hiện giờ kiến thức của Trường Sinh mới chỉ được non nửa, khả năng lớn nhất chỉ có thể là nghe quen tai nhìn quen mắt mà học thành, Ti Hàm nghĩ đến đây, lại oán hận Lạc Thần đến nghiến răng nghiến lợi.
Trường Sinh nói với Lạc Thần: "A Lạc, ngươi còn chưa nói nhớ A Cẩn."
Sư Thanh Y mỉm cười: "Cũng đúng, rất lâu rồi không được nghe."
Thật lâu sau mới nói ra, dứt lời, đưa mắt ra hiệu cho Lạc Thần.
Lạc Thần đón được ánh mắt nàng, lại nhìn về một bên.
Sư Thanh Y hiểu được nàng hẳn là ngượng ngùng không tiện nói lúc này.
Đại đa số thời điểm, khi Lạc Thần ở cùng nàng, từ ngượng ngùng này nửa điểm cũng chưa từng liên quan đến nhau, luôn hết lần này tới lần khác lần lượt dứt khoát nói ra, như là, nhớ, yêu thích, thậm chí là bày tỏ các loại yêu, Lạc Thần dường như liền thành cái miệng hồ lô, không buồn hé răng.
Tính tình muộn tao này của Lạc Thần, nàng ấy có thể nói vòng vo ba trăm vòng, cuối cùng cũng không nghe ra nửa câu thổ lộ trực tiếp.
Nàng cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Ti Hàm lại phụng phịu, hừ lạnh nói: "Không biết xấu hổ, cả ngày ngươi đều cùng Cẩn Nhi ở một chỗ, còn cần nói nhớ nàng sao?"
Lạc Thần hời hợt liếc Ti Hàm một cái, hiếm thấy được lại nhìn về phía Sư Thanh Y nói: "Thanh Y, nhớ ngươi."
Sư Thanh Y: "..."
Nàng có phần bất ngờ không kịp phòng ngự, đây chẳng khác gì cảm giác tự nhiên “lộc trời” đập trúng đầu làm cho nàng choáng váng.
Ti Hàm: "..."
Ti Hàm ở trong lòng thầm hận, đây rõ ràng là cố ý.
"Cô cô đừng không vui." Trường Sinh lấy tay dắt Ti Hàm lại đây, cùng mấy người các nàng vây quanh thành một khối, nói: "Chúng ta đều nhớ ngươi, ta hiểu được, ngươi cũng nhớ chúng ta."
Ti Hàm lần thứ hai hừ lạnh một tiếng, bất quá lúc này chưa nói cái gì, đại khái là ngầm thừa nhận.
Một nhà bốn người đứng ở bệ bếp, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần rửa chén, Trường Sinh cùng Ti Hàm ở một bên nhìn, Ti Hàm luôn luôn chỉ trỏ, Trường Sinh thì lại hỏi các nàng mấy vấn đề.
Trường Sinh hỏi: "Mới vừa rồi ở trên bàn cơm, các ngươi chính là thử Dạ có phải không?"
"Phải." Sư Thanh Y gật gật đầu: "Nàng ấy chắc chắn biết."
Trường Sinh nói: "Vậy vì sao Dạ không thừa nhận?"
"Không biết được." Sư Thanh Y nói: "Dạ cô nương hẳn là có tâm ý của nàng.
Nàng đã nhận biết cơ quan kia, trong rừng lại không có người bên ngoài, có thể là Dạ cô nương đem cơ quan kia đặt ở sân trước, lại dùng chim tước dẫn ngươi đến tìm, nàng hẳn là muốn cho ngươi cơ quan này.
Lúc trước khi còn ở bàn ăn, ngươi nói muốn lấy cơ quan này, sau khi ta đưa cho ngươi, nàng ấy thật ra nhìn có chút yên tâm."
Trường Sinh cân nhắc một lát, nói: "Chẳng lẽ là lễ vật Dạ cho ta sao?"
"Có lẽ vậy." Ánh mắt Sư Thanh Y có chút khó đoán, cười nhìn Lạc Thần một cái, nói với Trường Sinh.
Trường Sinh nhìn người nhà ở bên cạnh, vui sướng không thôi.
Rửa xong bát, Ti Hàm rời đi, Sư Thanh Y ở lại phòng bếp chuẩn bị bánh rán nhào đường, Lạc Thần không giỏi làm điểm tâm, không thể nào hỗ trợ, liền vào thư phòng lấy một quyển sách lại đây, im lặng mà ngồi xem ở phòng bếp.
Trường Sinh rời khỏi phòng bếp, cầm cơ quan màu bạc đi loanh quanh trong phòng, tưởng tượng đến đây là lễ vật Dạ tặng riêng cho nàng, trong lòng không biết vì sao dâng lên chút áy náy.
Nhưng nàng cũng không hiểu được mình rốt cuộc là làm sao, cũng chỉ là vui mừng lấn áp.
Qua một lúc, nghe thấy sân sau có âm thanh tiếng sáo yếu ớt truyền đến, vội vàng men theo nơi phát ra tiếng sáo mà đi, đã thấy Dạ ngồi trên một đoạn thềm đá ở sân sau, nhắm mắt thổi cây sáo màu đen.
Trường Sinh không dám quấy rầy, lặng yên đi qua, hai tay nâng má ngồi trên một thềm đá khác, cùng Dạ cách một khoảng, âm thầm thưởng thức tiếng sáo của Dạ.
A Cẩn thổi sáo rất giỏi, nàng được nghe nhiều từ nhỏ, nên đối với tiếng sáo đặc biệt thích.
Dạ kết thúc một khúc sáo, mở mắt, nhìn phía Trường Sinh, vầng sáng của đèn lồng treo trên hành lang rơi vào ánh mắt yên tĩnh của nàng.
Nàng nhìn Trường Sinh nói: "Ngồi sang đây."
Trường Sinh ngoan ngoãn tiến lại gần, ngồi ở bên cạnh, hỏi nàng: "Ngươi trở về khi nào? Nếu không phải nghe thấy tiếng sáo của ngươi, cũng không biết là ngươi đã trở lại."
"Mới đây thôi." Dạ ngắn gọn mà đáp nàng.
Trường Sinh ngẩng đầu, nhìn ánh trăng bị che khuất giữa trời, ánh sáng trong vắt bị lá cây che, hỗn loạn rơi trên mặt đất.
Núi rừng tĩnh lặng, côn trùng trong bụi cây kêu vang từng trận, bóng Dạ dường như càng rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh, ngẫu nhiên còn có vài tiếng chim hót, cùng thanh âm vỗ cánh.
"Ban đêm còn có tiếng chim kêu." Trường Sinh ngắm nghía cơ quan màu bạc kia, cười nói: "Chim tước còn chưa ngủ đâu."
Dạ dựa gần nàng, cúi đầu nhìn, thoáng nhìn hướng chỉ vạch kim trên vòng cơ quan màu bạc kia.
Dạ lúc này mới nói: "Thời gian còn sớm, chưa ngủ được."
Trường Sinh kỳ thật đã nhận ra ánh mắt Dạ xem cơ quan kia, vừa nghĩ đến đây là lễ vật Dạ cho nàng, trong lòng vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ, đem cơ quan kia tự nhiên mà phóng đến trước mặt Dạ, nói: "Lúc trước nhờ có tiếng chim kêu, ta mới nhặt được nó, ta nghĩ là chim tước chỉ dẫn ta."
Dạ nhìn nàng một lát, thấy sắc mặt nàng vui vẻ, thậm chí có chút ngượng ngùng xấu hổ, Dạ khó hiểu, chỉ nói: "Ngươi thích chim tước?"
Trường Sinh gật gật đầu.
Dạ suy tư một hồi, nâng mắt nhìn phía cánh rừng cách đó không xa, đem cây sáo dán bên môi, nhẹ nhàng thổi.
Dương như không phải là một khúc sáo hoàn chỉnh, càng giống một đoạn âm tiết cổ quái.
Rất nhanh liền nghe thấy một hồi tiếng động vỗ, chỉ thấy thân ảnh một con chim tước nho bay xuyên qua bóng tối, bay đến sân sau.
Con chim này khác với con chim tước lúc chiều, chim tước này cả người trắng như tuyết, lông toàn thân trơn như nước, đầu tiên là bay tới bay lui quanh người Dạ, Dạ lạnh nhạt mà nhìn nó một cái, nó mới bay về phía Trường Sinh, quanh quẩn ở bên cạnh Trường Sinh.
Trường Sinh cảm thấy nó thông minh, vươn tay đến, chim tước liền đứng trên tay nàng, hai mắt quay tròn mà nhìn nàng.
"Đáng yêu." Trường Sinh cười đùa nói.
Dạ nghe thấy Trường Sinh nói đáng yêu, ngược lại cũng không giống như lúc trước nghe được liền nghi hoặc, sắc mặt có vài phần suy tư.
Trường Sinh hỏi Dạ: "Ngươi gọi nó tới làm gì?"
Thanh âm Dạ nhạt nhẽo, nói: "Cho ngươi chơi."
Sắc mặt Trường Sinh có chút giật mình.
Dạ nói: "Ngươi đã thích nó, có thể chơi cùng nó.
Tùy ý ngươi."
"Chơi?" Trường Sinh thì thào.
Dạ gật gật đầu.
Trường Sinh lại nói: "Nó là một con chim tước, là vật còn sống, nhưng cũng sẽ muốn để ta chơi sao?"
Dạ tựa hồ có chút không rõ ý tứ của nàng, chỉ nhìn nàng.
Trường Sinh nói: "Trước kia ta đi qua chợ, có vài cửa hàng bán chim tước, chưởng quầy đều đem chim tước nhốt trong lồng sắt, bán lại cho khách chơi.
Đối với những người đó, có lẽ chim tước chỉ là đồ chơi, có nhiều chim tước là bị bắt ngoài đồng, giống như con này, chim tước hoang dã chưa từng bị bắt nuôi, chịu không nổi lồng sắt, thường xuyên đâm vào lồng sắt, thậm chí còn có thể tuyệt thực."
Trường Sinh nhớ tới ngày trước, đưa tay đẩy nhẹ lên không trung, chim tước cảm giác được động tác của nàng, rời khỏi tay nàng, bay lên.
Trường Sinh nói: "Chúng nó không có tự do, rất nhanh sẽ chết."
Dạ hờ hững nói: "Đã chết liền chết."
Dạ nói như vậy, lại không ngoài ý nghĩ của Trường Sinh, bởi vì nàng hiểu được, thật ra tính tình Dạ là như vậy.
Dạ vô tình, vạn vật trong thế gian đối với nàng mà nói, giống như dẫm nát một con kiến dưới lòng bàn chân, thậm chí Dạ hoàn toàn không thèm dẫm.
Cho dù trước mặt là một người còn sống, Dạ cũng sẽ không lưu tình chút nào mà nói, đã chết liền chết.
Nhưng Trường Sinh lại nhìn ra được, Dạ đều không phải là cố tình tàn nhẫn, nàng ấy chỉ là không hiểu, làm sao có thể cưỡng cầu.
Trường Sinh nói: "Mọi sinh linh trong thế gian đều bình đẳng.
Chim tước không giống như trống bỏi hay các loại đồ chơi linh tinh ngoài chợ, chúng nó có sinh mệnh, nếu không cần thiết, không cần phải chơi chúng nó."
Nàng mỉm cười nhìn con bạch tước trước mắt: "Ta không chơi cũng không sao, cũng sẽ không mất một miếng thịt, nhưng nó nếu không có tự do, sẽ dễ dàng chết."
Trong mắt Dạ có một tia dao động kín đáo, ở trong bóng đêm thoáng lướt qua.
Trường Sinh trong lời nói có chút ngượng ngùng: "Trước đây, ta không biết đạo lý này.
Khi ta còn nhỏ từng trốn vào đồng hoang, thói quen hoang dã, thường xuyên bắt chim tước chơi, sau khi A Cẩn các nàng tìm được ta, ở cùng với các nàng một chỗ, ta bắt được một con chim tước có màu lông rất đẹp, còn bị nó mổ tay, trúng độc, nhưng ta vẫn không thay đổi.
Mãi đến một ngày sau này, ta bắt được một con chim tước, kỳ thật ta chỉ là muốn cùng nó chơi đùa, chơi một lúc liền thả, nhưng nó lại nóng tính, dùng sức mà đâm thân vào tường, thiếu chút nữa tự đâm chết, nếu không phải A Cẩn cùng A Lạc xin cô cô chữa trị nó, nó sẽ chết.
Khi đó cô cô phát hỏa, y thuật của nàng rất kỳ diệu, cứu người còn lười, lại muốn nàng đi cứu một con chim tước, nhưng cuối cùng nàng vẫn đáp ứng.
Ta xem chim tước từ lúc hấp hối, đến khi mở to mắt, cuối cùng là năng động, ta mới hiểu được, sinh linh yếu ớt như vậy, nó có thể bị người chơi đùa đến chết, cho dù đó không phải do ta mong muốn."
Dạ trầm mặc, qua một lúc mới nói: "Ngươi thích chơi, ta liền cho ngươi chơi, bất luận là chơi cái gì."
"Ta hiểu." Trường Sinh kéo cánh tay nàng, cười nói: "Nhưng không phải cái gì cũng có thể chơi được."
"Có sinh mệnh liền không thể chơi sao?" Dạ nói.
"Ta cũng không biết nên hình dung như thế nào, phải xem là cái gì đã." Trường Sinh nói: "Càng phải chú ý chọn lọc từ ngữ, nếu là vật còn sống, cũng không phải là ta chơi chúng nó, mà là ta cùng chúng nó chơi với nhau.
Giống như Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ, cũng là chơi, nhưng ta là cùng chúng nó chơi, trái lại, cũng là chúng nó chơi với ta.
Chúng nó là thú vóc dáng to lớn, cũng không phải thú hoang, mà đã trải qua thuần dưỡng, sẽ gần gũi với người hơn, đương nhiên là khác chim tước yếu ớt.
Chim tước hoang dã yêu thích tự do, hơn phân nửa là không thích ứng được như thế, bất quá hoa viên Hoàng Điện có chim thần, còn được gọi là vũ thần, nếu chơi cùng chúng nó, chúng nó cũng sẽ rất vui mừng."
Dạ sửa lời nói: "Đều không phải là cho ngươi chơi, là cùng ngươi chơi.
Đúng không?"
"Có thể hiểu như vậy." Trường Sinh không hiểu sao có chút cảm động, Dạ nhưng lại nghe nàng nói.
"Nếu không phải là vật còn sống, thì thoải mái hơn, liền có thể cho ta chơi, nhưng vật còn sống không thể cho ta chơi, vật còn sống có lẽ sẽ thân bất do kỷ, không có lựa chọn." Trường Sinh ngẫm nghĩ, nói: "Nếu là tre hoặc là cỏ xanh đan lại sẽ ổn hơn nhiều, tuy không phải là vật sống, nhưng lại thú vị, trên chợ có người bán một ít chim tước bằng cỏ, còn có chuồn chuồn cỏ, hồ điệp cỏ, châu chấu cỏ các loại, giống như đúc."
Dạ do dự, nói: "Nếu ta đan chuồn chuồn cỏ, ngươi muốn chơi không?"
"Ngươi biết đan chuồn chuồn cỏ?" Trường Sinh kinh ngạc vui mừng không thôi: "Ta tại sao lại không biết ngươi biết cái này."
Dạ nói: "Ta học lúc nhàn hạ."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kỳ thật ta viết thật sự rõ ràng, còn thiếu trực tiếp nói cho các ngươi, thật sự không khó đoán, liên hệ trước sau, chú ý chi tiết trong lời nói, liếc mắt một cái có thể nhìn ra.
Có điều logic quan trọng nhất, suy luận hãy cứ liên hệ trên dưới mà hình thành hoàn chỉnh.
Từ một ít biểu hiện của Trường Sinh, mọi người kỳ thật cũng có thể nhìn ra, nàng mơ hồ là cảm giác được cái gì, cho nên mới hỏi Lạc Thần cùng Sư Sư còn có cô cô, nói nhớ nàng, bao gồm việc nàng đối với bề ngoài cũng có một ít hoài nghi, cũng sẽ dựa vào đó để nàng xây dựng ảo ảnh bên trong.
Chúng ta có thể nhìn ra, Trường Sinh đối với Sư Sư cùng Lạc Thần, còn có Ti Hàm phi thường phi thường quen thuộc, cho nên ngôn hành cử chỉ ảo ảnh của các nàng cùng nhân bản không có gì khác nhau, ví dụ như các biểu hiện hoài nghi và cách các nàng đối thoại, cũng phù hợp với tính tình các nàng, trừ bỏ những điều thật sự từng xảy ra, cũng chỉ có nội tâm hỗn loạn của Trường Sinh.
Hôm nay trò chuyện một chút để nói với người ngoài, muốn hỏi mọi người một vấn đề, nội dung văn vở kịch ta viết thật sự khúc chiết phức tạp, thế giới cũng thực khổng lồ, hơn nữa đặc biệt đặc biệt dài, không biết đọc nhiều năm như vậy, mọi người có hay không sẽ cảm thấy mệt mỏi cùng phiền chán?
Ta bình phục cũng mấy tháng, mấy tháng này nhận được một ít tin nhắn trước kia của các lão độc giả, nói thật lâu không thấy văn của ta, cảm thấy rất lâu rồi, nên đã sớm không muốn đọc lại, lại không rõ vì cái gì lại thành ra như vậy, ta hiện giờ vẫn phải tiếp tục viết.
Ta nghĩ sau này, kỳ thật cũng không có bao nhiêu khổ sở, ngược lại còn có chút xúc động, nếu cảm thấy phiền chán, kỳ thật cũng là thời gian trôi qua và nhiều phương diện nguyên nhân tạo thành, nhưng rất nhiều người đều hỏi vì sao thời gian trôi qua, rất nhiều người đều từ bỏ không xem nữa, ta lại còn muốn tiếp tục viết, ta tuy rằng không rõ vì cái gì phần lớn đều hỏi vấn đề này, nhưng nếu nhiều người đã cùng hỏi một câu như vậy, ta ở đây cũng nhất trí đáp lại.
Bởi vì ta thích, ta không bỏ xuống được các nàng, ta sẽ vẫn viết tiếp, hơn nữa ta cảm thấy “hữu tư hữu vị”, ta đáp ngắn gọn cũng chỉ đơn giản vậy thôi..