(Nói Về Giấc Mơ)
#Edit: Culi
Lạc Thần nghe xong, trong mắt dường như vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cùng đầm nước cuồn cuộn bên trong hòa cùng một chỗ, nhẹ giọng hỏi tiếp: "Rốt cuộc là… loại mộng như thế nào?"
Sư Thanh Y: "..."
Nàng rũ mí mắt, thầm nói: "Ngươi hỏi như vậy là ý gì, xuân mộng còn có thể là mộng nào, đương nhiên chính là cái loại...!loại mộng kia."
Lạc Thần vươn tay, đem sợi tóc bên tai Sư Thanh vén lên, nói: "Nếu ngươi không nói tỉ mỉ, ta sao có thể biết được."
Nhắc tới chuyện này, lúc đó tư vị kiều diễm trong giấc mơ kia phảng phất tựa như thấm tận xương tủy, thâm nhập vào tận nơi sâu nhất của Sư Thanh Y mà khuấy động.
Đối với nàng mà nói, đó là một bước ngoặt thay đổi mọi thứ từ trong ra ngoài, đặc biệt là loại cảm giác mới biết yêu lúc ấy bị dục niệm trói buộc quấn quít, mỗi lần hồi tưởng lại đều làm cho thân thể nàng khô nóng đến lợi hại.
"Chính là ngươi với ta ở trong mộng làm...!một ít việc này nọ." Tuy rằng hiện tại Sư Thanh Y thẳng thắn thành khẩn, nhưng nội dung giấc mộng này thật sự quá khó để mở miệng, dù sao nàng cũng không có khả năng kĩ càng tỉ mỉ miêu tả đầy đủ loại tình trạng này, đành phải mịt mờ mà nói: "Ngày thường vào những lúc đó ngươi như thế nào,...!đối với ta ra sao, chỉ có ngươi hiểu rõ, cần gì phải để ta nói tỉ mỉ."
Vừa rồi Lạc Thần bị Sư Thanh Y trêu đùa khó chịu mới giảm đi một chút, khẽ cười nói: "Mộng đó là lúc nào, cái này không thể nói sao? Ta muốn biết."
Nhiệt ý trong lòng Sư Thanh Y càng phát ra lớn hơn.
Loại mộng kia đối nàng mà nói, là một bí mật cần được chôn giấu.
Giờ khắc này, hai người cùng trùm dưới một chiếc khăn voan hồng sa, hai bên kề sát, nhìn nhau, giống như là mọi thứ xung quanh đều bị ngăn cách bởi phiến hồng ảnh này.
Dưới khăn voan nhỏ hẹp, dường như cũng trở thành một Tiểu thế giới bí mật chỉ thuộc về các nàng.
Ở trong này, Sư Thanh Y nguyện ý đem một phần bí mật nồng nhiệt này của nàng, tiết lộ cho Lạc Thần.
Nàng ấy nói muốn biết, nàng sẽ nói cho nàng ấy.
"Ngươi còn nhớ ngày đó chúng ta đi cửa hàng mua điện thoại hay không? Đó là sau khi ngươi đến xã hội hiện đại này, lần đầu tiên đi mua điện thoại." Sư Thanh Y nhớ lại thời gian khi đó, trong mắt ý cười nhu hòa: "Chúng ta còn may mắn rút thăm trúng thưởng, tuy rằng hầu như mọi người đều có thể trúng thưởng, nhưng ta vẫn cực kỳ vui mừng, dù sao đây cũng là đồ đôi của ta và ngươi."
Phần thưởng may mắn kia là một đôi, các nàng mỗi người một cái, vẫn luôn mang theo bên người.
"Đương nhiên nhớ rõ." Lạc Thần đưa tay ôm nàng, để cho nàng lấy tư thế thoải mái hơn nằm trên người mình, nói.
Hai tay Sư Thanh Y ôm lại nàng, thanh âm phát ra càng thấp, nói: "Chính là buổi tối hôm đó...!gặp mộng.
Trước khi ngủ, ngươi dùng điện thoại gọi cho ta, còn nhắn cho ta một tin nhắn.
Kỳ thật ta cũng không biết mình bị làm sao, chỉ đơn giản là gọi điện thoại, ngươi cũng mới nói vài câu, trong tin nhắn cũng chỉ nói mộng đẹp, ta lại cứ...!cứ nhớ ngươi.
Thậm chí..."
Nàng nói tới đây, lập tức dừng lại, giống như đắn đo có nên nói tiếp không.
"Thậm chí còn lặng lẽ đứng cạnh giường nhìn ta?" Lạc Thần nói tiếp.
Sư Thanh Y: "..."
Rõ ràng nàng đã cẩn thận che giấu bí mật này, không nghĩ đến trong quá trình này, lại bỗng nhiên nhận ra bí mật trước kia đã có người biết, nhất thời có chút phát ngốc.
Sư Thanh Y nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, hồi tưởng lại đêm đó mà ngẫm từng chi tiết, suýt chút nữa phì cười: "Ngươi lại giả bộ ngủ?"
Lạc Thần nói: "Chỉ là vừa khéo ta chưa ngủ."
"Dù sao mỗi lần ngươi đều là vừa khéo không ngủ, cũng rất ‘khéo’." Sư Thanh Y bất đắc dĩ mà liếc nàng một cái: "Cửa phòng có phải càng khéo hơn hay không? Trước đó ta thấy cửa phòng ngươi đã đóng, thời điểm ta đi qua là tối muộn, cửa lại thành khép hờ."
"Nếu khi đó ta không mở cửa ra, tiểu tặc vào không được, sợ là muốn lui về, dù sao cũng không thể để nàng cạy khóa."
"Người khác đều sợ kẻ trộm nhớ thương." Sư Thanh Y lúc này trái lại thoải mái thừa nhận mình là tiểu tặc, cười nói: "Cũng chỉ có ngươi, còn sợ kẻ trộm không đến."
"Lúc ấy ta thật sự sợ ngươi không đến." Lạc Thần lại ôm nàng chặt chút, nói: "Ta sợ ta làm chưa đủ tốt, sợ ngươi sẽ không quay lại bên cạnh ta."
Sư Thanh Y ngẩn người, đem những lời này của nàng cân nhắc trên môi lặp đi lặp lại phân biệt rõ, càng phân biệt rõ, trong lòng càng chua xót.
Mặc dù nàng thận trọng như trần, luôn có thể vừa chăm sóc vừa đắn đo đến suy nghĩ của Lạc Thần, nhưng dù sao nàng cũng không phải Lạc Thần, rất nhiều thời điểm, nàng cũng không biết Lạc Thần đang suy nghĩ gì, hơn nữa tính tình Lạc Thần lại tĩnh liễm ẩn nhẫn, càng khó biết chính xác tâm tình của nàng ấy.
Nếu không phải hôm nay Lạc Thần nói cho nàng, nàng vĩnh viễn sẽ không biết, lúc trước Lạc Thần cũng sẽ lo được lo mất.
Sư Thanh Y nhẹ nhàng vỗ lưng Lạc Thần, dịu dàng mà trấn an nàng: "Vì cái gì phải sợ? Thời điểm ở Lạc Nhạn Sơn, tình thế nguy cấp, gần như là đối mặt với sinh tử, nhưng lần đầu tiên khi ta nhìn thấy ngươi, ta đã bất chấp nhiều như vậy, đã muốn đối tốt với ngươi, không nỡ nhìn ngươi bị ức hiếp."
Hô hấp Lạc Thần phập phồng rõ ràng, chăm chú nhìn nàng.
"Ta là người rất chậm chạp, cũng không tin tưởng cái gọi là nhất kiến chung tình." Sư Thanh Y cười nói: "Khi đó ta thật ra cũng có chút ngây thơ, không hiểu vì cái gì mà thời điểm vừa mới gặp ngươi, đã bằng lòng giúp ngươi chặn viên đạn kia.
Về sau ta mới hiểu được, ta đối với ngươi cũng không phải là nhất kiến chung tình, chúng ta chỉ là cửu biệt tương phùng."
Cửu biệt tương phùng: Xa cách rất lâu mới gặp lại
Vượt qua thời gian vừa lâu dài mà lại thăng trầm, nàng cuối cùng cũng có thể lần thứ hai tìm thấy nàng ấy.
Bởi vì cửu biệt tương phùng, cho nên vừa gặp lại, nàng liền sẽ yêu thương nàng ấy.
Là đã không chút do dự mà khắc sâu vào tận trong xương tủy.
Khóe mắt Lạc Thần nổi lên một mạt hồng nhàn nhạt, môi mỏng hơi run rẩy mấp máy, nói: "Đúng, chúng ta chỉ là tương phùng."
Sư Thanh Y cuộn tròn ở trong ngực nàng, ngoan ngoãn nhu nhược đến nói không nên lời, ánh mắt trong suốt hỏi nàng: "Ngay lúc đó ta đã thẳng thắn thổ lộ với ngươi rất nhiều, ngươi có vui không?"
Lạc Thần gật đầu.
Sư Thanh Y dẫn dắt từng bước: "Vậy coi như có qua có lại, ngươi có muốn thẳng thắn với ta một chút không?"
Mặc dù hiện tại tâm hồn Lạc Thần có chút tán loạn, đáy mắt cũng giống như say rượu, nhưng này lúc, phản ứng của nàng vẫn như cũ không giảm, gặp chiêu liền phá chiêu nói: "Vừa rồi ta đã thẳng thắn với ngươi."
Sư Thanh Y nghe thấy câu trả lời này nàng, chỉ biết Lạc Thần đã xem thấu mưu đồ của mình, cũng không vòng vo nói xa nói gần nữa, nói thẳng: "Thẳng thắn như vậy là chưa đủ, ta hỏi ngươi có gặp xuân mộng chưa, ngươi bây giờ còn lảng tránh vấn đề này.
Ngươi càng như vậy, ta lại càng khẳng định ngươi đã mộng thấy, ngươi không cần giả bộ."
Lạc Thần nhẹ nhàng thở dài một tiếng, mặt mày nhẹ cong mà nhìn nàng, hiển nhiên là không có cách nào né tránh.
Qua một lúc, Lạc Thần thừa nhận nói: "Ta đã từng mộng, mộng thấy cùng ngươi..."
"Khi nào?" Hai mắt Sư Thanh Y sáng lên, muốn truy cứu tận gốc: "Thật lâu trước kia, và hiện tại đều có sao?"
"...!Đều có." Lạc Thần gục đầu xuống.
"Cụ thể là khi nào, ngươi nói chi tiết đi." Cả người Sư Thanh Y càng phát nóng, hiện tại chỉ hận không thể tiếp tục dính ở trên người Lạc Thần, không nghe xong không được.
Với tính tình của Lạc Thần, cho dù gặp loại mộng này, cũng sẽ không để lại nửa điểm dấu vết để Sư Thanh Y nhìn ra.
Hiện tại có cơ hội nghe thấy, làm sao nàng có thể không kích động.
Lạc Thần nói: "...!Ta chỉ nói hiện tại."
"Tại sao thật lâu trước kia không thể nói?" Sư Thanh Y khó nén thất vọng, nhẹ nhàng rung vai nàng.
"Thời gian hữu hạn." Lạc Thần nói: "Năm phút hết rất nhanh."
Sư Thanh Y: "..."
Tuy rằng Sư Thanh Y biết rõ đây chỉ là lí do để Lạc Thần thoái thác, nhưng lo lắng Lạc Thần lúc này bị dày vò vất vả, quả thật không thể ở trong bọt khí lâu hơn nữa, nàng cũng liền gật gật đầu, nói: "Vậy ta nghe hiện tại trước, còn phần thật lâu trước kia, ta giữ lại."
Lạc Thần nhẹ nhàng liếc nàng một cái: "Ngươi vẫn bám riết không tha."
"Dù sao ngươi cũng trốn không xong." Sư Thanh Y chạm nhẹ vào mũi cao tinh xảo của nàng, vội vã: "Ngươi nói nhanh lên, rốt cuộc là vào ngày nào?"
Lạc Thần dừng một chút, ánh mắt liếc sang bên cạnh, nói: "Là lần đầu tiên chúng ta đi công viên trò chơi, Lâm Hanh cùng Phong Sanh lúc ấy cũng ở đó."
Sư Thanh Y vừa mừng vừa sợ, quả thực không thể tin chính tai mình: "Lại có thể là ngày đó sao?"
Trên mặt nàng hiện lên một tầng hồng hào, ngoại trừ ngượng ngùng, thật ra càng nhiều hơn là hưng phấn.
Bởi vì khi đó, nàng còn không có bày tỏ với Lạc Thần, vẫn còn trong trạng thái thầm mến và thích trong im lặng, cũng thường xuyên rối rắm, lo lắng nếu sau khi Lạc Thần biết phần tình cảm mà mình cất giấu, có phải sẽ rời xa nàng hay không.
Đoạn thời gian kia, nàng vẫn luôn đứng ở ranh giới giữa ngọt ngào cùng chua xót, thấp thỏm hết lần này đến lần khác.
"Ừ." Cơ thể Lạc Thần có chút căng chặt, rũ mắt nói: "Ngày đó, công viên có hoạt động bay khí cầu, ngươi đã...!hôn ta."
Một màn quan trọng như vậy, Sư Thanh Y đương nhiên là nhớ rõ mà khắc vào đáy lòng.
Tuy rằng Lạc Thần ít nói, nhưng cũng đủ để đem phiến khí cầu rực rỡ trân quý kia từ trong trí nhớ của Sư Thanh Y khơi gợi lại.
Trước mắt giống như có đầy đủ mọi màu sắc của khí cầu, màu sắc là màu kẹo trắng mịn, hướng lên khoảng không bay đi, ánh mặt trời sáng ngời trong veo, trong hốt hoảng Sư Thanh Y có thể cảm thụ được dư vị lúc ấy kề vào cánh môi mềm mại của Lạc Thần.
Cho dù đó cũng không phải thực sự là một nụ hôn.
"Đó là ta không cẩn thận." Sư Thanh Y nhỏ giọng nói: "Lúc ấy ta dắt tay ngươi, thật ra là muốn cho ngươi nhìn thấy khí cầu trong tay ta, kết quả ngươi đột nhiên quay sang, liền...!đụng phải."
Nàng rất nhanh lại bồi thêm một câu: "Nhưng sau khi trở về, trong lòng ta lén lút coi đây là thật, giả vờ như ngươi thật sự hôn ta."
"Thật không?" Lạc Thần nghe thấy câu này, bên môi nổi lên ý cười, lúc sau thanh âm so với Sư Thanh Y càng thấp: "...!Ta cũng thế."
Sư Thanh Y quả thực bị choáng váng vì hết kinh hỉ này đến kinh hỉ khác, nói: "Ngươi là kẻ muộn tao, bình thường đều giấu, ta muốn biết ngươi nghĩ gì, nếu không kiên trì bắt ngươi thành thật khai ra, không thì thật sự là quá khó khăn."
Lạc Thần hơi xấu hổ.
Sư Thanh Y đại khái là đoán được cái gì, nói: "Ngươi xem như nó là một nụ hôn, cho nên buổi tối sau khi từ công viên trò chơi trở về, ngươi liền… mộng cùng ta sao?"
Lạc Thần gật gật đầu, bên tai đỏ bừng: "Sau khi ta từ trong mộ tỉnh dậy, đó là lần đầu tiên ngươi hôn ta.
Tuy rằng ta biết đó chỉ là ngoài ý muốn, cũng không phải là chủ ý của ngươi, nhưng trong lòng ta đã rất vui mừng."
Bọt khí giống bị hơi thở nóng rực lấp đầy, Sư Thanh Y nghe thấy Lạc Thần chậm rãi thẳng thắn, lại lún sâu vào trong đó, không thể từ bên trong thoát ra.
Nếu không nhất định phải ra khỏi bọt khí, nàng chỉ hận hiện tại không được hôn lên thật sâu.
Sư Thanh Y chỉ đành miễn cưỡng nhẫn nhịn, nói: "Vậy ngươi cụ thể là mộng thấy gì?"
Nàng thực sự rất muốn biết.
Lạc Thần nói: "Vừa rồi ngươi chưa từng nói, ta đương nhiên cũng không nói."
Sư Thanh Y: "..."
Nàng đành phải ngoan ngoãn, xem như không đếm xỉa đến khuôn mặt này, mỗi lần bốn chữ, chậm rãi nói: "Chúng ta trao đổi, ta nói cho ngươi, ngươi nói cho ta."
"Hiện tại không có thời gian." Lạc Thần lại nói.
Sư Thanh Y cắn răng: "Chờ rời khỏi Tiểu thế giới này, chúng ta có rất nhiều thời gian."
Lạc Thần từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "...!Đến lúc đó lại tính."
Sư Thanh Y ghé vào trên người Lạc Thần, cọ đi cọ lại: "Ta coi như ngươi đã đáp ứng, không có động phòng, phải nói về giấc mộng đó."
Nàng đang nói, bên tai lại nghe thấy từ xa xa có động tĩnh rất nhỏ, tựa hồ là có người đi tới đây.
Bọt khí của Ngư Thiển rất thú vị, người ngoài bọt khí, không nghe thấy âm thanh bên trong, nhưng người đang ở bên trong bọt khí, lại có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Đây vốn là nơi bạch giao dùng để hoan hảo, nếu ở bên trong quá mức say sưa, không phát hiện được âm thanh từ ngoài bọt khí, ngộ nhỡ bị người ngoài nhìn thấy, lại không kịp chuẩn bị, lúc đó sẽ rất lúng túng.
Tai Sư Thanh Y luôn luôn nhạy bén, hơn xa người thường, lúc này nghe được rõ ràng, cuống quít nói: "Có người đến đây, mau thay quần áo."
Hai người đồng thời đem miệng túi dạ minh châu buộc lại, ánh sáng nhạt trong bọt khí chỉ nháy mắt đã tiêu tan, hai người trong bóng đêm nhanh chóng khôi phục trang phục như trước.
Nhưng Lạc Thần dưới ảnh hưởng của bọt khí, cơ hồ là khó có thể đứng thẳng, phải bám vào tảng đá mạch tinh phía sau để đứng lên, nhẹ thở hổn hển, miễn cưỡng chuẩn bị đi ra ngoài.
Sư Thanh Y đưa tay tới, trực tiếp chèn ở eo đem nàng ôm lên, ra khỏi bọt khí.
Chờ đi đến bên cạnh một khối đá mạch tinh khác, Sư Thanh Y lúc này mới thả Lạc Thần xuống, để Lạc Thần ngồi ở mép đá mạch tinh, nói: "Hẳn là Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên đến đây."
Bởi vì nàng phát hiện thứ lân Ngư Thiển đưa cho nàng, đang có chút phát sáng.
Giữa Ngư Thiển cùng thứ lân giống như có kết nối, nếu Ngư Thiển yêu cầu, có thể làm cho nó sáng lên.
"Thứ lân có phản ứng." Sư Thanh Y lấy thứ lân ra, đưa cho Lạc Thần xem: "Hai người các nàng có thể đang tìm chúng ta, nhưng không tìm được, nên dùng thứ lân báo rằng các nàng đang ở gần đây."
Lúc trước các nàng đem dạ minh châu thu trong vào túi, chỉ lộ ra một chút lỗ hổng, mà bên ngoài bọt khí còn phủ một tầng rêu mạch tinh thật dày, gần như là đem quầng sáng mông lung kia che đến toàn bộ.
Hơn nữa vị trí khu vực của các nàng, nơi nơi đều là đá mạch tinh cỡ lớn, tầm mắt cực dễ bị ngăn cách, người ngoài từ xa căn bản không thể phát hiện vị trí của các nàng.
Sư Thanh Y cũng đã nhìn ra điểm này, mới có thể đem bọt khí đặt ở mặt sau khối đá mạch tinh dựng thẳng.
"Ngươi ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút, ta lấy dạ minh châu ra, các nàng sẽ dễ dàng biết chúng ta đang ở đâu." Sư Thanh Y nhẹ giọng nói.
Sau khi ra khỏi bọt khí, lời nói của nàng lập tức trở nên cẩn thận hơn, cách dùng từ so với lúc ở trong bọt khí, cũng biến hóa vô cùng rõ ràng.
Lạc Thần duỗi tay, nắm lấy cổ tay đang muốn lấy ra dạ minh châu của nàng, không cho nàng tiết lộ vị trí, mà thấp giọng nói: "Ta muốn ngồi ở phía sau đá mạch tinh nghỉ ngơi, đợi một lát sẽ ra."
Sư Thanh Y buồn cười, đùa nàng nói: "Không quan trọng, các nàng chắc chắn sẽ không nhìn thấy ngươi đỏ mặt, nếu vành tai ngươi đỏ, dùng tóc dài che một chút là có thể lừa được.
Ngươi không phải là tổ tông lừa gạt người sao, lần này chẳng lẽ không phải cũng là hạ bút thành văn?"
Ảnh hưởng của bọt khí vẫn đang tác dụng chậm, mới từ bên trong đi ra, không có khả năng nhanh như vậy đã tan đi, Lạc Thần nhìn qua giống như cũng không còn sức lực để so đo nàng hồ nháo, mà bướng bỉnh nói: "...!Ta muốn đi đến phía sau."
"Được, ta đỡ ngươi đi." Sư Thanh Y đưa tay đến đỡ nàng.
"Ta có thể...!tự mình đi." Lạc Thần nói.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chương này mọi người có thể sẽ phát hiện đề cập đến một ít nội dung hằng ngày, ví dụ như đi công viên trò chơi, các ngươi không có ấn tượng, đây cũng là bình thường.
Bởi vì lúc trước những sự kiện này đều lược bỏ bớt, hiện đại thiên trước đó lược bỏ hơn một trăm chương, nguyên nhân là lúc ấy rất nhiều độc giả không muốn xem, cảm thấy tiết tấu rất chậm, luôn thúc giục, mà khi đó ta là lính mới, không chịu nổi áp lực, không giống như hiện giờ sớm đã thành thói quen, cho nên lúc trước đã bị ép lược bớt, cắt bỏ các chi tiết về cuộc sống hằng ngày, chủ yếu là tiến hành tiết lộ nội dung tiến độ vở kịch mạo hiểm, nhưng trên thực tế, những ngày lúc trước đó đều có phác thảo.
Nội dung ở công viên trò chơi rất nhiều, chính là cùng nhau bay lên tận trời xanh, khí cầu, đi vào nhà ma, đêm đó sau khi từ công viên trò chơi trở về, Lạc Thần bởi vì cái hôn vô tình kia, buổi tối đã gặp mộng, mà dây là trong một chương, Lạc Thần mới thẳng thắn với Sư Sư, những sự kiện hàng ngày đó đều đã bỏ bớt.
Nhưng hiện đại thiên trước kia đã bỏ bớt đi hơn một trăm chương, về sau ta đều có thể bù lại, vốn lúc trước nó đã có ở trong bản phác thảo, chờ khi bù lại mới thật sự là bản hoàn chỉnh.
Hơn nữa kỳ thật ta đã muốn yên lặng viết bù thêm nhiều chương, là đoạn cửu biệt tương phùng này, nhưng ta đều không gửi đi, hiện tại trên đường viết bổ sung gặp chút khó khăn, cho nên phải đợi sau khi kết thúc mới lại đăng tải.
Trước đây các nàng từng đàn và sáo ở một nông trang trại nhỏ, lúc trước ta có nói qua Sư Sư ở hiện đại có một đoạn thời gian đi nghỉ ở nông trại nhỏ, nội dung hằng ngày ở nông trại này, cũng bị bỏ bớt đi, ta không có phát hành, kỳ thật nếu nhìn lại, sẽ hiểu được từ nơi này chính miệng Sư Sư nói ra bốn chữ "Cửu biệt tương phùng", là loại tâm tình biến hóa như thế, bởi vì trang trại nhỏ đó từng là điểm đoàn tụ.
Về phần cổ đại thiên bị bỏ bớt hàng loạt những chi tiết về hằng ngày, về sau cũng đều sẽ viết bù..