Hai con rắn này đã trãi qua thời gian dài thuần dưỡng, từ lâu cùng chủ nhân tâm ý tương thông, chủ nhân thiện chúng nó tất thiện, chủ nhân ác chúng nó tất ác.
Thiên Mạch nổi lên sát tâm, nên động tác của Kim và Ngân cũng không hề chậm trễ, công kích nhanh như tia chớp.
Kim há miệng lớn đến cực hạn, hai răng nhanh sắc nhọn cắm xuống, xuyên thủng vải áo trên cánh tai Tô Diệc, đồng thời cắm sâu vào trong da thịt hắn.
Nọc độc trong nháy mắt ngấm vào.
Động tác của Phong Sanh so với Tô Diệc nhanh hơn rất nhiều, ngay lúc Ngân nâng đầu há miệng đã nhanh nhẹn bắt được thân rắn, cấp tốc đem Ngân vứt ra thật xa.
Vũ Lâm Hanh lại bị Thiên Mạch bóp đến sắp tắt thở, sắc mặt tái nhợt, ô ô a a, đáng thương đến một chữ cũng nói không ra.
"Thiên Mạch!" Sư Thanh Y một mặt chạy đến phía trước, một mặt lớn tiếng quát lên.
Nghe được Sư Thanh Y gầm lên, Thiên Mạch thoáng buông lỏng tay.
Lạc Thần nhanh như gió đã tiến đến, dùng khoảng ba phần công lực xuất chiêu phược quỷ thủ, từ phía sau nắm lấy vai Thiên Mạch, kéo mạnh nàng ra phía sau, ném đến trên mặt đất, tiếp theo vươn ba ngón tay chuẩn xác chặn ở yết hầu của nàng.
Thiên Mạch cả người cứng nhắc, trong nháy mắt giống như ngừng hô hấp.
Nguyệt Đồng nghe theo mệnh lệnh của Sư Thanh Y, biến thân phóng đến, thân thể to uy vũ như sư tử che chắn trước mặt Vũ Lâm Hanh, hướng nơi cách đó không xa Lạc Thần đang áp chế Thiên Mạch nhe ra hai cái răng nanh sắc nhọn.
Vũ Lâm Hanh thật vất vả thoát khỏi kìm kẹp của Thiên Mạch, ngẩng đầu miễn cưỡng liếc mắt nhìn, chỉ thấy Nguyệt Đồng uy phong lẫm liệt như chiến thần đột nhiên đứng ở trước mặt.
Vì vậy nàng sợ đến trợn tròn mắt, bệnh tim đột phát, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Thiên Mạch bị Lạc Thần áp dưới thân, đôi mắt u lam dưới mặt nạ dần rút đi sự cuồng dã, trở nên ngây dại.
Lạc Thần lạnh như băng nhìn nàng.
Kim cùng Ngân mất đi sự điều khiển từ tâm tính của chủ nhân, cũng ôn hòa hơn rất nhiều, giấu hai chiếc răng độc, bất động trên mặt đất.
"Tiểu thư, tiểu thư!" Phong Sanh nâng Vũ Lâm Hanh đang không ngừng ho khan trên mặt đất dậy, để nàng dựa vào vai mình nghỉ ngơi, lại nhìn một chút Tô Diệc đã hôn mê bất tỉnh ở bên cạnh, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào: "Sư tiểu thư, Tô Diệc bị trúng độc rắn! Cô xem trên người nữ nhân kia có thuốc giải hay không?"
Lạc Thần giao Thiên Mạch cho Sư Thanh Y xử lý, còn bản thân cấp tốc đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Diệc, tìm được vết cắn trên tay hắn, bóp chặt miệng vết thương, đồng thời điểm hai huyệt vị, tạm thời phong bế huyết mạch.
Loại thủ pháp điểm huyệt này đã thất truyền từ lâu, người hiện đại căn bản không biết, Diệp Trăn đang lui ở một bến nhìn thấy ngây người.
Trong lòng hắn thầm nói đúng là cao thủ, đây không phải đang đóng phim, tuyệt đối là cao thủ hàng thật giá thật.
"Ngây ngốc ở đó làm gì?" Ánh mắt của Lạc Thần trượt đến chỗ hắn: "Tìm sợi dây đến buộc chặt tay hắn."
Diệp Trăn khúm núm gật đầu, thuần thục tháo dây của chiếc giày đang mang, thận trọng mà đưa cho Lạc Thần.
Hắn hắc hắc ngây ngốc cười: "Có chút mùi, nữ hiệp đừng chê cười a."
Lạc Thần không để ý đến Diệp Trăn, dùng dây giày thay dây cao su dùng trong y tế buộc chặt vị trí gần vết cắn trên cánh tay Tô Diệc.
Mạch máu lập tức bị phong bế, lượng từ máu từ cánh tay chảy về tim được giảm thiểu, khuôn mặt của Tô Diệc vẫn như trước, hắc khí bao phủ.
"Trên người cô có thuốc giải độc không? Thiên Mạch! Thiên Mạch! Cô có nghe thấy không?" Sư Thanh Y nhíu mày, liên tiếp lay bả vai Thiên Mạch.
Nhưng Thiên Mạch vẫn ngây người bất động.
Mạng người quan trọng, thời gian quý báu, Sư Thanh Y mất kiên nhẫn, trực tiếp đưa tay lục lọi trên người Thiên Mạch.
Tay nàng đang trên người Thiên Mạch sờ tới sờ lui, thần thái của Thiên Mạch trong một khắc tiếp xúc này khôi phục lại, run giọng nói: "Đừng đến gần tôi!"
Sư Thanh Y thu tay về, trên mặt động lại vẻ lãnh đạm hiếm thấy: "Thuốc giải độc.
Có hay không?"
Thiên Mạch cuộn mình lại, giống như một con thú nhỏ bị thương, run rẩy mà lấy ra một cái túi tương tự như túi hương, vứt cho Sư Thanh Y: "Đưa cho nam nhân kia ăn, ăn một viên, lại dùng một viên nghiền nhỏ đắp lên vết cắn."
Sư Thanh Y vội vã ném cái túi đến bên kia, Lạc Thần nâng tay đón được, đổ từ trong túi ra một viện dược hoàn màu đen đút cho Tô Diệc, Diệp Trăn ở bên cạnh hỗ trợ, luống cuống tay chân cầm nước khoáng rót vào miệng Tô Diệc, dược hoàn miễn cưỡng trôi xuống phía dưới.
Lạc Thần lại bóp nát một viên khác, thoa lên chỗ vết cắn đã chuyển thành màu đen.
"Yên tâm, hắn không chết được." Thiên Mạch thấp giọng nói.
Đôi mắt màu hổ phách của Sư Thanh Y thâm trầm nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Lời nói máu lạnh vô tình như vậy cô thế nào lại nói được."
Thiên Mạch ngẩn ra, hờ hững nói: "Cô hiện tại mới biết tôi máu lạnh sao?"
Miệng nàng mang theo một loại cười nhạo quỷ dị, lạnh đến vai phát run, cư nhiên làm cho người khác có cảm giác thương tâm.
Vốn dĩ Sư Thanh Y đối với hành vi của Thiên Mạch vô cùng tức giận, nhưng hiện tại cẩn thận phân tích lại cảm thấy trong đó chuyện này có gì đó kỳ lạ.
Nếu như Thiên Mạch cố tình muốn đưa Vũ Lâm Hanh vào chỗ chết, giết những người trong nhóm vậy thì cùng với thái độ của nàng trước đó là khác một trời một vực, thời cơ không đúng, nàng căn bản không lý do gì làm như vậy.
Cơn giận trong lòng Sư Thanh Y đã hạ, nói: "Cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Thiên Mạch không nói lời nào, xiết chặt quả đấm, nỗ lực áp chế cảm giác đau đớn đang lan tràn trong cơ thể.
"Là bởi vì cô sắp phát bệnh sao?" Sư Thanh Y nhìn ra sự khác thường của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Cô rốt cục là bị bệnh gì?"
Thiên Mạch càng thêm thờ ơ tự giễu: "Bệnh dại.
Rất nguy hiểm, khắp nơi cắn người, cô cũng nhìn thấy rồi.
Tránh xa một chút, nếu không sẽ cắn trúng cô."
Sư Thanh Y nhíu mày.
Thiên Mạch đột nhiên vô cùng đau đớn, cắn răng cong lưng, miễn cưỡng đứng lên, khó nhọc đi đến phía bên kia.
"Cô muốn làm gì?" Sư Thanh Y cảm thấy nữ nhân này quả thực không thể nói lý, căn bản đoán không ra suy nghĩ của nàng nhưng lại có chút thông cảm với nàng.
Thiên Mạch che ngực run rẩy mà tiếp tục đi phía trước, nhặt lên đèn pin bên cạnh Trần Húc Đông, Trần Húc Đông sắc mặt tái nhợt mà tránh né.
Nàng cầm chặt đèn pin, thấp giọng nói: "Mượn dùng đèn pin của các người một chút, về phần thuốc giải độc trong túi vải, các người cứ giữ lại, đại bộ phận độc rắn đều có thể giải được.
Tôi đi tìm....!Thạch Lan, phải tìm được cô ta."
Sư Thanh Y nói: "Cô đã bệnh đến như vậy, thế nào một mình đi tìm."
Thiên Mạch đột nhiên quay đầu lại, thật sâu nhìn vào mắt Sư Thanh Y: "Không sao.
Tôi đã một mình rất lâu rồi, cũng đã quen rồi."
Sư Thanh Y nhìn bóng lưng của nữ nhân, trở nên trầm mặc.
Kim và Ngân nghe theo mệnh lệnh quay về quấn trên cánh tay, lúc đi ngang qua chỗ của Vũ Lâm Hanh cùng Phong Sanh, Thiên Mạch nói với Vũ Lâm Hanh: "Xin lỗi."
Vũ Lâm Hanh vẫn chưa hoàn hồn, dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn nàng.
"Vừa rồi là tôi nợ các người, nhất định sẽ trả lại." Nói xong câu này, Thiên Mạch mạnh mẽ chống đỡ đi vào trong bóng tối.
Bầu không khí đông lại thật lâu, cuối cùng Vũ Lâm Hanh bật ra một câu: "Cô....!Cô đi như vậy sao? Vốn dĩ đã chết dở sống dở, còn muốn đi tìm nữ ác nhân Thạch Lan, đây không phải là vội vàng.....!khái.....!đi chịu chết sao?"
Lúc nàng nói đã quên chính mình cũng đang dở sống dở chết.
"Để cô ta đi.
Cô ta rất cao ngạo, hiện tại dù có chết cũng sẽ không để chúng ta đến gần, đây là lựa chọn tốt nhất của cô ta." Sư Thanh Y đi qua, ngồi xuống trước mặt Vũ Lâm Hanh, nhẹ giọng nói: "Hiện tại cảm thấy thế nào?"
Vũ Lâm Hanh xoa cổ, hàm hàm hồ hồ trả lời: "Còn có thể thế nào, thiếu chút nữa tớ bị cô ta bóp chết."
Sư Thanh Y có chút bất đắc dĩ nhìn nàng: "Vừa rồi rốt cục xảy ra chuyện gì? Vì sao Thiên Mạch lại đột nhiên hạ thủ đối với cậu?"
Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh đảo quanh: "Chính cô ta cũng nói bản thận bị bệnh dại, dĩ nhiên là phát điên rồi."
Sư Thanh Y nghiêm túc nói: "Không đúng, cậu nhất định chọc đến cô ta."
Vũ Lâm Hanh: "....."
"Nói đi." Sư Thanh Y nói.
Vũ Lâm Hanh tay chỉ Tô Diệc, nói: " Tô Diệc hắn hiện tại qua khỏi nguy hiểm rồi sao?"
Sư Thanh Y nhìn nàng chằm chằm: "Hắn uống thuốc giải độc rồi, không còn nguy hiểm.
Cậu không cần nói sang chuyện khác."
"Được rồi." Vũ Lâm Hanh thỏa hiệp nói: "Tớ vừa rồi muốn tháo mặt nạ của nữ nhân kia xuống nhìn."
Sư Thanh Y: "......"
Vũ Lâm Hanh tự biết đuối lý, cắn cắn môi, giọng nói mềm mại: "Tớ biết là tôi sai, cho nên vừa rồi cô ta bóp cổ tớ sắp chết tớ cũng không tức giận cô ta.
Đều do tớ lòng hiếu kỳ quá nặng, không phải nói lòng hiếu kỳ hại chết......!Hại chết....!"
Nàng nghẹn lại nửa ngày, chữ "mèo" kia thế nào cũng không nói ra được, không thể làm gì khác hơn là hướng tổ chức đảng sâu sắc kiểm điểm sai lầm: "Lòng hiếu kỳ hại chết cái gì gì đó, thiếu chút nữa hại chết tớ, cũng liên lụy đến cả Tô Diệc, đều là tớ không tốt."
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, nói: "Kỳ thực việc này cũng không thể trách cậu, ai cũng không lường trước sẽ dẫn đến hậu quả này."
Vũ Lâm Hanh nhận lấy nước khoáng Phong Sanh đưa qua, thấm giọng rồi nói tiếp: "Aiz, có trách tớ hay không tớ đều đồng ý.
Tất cả cũng do một tay tớ gây ra, trước đó tớ đang ở một bên nghỉ ngơi, thấy nữ nhân cuộn mình rất chặt, tựa hồ đau đến không chịu nổi, nên tớ có ý tốt đến xem cô ta.
Ngồi ở bên cạnh nữ nhân kia, tớ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, muốn thay cô ta lau mồ hôi, kết quả lúc lau tay chạm đến mặt nạ của cô ta, mặt nạ kia rõ ràng là hình dạng thanh đầu quỷ, sờ lên băng băng lãnh lãnh, tớ nhất thời hiếu kỳ muốn nhìn một chút xem cô ta rốt cục có dáng vẻ gì.
Đang muốn tháo mặt nạ xuống, không nghĩ cô ta đột nhiên nổi điên, nhảy dựng lên muốn bóp chết tớ."
Nhìn thấy Sư Thanh Y không nói lời nào, Vũ Lâm Hanh vô lực hừ một tiếng: "Tớ cũng không tin cậu không hiếu kỳ.
Cô ta mang chính là mặt nạ thanh đầu quỷ, nhất định cùng một loạt những chuyện này có liên quan rất lớn."
Sư Thanh Y thản nhiên thừa nhận: "Phải, tớ hiếu kỳ."
Nàng cùng Vũ Lâm Hanh nói chuyện xong mới đi đến bên cạnh Lạc Thần, Lạc Thần vẫn đang quan sát tình trạng của Tô Diệc.
Thuốc giải độc Thiên Mạch cho rất công hiệu, dường như chính là nhằm vào nọc độc của Kim và Ngân mà điều chế, hắc khí trên mặt Tô Diệc đã hoàn toàn tiêu tán, màu đen chỗ vết cắn cũng biến mất, thử đè ép cho máu chảy ra lần nữa thì thấy màu sắc đã trở lại bình thường.
Thân thể cũng đã có thể cử động, bất quá vẫn có chút vô lực.
Sư Thanh Y nói với Lạc Thần: "Chúng ta trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi, sau đó lên tầng trên.
Thiên Mạch, Âm Ca, Thạch Lan, Trữ Ngưng, dù sao thì bọn họ đều ở trên đó, không chạy đi đâu được."
Lạc Thần gật đầu.
Cả nhóm trải qua một đoạn thời gian nghỉ ngơi tịnh dưỡng cùng thỏa luận lại một lần nữa xuất phát.
Đi lên cầu thang xoắn ốc, nằm ngoài dự liệu, vừa bước đến phía cuối cầu thang tầng thứ tư thần kinh mọi người lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng.
"Phía trước hình như có một nam nhân, mặc quần áo cổ đại, sẽ không phải là một bánh chưng nghìn năm chứ?" Diệp Trăn đột nhiên thấp giọng nói.
Sư Thanh Y lắc đầu nói.
"Căn bản là có nhiều hơn một nam nhân, dày đặc phía trước đều là nam nhân."
Đèn pin trong tay Sư Thanh Y chiếu về phía trước, Diệp Trăn lúc này mới nhìn rõ, quả nhiên đúng như lời nàng nói, phía trước rộng lớn đứng rất nhiều bóng người, chi chít như sao trên trời, đứng yên dưới ánh sáng hoặc ẩn giấu trong bóng tối không động đậy, xem ra tất cả đều là tượng đá.
"Phía trước đúng là bố cục Nam Chu Tước." Lạc Thần nhìn lướt qua, nhẹ giọng nói.
Tất cả những pho tượng nam nhân đều có cùng một dáng vẻ, một tư thế, trên người mặc hắc sắc trường bào, phía trên chạm trổ những hoa văn tinh xảo, mỗi pho tượng chiếm một vị trí tong tinh tú trận đồ.
Hoa văn tinh xảo, khuôn mặt lại càng thêm được chạm khắc công phu, đường nét nhu hoàn, ngũ quan tinh xảo hợp thành một khuôn mặt tuấn tú.
Tuy rằng trên pho tượng bám rất nhiều vết bẩn nhưng cũng không ảnh hưởng đến tướng mạo hoàn mỹ của nam nhân này.
"Đôi mắt của hắn.....!hình như là làm bằng phỉ thúy." Vũ Lâm Hanh kinh ngạc nhìn một pho tượng trong số đó.
Diệp Trăn phụ họa: "Còn phải nói, rõ ràng là như vậy! Cho dù không phải phỉ thúy cũng là ngọc thạch thượng đẳng, nhìn ngọc này còn giống như đang phát ra ánh sáng nữa a."
Phát sáng?
Sư Thanh Y nâng ánh mắt nhìn kỹ.
Nàng vừa nhìn đột nhiên nhớ đến những lời nói ngây thơ của Âm Ca trước đó.
— động chủ lớn lên rất tuấn tú.
— tóc hắn thật dài, đôi mắt sáng tựa như như tú trên bầu trời.
Lạc Thần cũng lẳng lặng tỉ mỉ nhìn vào đôi mắt nam nhân, hai mắt mỹ lệ như tinh tú, tựa hồ có thể hút lấy hồn phách kẻ khác.
Lạc Thần nhìn chốc lát, sắc mặt đột nhiên đông cứng, nghiêng mặt gọi Sư Thanh Y: "Thanh Y, đừng nhìn."
Sư Thanh Y ở bên cạnh bất động như một con rối, tâm Lạc Thần khẽ động, vươn tay chạm đến thì ảo ảnh của Sư Thanh Y liền tan biến trên đầu ngón tay của nàng.
Nhất định là đã rơi vào trận pháp.
Nhìn bốn phía những cái bóng lần lượt biến mất, khắp nơi bắt đầu tràn ngập sương mù.
Lạc Thần đối với các loại trận pháp vô cùng quen thuộc nên cũng không hoang mang, mà chỉ bình tĩnh quan sát tình huống xung quanh để tìm cách phá giải.
Bị vây giữa sương mù dày đặc vài phút, xung quanh trở nên trắng xóa, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tuy rằng biết rõ là ảo giác, nhưng lại không cách nào thoát ra được khiến nàng cảm thấy khó chịu vô cùng, khẽ chau mày.
Trong sương mù tựa hồ có một đôi mắt không kiêng nể gì mà theo dõi nàng.
"Ai?" Nàng nhạy bén phát giác, cấp tốc quay đầu lại.
Trong Sương mù dày đặc nhẹ nhàng bật ra tiếng cười của một nữ nhân: "Ta là ai, ngươi đã không cách nào nhớ nỗi nữa sao.
Lạc chưởng quỹ."
Cách xưng hô quen thuộc này khiến thần sắc của Lạc Thần hoàn toàn băng lãnh.
Ngoại trừ người cùng thời đại với nàng, trên đời này còn có ai biết nàng đã từng là chưởng quỹ của cửa hàng đồ cổ?
Sương mù càng lúc càng nhiều, nữ nhân tựa như than thở mà bổ sung một câu: "Nếu như có thể, ta cũng muốn gọi tên của ngươi.
Lạc Thần, thế nhưng ta biết ngươi nhất định sẽ không thích."
"Ngươi rốt cục là thần thánh phương nào?" Lạc Thần đến gần nơi phát ra tiếng nói.
"Ta là người phương nào đã không quan trọng nữa." Nữ nhân cười khẽ, trong thanh âm hỗn tạp vài phần oán khí: "Ngươi nói ngươi chán ghét ta, không muốn nhớ ta, ta liền để ngươi được như ý nguyện.".