Sắc mặt Thạch Lan nhất thời trở nên trắng bệch.
Ngoại trừ sợ hãi còn có đối với khuôn mặt đã bỏ đi mặt nạ vô cùng kinh ngạc cùng khó hiểu.
Thiên Thiên đi về phía trước vài bước, Thạch Lan cũng vô thức lui lại.
Vẻ mặt Thiên Thiên mang theo tiếu ý: "Sợ cái gì? Lẽ nào tôi sẽ ăn thịt cô sao?"
Thạch Lan lúng túng: "Thiên....!Mạch."
Thiên Thiên nhìn như hảo tính tình sữa đúng nàng: "Tôi là Thiên Thiên."
Thạch Lan có một đoạn thời gian rơi vào hôn mê, nên đối với Thiên Mạch cùng Thiên Thiên nhân cách chuyển đổi không thể hiểu được, Sư Thanh Y chỉ đành ở bên cạnh đơn giản cùng Thạch Lan giải thích một lần, Thạch Lan mới hiểu được, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Thiên Thiên thoải mái ngồi xuống nói: "Tôi không phải tiện nhân kia lần tới không nên nhận sai."
Thạch Lan trầm mặc không nói lời nào.
Sư Thanh Y quay đầu lẳng lặng nhìn khuôn mặt quyến rũ của Thiên Thiên, nói: "Ra nhiều mồ hôi như vậy, nhĩ hảo, hình như cô cũng rất khó chịu?"
Thiên Thiên hơi cúi người, khuỷu tay chống trên đùi, nâng má cười: "A Nguyễn cô quan tâm tôi a?"
Sư Thanh Y lười cùng nàng đùa giỡn, trực tiếp nói vào vấn đề chính: "Cô vừa rồi nói Thiên Mạch càng lên cao sẽ càng khó chịu, chết cũng càng nhanh, đây là vì sao?"
Thiên Thiên cười híp mắt: "Cô nói cô quan tâm tôi, tôi sẽ nói cho cô biết vì sao."
Cho dù mồ hôi của nàng đã thấm ướt vài sợi tóc khiến chúng dán trên da thịt, nhưng nét cười trên mặt vẫn không biến mất.
Cười đối với nàng mà nói e rằng chỉ là một thói quen.
Có lẽ là một chiếc mặt nạ khác.
Lạc Thần thờ ơ ngồi ngay ngắn cách đó không xa, nhìn về phía Sư Thanh Y cùng Thiên Thiên, nâng tay khoát lên đầu Nguyệt Đồng, như có như không nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve.
Động tác này che lấp đi sự run rẩy trên đầu ngón tay nàng.
Sư Thanh Y không có gì biểu hiện thái độ gì, chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi đây không muốn biết nữa."
Thiên Thiên cố ý vặn mi, giả vờ lạnh nhạt nói: "Cô thế nào một chút cũng không thay đổi, vẫn tuyệt tình như vậy.
Thật khiến người khác thương tâm."
Sư Thanh Y đứng lên đi đến bên cạnh Thạch Lan, không quay đầu lại, nhưng lời nói vẫn nhằm vào Thiên Thiên, nói: "Tôi không phải A Nguyễn các cô nói là ai.
Bị người khác xem như thế thân, loại cảm giác này rất đáng ghét, xin đừng cùng tôi tiếp tục vấn đề này."
Lúc nàng nói lời này, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ngữ điệu lạnh lùng, khiến Thiên Thiên thoáng ngẩn ra.
Thiên Thiên quay đầu đi chỗ khác, duy trì động tác nâng má, dường như có điều suy nghĩ.
Đôi mắt Lạc Thần rũ xuống, mệt mỏi dâng lên khóe mắt.
Nguyệt Đồng cùng nàng đối diện: "Meo?"
Lạc Thần yên lặng nở nụ cười, đưa tay xoa đầu nó.
Sư Thanh Y đối với Thạch Lan nói: "Chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi.
Lúc đó Thiên Mạch cho cô cùng hai nam nhân vào quỷ lâu, sau đó thế nào?"
Thạch Lan liếc mắt dò xét Thiên Thiên ở bên kia, tựa hồ có chút khó xử.
Sư Thanh Y nói: "Không cần để ý đến cô ta.
Cô chỉ cần nói những gì cô biết."
Thạch Lan nhìn thấy Thiên Thiên cũng tỏ thái độ gì nên cân nhắc một chút rồi mới trả lời: "Thiên Mạch ở bên ngoài chờ, tôi cùng hai nam nhân lên lầu, bởi vì trên người mang theo trừ tà hương nên cũng không gặp phải trắc trở gì.
Thẳng đến tầng năm, tôi dùng hóa cốt công tiến vào khe hái lăng huyết.
Đó là lần đầu tiên tôi đi vào một nơi đáng sợ như vậy nên trong lòng thầm nghĩ lấy nhanh một chút rồi rời khỏi, cùng hai nam nhân quay trở về."
Sư Thanh Y khẽ nheo mắt: "Lúc đó không xảy ra chuyện gì sao? Thuận lợi như vậy?"
Thạch Lan thở dài: "Quả thật đã xảy ra một việc.
Chuyện này về sau ảnh hưởng đến cả một thôn."
Tựa hồ đang nhớ lại chuyện gì khủng khiếp, một khắc kia, sắc mặt Thạch Lan vô cùng u ám, nàng tiếp tục nói: "Bởi vì thôn dân đều sống trong nghèo khổ, lúc đó hai nam nhân cùng ta đi vào nhìn thấy một mảnh nguyên thạch phỉ thúy lóa mắt đã kinh ngạc đến nói không ra lời.
Chờ lên đến tầng năm, hai người bọn họ nổi lên tâm tư, vì vậy thuận tay lấy đi một vật hình tam giác trên mặt đất.
Tôi biết bọn họ chỉ muốn kiếm chút lợi lộc nên cũng không ngăn cản, sau khi theo Thiên Mạch rời khỏi bọn họ lại vòng trở về mang ngân sức tam giác về nhà."
Nghe thế, Sư Thanh Y đối với tình cảnh năm đó rốt cục hiểu rõ.
Nàng nhẹ giọng nói: "Cho nên năm 98 chỗ các người bị ôn dịch chính là từ đó mà ra."
"Đúng vậy." Thạch Lan trên mặt hiếm thấy hiện lên vẻ hối hận, nói: "Tôi cũng không biết ngân sức tam giác này bên trong chứa cổ trùng, nếu như sớm biết, lúc đó tôi sẽ ngăn cản bọn họ mang đi.
Sau khi hai người bọn họ lén mang ngân sức về nhà, qua thật lâu, đột nhiên lần lượt bệnh chết, tử trạng đáng sợ, mọi người xem qua nói đó là Thanh Đầu Quỷ đi ra lấy mạng, đem hồn phách bọn họ ăn tươi, chỉ có tôi hậu tri hậu giác biết rõ, bọn họ nhất định là bị ngân sức không sạch sẽ kia hại chết.
Sau lại có nhiều người vì tiếp xúc với thi thể mà bị lây nhiễm, theo thời gian chuyển dời, người chết càng ngày càng nhiều, thẳng đến sau đó, thôn gần như trở thành địa ngục."
"Tào Duệ cũng là năm đó bị nhiễm cổ trùng." Sư Thanh Y trầm ngâm nói: "Trận cổ tai này là được Thiên Mạch khống chế, đúng không?"
Thạch Lan gật đầu: "Đúng vậy.
Thiên Mạch bảo bọn tôi hỏa thiêu thi thể, đắp đất mai táng, những người đã bệnh nguy kịch chỉ còn một hơi thở cũng phải thiêu.
Về phần Tào Duệ không quá nghiêm trọng, Thiên Mạch tạm thời giúp hắn khắc chế, trì hoãn phát tác.
Bất quá lúc đó người bệnh trạng giống Tào Duệ còn lại không nhiều lắm, phần lớn thôn dân bị nhiễm cổ đều không thể cứu được."
Trong lòng Sư Thanh Y rốt cục sáng tỏ.
Loại cổ trùng này bị phong vào vật tam giác, trong Lạc Nhạn Sơn cổ mộ có, quỷ lâu cũng có, hai nơi cũng đều xuất hiện dấu hiệu của Thanh Đầu Quỷ, trong đó khẳng định có trăm ngàn liên quan.
Tu kiến Lạc Nhạn Sơn cổ mộ cùng tu kiến quỷ lâu, là cùng một nhóm người ở Minh triều cũng không phải không có khả năng.
Hơn nữa thời Minh Sơ, Lạc Thần bị ép tiến nhập Lạc Nhạn Sơn cổ mộ ngủ say, cùng thời gian đó rất phù hợp.
Then chốt là nhóm người Minh triều mang mặt nạ Thanh Đầu Quỷ rốt cục có lai lịch như thế nào?
Không hề nghi ngờ, bọn họ thuộc về một tổ chức thần bí, tổ chức này rất có thể là dùng Thanh Đầu Quỷ làm tín ngưỡng đồ đằng.
Bất quá tu kiến một tòa mộ lớn như vậy, lại phá núi xây lên một quỷ lâu nguy nga, nhân lực cùng tài lực cần tiêu hao căn bản không thể nào đánh giá, đây cũng chứng tỏ tổ chức này có thực lực kinh tế đáng sợ, gần như giàu ngang một nước, hoặc giả người phụ trách bên trong phải là kẻ nắm giữa đại quyền.
Sư Thanh Y càng nghĩ càng cảm thấy sau lưng lạnh toát, lúc này, Lạc Thần trầm mặc thật lâu đột nhiên mở miệng, đối với Thạch Lan nhẹ giọng nói: "Năm 98 cô có biết một phóng viên tên Hoàng Hưng Văn không? Hắn cũng bị nhiễm cổ trùng, nhưng có tin tức cho thấy hắn chí ít ba bốn năm sau vẫn còn sống."
Thần thái trong mắt Thạch Lan đột nhiên trở nên kín đáo, đặc biệt nhìn qua phía Trần Húc Đông.
Trần Húc Đông vẫn xanh mặt ở bên cạnh nghe, cảm giác được Thạch Lan đang nhìn hắn, từ trong mũi hừ một tiếng.
Thạch Lan cũng khinh miệt hướng Trần Húc Đông nói: "Trước mắt vị này còn không phải Hoàng đại phóng viên sao.
Năm 98 lén lút vào thôn chụp ảnh, quen biết Tào Duệ, hai người bị nhiễm cổ trùng, lại đúng dịp được Thiên Mạch cứu.
Sau này là phóng viên làm đến chán ngán liền thay một cái tên, biến thành ông chủ Trần."
Lạc Thần nghe xong đáp án thỏa mãn, không nói lời nào.
Lúc trước Trần Húc Đông còn ở trong thôn đối với Thạch Lan xem như khách khí, hiện tại mỗi người cũng đã nói rõ nên không cần che giấu nữa, trực tiếp châm chọc nói: "Tôi thay đổi hay không thay đổi tên đó là chuyện của tôi.
Chuyện mẹ của Duệ Tử tôi còn chưa tính sổ với cô."
Thạch Lan cười lạnh nói: "Hoàng phóng viên, ông sau đó sống hay chết còn không biết, thì lấy cái gì đến tính sổ cùng tôi."
"......!Cô!" Trần Húc Đông chán nản.
Vì vậy một nam một nữ ngươi tới ta lui mà ầm ĩ, Thiên Thiên lại cười híp mắt giống như xem náo nhiệt cảm thấy rất thoải mái.
Lạc Thần nâng tay ấn mi tâm.
Sư Thanh Y cho rằng nàng bởi vì Trần Húc Đông cùng Thạch Lan đấu khẩu mà cảm thấy khó chịu, liền thấp giọng khuyên vài câu khiến hai người kia yên lặng.
Chờ bên tai thanh tĩnh lại, nàng đi đến trước mặt Lạc Thần ngồi xuống, nhẹ giọng nói.
"Hiện tại chờ Diệp Trăn bọn họ mang Âm Ca đến đây, cũng không biết phải đợi bao lâu, chị có muốn ngủ một chút không?"
Lạc Thần thấp giọng nói Không cần.
"Ngồi nghỉ tạm là tốt rồi."
Sư Thanh Y cảm giác ánh mắt nàng trầm xuống, giọng nói lười biếng vô lực giống như làm từ nước, đặc biệt khiến người khác thương tiếc, không khỏi ôn nhu nói: "Vết thương đau sao?"
Lạc Thần lắc đầu, đem bàn tay quấn băng vải đặt trên đùi Sư Thanh Y, nhẹ nhàng mở ra, nói: "Tính đến lúc này vết thương cũng nên bắt đầu kết vảy rồi.
Không đáng ngại."
Sư Thanh Y liếc mắt nhìn tay nàng, có chút khó tin: "Mộng quỳnh hoa thật sự hiệu nghiệm như vậy sao?"
"Dĩ nhiên rồi." Ánh mắt Lạc Thần trong trẻo: "Không tin em mở ra xem thử."
Sư Thanh Y đối với ánh mắt chân thật này hoàn toàn không có sức chống cự, cười nói: "Băng cũng băng rồi, còn mở ra làm gì, bị nhiễm trùng thì làm sao?"
Đang khi nói chuyện, lại thoáng nhìn về phía xa xa phát hiện đàn song diện hầu không biết đã tán đi lúc nào, hẳn là lui đến một chỗ khác trên tầng năm.
Sự cảnh giác trong lòng nàng buông lỏng không ít, giọng nói cũng ôn hòa ổn định: "Ở đây tạm thời xem như an toàn, chị nằm trên đùi em ngủ một lát đi."
Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y cười, chỉ là không đợi nàng nói tiếp, một thứ tròn vo trắng nõn đã trực tiếp nhảy lên đùi nàng ngồi.
Sư Thanh Y: "......"
Sư Thanh Y nhẹ nhàng kéo lỗ tai của Nguyệt Đồng không biết xấu hổ kia, khiển trách: "Tao nói cho mày ngủ trên đùi tao sao? Lỗ tai nào của mày đã nghe thấy?'
Nguyệt Đồng duỗi thân, giống như con người vươn vai, ở trên đùi Sư Thanh Y chậm chạp lăn hai vòng.
Lạc Thần nhẹ nhàng nói: "Xem ra chị không có diễm phúc này."
Thiên Thiên nâng má nhìn hai người một mèo, nhìn thật lâu, khóe miệng vốn ngậm tiếu ý lúc này cư nhiên mang theo cay đắng.
Quang ảnh lay động, đã từng có một nữ nhân đeo quỷ liên, một con mèo, cũng không thêm ai khác.
Không ai có thể đến gần.
Hiện tại, tất cả đều bất đồng.
Tầng năm một lần nữa trở nên vắng vẻ, thỉnh thoảng có âm thanh thấp giọng nói chuyện với nhau, Thạch Lan một mình buồn bực ngồi hồi lâu, đột nhiên đứng lên đi đến chỗ khe đá.
Thạch Lan nhận thấy ánh mắt của Thiên Thiên, trong lòng phát ra run rẩy, nhưng vẫn đưa ra quyết định, đứng bên cạnh khe đá, xương cốt biến dạng, bởi vì xương cốt cùng cơ thể ép đến cực hạn, nên khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ, thân thể lại quỷ dị như một cây gậy trúc, trong nháy mắt chen vào trong khe.
Thiên Thiên đứng lên.
Sư Thanh Y cảm giác được gì đó, ngừng việc cùng Lạc Thần thì thầm, hai người cùng nhau ngẩng đầu.
Thiên Thiên đứng yên, vẫn mỉm cười như trước: "Sư tiểu thư, đừng khẩn trương, tôi sẽ không làm gì."
Lần đầu tiên, nàng không xưng hô A Nguyễn mà gọi Sư tiểu thư.
Lúc này, Vũ Lâm Hanh mê man bên cạnh đột nhiên tỉnh lại, thân thể nhảy dựng, nước mắt từ đôi mắt hoa đào chảy xuống,nàng hô lên: "Đã nói không được đến gần, một đám khốn khiếp!".