Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng Hiện Đại Thiên FULL


Vòng tay hồng ngọc mang đến cảm giác nóng rực, quả thực không thể chịu đựng được.

Tay phải của Sư Thanh Y vốn đã gãy, hiện tại nàng cảm giác tay trái cũng gần như sắp tan chảy, loại nóng rực này tràn đến ngực, giống như nhiệt độ đã dung hợp vào máu, thiêu đốt thân thể nàng, đem nàng nhấn chìm trong biển lửa.

Trước mắt bắt đầu tối sầm, bên tai vang lên giọng nói ôn nhuyễn mị hoặc của nữ nhân.

— từ nay về sau, cô chính là tôi.

— tôi chính là cô.

"Không phải....!không phải....!cút đi!" Cả người Sư Thanh Y bắt đầu run rẩy, dùng sức đập quỷ liên xuống mặt đất: "Tôi không phải cô! Tôi không phải!"
Trên mặt đất xuất hiện vết máu đỏ tươi, vũng máu kia giống như có sự sống, bắt đầu chảy về phía kim quan.

Lạc Thần ở ngay bên cạnh Sư Thanh Y, khụy một gối xuống, bờ vai mảnh khảnh khẽ run, đầu cúi thấp, tóc đen buông xuống che đi khuôn mặt của nàng.

Không nhìn thấy vẻ mặt, ngoại trừ tiếng thở dốc thống khổ, nàng không nói một lời nào.

Cục diện bất ngờ này hoàn toàn khiến Vũ Lâm Hanh kinh sợ, nàng ngồi xổm xuống, nỗ lực ngăn chặn Sư Thanh Y đánh cổ tay trái của mình xuống đất, vội hét lên: "Sư Sư, chị họ cậu, các cậu.....!các cậu làm sao vậy? Sách....!sức lực kinh người thật, Tô Diệc, mau tới đây giúp tôi đè tay cậu ấy lại!"
Tô Diệc vội chạy đến, cùng Vũ Lâm Hanh giữ chặt tay trái của Sư Thanh Y.

Trên cổ tay trắng nõn của Sư Thanh Y xuất hiện một vòng hồng ngân (vết đỏ) giống như bị bỏng, lúc Vũ Lâm Hanh cùng Tô Diệc chạm lên đó, lại cảm thấy vòng tay hồng ngọc kia băng lãnh đến tận xương.

"A Sanh, đi xem chị họ cậu ấy!" Vũ Lâm Hanh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Phong Sanh ngồi xổm xuống bên cạnh Lạc Thần, do dự nói: "Lạc tiểu thư?"
Lạc Thần tóc dài che khuất gương mặt, vẫn không nói lời nào.

Tóc trên cổ ướt đẫm mất trật tự, giống như một bông hoa dưới địa phủ âm u, mơ hồ toát ra một cổ xinh đẹp diễm lệ.

"Lạc tiểu thư?" Nam nhân đột nhiên có cảm giác sợ hãi.

Lạc Thần nâng tay lên, ngón tay thon dài dính máu nhẹ nhàng đặt bên cổ Phong Sanh.

Từ đầu chí cuối, Phong Sanh đều không nhìn thấy nét mặt của nàng.

Hàn khí không thể khống chế từ lưng nam nhân tuôn ra, nhưng hắn lại không hề có sức phản kháng.

Ngón tay Lạc Thần hoàn toàn khống chế ở cổ của Phong Sanh, đầu hắn đã bị ép nghiêng sang một bên, hắn có cảm giác chỉ cần động đậy cái cổ sẽ bị bẽ gãy ngay lập tức, Lạc Thần đột nhiên đè nặng giọng, nói: "Trữ...Ngưng...."
Phong Sanh theo chỉ thị của nàng nhìn sang bên kia.

Chỗ kim quan, áo cà sa dát vàng, trung y hồng sắc, thậm chí áo lót của phật thi đều đã bị Trữ Ngưng mở ra, để lộ thân thể khô quắt xanh tím.

Trữ Ngưng rút chủy thủ ra, chuẩn xác đâm vào ngực cổ phật thi.

Rõ ràng bên ngoài thoạt nhìn là một xác khô nhưng nhát dao vừa đâm xuống cư nhiên lại có máu bắn ra, thậm chí máu này vẫn còn đỏ tươi ấm áp, giống như máu chảy ra từ cơ thể người mới chết không lâu.

Trữ Ngưng dùng chủy thủ xẻ da thịt phật thi, đào ra một lỗ máu, sau đó đưa tay vào moi ra một thứ gì đó dính đầy máu.

Động tác này tạo cảm giác giống như nàng đang moi tim của cổ phật thi.

Nhưng thứ moi ra rõ ràng nhỏ hơn quả tim, đại khái lớn bằng quả trứng ngỗng, thứ đó được Trữ Ngưng cầm trong tay, bên ngoài bọc một tầng máu tươi.


Thứ kia tản mát ra một cổ khí tức nguy hiểm trí mạng.

Dưới sự bao trùm của loại khí tức này, Thiên Thiên hoàn toàn vô lực ngã trên mặt đất, thân thể cuộn chặt, hai con rắn kim và ngân đều đã từ trong tay áo chui ra, nằm bên cạnh nàng, bởi vì trạng thái của chủ nhân lúc này nên chúng nó tựa hồ cũng trở nên đờ đẫn.

".....!Ngăn cản nàng." Đầu ngón tay Lạc Thần run rẩy, nghiến răng nói.

Giờ phút này, nàng dường như thực sự muốn bóp gãy cái cổ của Phong Sanh, nhưng cuối cùng lại chỉ đặt tay ở đó, không có động tác tiếp theo.

Phong Sanh bị mệnh lệnh băng lãnh mà trầm thấp này làm cho hoảng sợ, gần như là phản xạ có điều kiện, giương súng hướng phía Trữ Ngưng bắn một phát.

Một phát súng này chỉ là cảnh cáo nên chỉ bắn vào quan tài ở vị trí gần Trữ Ngưng, tia lửa tung tóe.

"Đặt vật đó xuống.!" Phong Sanh quát lớn.

Trữ Ngưng rốt cuộc vẫn là người trải qua huấn luyện, tuy rằng rõ! ràng bị phát súng dọa sợ nhưng vẫn không ngừng tay, trực tiếp nhảy qua kim quan, hướng Âm Ca không ai trông coi lao tới.

Âm Ca đứng gần nàng nhất, lại là một kẻ đần độn, nên thoáng cái đã bị Trữ Ngưng bắt giữ.

Trữ Ngưng rút chủy thủ ra đặt dưới cằm Âm Ca, lạnh lùng nói: "Đem tất cả vũ khí ném tới đây! Nếu không tôi sẽ giết nàng!"
Âm Ca tuy rằng ngốc, nhưng cũng biết hiện tại không thể lộn xộn.

Động một chút, chủy thủ trong tay Trữ Ngưng sẽ không lưu tình mà cắt đứt yết hầu của nàng.

".....!Chị, chị....." Đôi mắt Âm Ca ngấn lệ, thấp giọng nức nở.

"Tôi khinh! Chị Trữ cô là đang làm gì? Cô đừng làm bậy!" Diệp Trăn kêu to.

"Họ Diệp câm miệng cho tôi!" Trữ Ngưng nhíu mày: "Súng của anh cũng ném đến cho tôi! Nhanh lên một chút! Có nghe thấy không!"
Nguyệt Đồng biến lớn, hướng Trữ Ngưng há rộng miệng, gầm lên, bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào cắn xé nàng.

Trữ Ngưng biết Sư Thanh Y nuôi một con quái vật vô cùng đáng sợ, vẻ mặt lộ ra e sợ, nhưng vẫn cứng miệng: "Bảo con súc sinh này lui lại! Nếu tôi chết, cô bé này cũng sống không lâu! Tất cả cùng chết! Cùng chết!"
Vũ Lâm Hanh nhìn thấy giận dữ, hận không thể tiến đến hung hăng tát nàng hai cái.

"Nguyệt Đồng, lui lại...." Tay trái của Sư Thanh Y bị bỏng, miễn cưỡng ngẩng đầu, cả người mồ hôi lạnh nhễ nhại.

Nguyệt Đồng vẫn như cữ rống lên.

"Lui lại!" Sư Thanh Y vẫy mạnh tay trái, quát lạnh.

Nguyệt Đồng nức nở một tiếng, không cam lòng mà lui về phía sau, đôi mắt u lục gắt gao khóa trên người Trữ Ngưng.

Ngoại trừ Lạc Thần vẫn cúi đầu, Sư Thanh Y cùng nhóm người Vũ Lâm Hanh đều nhìn về phía Trữ Ngưng.

Mà chỉ có Thiên Thiên một mình, cuộn mình ở một góc không ai chú ý.

Mái tóc của Thiên Thiên xõa xuống, thoạt nhìn nàng gần như bất động.

Thế nhưng đôi mắt của nàng vẫn mở to, lông mi run rẩy, phía dưới là một đầm nước màu u lam.

Đôi mắt của nàng vốn dĩ giống như lam bảo thạch, hiện tại lại càng xanh đến sâu thẳm, cũng càng băng lãnh.


Đôi môi quyến rũ khẽ nhếch, mơ hồ hiện ra hai răng nanh tuyết trắng.

"Xem ra, cô đối với ông chủ....!rất....!rất trung thành a." Sư Thanh Y thật vất vả đều hòa, nhếch khóe môi, run rẩy cười nói: "Đây là nhiệm vụ hắn giao cho cô sao? Hắn cho cô bao nhiêu lợi ích, lại khiến cô liều mạng giúp hắn đi lấy thứ này."
"Không nên nói lời vô ích, ném tất cả vũ khí đến đây!" Trữ Ngưng đối với Sư Thanh Y tỏ vẻ vô cùng đề phòng.

Vũ Lâm Hanh nắm chặt súng lục.

"Ném cho nàng." Sư Thanh Y nói.

"Sư Sư." Vũ Lâm Hanh lại nắm càng thêm chặt, sau đó mới ném súng xuống, Trữ Ngưng một cước giẫm lên, đạp súng ở dưới chân.

Tô Diệc, Phong Sanh cùng Diệp Trăn cũng giao nộp súng, thậm chí ngay cả ba lô cũng bị Trữ Ngưng lấy đi.

Trữ Ngưng tay phải cầm chủy thủ, ôm lấy cổ Âm Ca ngồi xổm xuống, tay trái rất nhanh đem súng cùng vật đầy máu đang cầm trên tay bỏ vào ba lô.

"Sư tiểu thư, tôi nhớ cô còn có một thanh đao quân dụng." Trữ Ngưng dừng một chút, đột nhiên nói.

"Chị Trữ...!trí nhớ thật tốt." Sư Thanh Y miễn cưỡng ngồi dậy, rút đao quân dụng ra, ném xuống đất.

Chân trái của nàng cong lại, đùi phải điều chỉnh tư thế hơi nâng lên, bất động thanh sắc nói tiếp: "Chỉ là một thanh đoản đao thôi, cô không cần phải....!không cần phải sợ như vậy?"
Trữ Ngưng đem đoản đao của Sư Thanh Y thu vào ba lô, cười nhạt.

"Tôi không tin cô."
Sư Thanh Y trầm mặc, thân thể hơi nghiêng về phía trước.

"Còn có một thanh trường kiếm.

Thanh kiếm đó cũng ném đến cho tôi!" Trữ Ngưng đeo ba lô lên lưng, ám chỉ Cự Khuyết trong tay Lạc Thần.

Sư Thanh Y cười lạnh một tiếng.

"Thanh kiếm đó, cô xứng cầm sao?"
Vừa dứt lời, thân thể của nàng đã vọt tới.

Thân thủ của Sư Thanh Y vốn dĩ thuộc loại nhanh nhẹn, nhanh nhẹn mà linh hoạt, hiện tại bạo phát, lại càng giống như gió lốc, tốc độ cực nhanh, căn bản không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Trữ Ngưng thấy nàng đột nhiên xông đến, vô thức đặt chủy thủy xuống cỗ Âm Ca, Âm Ca còn chưa kịp kêu một tiếng, Sư Thanh Y đã giơ chân đá vào dây chằng vai phải của Trữ Ngưng.

Vai cùng tay là hai bộ phần nối kết với nhau, một cước này đá vào gần như hoàn toàn tháo rời khớp tay của Trữ Ngưng.

Trữ Ngưng đau đớn, cánh tay trở nên mềm nhũn, chủy thủ trong tay dĩ nhiên cũng không cầm nổi nữa, trực tiếp rơi xuống đất, phát ra âm thanh loảng xoảng.

Sư Thanh Y chỉ có tay trái có thể hoạt động, khả năng giữ thăng bằng giảm xuống, nên gia tốc không cách nào khống chế được, vì vậy lúc đá Trữ Ngưng đồng thời nàng cũng theo đó ngã xuống mặt đất.

Vũ Lâm Hanh theo sát ở phía sau, ôm lấy Âm Ca, bảo vệ nàng lui lại phía sau.

Trữ Ngưng ôm vai, vũng vẫy muốn dùng cái thang kia chạy thoát thân.


Tay trái của Sư Thanh Y chống xuống mặt đất, bật người dậy, thân thể vẫn chưa thăng bằng, đã thấy trước mắt một mảnh bạch sắc lướt qua, chặn đứng lối đi của Trữ Ngưng, chính là Lạc Thần.

Tóc dài đen nhánh của nàng tung bay trong không trung, phiêu đãng tựa mây khói.

Trữ Ngưng quá sợ hãi, xoay người lui về phía sau, nào ngờ phía sau là lại bức tường dát vàng của chính điện.

Lạc Thần nắm chặt vai của nàng, đẩy thân thể nàng về phía sau, qua một giây, tay của Lạc Thần đã chuẩn xác bóp ở cổ Trữ Ngưng.

Sư Thanh Y trong lòng mới vừa buông xuống, hiện tại nhìn thấy cảnh tượng như vậy lại trầm xuống.

Nàng kinh ngạc nhìn, cảm thấy mỗi một điểm đều không thích hợp.

Đối với Lạc Thần, Sư Thanh Y luôn tự nghĩ trên đời này sẽ không có người nào hiểu rõ nữ nhân này hơn nàng.

Trước mặt người ở bên ngoài, nữ nhân này có vẻ tẻ nhạt băng lãnh, không cách nào tiếp cận, nhưng thật ra tâm hồn của nàng thuần khiết như tuyết trắng, ôn nhu cùng khoan dung.

Mỗi một lần đều là nàng đi trước nhất, bảo vệ mọi người, mặc kệ là ai, dù cho chỉ còn một hơi thở nàng cũng sẽ lựa chọn cứu giúp, giống như đối với Trần Húc Đông.

Thế nhưng hiện tại, nàng chỉ có băng lãnh.

Vô tình.

Nàng xa cách như vậy, dường như không cách nào đến gần.

Ngay cả Sư Thanh Y cũng không thể.

Tay Lạc Thần bóp chặt cổ Trữ Ngưng, từng chút một, nhấc Trữ Ngưng lên.

Thân thể Trữ Ngưng tựa vào vách tường kim sắc, hai chân cách mặt đất ngày càng xa, hai mắt trợn ngược, hô hấp tắc nghẽn, gần như sắp tắc thở.

Ánh mắt Trữ Ngưng miễn cưỡng liếc nhìn khuôn mặt Lạc Thần.

"Đừng...!đừng." Đồng tử của Trữ Ngưng chợt giãn rộng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt mỹ lệ được che khuất dưới mái tóc.

Dấu chi sa giữa mi tâm tựa như một giọt huyết lệ, nổi bậc giữa làn da trắng nõn nhặn mịn, quyến rũ xinh đẹp, mỹ đến kẻ khác hít thở không thông.

Nhưng cũng khiến người khác sợ hãi đến hít thở không thông.

Sư Thanh Y nhìn thấy tình hình bất ổn, vội vã đi qua, ở bên cạnh nắm lấy cánh tay của Lạc Thần.

Tay của nữ nhân này vẫn lạnh lẽo như vậy, tựa như cho đến bây giờ cũng chưa từng ấm áp qua.

Yên lặng chốc lát, khí lực của Lạc Thần đột nhiên tan biến, thả Trữ Ngưng xuống.

Khuôn mặt Trữ Ngưng đỏ bừng, liều mạng ho khan, giống như sắp chết.

Lạc Thần quay đầu, lẳng lặng nhìn Sư Thanh Y.

Đôi mắt của nàng vẫn đen kịt cùng tĩnh lặng, giống như ánh trăng chiếu rọi xuống một đầm nước, vài sợ tóc dài rũ xuống khuôn mặt.

Sư Thanh Y cảm giác trái tim đập loạn, loại cảm giác này quả thực không có cách nào hình dung, vừa đau xót vừa sợ hãi.

Hàng mi Lạc Thần rũ xuống, khóe miệng đột nhiên kéo ra một nụ cười đạm nhạt.

Cùng lúc đó, thân thể của nàng vô lực, lảo đảo ngã vào trong lòng Sư Thanh Y.

"Lạc Thần!" Sư Thanh Y tay trái đỡ lấy Lạc Thần đã hôn mê, nàng gần như bị dọa đến hồn phi phách tán, lập tức quát: "Vũ Lâm Hanh, đi mau!"
Vũ Lâm Hanh căn dặn Tô Diệc khống chế Trữ Ngưng, đồng thời để Phong Sanh cõng Thiên Thiên đã ngất đi, còn Diệp Trăn thì dẫn theo Âm Ca, sau khi thu dọn đồ vật vào ba lô, nhóm người vội vàng di chuyển đến chỗ cái thang.


Sư Thanh Y tay phải đã gãy, bản thân muốn leo lên đã vô cùng miễn cưỡng, nàng cũng không còn cách nào nên chỉ đành để Vũ Lâm Hanh tạm thời cõng Lạc Thần.

Những người khác leo lên trước, Sư Thanh Y ở lại cuối cùng, một đường dọc theo thang mây leo lên, chỉ thấy trên đỉnh thang là một khối tường không dát vàng, trên đó có một chỗ phát ra ánh sáng như trong dự liệu.

Xốc khối gạch lên, lộ ra thông đạo năm đó nhóm nhân công đã đào.

Thông đạo thoát thân đầu tiên là uống lượn nằm ngang, kéo dài lên phía trên, cho đến khi trở thành một thông đạo dựng thẳng.

Nhóm người giống như ếch bị nhốt dưới đáy giếng, mà phía trên lại không ngừng có bùn đất cùng đá vụn rơi xuống, đáy động cũng có một lớp dày bùn đất cùng đá vụn rõ ràng là vừa mới đào ra.

Lúc Diệp Trăn ngẩng đầu nhìn lên trên, ăn một miệng bùn đất, nhất thời căm tức mà chửi ầm lên: "Trên cao thảy đất xuống, ai lại không đạo đức như vậy!"
Giọng nói của hắn ong ong, nói không động não, Sư Thanh Y thầm nghĩ không ổn, muốn ngăn cản hắn nhưng đã chậm.

Sư Thanh Y thấp giọng trách mắng: "Phía trên có người, anh không muốn sống sao? Anh biết phía trên là tình hình gì không? Tiếng nói vừa rồi của anh đã kinh động đến bọn họ."
Diệp Trăn tự biết lỡ lời, vội vã ngậm miệng không nói lời nào.

Rất nhanh, một sợi dây thừng từ phía trên thả xuống ở trước mặt mọi người.

Diệp Trăn trợn tròn mắt: "Bọn họ có ý gì? Cứu chúng ta?"
Tô Diệc chiếu đèn pin, thấy đầu dây treo một vật nhỏ, mơ hồ phát ra ánh sáng, hắn gở xuống vật kia xuống, mới phát hiện đó là một chiếc nhẫn ngọc.

"Đưa tôi." Sư Thanh Y nhìn thấy nhẫn ngọc, vẻ mặt trở nên phức tạp, đem chiếc nó cất đi, nói: "Nắm lấy dây thừng này leo lên.

Vũ Lâm Hanh, cô mang Lạc Thần đi trước."
Vũ Lâm Hanh hoài nghi nói: "Sư Sư, không biết phía trên thả sợi dây là người như thế nào, chúng ta không thể võ đoán mà leo lên, nếu như nửa đường cắt dây thì sao? Ở chỗ này rơi xuống một cái thì chỉ có chết."
"Không có việc gì, người một nhà." Sư Thanh Y nói, cầm lấy đèn pin, cẩn thận soi lên người Lạc Thần.

Nữ nhân lẳng lặng ghé vào lưng Vũ Lâm Hanh, hương khí trên người hỗn tạp mùi máu tanh, nhẹ nhàng quyện vào hơi thở của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y quyến luyến nhìn nàng chốc lát, sau đó mới nói với Vũ Lâm Hanh: "Lên đi, cẩn thận một chút, đừng để nàng bị va chạm."
Vũ Lâm Hanh nắm dây thừng, kéo kéo, người phía trên nhận được tín hiệu, chậm rãi đem nàng cùng Lạc Thần kéo lên.

Thời gian trôi qua, rất nhanh Tô Diệc giữ chặt Trữ Ngưng, Phong Sanh cõng Thiên Thiên, Diệp Trăn cõng Âm Ca, đều lần lượt an toàn rời khỏi thông đạo dựng thẳng, vuông góc với ngọn núi.

Thông đạo rất cao, nên tình hình phía trên căn bản không nhìn rõ, chỉ có thể nhìn điểm sáng rất nhỏ.

Cuối cùng Sư Thanh Y một mình kéo dây thừng, quấn lại vài vòng, mượn sức kéo từ phía trên cùng với lực chân dạp tường đi lên.

Càng lên phía trên, ánh sáng càng chói mắt, Sư Thanh Y vô thức nhắm mặt lại, đồng thời cảm giác được gió núi buổi sáng thổi đến trên mặt, trong lòng mát mẻ, trong gió còn có khí tức của núi rừng.

Sư Thanh Y nhảy ra cửa động, vừa lên đến liền có mấy nam nhân đến đỡ nàng.

Thế nhưng rất nhanh liền có một đôi tay nữ nhân vươn đến dìu đỡ, nữ nhân đỡ lấy thắt lưng Sư Thanh Y, đỡ nàng đến chỗ bên cạnh rồi ngồi xuống.

Sư Thanh Y mở mắt ra, lại nhắm lại, như vậy nhiều lần mới chậm rãi mở ra.

Sau khi có thể nhìn rõ mọi vật, đôi mắt của nàng lập tức nhìn chung quanh, chờ lúc nhìn thấy Lạc Thần đã trên thảm cấm trại, bên cạnh là một bác sĩ đang giúp nàng kiểm tra, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

"A Thanh." Giọng nói của nữ nhân trong trẻo, mang theo một tia mơ hồ lạnh nhạt: "Chị cứu em.

Em đầu tiên không phải nên nhìn chỉ một cái sao?"
Sư Thanh Y lấy chiếc nhẫn ngọc ra, mặt không chút thay đổi đưa qua: "Lúc ở bên dưới tôi đã biết là chị, nhìn cũng không nhìn tôi cảm thấy cũng không có gì khác biệt.

Sư tổng."
Sư Dạ Nhiên kinh ngạc.

Một lúc lâu, nàng bỗng nhiên cười lạnh nói: "Tốt."
"Chị không cần giải thích một chút sao?" Giọng nói của Sư Thanh Y mềm xuống, nàng nói: "Vì sao chị lại ở chỗ này? Đừng nói với tôi là chị đặc biệt đến đây để cứu bọn tôi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận