Nước mắt của nàng cứ như vậy rơi xuống, chảy vào cổ áo Sư Thanh Y, biến thành những hạt ngọc trai cực nóng.
Tìm được nàng.
Trong đó có hàng vạn hàng nghìn hàm nghĩa, toàn bộ đều che giấu trong những viên ngọc này.
Cảm giác được trên cổ ẩm ướt, Sư Thanh Y liền thôi lui, ngẩng đầu nhìn nước mắt nơi đáy mắt cùng lông mi, nhất thời kinh ngạc.
Nàng dừng một lát, đáy mắt vẫn ngấn lệ, vô thức sờ vào túi áo khoác, nức nở nói: "Hình như đây là lần đầu tiên em thấy chị khóc."
Lạc Thần yên lặng nhìn nàng.
"Em.......!Em không thích nhìn thấy chị khóc." Sư Thanh Y nói không thích Lạc Thần khóc, nhưng bản thân nàng nước mắt càng tuôn rơi lợi hại hơn, giống như hồng thủy vỡ đê, muốn ngừng cũng ngừng không được.
"Chị khóc rất xấu sao?" Trong mắt Lạc Thần phủ một tầng hơi nước, đột nhiên lại khẽ cười, giọng nói vẫn run rẩy như trước.
"Không phải! Chị thế nào đều......!xinh đẹp nhất." Sư Thanh Y vội vàng nói.
Giọng nói của nàng rất cấp thiết, trên người đầy máu, đáng vẻ vội vã giải thích nhìn vào càng thêm chật vật, buồn cười không tả nổi, lại khả ái đáng thương.
Lạc Thần nhìn nàng có chút buồn cười, nhưng lại đau lòng nàng, khóe môi cười yếu ớt thoạt nhìn có vài phần chua xót.
Sư Thanh Y xấu hổ dùng tay phải lung tung lau đi hai dòng nước mắt trên mặt, sau đó từ trong túi áo lấy ra một cái khăn tay ướt đẫm, lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng, nàng mới từ trong nước đi ra, cái gì cũng ướt đẫm.
Điều nàng khiến nàng càng thêm xấu hổ.
Lạc Thần lấy ra một chiếc khăn tay nhét vào tay nàng, lại săn sóc nhẹ giọng nói: "Được rồi ngoan, tự lau nước mắt, bây giờ chị thay em băng bó."
Nói xong, nàng xoay lưng tìm hòm cấp cứu.
Chờ những vật để băng bó khử trùng chuẩn bị xong, Sư Thanh Y vẫn đang cầm khăn tay sạch, ngoan ngoãn bất động.
Lạc Thần khụy gối nghiêng người, bắt đầu từ cánh tay trái bị thương của Sư Thanh Y, Lạc Thần thay nàng cởi áo khoác ướt đẫm, Sư Thanh Y nhân lúc này dùng khăn tay lau nhẹ trên mặt Lạc Thần.
Động tác của Lạc Thần ngừng vài giây, nhìn Sư Thanh Y, sau đó tùy ý nàng chà lau, động tác trong tay không hề dừng lại.
Áo nửa bên trái đã cởi xong, Sư Thanh Y nghiêng đầu để Lạc Thần cởi ra tiện hơn một chút.
Nàng thấp giọng nói: "Trên mặt chị dính rất nhiều máu, lại vừa mới khóc, em giúp chị lau sạch."
"Quả nhiên, khi khóc rất xấu." Lạc Thần cẩn thận cởi áo khoác của Sư Thanh Y đến dưới cánh tay phải, nàng nói: "Hơi nâng tay một chút."
Sư Thanh Y làm theo lời nàng, áo khoác rốt cục được cởi ra.
Nàng nâng ánh mắt nhìn Lạc Thần, trên mặt nàng vẫn còn nhàn nhạt vết máu, trong lòng đau đớn, nhưng ngoài miệng chỉ nhẹ nhàng nói: "Chị thích sạch sẽ như vậy, nhất định không thích trên mặt mình dính nhiều máu."
Lạc Thần mỉm cười, không nói gì.
Ánh mắt Sư Thanh Y nhoáng lên, lại lướt đến bụng Lạc Thần.
Lạc Thần hiện tại đang khụy gối, bụng trái bị che đi, nhìn không rõ lắm, bất quá Sư Thanh Y biết nơi đó tuyệt đối có một vết thương rất sâu, lượng máu chảy ra nhất định không chỉ có bằng số dính trên mặt, không biết những vết thương khác có nghiêm trọng không.
Nhưng Sư Thanh Y không dám hỏi.
Nàng biết tính cách Lạc Thần, cho dù bây giờ trời có sập xuống Lạc Thần cũng sẽ ưu tiên lựa chọn giúp nàng tiến hành băng bó vết thương, sau đó mới có thể đến phiên bản thân, nhiều lời hoặc cự tuyệt chỉ càng làm mất thời gian của Lạc Thần.
Vì vậy nàng chỉ có thể tận khả năng phối hợp với động tác của Lạc Thần, mím môi chịu đựng, bất quá hai vai lại bởi vì lo lắng cùng đau lòng mà run rẩy.
Quần áo bên trong không tiện cởi ra, Lạc Thần liền dùng Cự Khuyết cắt xuống, nhìn thấy Sư Thanh Y run rẩy, nàng hỏi: "Có phải rất lạnh không?"
Sư Thanh Y run rẩy càng lợi hại, nhỏ giọng nói: "......!Phải, rất lạnh, chị nhanh một chút."
Đáng tiếc một tay của nàng đã hoàn toàn tê liệt, đầu gối cũng bị Vượn Sói trảo thương đến gân cốt, trở thành phế nhân, nếu không nàng có thể cứng rắn thay Lạc Thần băng bó trước, mà không phải vô dụng đến mức khiến Lạc Thần phải thay nàng xử lý vết thương.
Càng nghĩ càng chua xót, khóe mắt lại càng đỏ.
Lạc Thần nhìn dáng vẻ lo lắng lại đáng thương của nàng, cho rằng nàng thật sự rất lạnh, dù sao mùa đông mặc quần áo ướt đi lâu như vậy, hàn khí tận xương, càng kéo dài sợ rằng thực sự lạnh đến xảy ra chuyện.
Nghĩ vậy, động tác của Lạc Thần nhanh hơn, đầu ngón tay run rẩy, hô hấp mang theo bạch khí cũng càng lúc càng mạnh.
Sư Thanh Y chủ yếu là bị rắn cắn, may mắn là nàng thể chất đặc biệt có khả năng kháng độc, nhưng vết thương lại vô cùng nhiều, vết rách trải rộng, vô cùng dữ tợn.
Lạc Thần nhìn vết thương, hàng mi dài run rẩy, mím môi tiếp tục cởi áo trong của Sư Thanh Y, sau đó dùng khăn khô lau qua một lần, mỗi vết thương đều dùng cồn sát trùng.
Trước đó đã không còn quần áo mùa đông để thay, Lạc Thần chỉ có thể thay nàng mặc một chiếc áo mùa hè tay dài, sau đó lại cởi áo khoác của mình đắp lên người nàng chống lạnh.
Sau khi thay quần xong, hàn khí thấu xương rốt cục rút đi một phần.
Lạc Thần lúc này mới bảo Sư Thanh Y đến trong lòng nàng: "Chị ôm em, ấm hơn một chút, bây giờ nhìn vết thương trên đầu gối em chị mới phát hiện đã sâu đến thấy xương rồi."
Sư Thanh Y tựa lưng vào Nguyệt Đồng, không ngừng vội vàng nói: "Không cần, đầu gối em có thể tự mình xử lý, Nguyệt Đồng rất ấm áp."
"Thanh Y." Lạc Thần khó có được nhíu mày.
"Em cầu xin chị." Sư Thanh Y thả nhẹ giọng nói.
Lạc Thần thở dài khẽ đến không thể nghe thấy, tựa hồ đối với sự mềm nhẹ khẩn cẩu của Sư Thanh Y không có sức chống cự.
Sư Thanh Y nhẫn nại, lại phát giác bản thân thật sự không nhịn nỗi nữa, run rẩy nói: "Em không muốn chị khóc, là em không muốn chị thương tâm khổ sở, em càng không muốn chị đau.
Vết thương của chị thật ra đều đang chảy máu, chị nghĩ rằng em không biết sao? Em không nói, chỉ là......!Chỉ là không muốn tranh luận với chị, như vậy chỉ làm lãng phí thời gian cùng tinh lực của cả hai, chị thậm chí còn phải vất vả hơn....!Kỳ thực em cũng không phải lạnh như vậy.......!Em chỉ hy vọng chị có thể dành thời gian nhiều hơn để chiếu cố bản thân, chị chiếu cố bản thân cũng chính là chiếu cố lớn nhất đối với em."
"Chị biết" Lạc Thần trầm thấp nói.
Nàng làm việc từ trước đến nay sạch sẽ lưu loát, lại lấy đại cục làm trọng, nếu Sư Thanh Y đã mở lòng nói như vậy, nàng liền yên lặng bắt đầu xử lý vết thương của mình.
Vết thương ở bụng rất sâu, băng vải đều bị thấm máu, nàng sợ ảnh hưởng đến Sư Thanh Y, lúc xử lý vết thương đều đưa lưng về phía nàng.
Sư Thanh Y nhìn bóng lưng đơn bạc của Lạc Thần, áo khoác của nàng đã cời ra, áo sơmi trắng loang lổ vết máu càng thêm chói mắt, Sư Thanh Y chỉ có thể nhìn lại không có biện pháp, chỉ đành quay đầu đi khử trùng đầu gối của mình sau đó băng bó.
Qua gần mười phút, Lạc Thần rốt cục xử lý xong, nàng xoay người lại nhìn thấy Sư Thanh Y còn đang cật lực quấn băng vải, liền vội vàng đến giúp nàng.
"Chị băng bó xong rồi sao?" Sư Thanh Y hỏi.
"Ân." Lạc Thần gật đầu, vừa quấn băng vải vừa đạm nhạt nói: "Thê tử đã có lệnh, không dám không theo."
Sư Thanh Y lúc này chỉ nói: "Em muốn chị cởi áo ra cho em kiểm tra."
Lạc Thần khẽ cười một tiếng.
"Chị.....!Chị cười cái gì?" Sư Thanh Y rốt cục đỏ mặt chống đỡ không được.
"Ở đây không phải chỗ cởi quần áo, lệnh này thật khó tuân theo."
Sắc mặt Sư Thanh Y có chút khó coi: "......Em vừa rồi tất cả đều bị chị cởi hết."
"Em phải thay quần áo, tình huống dĩ nhiên khác biệt." Lạc Thần ngước mắt nhìn nàng, vừa rồi khóc qua, đôi mắt nàng tựa hồ càng thêm trong trẻo, thâm thúy như đêm tối: "Không cần kiểm tra, chị không lừa em."
Nàng lại nói: "Trước kia quả thật chị đã gạt em, nhưng hiện tại không có."
Nàng nói xong, khuôn mặt Sư Thanh Y kéo căng một hồi rốt cục thả lỏng: ".....!Vậy là tốt rồi."
Lạc Thần điều chỉnh cho thân thể Sư Thanh Y dựa vào Nguyệt Đồng có thể thoải mái ấm áp hơn một chút, bản thân cũng dựa vào, hai người song song nửa ngồi nửa nằm mà nghỉ ngơi.
Lạc Thần sợ Sư Thanh Y lạnh, nên đưa tay ôm nàng, thấp giọng nói: "Em mới vừa nói muốn chị chiếu cố bản thân, chị đều nhớ kỹ."
Sư Thanh Y được nàng ôm lấy, cảm giác giống như nằm mơ, cũng giống như giẫm lên đám mây, nhất là lông của Nguyệt Đồng quả thật mềm mại như mây, lại rất ấm áp, bên cạnh lại có hơi ấm quen thuộc của Lạc Thần, có như vậy nàng cảm thấy đau khổ gì đều có thể quên đi.
"Bụng chị rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Sư Thanh Y hơi gấp khúc chân bị thương lên, nói: "Em chỉ biết chị sẽ không bỏ đi mà không nói cho em biết, chị lúc đó rốt cục đã gặp phải chuyện gì, vì sao lại biến thành như vậy?"
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Một nữ nhân."
Sư Thanh Y: "......."
"Nàng hận chị, muốn tính mạng của chị."
Giọng nói của Lạc Thần vẫn như trước, rất nhẹ rất đạm nhạt, lúc nói chuyện này, lộ ra một cổ lãnh tĩnh cùng thông suốt.
Sư Thanh Y chờ nàng tiếp tục nói.
Lạc Thần trầm thấp mở miệng, một bên cầm đèn pin chiếu sang Sư Thanh Y, thay nàng phủ thêm một chiếc áo mỏng: "Lúc đó tình hình rất hỗn loạn, các người đều chạy vào thông đạo không có vết máu, chị ở phía sau cùng, nàng cũng ở phía sau dùng kiếm tập kích chị."
Kiếm?
Nữ nhân sử dụng kiếm, ngoại trừ Lạc Thần, ở đây dường như chỉ còn lại nữ nhân mang mặt nạ quỷ kia.
Sư Thanh Y trong lòng trầm xuống: "Lẽ nào là nàng, dùng Thắng Tà?"
Nữ nhân kia dáng người thực sự quá giống Lạc Thần, Sư Thanh Y vẫn luôn cảm thấy điều này khiến nàng rợn người, cũng chính là điểm này khiến nàng thế nào cũng không thoát ra được.
Lạc Thần gật đầu: "Phải.
Kỳ thực ra từ đầu chị đã biết có người ở thông đạo khác ẩn nấp, lúc đầu chị cũng không biết là ai, mãi đến khi nàng tiếp cận chị mới xác định được khí tức của nàng.
Khi đó các người đã chạy xa, nàng bắt đầu tập kích, chị dĩ nhiên chỉ có thể cùng nàng đánh một lúc."
Giọng nói của Sư Thanh Y lạnh lẽo: "Cho nên...!Bụng của chị, chính là do Thắng Tà của nàng đâm bị thương?"
Lạc Thần không nói chuyện, xem như ngầm thừa nhận.
Sư Thanh Y đã sớm kiến thức qua thân thủ của nữ nhân kia, dưới tầng hầm bệnh viện tâm thần từng gần gũi cùng nàng giao đấu, Lạc Thần cường đại như vậy cư nhiên cũng chỉ chiếm được chút thượng phong trước mặt nữ nhân kia, hơn nữa khi đó thân thể Lạc Thần thoạt nhìn tựa hồ vô cùng không tốt.
Lạc Thần quay đầu đi, nhận thấy thần sắc hoảng sợ của Sư Thanh Y, đạm nhạt cười nói: "Thanh Y, em cảm thấy nàng lợi hại sao?"
"Nàng......!Rất lợi hại, rất đáng sợ." Sư Thanh Y nói là lời thật: "Em cho đến bây giờ không nghĩ có người nào có thể cùng chị....."
Cùng chị nhất quyết cao thấp.
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, chăm chú nhìn chỉ tay của mình, nỉ non nói: "Kẻ thù lớn nhất của đời người chính là bản thân, Thanh Y, em có thể đấu với bản thân mình sao?"
Sư Thanh Y cảm thấy nàng nói lời này vô cùng kỳ quái, hàn ý gần như toát ra khắp cơ thể: "Lạc Thần?"
Lạc Thần chỉ là nói tiếp: "Chị cùng với nàng đánh một hồi, từ chỗ đó chuyển đến chỗ khác.
Cũng như em biết, nàng rất mạnh, chị chưa bao giờ đấu đến vất vả như vậy, chị một thân thương tích đó là nàng ban tặng.
Chị bị thương, nàng dĩ nhiên cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Sau khi chị xử lý xong tất cả, phát hiện bản thân đã rời đi rất xa, chị biết em tất nhiên sẽ lo lắng, sợ rằng sẽ quay trở lại tìm chị nên chị liền đi tìm em.
Chỉ là dọc theo đường đi gặp phải rất nhiều rắn ba đầu, rất khó giải quyết, may mà Nguyệt Đồng xuất hiện, chị cũng dựa vào khứu giác của Nguyệt Đồng mới tìm được chỗ của em."
"Bình thường nó ăn rất nhiều, rốt cuộc cũng có chút hữu dụng, thịt của em mua xem như không lãng phí." Sư Thanh Y xoa nhẹ bộ lông phía sau, cười khổ thở dài.
Nguyệt Đồng híp mắt, như trước lười nhác mà ngủ.
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút những lời Lạc Thần mới vừa nói, đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, mím môi một chút mới nói: "Chờ một chút, chị vừa rồi nói xử lý xong tất cả, là có ý gì, nữ nhân kia lại đi nơi nào?"
Ánh mắt Lạc Thần vừa trượt, lẳng lặng nhìn Sư Thanh Y: "Chị không muốn gạt em, nàng đang ở chỗ này, ngay trong mộ thất."
Cả người Sư Thanh Y phát run, lập tức nhịn đau ngồi dậy, nhìn về phía cửa vào mộ thất.
Nơi đó âm trầm, không có một chút âm thanh.
Lạc Thần vội vàng đỡ nàng, trấn an nói: "Nàng đã là tù binh của chị, hiện nay không có sức uy hiếp."
Sư Thanh Y có chút không thể tin được vào lỗ tai của mình, cảm giác mơ hồ lại thâm sâu, yên lặng chốc lát nàng mới thấp giọng nói: "Em có thể đi xem nàng không, em có vài câu...!có vài câu muốn hỏi nàng."
"Em không cách nào hỏi nàng." Lạc Thần thở dài.
"Vì sao?"
"Bởi vì, nàng là người câm.".