“Tổ kịch Meo Meo” ra mắt, phát hành kịch ngắn đam mỹ hiện đại đáng yêu “Chồng ơi, chồng ơi”.
Khương Tiểu Lạc lại có một bộ kịch đam mỹ nữa ra lò. Mấy ngày trước cậu mới giao âm, nhưng vì cũng khá ngắn nên tổ kịch chế tác rất nhanh.
Đây là lúc kịch đã phát hành được một tiếng.
1L: Sô pha
2L: Chiếm chỗ xếp hàng ( ̄▽ ̄”)
3L: d=====( ̄▽ ̄*)b [Lên!]
4L: Tổ kịch vất vả rồi
5L: Thụ: Kỳ Meo, meo meo lên (>^ω^▽∧▽<
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: = = Khởi động cơ chế gay của cậu, là thẳng hay là cong cậu nhìn không ra sao?
Kỳ Meo: Ngại quá, tui thật sự nhìn không ra.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Anh đây có thể tham mưu cho chú một chút.
Kỳ Meo: Mấy tuổi mà đòi xưng anh.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Dù là thực tế hay là tuổi tâm lý thì anh đây đều lớn hơn chú.
Kỳ Meo: Tuổi thực của tui là 23, tuổi tâm lý cũng là 23!
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Anh hơn chú hai tuổi, nào, Meo mau gọi anh nghe coi.
Kỳ Meo: Hai tuổi mà thôi, xêm xêm, tui không gọi (ノへ ̄,)
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Được rồi, không trêu cậu nữa, Nam Phong gửi kịch bản cho tui rồi, đương nhiên vẫn có H, cậu lo thu âm đi~
Loại hàng này còn không biết xấu hổ mà nhận phối công, được rồi, tuy rằng thanh âm của anh ta quả thực công hơn cậu, nhưng Khương Tiểu Lạc vẫn vững tin, loại thích dùng icon đi trêu đùa người khác như anh ta chắc chắn là thụ.
So với cậu còn là thụ ngàn vạn năm, phì phì, cậu mới không phải là thụ ngàn năm. TUT
Khương Tiểu Lạc vốn còn muốn ném thêm vài lời, nào ngờ chợt nghe thấy tiếng cửa mở, cậu lập tức ngồi khụy xuống, vội vàng out QQ, mở trang mạng nhàm chán lên coi.
Cửa phòng ngủ bị người mở ra, Khương Tiểu Lạc quay đầu lại, bắt gặp bóng hình một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, áo vest vắt trên tay, đang đi về hướng cậu.
Đồng hồ hiển thị bảy rưỡi tối, Khương Tiểu Lạc chu miệng, “Bụng em sắp chết đói rồi.”
Người kia tiện tay vứt áo vest lên giường, nói: “Không phải trong tủ lạnh còn bánh quy sao?”
Khương Tiểu Lạc F5 lại trang mạng, vừa phàn nàn, “Không muốn ăn, em đang giảm béo.”
Nghe được lời Khương Tiểu Lạc, người kia nhìn vóc người nhỏ gầy của Khương Tiểu Lạc từ trên xuống dưới, nói đang cố gắng tăng cân còn khiến người khác tin hơn.
“Sở Thiếu, anh mau buông ra, ngứa ….” Khương Tiểu Lạc cười đến mức hai má đỏ bừng.
Hai tay Sở Thiếu Tự vòng quanh hông của Khương Tiểu Lạc, ước chừng một chút rồi đem môi dán lên bên tai cậu, hơi thở ấm áp vương vấn.
“Còn gầy hơn nữa, anh ôm không thoải mái.”
Khương Tiểu Lạc giật giật thân thể, nhưng khí lực của anh rất lớn, cả cổ cậu đều nổi lên một tầng hồng phấn, nói ra lời cũng khó khăn.”Anh làm cơm trước đi, em đói rồi.” Dứt lời liền thở không ra hơi.
Đương nhiên Khương Tiểu Lạc là đói thật.
Sở Thiếu Tự cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lấy đôi môi của Khương Tiểu Lạc. Thân thể cậu run lên một cái, liền phối hợp hơi hé môi, tạo điều kiện cho anh tiến hành động tác tiếp theo.
Hai tay cậu cũng bất giác thân thiết vòng lên cổ Sở Thiếu Tự. Thân thể hai người dán chặt vào nhau, khắng khít.
Rõ ràng đã hôn Sở Thiếu Tự rất nhiều lần, nhưng Khương Tiểu Lạc vẫn ngượng ngùng như lần đầu tiên nếm trải. Chờ anh buông tha cho đôi môi của cậu, cậu cũng chỉ có thể thở dốc.
Sở Thiếu Tự mỉm cười, hai khóe mắt cong cong vô cùng cưng chiều. Bị ánh mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm, Khương Tiểu Lạc khẽ hừ nhẹ một tiếng, hất hất đầu.
“Bảo bối, anh đi làm cơm.” Sở Tiếu Tự vuốt ve quả đầu hơi bù xù của cậu.
“Chờ một chút.” Khương Tiểu Lạc đột nhiên gọi giật giọng, khiến bước chân của Sở Thiếu Tự khựng lại. Cậu chỉ tay gẩy gẩy hướng đôi dép đặt cạnh giường cách đó không xa: “Lấy dép đến đây cho em.”
Sở Thiếu Tự tự mình hầu hạ Khương Tiểu Lạc đi dép, “Đúng là không sợ sàn bẩn.”
Khương Tiểu Lạc bĩu môi, lơ đễnh trả lời: “Mỗi ngày anh đều quét dọn, rất sạch sẽ.”
Sở Thiếu Tự ước đoán khoảng cách giữa giường và máy tính, xem ra phải đặt thêm cái thảm trải sàn rồi.
Nhân lúc Sở Thiếu Tự đi làm cơm, Khương Tiểu Lạc nhanh chóng đăng nhập QQ. Vừa online đã có mấy cái avar nhảy lên.
Cái QQ clone nàu toàn add bạn trên võng phối, có tin nhắn đương nhiên là của người quen trên võng phối.
Nam Phong: Không onl? Gửi kịch bản offline cho cậu.
Nam Phong đã gửi một văn bản offline cho bạn “Nhật ký ghen tuông của tiểu thụ”
Khương Tiểu Lạc ấn nhận văn bản.
Kỳ Meo: Nhận được rồi, meo meo ~>▽<
Nam Phong: Ừa ~ giao âm sớm một chút đấy.
Khương Tiểu Thụ: Gần đây bị cảm, giọng mũi rất nặng, phải qua mấy ngày nữa mới thu âm được, tui còn là lén thu âm, người nhà không biết, cho nên, cô hiểu đấy ╥﹏╥
Nam Phong: Không sao, xoa xòa Meo đáng thương.
Khương Tiểu Lạc lại bấm mở avar của Song Mộc Lâm.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Không onl?
Cậu lập tức trả lời lại.
Kỳ Meo: Đây, có chuyện gì
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: H kỳ mới rất ướt át nha ^_^
Khương Tiểu Lạc nhìn cái mặt cười cuối cùng, sao càng nhìn càng thấy khó hiểu. Cái kiểu cười dịu dàng này rõ ràng là không có ý gì tốt nha, cái điệu cười chờ xem kịch hay đây mà.
Kỳ Meo: (;′⌒`) Đều là thụ sao lại nỡ làm khó nhau.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: -____________-
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Anh đây dạy cậu phương pháp học cấp tốc, lúc thu âm cậu tiện thể quay tay đi.
Kỳ Meo: Ngại vậy, chẳng lẽ anh thu âm bằng cách đó.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Không phải, anh cũng đâu có ngốc như cậu, tùy tiện thở một chút là thành H rồi, không như cậu, cứ như đang kéo bánh.
Kỳ Meo: -__________-
Lúc này, Sở Thiếu Tự xuất hiện bên cánh cửa, gõ cửa một cái: “Tiểu Lạc, mau ra ăn cơm.”
“Ừm.”
Kỳ Meo: Tui out đây! Bai bai!
Sở Thiếu Tự dựa người vào khung cửa, lười biếng nhìn Khương Tiểu Lạc, “Có cần anh ôm em qua không?”
“Không cần!” Khương Tiểu Lạc lập tức xỏ chân vào đôi dép tai thỏ bị vứt bỏ nãy giờ, nhanh chóng chạy tới.
Rau cải xào thịt, sườn kho tàu, cá hấp ….
Biểu tình mừng rỡ vốn tưởng có thể lấp đầy cái bụng trống rỗng đột nhiên trầm xuống.
“Đi rửa tay.”
Khương Tiểu Lạc ngồi phịch xuống, một câu cũng không nói, giận dỗi trả lời. “Đột nhiên không muốn ăn.”
Sở Thiếu Tự xới cơm cho Khương Tiểu Lạc, đặt đến trước mặt cậu. “Không phải nói đang đói bụng sao?” Nói rồi lại gắp một miếng sườn vào bát cậu. Khương Tiểu Lạc dùng đũa gắp trả về bát thịt.
“Khương Tiểu Lạc!” Sở Thiếu Tư nghiêm mặt, giọng nói xen lẫn uy hiếp.
Khương Tiểu Lạc vừa buồn bực ăn cơm không, vừa nói: “Anh biết em không thích ăn thịt, anh còn cố ý nấu.”
Khương Tiểu Lạc rất kén ăn, về cơ bản là thịt cá đều không ăn, chỉ thích ăn rau xanh, cải trắng, thức ăn chay. Sở Thiếu Tự cho rằng thể chất của cậu luôn không tốt chính vì lý do này. Nhưng tật xấu kén ăn này cũng không phải là cứ ăn mấy miếng thịt là có thể thay đổi. Cũng như mấy người bị dị ứng hải sản, Khương Tiểu Lạc mặc dù không nghiêm trọng như vậy nhưng cũng cứ không chịu ăn chút nào.
Giận dỗi một lúc, Khương Tiểu Lạc đành gắp một miếng thịt ăn cùng với cơm. Kết quả cậu vừa cắn một miếng liền nhổ hết ra, “Em không thích ăn.”
Sở Thiếu Tự đành phải thỏa hiệp. Anh đã thử rất nhiều lần nhưng lần nào cũng thất bại thảm hại, lại không thể bắt ép cậu ăn thịt, trong lòng anh ngàn vạn lần không nỡ ấy chứ. Anh đứng lên lấy nấm hương và rau cải đem đến bên bếp, đập thêm quả trứng vào nấu lên.
Xem ra Sở Thiếu Tự đã có chuẩn bị rồi.
“Không thích ăn thịt sao em còn ăn KFC?”
Khương Tiểu Lạc gắp thêm một đũa rau xanh, nhai nhai, “Em cũng không biết, chỉ thấy ăn cũng ngon.”
Một đoạn nhạc đệm cứ thế trôi qua.
Rửa xong bát đũa, lại nhìn thấy thuốc cảm trên bàn vẫn còn nguyên, nhắc nhớ mấy hồi, mà ăn xong cậu vẫn quên uống thuốc, anh cầm thuốc và nước mang vào cho Khương Tiểu Lạc, tận mắt nhìn cậu nuốt xuống mới thúc giục cậu đi tắm.