Q: Meo thụ thật ngoan, cho cậu một like.
A: Tôi muốn một trăm like cơ ~(≧▽≦)/~
***
Một thời gian sau khi Sở thiếu gia bị mang đi, Khương Tiểu Lạc cũng dần nguôi ngoai. Đột nhiên vào một buổi chiều, cậu mở cửa nghênh đón một anh chàng chuyển phát nhanh.
Khi Khương Tiểu Lạc nhìn thấy cái hộp còn cao gấp đôi mình, cậu trợn tròn mắt.
Vừa kí tên vừa tự hỏi có phải Sở Thiếu Tự mua thêm đồ dùng gia đình hay không nhỉ? Anh chuyển phát nhanh nhận lại biên lai rồi xoay người đi, cậu vội vàng gọi lại. “Anh chuyển phát ơi, cứ để ở cửa thế này sao? Không giúp tôi bê vào nhà à?”
Anh chuyển phát nhanh nhìn Khương Tiểu Lạc từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy hoài nghi, sau đó thỏa hiệp: “Để tôi giúp cậu bê vào.” Khương Tiểu Lạc cảm ơn một tiếng, chỉ thấy anh chuyển phát nhanh thoải mái không hề thở dốc bê cái hộp to đùng ấy lên, đặt bên cạnh sô pha.
Khi cậu tò mò lấy tay đẩy cái hộp một cái, lập tức hiểu ra cái hộp này không hề nặng tý nào. Vậy nên nhất định ánh mắt vừa rồi của anh chuyển phát nhanh là khinh bỉ cậu.
Cái hộp rất cao, cậu phải ngẩng đầu mới nhìn được. Ngẩng lâu đau cổ, cậu đẩy nó đổ xuống sàn nhà, dùng kéo cắt một đầu. Khi thấy đồ trong hộp, Khương Tiểu Lạc bó tay cạn lời.
Trong một cái túi nilon trong suốt, có hai con mèo bông tình nhân lông trắng muốt, kiểu dáng giống nhau, nét mặt khác nhau. Khương Tiểu Lạc biết, đây chắc chắn là kiệt tác của Sở Thiếu Tự, có lẽ anh muốn thay thế Sở thiếu gia. Hành động này của anh khiến cậu thấy vừa ấu trĩ vừa đáng yêu kinh khủng. Cậu vui vẻ sung sướng ôm hai con mèo to bự về phòng, để chúng nó nằm song song trên giường.
Chẳng qua tự nhiên rảnh rỗi mua hai con mèo to như vậy về làm cái gì, không có chỗ mà để. Khương Tiểu Lạc thở dốc ngồi bên giường, liếc mắt nhìn hai con mèo mang vẻ mặt vui vẻ. Con bên trái đang há miệng làm nũng như o((>ω