Đồ Khốn, Em Muốn Ôm Đùi Anh

Song Mộc Lâm đi nhờ xe tới nơi thì xuống.

Sở Thiếu Tự không lái xe đi tiếp mà dừng lại ở bên đường. “Khương Tiểu Lạc, ngay từ đầu em đã định giấu anh chuyện này có phải không?”

Khương Tiểu Lạc hùng hồn, thản nhiên đáp: “Đương nhiên em sẽ không nói để anh khỏi phải lo lắng, mà đây chỉ là chút bệnh vặt.”

Ai mà biết Sở Thiếu Tự lại gọi điện thoại đúng lúc đó, chắc anh đoán được vì không thấy cậu treo QQ và nghe điện thoại.

“Tiểu Lạc, tư thế ngủ của em thật xấu.” Giữa mùa hè mà lại bị cảm lạnh vì không đắp chăn, Sở Thiếu Tự không thể lúc nào cũng ở bên cậu để chăm sóc từng tý một.

Khương Tiểu Lạc vò đầu: “Đây không phải chuyện em có thể điều khiển được, em bị đè trên chăn mà nửa đêm còn bị đá xuống.”

Tất cả đều là nhân tố không thể điều khiển bằng ý chí, nào ngờ Sở Thiếu Tự lại nói: “Làm xong đâu thấy thân thể em có vấn đề gì đâu.”

Khương Tiểu Lạc sửng sốt năm giây mới phản ứng kịp. Cậu chỉ định trả đũa anh đôi câu, vậy mà anh lại hưởng ứng rất nhiệt tình.

Da mặt thật dày.

“Đó là bởi vì anh chuẩn bị cho em vừa tỉ mỉ vừa nhẹ nhàng!”

“Đúng vậy.”

Khi Sở Thiếu Tự nói lời này, anh khẽ liếc mắt nhìn cậu, sự ăn ý sau nhiều năm ở chung giúp cậu lập tức hiểu được ám chỉ ẩn sâu trong ánh mắt anh.

Khương Tiểu Lạc không chút khách khí vung tay tát một cái. “Mau vứt hết mấy suy nghĩ bậy bạ trong đầu anh đi.”

Anh chẳng hề ngại ngùng bảo: “Sao phải thế? Đây là hoạt động tốt đẹp vô cùng thần thánh đối với loài người.”

Khương Tiểu Lạc trợn mắt. Tuy rằng thỉnh thoảng làm mấy chuyện đó là điều tất yếu của cuộc sống, nhưng Sở Thiếu Tự nói như đã thành thói quen.

Tay Sở Thiếu Tự mon men mò tới vòng eo nhỏ gầy của Khương Tiểu Lạc, hạ lưng ghế xuống. Anh ghé sát người, phả hơi thở ấm áp ẩm ướt bên tai cậu: “Tiểu Lạc.”

Trong tư thế này, Khương Tiểu Lạc gian nan nuốt nước bọt: “Sở thiếu, anh định chơi xe rung đấy à?”

Cậu nghĩ rằng Sở Thiếu Tự là người hay đùa, có lẽ anh chỉ đang đùa cậu thôi, có lẽ anh chỉ muốn làm cậu hoảng hốt, cho tới khi Sở Thiếu Tự kéo hết rèm che cửa sổ xe xuống.

Σ( ̄д ̄;)

Cái thứ quái quỷ này được lắp lúc nào thế! Cậu chưa từng nhìn thấy mấy cái rèm này, hóa ra Sở Thiếu Tự ủ mưu từ lâu rồi!

Khương Tiểu Lạc run rẩy nói: “Sở thiếu, anh bình tĩnh chút đi.”

Sở Thiếu Tự vẫn kiên định giữ chặt cậu.

Xe ô tô hay nội thất cũng chỉ cung cấp nơi để làm chuyện đó mà thôi. Đôi khi ham muốn đã trỗi dậy, nhất thời không thể nào tỉnh táo ngay lập tức được.

Sở Thiếu Tự nghĩ vậy, cũng làm vậy.

Trời vẫn còn sáng, có thể nhìn người yêu rõ ràng hơn. Sở  Thiếu Tự muốn nghe tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của Khương Tiểu Lạc, khàn giọng nói với cậu: “Yên tâm, anh không đâm vào, chỉ dùng tay thôi có được không?”

Vốn Khương Tiểu Lạc muốn lấy lí do mình bị tiêu chảy, nào ngờ Sở Thiếu Tự đã tính trước đường lui. Cậu đành vòng tay ôm cổ anh, ngoan ngoãn đáp: “Anh mau lên một chút, em sợ bị người ta nhìn thấy.

Hai người ở ven đường, chơi xe rung  =口=

“Tuân lệnh”. Sở Thiếu Tự đáp, lập tức bắt đầu giở trò.

Đôi môi hé mở, xâm chiếm miệng Khương Tiểu Lạc, lặp lại động tác liếm mút, khiến đôi môi cánh hoa khô khốc của cậu trở nên ẩm ướt. Cái lưỡi mạnh mẽ vói vào trong miệng, ma sát hai bên má mềm mại. Tình cảm mãnh liệt bùng cháu, Sở Thiếu Tự không quên hỏi thăm phía dưới của Khương Tiểu Lạc. Hôm nay cậu mặc quần thể thao, cực kỳ dễ dàng thò tay vào trong sờ mó. Bộ phận mẫn cảm bị nắm lấy, phía trên lại phải đối phó với đôi môi và cái lưỡi dẻo dai của anh, Khương Tiểu Lạc bận rộn vô cùng.

Sở Thiếu Tự, anh chính là một tên biến thái thèm chịch mọi nơi mọi lúc. Khương Tiểu Lạc thầm mắng trong lòng, ngoài miệng vẫn phối hợp nhuần nhuyễn với động tác của anh.

“Ưm…”

Phía dưới được hầu hạ thoải mái không chịu nổi, trước khi lên đỉnh, Khương Tiểu Lạc nhắc nhở Sở Thiếu Tự cởi quần của cậu ra, nếu không sẽ làm bẩn quần, dính dớp rất bẩn.

“Chủ động thế à?” Giọng nói của anh lúc này cực kì mê hoặc, quyến rũ.

Hai chân Khương Tiểu Lạc cảm thấy man mát.

Cậu mấp máy môi, dưới sự châm ngòi thổi gió của anh, thân thể khẽ run lên, bắn ra chất lỏng trắng đục. Bầu không khí trong xe lập tức có mùi tanh hòa cùng mùi nước hoa thơm nồng.

Sở Thiếu Tự hoàn toàn không ngại ngùng, cũng không hề báo trước mà chậm rãi thò tay xuống dưới nữa. Lưỡi anh mạnh mẽ cuốn lấy lưỡi cậu, định làm cậu phân tâm.

Đầu lưỡi tê dại, phía sau cũng cảm thấy nhoi nhói vì có vật lạ xâm nhập.

“A~ Sở Thiếu Tự, anh thật quá đáng.”

Ngón tay anh đâm vào càng ngày càng sâu, Khương Tiểu Lạc cắn chặt má Sở Thiếu Tự cho đỡ tức, lúc nhả ra còn để lại dấu răng đo đỏ.

“Sở Thiếu Tự! Sở Thiếu Tự!” Hai chân bị anh vác lên vai, tư thế đáng xấu hổ như vậy khiến cậu phát điên che kín mặt mà hét lên.

Trước đây mỗi lần hai người làm đều tắt đèn, Khương Tiểu Lạc ỷ vào bóng tối, dù sao cũng không nhìn thấy gì, nhưng lần này làm giữa ban ngày ban mặt, bị anh nhìn thấy hết trong tư thế táo bạo này.

Bàn tay rộng bị Khương Tiểu Lạc tóm lấy che mặt, gương mặt cậu đỏ ửng, chỉ muốn đào một cái hố mà trốn ngay lúc này.

Cho dù đã là chồng chồng già, cậu vẫn thấy rất ngượng ngùng nha!

“Anh muốn làm thì làm đi!” Từ cuối biến mất giữa sự quấn quít gắn bó của hai người, Khương Tiểu LẠc cố gắng nhẫn nhịn, chịu đựng tê dại nhói đau ở nơi đó.

Cậu rầu rĩ thúc giục: “Đánh nhanh thắng nhanh đi anh.” Tư thế hiện giờ rất khó chịu, nếu ngày mai bị học sinh nhỏ phát hiện được, cậu sẽ bị cười nhạo.

Được cho phép tốc chiến tốc thắng, Sở Thiếu Tự lập tức cố gắng cày cấy cho xong.



Khi Sở Thiếu Tự lái xe tới nhà, Khương Tiểu Lạc vẫn luôn ngồi khép hai chân không dám động đậy.

“Sao anh lại bắn vào trong hả? Sẽ bị tiêu chảy đó.” Chỉ cần cậu nhúc nhích người, chất lỏng sẽ chảy ra, khiến cậu có ảo giác như nước tiểu của chính mình.

Sở Thiếu Tự tươi cười đắc ý, “Ngoan, em chịu khó chút, rửa xe rất phiền.”

“Thế mà vừa rồi anh có thể nuốt hết cái của em vào!” Khương Tiểu Lạc nói rất hùng dũng, sao có thể chỉ cho phép châu quan phóng hỏa chứ.

Nhưng cậu cũng chỉ nói miệng vậy thôi, chuyện đã xảy ra đâu cần xoắn xuýt mãi làm gì.

Xuống xe, Khương Tiểu Lạc không muốn tự đi, đòi Sở Thiếu Tự bế về nhà.

Đương nhiên, đây cũng là ý định ban đầu của cậu.

Trên đường gặp phải người quen, Sở Thiếu Tự giải thích rằng chân em trai bị thương nên phải bế. Khương Tiểu Lạc chỉ rút đầu trong lòng anh, giả bộ như rất xấu hổ không dám nhìn mặt người ngoài.

Làm gì có anh trai nào lại bế em trai như công chúa _(: 3∠)_

Tắm rửa xong, Khương Tiểu Lạc đi ra thì thấy Sở Thiếu Tự đang ngồi chơi trước máy tính của cậu, đang gõ bàn phím gì đó. Cậu chậm rãi tới bên cạnh đẩy đẩy anh, ý bảo Sở Thiếu Tự tránh ra.

Anh đứng lên nhường chỗ cho cậu, còn hỏi:  “Có tên biến  thái nào  tới quấy rầy em không?”

Biết rõ Sở Thiếu Tự đang ám chỉ cái gì, nhưng giờ phút này Khương Tiểu Lạc vẫn còn đang tức điên, không do dự đáp trả: “Vừa rồi em lại gặp phải một tên biến thái đó!” Nói xong, cậu còn quay sang lườm anh.

Sở Thiếu Tự nghe vậy, chỉ nhếch mép bảo: “Anh đi nấu cơm.”

“Không muốn ăn, ăn không nổi.”

“Vậy thì đến khi nào muốn ăn hãy ăn, lát nữa anh còn phải tới công ty.”

Khương Tiểu Lạc nhíu mày đau khổ, chê bai anh quá nhiều chuyện: “Vừa rồi đã bị anh đút nó rồi, ăn cái gì nữa!” Vốn là lời dỗi hờn, vậy mà nói ra càng làm người ta thấy mờ ám, Khương Tiểu Lạc im miệng luôn.

Nghe tiếng động bên ngoài phòng ngủ, cậu biết anh đang nấu cơm trưa.

Cậu mở weibo, định bụng sẽ vạch trần bộ mặt thật “ghê tởm” của Sở Thiếu Tự. Hừ, để xem còn fan nào thích anh nữa không?

Khương Tiểu Lạc mở nhóm tổ kịch ra, giờ mới phát hiện chỉ mới qua một khoảng thời gian ngắn đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa.

Trang trí – Mẹ cậu: Sao Song Mộc Lâm lại rời nhóm thế =口=

Chuẩn bị – Ba cậu: Cậu ấy nói với tôi là muốn giao âm hay gì thì cứ nhắn tin riêng. Không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đường Đường – Kỳ Meo: Ặc, buổi sáng tôi vừa gặp cậu ta mà, mọi thứ vẫn bình thường mà.

Chuẩn bị – Ba cậu: Các cậu gặp nhau ư?

Đường Đường – Kỳ Meo: Sống cùng một thành phố nên tình cờ gặp.

Chuẩn bị – Ba cậu: Tôi nhắn tin mà cậu ấy không onl.

Đào Hạ – Cối xay gió: Cậu ấy block tôi rồi.

Chuẩn bị – Ba cậu: =皿=Người mà Song Mộc Lâm nói trên weibo là anh sao? Hai người yêu nhau à?

Không thể không nói, Ba cậu có sức quan sát rất sâu sắc, có lẽ cũng giống như Khương Tiểu Lạc ngay từ đầu ngửi thấy mùi kỳ lạ. Dù sao quan hệ của hai người tới nay vẫn luôn dây dưa mập mờ, giờ mới trở nên rõ ràng hơn.

Đào Hạ – Cối xay gió: Hình như cậu ấy đọc được topic tin đồn, đa nghi nên block tôi luôn.

Đường Đường – Kỳ Meo: Anh chắc chắn chỉ là lời đồn ư?

Đào Hạ – Cối xay gió: Chắc chắn.

Khương Tiểu Lạc biết Song Mộc Lâm không có cảm giác an toàn trong tình yêu, cho nên lúc nào anh ta cũng lo được lo mất. Song Mộc Lâm rất thích xem topic tin đồn, nếu đọc được cái gì quan trọng, dù biết tin đồn không thể tin được, nhưng càng nhiều người nhắc tới thì càng dễ tin là thật.

Cậu mở trang topic, vừa lướt một chút đã thấy topic về Cối xay gió ở ngay trang đầu. Topic được mở từ một tháng trước, gần đây bị đào mộ lên. Khương Tiểu Lạc mau chóng lướt xuống cuối, cho tới một bình luận nào đó nhắc đến tên một người nào đó.

105L: Tôi thấy Cối xay gió và Lưu Bạch rất có hy vọng nha. Chẳng phải hồi trước có tin đồn Cối xay gió và Lưu Bạch khóa phòng YY để hàn huyên sao? Hơn nữa, Lưu Bạch từng thổ lộ rất nhiều lần trên YY rằng Cối xay gió là nam thần của anh ấy. Nhưng không ngờ Cối xay gió lại thích Song Mộc Lâm. Tôi không biết gì về người này, đó là người thế nào?

106L: Hình như là giọng công thân thụ, rất thích dùng mấy icon đáng yêu.

107L: Giọng công thân thụ cái quái gì, thật đáng ghét. Cối xay gió và Lưu Bạch mới xứng đôi. Lưu Bạch cũng rất đẹp trai.

108L: Kẻ suốt ngày chơi với Kỳ Meo sao có thể giỏi giang được?

109L: Đăng weibo “Nguyện có được trái tim người, bạc đầu không chia ly” cơ đấy. Tự nhiên trở nên văn nghệ văn gừng như vậy, chỉ sợ người khác không biết anh ta đang come out sao?

110L: Chắc là định ra oai với Lưu Bạch. Tôi đang chờ xem Lưu Bạch đáp trả thế nào, xoa xoa đầu thụ thụ đáng thương.



Khương Tiểu Lạc đọc mấy lời này cũng thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là chút suy đoán ác ý mà thôi, hơn nữa còn rất giả tạo. Nhưng cậu cũng biết quả thật Cối xay gió là nam thần của Lưu Bạch, lần đó Song Mộc Lâm cũng nghe thấy tận tai.

Xong đời, chẳng lẽ Song Mộc Lâm bị mấy câu đó kích thích nên tưởng thật?

Kỳ Meo: [Ảnh chụp màn hình] Có phải Song Mộc Lâm hiểu lầm không? Anh và Lưu Bạch thật sự không có quan hệ gì đó chứ?

Cối xay gió: Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.

Kỳ Meo: Có thể Song Mộc Lâm đã hiểu lầm rồi. Anh phải an ủi cậu ấy, đừng thấy bình thường cậu ta thoải mái phóng khoáng như vậy mà tưởng thật, thật ra cậu ấy rất nhạy cảm và yếu ớt.

Ai ui, Khương Tiểu Lạc cảm thấy cụm từ “nhạy cảm” và “yếu ớt” không nên dùng để miêu tả Song Mộc Lâm mà phải dùng từ BLX(1). Suốt ngày hóng hớt tin đồn trên diễn đàn, vậy mà tới lượt mình thì lại hiểu lầm.

Cối xay gió: Cậu ấy block cả số điện thoại của tôi. Tôi dùng số khác gọi thì cậu ấy tắt máy.

Kỳ Meo: *lau mồ hôi* Đồng chí, sau này anh tuyệt đối đừng cãi nhau với Song Mộc Lâm﹁_﹁ Để tôi gọi cậu ta giúp anh.

Song Mộc Lâm và Cối xay gió, tan tan hợp hợp, hợp hợp tan tan, cậu chỉ là một người ngoài mà sao cũng bận rộn như vậy chứ.

Cuối cùng, Khương Tiểu Lạc gọi cho Song Mộc Lâm, chỉ ném cho anh ta đúng một câu “Nếu anh muốn dâng tặng một người đàn ông tốt như vậy cho người khác thì cứ tiếp tục dỗi đi.”, sau đó cúp máy luôn.

Sở Thiếu Tự nhanh chóng quay lại phòng ngủ, nói rằng đồ ăn đã nấu xong, Khương Tiểu Lạc thật sự không muốn ăn, chỉ bảo bao giờ đói sẽ ăn.



Sự thật chứng minh, trong lòng Song Mộc Lâm, lời nói của Khương Tiểu Lạc vẫn rất có ảnh hưởng.

Song Mộc Lâm login QQ.

Kỳ Meo: Kết bạn lại với Cối xay gió đi. Có chuyện gì thì nói rõ ràng ra, đừng có nhỏ nhen như thế﹁_﹁

Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Sao cậu giống như mẹ tôi thế hả?

Kỳ Meo: Tôi không quan tâm anh thì ai quan tâm hả? ﹁_﹁

Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: ╭(╯^╰)╮

Khương Tiểu Lạc mở weibo, định xem quần chúng bình luận thế nào. Tình hình không như cậu tưởng tượng, cậu nhầm rồi.

Dùng nhầm weibo của Sở Thiếu Tự.

Sở Lạc: Sở thiếu là đồ đáng ghét, quân tử rởm, tức quá đi(ノへ ̄,)

Bình luận 1: =皿=

Bình luận 2: Hợp thể!

Bình luận 3: Weibo này là do Kỳ Meo viết phải không? Phụt! Liếc mắt đưa tình hả?

Bình luận 4: A ha ha ha! Meo thụ, sao anh lại ngốc như vậy? Tôi cứ tưởng mình mở nhầm weibo cơ.



Hẳn là do Sở Thiếu Tự đã đăng nhập weibo bằng máy tính của cậu, hệ thống tự động lưu lại nên Khương Tiểu Lạc mới mở nhầm weibo của anh.

Cậu mau chóng đăng nhập lại tài khoản của mình, hai người dùng chung máy tính thật phiền quá đi!

Kỳ Meo: Đây mới là người thật! Tôi nhắc lại lần nữa, Sở thiếu là đồ đáng ghét, quân tử rởm, tức quá đi(ノへ ̄,) / Sở Lạc:Sở thiếu là đồ đáng ghét, quân tử rởm, tức quá đi(ノへ ̄,)

Bình luận 1: Meo thụ đừng ngốc nữa~

Bình luận 2: Cứu mạng, đáng yêu quá đi!

Bình  luận 3: Chọt má(~ ̄▽ ̄)→))* ̄▽ ̄*)o

Thật là…! Chẳng phải chỉ là dùng nhầm tài khoản thôi sao? Hơn nữa, các cô nên bình luận về lý do vì sao tôi mắng Sở Thiếu Tự là đồ đáng ghét chứ!

Đáng yêu gì chứ, tôi biết mình rất đáng yêu nhá(≧//v//≦) Khương Tiểu Lạc chọt chọt gò má mềm mại  trắng trẻo của mình.



H(2)trong kịch thường để hấp dẫn người nghe, từ chuyện lớn như chiến tranh thế giới, đến chuyện nhở như ăn cơm đi ị, tin tức nào cũng có thể khiến cư dân mạng Trung Quốc chửi bới điên cuồng, chỉ có trong diễn đàn màu vàng nào đó, tố chất của cư dân mạng cao, cho tới giờ chưa từng chửi ai tất cả đều là: Chủ topic vất vả rồi, cảm ơn chủ topic, mong chủ topic sống một đời bình an(3).

Mà giới võng phối cũng thế.

Diễn đàn võng phối xuất hiện một topic mới.

01 – Thích ăn thịt nhất: Download Lì xì lớn.

Đây vốn là topic chia sẻ tài nguyên, dần dần bị biến chất thành topic thảo luận, đề tài trở thành “Trong kịch truyền thanh, ai phối H hay nhất khiến bạn nghe không thể ngừng được.”

Khương Tiểu Lạc vốn chỉ nhàm chán ngó vào xem, không ngờ tên mình lại được đưa vào bảng xếp hạng.

25L: Hệ rên rỉ thở dốc khiến người ta muốn chà đạp mạnh mẽ – Kỳ Meo﹁_﹁

27L: Lầu trên miêu tả thật sinh động, kịch của Meo thụ đều cùng thể loại đáng yêu, ngoan ngoãn, ngay cả H cũng rất ngoan, thật muốn cho người chịch cậu ấy tới khóc.



Khương Tiểu Lạc toát mồ hôi, em gái à, dùng từ văn minh một chút được không?

Nghĩ vậy, cậu tự mình tham gia vào đội ngũ tán ngậu, hơn nữa còn đề cử chính người yêu của mình.

32L: Hệ giọng trầm thâm tình thì thầm nói nhỏ khiến người ta xấu hổ đỏ mặt – Sở thiếu﹁_﹁

33L: Phụt, lầu trên, công phối H chỉ cần thở dốc thôi.

34L: Chỉ có một mình thụ phải cố gắng rên rỉ thôi. Nhưng Sở thiếu thở dốc vài tiếng có thể tưởng tượng anh ấy thành thụ, nghe rất cấm dục gợi cảm o(*////▽////*)q

Khương Tiểu Lạc cũng thử tưởng tượng ra hình ảnh Sở Thiếu Tự bị đè, sau đó lập tức ném nó ra khỏi đầu. Cậu không thể nào ảo tưởng được cảnh mình đè anh ấy ra chịch nha. Tam quan(4) vỡ nát mất thôi, không thể tiếp nhận được.

Ba cậu: Meo thụ, nếu cậu thêm vài tiếng khóc nức nở vào phần H thì sẽ xúc động hơn đó.

Kỳ Meo: *lau mồ hồi*

Kỳ Meo: Có phải cô vừa xem topic gì đó không?

Ba cậu: Thật thông minh~(≧▽≦)/~

Kỳ Meo: Không muốn đâu.

Ba cậu: Ngoan đi, tối nay có quà muốn tặng cậu đó.

Kỳ Meo: ⊙▽⊙Tôi có dự cảm chẳng lành.

Ba cậu: Đừng, cậu nhất định sẽ cảm động phát khóc.

Kỳ Meo: Tôi đi ghi âm đây, chờ quà của cô, hy vọng cô không làm tôi thất vọng﹁_﹁

Ba cậu: o(*////▽////*)q Vất vả rồi.

Chú thích:

(1)BLX: trái tim thuỷ tinh, trái tim mỏng manh dễ vỡ

(2) Nguyên văn là “bát tự mẫu”

(3) Đây là một câu nói nổi tiếng trên mạng với chủ đề “Cư dân mạng Trung Quốc có tố chất cao nhất”

(4) Tam quan: bao gồm giá trị quan, thế giới quan, nhân sinh quan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui