Ngón tay của ta lướt qua mặt gấm trơn láng, đường kim thẳng tắp, lộ rõ nét cao sang mà không phải ai cũng có thể với tới, nhưng cảm giác lại quá lạnh lẽo tiêu điều.
Bất chợt, một tà váy Hồng Y chạm vào tầm mắt của ta, trên làn váy, Phượng Hoàng được thêu bằng tơ vàng, vỗ cánh muốn bay.
Thật ra chỉ cần nhìn qua là có thể thấy rõ, chiếc váy này kém rất xa so với những bộ y phục còn lại trong chiếc rương trầm hương kia.
Dù sao thì loại gấm Hồng Lăng này cũng chỉ là thứ vải tốt nhất có thể tìm thấy ở Nghiệp Thành.
Nhớ lại ngày đó, ta mặc một thân Hồng Y rực rỡ, đứng bên ngoài cổng Nghiệp Thành nâng rượu tiễn hắn xuất binh, đôi bàn tay hắn nắm lấy tay ta, nói hai chữ, chờ ta.
Nhớ lại ngày đó, gió lạnh thấu xương, hoa tuyết bay đầy trời, ta vẫn một thân Hồng Y, đứng giữa màn trời Mạc Bắc mịt mù, nhìn hắn cưỡi trên lưng ngựa, áo giáp Bạch vũ, phong thái uy nghi .
Máu trên cổ ta từng giọt từng giọt rơi trên nền tuyết trắng, “Chuyển phách” trong tay hắn hướng thẳng về phía Đổng Địch.
Tất cả như đã cách biệt cả một đời, cuối cùng, vẫn không thể nào quay trở lại.
“Vương phi?” Họa Ý thấy ta ngẩn người nhìn chiếc váy ở trong tay, có chút lo lắng gọi ta.
Ta bừng tỉnh, cười nói: “Lấy cái này đi.”
Ngày hôm nay trôi qua, tất cả chỉ còn là quá khứ, bất luận là Ninh Vũ Khuynh hay là Mộ Dung Thanh, tốt nhất nên có một kết thúc.
Tầm Vân cùng Họa Ý thuần thục trang điểm cho ta.
Ta nhìn mình trong gương, váy đỏ màu Mẫu Đơn uốn lượn như sóng nước, đôi tay khẽ động, tơ vàng lụa mỏng uyển chuyển theo hơi gió, ngọc bội Bạc Ngọc Phi Yến rũ xuống nơi thắt lưng, tùy theo bước chân mà chuyển động, búi tóc song hoàn vọng tiên, trâm hoa được thay bằng trâm cửu phượng bằng vàng.
Tầm Vân ôm chiếc đàn cổ “Kinh Đào” trầm mặc đi theo ta, có lẽ từ sau khi ta thay bộ trang phục này, cũng có lẽ từ lúc ta bảo nàng mang theo “Kinh Đào”, nàng liền im lặng không nói một lời, khác với vẻ vui mừng khôn xiết của Họa Ý, ánh mắt nàng chần chừ do dự, dường như lúc nào cũng có thể lên tiếng ngăn cản ta vào cung.
Nhưng, cuối cùng nàng vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng đi theo sau ta, có lẽ trong lòng nàng vẫn còn chút hy vọng dù biết rằng ảo tưởng.
Một đường đi thẳng đến Tử Kinh cung theo cổng Thừa Thiên, khi đến đó mới biết được, nghi thức thái tử lên ngôi đã gần xong, hiện giờ ngoại trừ Hoàng thượng thân thể không được khỏe đã trở về Định Càn Cung, Nam Thừa Diệu và văn võ bá quan trong triều đều đang dự tiệc ở Thanh Hòa Điện.
Thái giám cung nữ nhìn thấy ta, tuy rằng nét mặt bọn họ hiện rõ vẻ khác thường, nhưng vẫn cung kính dẫn đường, đưa ta đến Thanh Hòa Điện.
Nhìn thấy trước mắt là Thanh Hòa Điện, nhưng vừa đến khúc quanh lại gặp phải một bóng người thướt tha mềm mại đi đến, Khánh phi nương nương một thân hoa phục sáng rỡ đang rời khỏi đó.
Gương mặt nàng ẩn hiện nụ cười lại mang đầy tiếc nuối, có lẽ vì Hoàng thượng ốm bệnh nên nàng buộc phải đi theo chăm sóc, nhưng do không muốn bỏ qua thời khắc quan trọng đối với người yêu trong lòng, lại không biết tìm cớ gì để lưu lại, cho nên cuối cùng vẫn phải rời đi.
Nàng nhìn thấy ta, vốn dĩ có hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng thay vào đó là vẻ oán hận sâu sắc, tuy nhiên lại chớt mắt thu về, giấu bên dưới nụ cười nhu mì kia.
Nàng chầm chậm đi về phía ta, khóe môi hơi nhếch lên, lên tiếng nói: “Không phải nghe nói Tam vương phi, à không, hiện tại nên gọi ngươi là Thái tử phi mới phải, Thái tử phi gần đây ốm đau trên gường, nhưng vẫn cố gắng tham dự yến tiệc chúc mừng Thái tử điện hạ lên ngôi, đúng là thân phận càng cao, trách nhiệm càng lớn.”
Ta mỉm cười đáp lời: “Nương nương quá khen, từ trước đến giờ, ta chưa từng nghĩ qua thế nào là thân phận cao thấp, nhưng dù cho có xảy ra chuyện gì, điện hạ sẽ luôn gánh vác cho ta, ta chỉ cần làm chuyện mà ta muốn làm, giống như hôm nay, chẳng qua là vì ta muốn.”
Khi đứng trước kẻ muốn gây thương tổn đến mình, mỉm cười vẫn luôn tốt hơn là khóc.
Quả nhiên, nét mặt Khánh phi nương nương liền biến sắc, nhưng khóe môi vẫn lưu giữ nụ cười, lên tiếng bảo cung nữ đứng phía sau và Tầm Vân: “Các ngươi lui xuống trước đi, Bổn cung và Thái tử phi hiếm khi có dịp gặp mặt, có vài lời cần nói với nhau.”
Nếu nàng đã nói như vậy, Tầm Vân cùng đám cung nữ hiển nhiên liền lui ra xa đứng chờ.
Tuy rằng trên gương mặt Khánh phi nương nương vẫn là nụ cười, giọng nói vẫn nhu mì như trước nhưng ẩn trong đó là vẻ hung ác khó nói nên lời: “Thái tử phi đúng là lợi hại, tử tù nơi thiên lao mà ngươi cũng có bản lĩnh cứu được, đừng nói với ta ngươi không biết, tân phò mã của Thiên Luyến Công chúa nước Tề Việt là ai?!”
“Vậy thì sao? Đương nhiên ta biết, vì điều này, ta còn phải cảm tạ điện hạ nhiều lần.” Ta đáp lại nàng bằng một nụ cười sáng rỡ: “Nếu nương nương đã biết nhưng lại nhẫn nhịn không nói, vậy xem ra cũng đã nghĩ tới, chỉ dựa vào một nữ tử yếu ớt như ta không thể nào cứu được hắn.”
“Ngươi!” Sắc mặt Khánh phi nương nương liền thay đổi đột ngột.
Mà ta lại không còn hứng thú với nàng, dứt khoát nói thẳng: “Cho dù nương nương muốn uy hiếp ta, hay muốn đe dọa ta điều gì, tất cả đều không có tác dụng, đối với chuyện sống chết của thái tử điện hạ e là nương nương còn khẩn trương hơn ta gấp trăm lần. Còn ta, ngay đến tính mạng của mình, ta còn không quan tâm, nói chi quan tâm đến hắn.”
Ta không muốn tiếp tục đôi co với nàng, hờ hững lướt qua ánh mắt oán hận mà kinh hãi của Khánh phi, lập tức đi thẳng về phía cổng chính của Thanh Hòa Điện.
Tầm Vân đuổi theo ta, nhìn thẳng vào mắt ta hỏi: “Vương phi định làm gì?”
Nhưng, đã không còn kịp, thái giám tuyên lễ nhanh chóng cất giọng thông báo: “Thái tử phi đến—-”
Ta khẽ cười, đưa tay đón lấy “Kinh Đào” trong tay Tầm Vân.
Nàng không buông tay, ta cũng không vội dùng sức, dây dưa một hồi lâu, cuối cùng nàng chỉ có thể buông “Kinh Đào” trong tay, giọng nói gần như van nài: “Vương phi, Tầm Vân van người đừng tiếp tục tổn thương điện hạ…”
“Sao là tổn thương, ta chỉ muốn đàn cho điện hạ nghe một khúc nhạc.” Khẽ cười, ta ôm “Kinh Đào” chậm rãi đi vào Thanh Hòa Điện.
Ta không nhìn vào nét mặt của đám người trong điện, chỉ mỉm cười: “Nguyện lấy một khúc nhạc chúc mừng thái tử.”
Hoàng thượng rời đi, Nam Thừa Diệu ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn ta thật sâu.
Có lẽ bởi vì không ngờ rằng ta sẽ đến, lại có lẽ vì bộ y phục ta đang mặc, ánh mắt hắn gần như sâu thẳm không thấy đáy, dường như có vài phần chờ mong mơ hồ, nhưng hơn hết thảy là cảm giác hoảng hốt đè nén.
Hắn chần chừ như muốn đứng dậy, nhưng ta lại không cho hắn thời gian, lập tức ôm đàn ngồi xuống, sau đó một khúc “Kinh Hồng” nhẹ nhàng thoát ra từ đầu ngón tay của ta.
Giống như thật lâu thật lâu trước đây, cũng ở nơi này, cũng là “Kinh Đào”, cũng là một khúc “Kinh Hồng”.
Hiện tại, ta không muốn nghĩ đến bất kỳ điều gì, chỉ cố gắng kìm nén cảm xúc của chính mình, toàn bộ tâm dực dồn vào đầu ngón tay, xuất ra âm phù mềm mượt như nước.
Khi âm sắc cuối cùng ngân lên, cả phòng vắng lặng, mà ta cũng không chờ bọn họ kịp phản ứng trở lại, cố chấp lấy hết sức lực đứng lên, cúi người nâng tay áo, biến hóa thành điệu múa “Chiếu Ảnh” lay động lòng người.
“Một đoạn Chiếu Ảnh vũ, rựa rỡ như Hậu Nghệ bắn chín Mặt trời, mạnh mẽ như Thanh Long múa lượn, lướt đến như sấm chớp phẫn nộ, ngưng đọng như Trường Giang tắt nắng, nhẹ nhàng xoay chuyển như bước chân trên mặt tuyết mỏng, xinh đẹp buông thả như Du Long mềm mại…”
Ta gần như dùng hết tâm trí của mình vào đoạn Chiếu Ảnh vũ này, mỗi một động tác đều như đang lạc vào giấc mộng, như được trở về quá khứ.
“….Tà áo khi thì phiêu diêu như áng mây đầu ngày, tay áo khi thì rũ xuống tựa như đóa sen dịu dàng cúi đầu, người xem đều si mê đến quên thức tỉnh, trời đất như rơi vào hư vô…”
Ta nhớ lại những câu viết trong quyển sách kí họa kia, thật ra từ sau khi xem qua, ta cũng từng tự mình luyện qua, dù sao thì đoạn Chiếu Ảnh vũ này cũng đẹp như vậy, đẹp đến nỗi gần như hư ảo, cũng giống như thân phận Ninh Vũ Khuynh, không hề chân thực.
Chỉ là ta chưa từng nghĩ đến, lần đầu tiên hoàn chỉnh điệu múa này, lại là tình cảnh như hiện tại.
Cả điện lặng ngắt như tờ, ta chậm rãi ngẩn đầu.
Một khúc Kinh Hồng, một điệu Chiếu Ảnh gần như tiêu hao hết toàn bộ sức lực của ta, ta cố chấp giữ vững thân mình, khẽ mĩm cười, nhẹ nhàng bước về phía Nam Thừa Diệu.
Đôi mắt hắn nhìn ta âm u như đêm tối, phủ kín một tầng hồi ức, hắn bình tĩnh nhìn ta, chỉ là không hề cử động.
Nụ cười của ta càng lúc càng hiện rõ, bước chân hơi nhanh, đang định lên tiếng, không ngờ một hồi u mê liền bất chợt kéo đến, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể không còn chút sức lực chống đỡ, yếu ớt ngã xuống.
Nhưng, cảm giác đau đớn tiên liệu trước lại không hề xuất hiện, ta mở mắt ra, liền đối diện với đáy mắt sâu thẳm chứa đầy lo lắng cùng căng thẳng của hắn, ta khẽ mỉm cười, thả lỏng cơ thể, để mặc chính mình tựa vào lồng ngực ấm áp vững vàng của hắn.
“Diệu ca ca.”
Ta nghe thấy giọng nói của mình, nhẹ nhàng như vậy, nhu hòa như vậy, giống như sợ rằng chỉ cần một cái chạm nhẹ thì giấc mơ không chân thực này liền tan biến.
Ta cảm nhận, cánh tay hắn ôm lấy ta không kiềm được xúc động, trong đôi mắt sâu hút ấy, những cảm xúc như đang đấu tranh với nhau, có khiếp sợ, có kiềm chế, có si mê, có đau đớn, có yêu thương, có sợ hãi…tất cả hòa vào nhau rối bời.
Ở trong một vùng cảm xúc hỗn loạn mà mịt mù đó, ta gần như không thể tìm thấy đâu là vui mừng, sau khi mọi thứ lắng lại, chỉ còn nỗi đau cùng nỗi tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm, như muốn nhấn chìm hết thảy mọi thứ.
Ta muốn lên tiếng, nhưng lời nói uất nghẹn nơi cổ họng, một hồi ho khan lại kéo đến, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
“Ta…Khụ…Khụ…Khụ…”
Đau đớn đến nỗi ta không thể hít thở, lục phũ ngụ tạng như muốn trào ra ngoài, nhưng ta vẫn cố chết giữ ình được tỉnh táo, dùng hết sức lực đem toàn bộ những lời muốn nói thoát ra ngoài.
“Đừng nói nữa! Thái y, mau truyền thái đi, nhanh đi mời Thuần Du Ý!”
Ta nhìn vào nét mặt cùng với ánh mắt không hề che dấu đi vẻ đau đớn hoảng sợ của hắn, đôi tay hắn ôm ta càng lúc càng run rẩy.
“Ta…”
Lời nói còn chưa dứt, hắn đã mãnh liệt cúi người hôn lên môi ta, kịch liệt như vậy, sợ hãi như vậy, lại tuyệt vọng như vậy.
Hôn lên môi một người, có phải là cách để ngăn chặn người đó nói ra lời đoạn tuyệt?
Gắt gao ôm vào lồng ngực, khâu lại vết rách, biến nó trở thành một vết thương nhỏ, cái gì cũng không muốn tiếp tục quan tâm, có phải liền có thể tránh khỏi ngọc nát?
Ta không còn khả năng vùng vẫy khỏi hắn, chỉ có thể vô lực để mặc hắn hôn, mãi cho đến khi cổ họng không thể tiếp tục áp chế cảm giác tanh mùi máu, máu tươi nhuộm đỏ môi ta và hắn.
Hắn như chợt bừng tỉnh, nhẹ buông tay, đôi mắt dán chặt vào vết máu đỏ rực nơi vành môi của ta, cả trời đất như chỉ còn sót lại tịch mịch cùng tuyệt vọng, cảm giác rét lạnh như băng.
Giống như trong phút chốc, Thanh Hòa điện vốn hoa lệ rựa rỡ bỗng tối đen như mực.
Hắn hoảng sợ vươn tay lau đi vết máu ấm nóng trên môi ta, ngón tay của hắn run lên từng hồi, gần như co giật.
Ta cố sức hít vào, thở ra, lại tiếp tục hít vào, khi hơi thở đã vững vàng, ta bất chấp hết thảy cong môi mỉm cười, vốn không định như thế, nhưng đến một khắc cuối cùng, lời nói thốt ra ngay đến cả ta cũng không thể khống chế—
“Ta…vĩnh viễn cũng không…tha thứ cho ngươi…cho đến khi ta chết…”
Khóe mắt rớt xuống một dòng lệ, thắm ướt vạt áo của ai kia.