Tiết sương giáng (23-24 tháng 10), thời tiết mỗi ngày ở kinh thành đều lạnh, hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết (Xứ Hồ tháng tám tuyết bay ngập trời )(1), không biết giờ này ở Mạc Bắc có phải trời đất cũng được bao phủ bởi một màu trắng tinh. Nam Thừa Diệu đã xuất chinh hơn mười ngày, theo lý thì đã đến U Châu. Ngày hắn ra trận, sắc trời rất đẹp. Bởi vì Hoàng thượng ốm đau liên miên nên đích thân Đông cung Thái tử kính rượu tiễn biệt, động viên ba quân bên ngoài cửa thành.“Tam đệ, hôm nay huynh lấy một ly rượu nhạt để tiễn biệt đệ, đợi đến ngày sau, đệ bình định được loạn quân, chiến thắng trở về, huynh đệ ta sẽ tiếp tục uống đến ba ngày ba đêm!”Nam Thừa Diệu thản nhiên đón lấy, lại không hề uống, mà tiêu sái phi thân lên ngựa, cánh tay giơ chén ngọc lên cao, phóng ngựa vòng ra phía sau đội hình của ba quân, giương cao giọng nói: “Một khi đã hy sinh ở trên sa trường thì chỉ có thể lấy da ngựa bọc thây. Hôm nay, ở trước mặt các vị, đều là dũng sĩ của Nam Triều ta, ngay lúc này, Diệu sẽ uống ly rượu này cùng các vị, không phá Bắt Triều, thề không trở về!”Binh bộ đều do hắn quản lý, lại được xếp vào trong ba quân, hơn phân nửa trong số đó đều đã từng đi theo hắn đẫm máu trên sa trường, hiện tại nghe hắn nói lên những lời này, cảm xúc trào dâng, quyết vì đất nước mà hy sinh, xem cái chết như không.“Thề không trở về! Thề không trở về! Thề không trở về…”Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tướng sĩ ba quân cùng hô to, âm thanh chứa đựng lòng trung thành cùng quyết tâm đánh đến cùng, làm chấn động đến tận trời.Tòng quân hành, quân hành vạn lý xuất long đình. Đan vu vị kiều kim dĩ bái, tương quân hà xử mịch công danh? (Hành tòng quân, quân đi ngàn dặm đến sân rồng.Thiền Vu bái lạy xin tha thứ, tướng đến nơi nào lấy công danh?)(2) *phần nì là do ta viết lại chứ ko phải bản dịch thơ nhe*Ta đứng trên cổng thành, xuyên qua chiếc khăn che mặt nhìn thấy bóng dáng Nam Thừa Diệu trong bộ áo giáp Bạch Vũ đang ngồi trên lưng ngựa, ta chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ này của hắn, trời sinh khí chất cao quý, khí khái hào hùng, không những thế mà còn có phong thái khiến người kinh hãi. Hơn nữa, hiện tại còn cố ý thể hiện năng lực, có phải cũng là vì muốn từng bước kích thích hành động của Đông cung?Nghĩ tới điều này, ánh mắt không nhịn được liền chuyển đến dáng người ngọc thụ lâm phong của Nam Thừa Miện ở trước cổng thành, hắn như cũ vẫn nở nụ cười ôn hoà, giữa đôi chân mày không hề gợn lên chút cảm giác kinh sợ.“Tam điện hạ rời đi lần này, là mấy tháng ly biệt, nếu Nhị tỷ ở trong phủ thấy buồn chán có thể đến phủ Thái tử thăm Diễm nhi, Diễm nhi cũng có người cùng trò chuyện.” Ta nhìn theo bóng dáng Nam Thừa Diệu dần biến mất trong tầm mắt, lại đột nhiên nghe thấy Diễm nhi ở bên cạnh nói như vậy, mỉm cười gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.Chưa kịp nói gì đã thấy Nam Thừa Miện đi lên cổng thành đón chúng ta.Hơn mười ngày kể từ lúc đó, ngoài trừ một lần về Tướng phủ thăm phụ mẫu, ta vẫn sống một mình trong Tam vương phủ, nhàn nhã đọc sách vẽ tranh, mặc dù không có gì đặc sắc, nhưng bản thân cũng cảm thấy vui vẻ. Mặc dù Nam Thừa Diệu để cho ta vô cùng tự do, nhưng vừa vào Thiên gia, nhiều ít gì đều có ánh mắt đang chờ đợi xoi mói sai lầm của ngươi, vì vậy ta cũng không muốn tự tìm lấy rắc rối không cần thiết ình. Đến cả phủ Thái tử, từ lúc gả cho Nam Thừa Diệu tới nay, ta chỉ đến một lần, chính là trong thời gian đại hôn của Diễm nhi. Hiện tại là thời khắc sóng gió âm thầm nổi lên, cho dù là lo lắng cho Diễm nhi, ta cũng không muốn tuỳ tiện đi đến, nếu tránh được thì nên tránh.“Tiểu thư, tiểu thư…”Đang miên man suy nghĩ, giọng nói nôn nóng của Sơ Ảnh từ phía sau truyền tới, mang theo sự hoảng hốt không thể che giấu.Ta đặt quyển sách trên tay xuống, đành đứng dậy bước ra đón, “Làm sao vậy, đã nói với em có gì cứ từ từ bẩm báo, đừng chạy vội như vậy, nếu không…”Định quở trách, lại nhìn thấy dòng nước mắt trên gò má của nàng nên không thể tiếp tục nói ra lời, chỉ cảm thấy đau lòng, vội kéo nàng ngồi xuống, vừa giúp nàng lau nước mắt vừa hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết, đừng khóc, không có gì là không thể giải quyết, biết không?”Nàng vừa qua loa lau đi nước mắt trên mặt, vừa hoang mang nhìn ta, “Vừa rồi Ám Hương có cho người đến báo, nói rằng nàng bị bệnh. Tiểu thư, người cũng biết tính tình của Ám Hương, từ nhỏ đến lớn nếu gặp phải chuyện oan ức gì thì nàng cũng tự mình chịu đựng, tuyệt đối không để em phải lo lắng. Nhưng hiện tại nàng lại nói cho em biết là mình bị bệnh, em, em, em thật sự rất sợ…”“Không có chuyện gì, em đừng vội, trước tiên ta sai người đi Tướng phủ với Đông cung hỏi xem thế nào, được không?” Ta vừa lau đi nước mắt cho nàng, vừa nhẹ nhàng an ủi.Sơ Ảnh nhìn ta, rưng rưng nước mắt, gật đầu, ta đang định gọi người, bỗng nhiên nàng nắm chặt lấy bàn tay của ta, không kiềm được tiếng khóc: “Tiểu thư, em rất sợ! Người đưa em đến phủ Thái tử thăm Ám Hương được không, em thật sự rất là sợ…”Ta đau lòng giúp nàng lau đi nước mắt, phụ mẫu của Sơ Ảnh mất khi nàng còn nhỏ, chỉ còn mỗi Ám Hương là muội muội ruột thịt, hai người nương tựa vào nhau mà sống, hiện giờ nàng ấy xảy ra chuyện, trong lòng nhất định sẽ nóng như lửa đốt. Nhưng mà, phủ Thái tử…“Tiểu thư…” Sơ Ảnh vừa khóc vừa đau thương nhìn ta.Ta khẽ nhắm mắt lại, vứt đi những nghi ngờ kiêng kị ở trong lòng, có lẽ chỉ do ta thần hồn nát thần tính mà thôi, làm việc gì cũng suy nghĩ đắn đo, cho dù có thật sự là như vậy, nếu hiện tại ta đến Đông cung thăm Diễm nhi, về tình về lý đều phù hợp với quy tắc sẽ không để người khác có thể mượn cớ, còn với thân phận của ta, Nam Thừa Miện cũng không thể làm gì được ta.Nước mắt của Sơ Ảnh vẫn chảy không ngừng, lòng ta đau vô cùng, dịu dàng khuyên nhủ, “Đừng khóc, ta sẽ đưa em đi thăm Ám Hương.”Căn dặn hạ nhân chuẩn bị một ít lễ vật, dù sao cũng phải làm ra vẻ thì mới khiến kẻ khác không thể mượn cớ, lại giải thích rõ ràng với Tần An, ta không hề giấu giếm hắn, nhưng cũng không nói quá nhiều, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều rõ.Hắn tự tay vén rèm xe lên cho ta, “Vương phi yên tâm, việc ở trong phủ đã có Tần An lo liệu, nếu Vương phi trò chuyện với Thái tử phi đến quên thời gian, xâm xẩm tối, Tần An sẽ đích thân đến Đông cung đón Vương phi hồi phủ, Vương phi không phải lo lắng bị nhầm cung điện.Ta mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu với hắn.Xe ngựa đi thẳng một đường tới trước, không bao lâu liền tới phủ Thái tử, lúc này Sơ Ảnh đã gắng gượng kiềm lại dòng nước mắt, nhưng sự lo âu sốt ruột ở trên gương mặt vẫn không thể che giấu.Ta âm thầm khẽ cầm lấy tay nàng, ý bảo nàng không nên quá lo lắng. Xuống xe ngựa, liền có người dẫn đường đi đến chính điện, ta vừa ngồi xuống, một tỳ nữ mặt mày thanh tú liền tiến lên, kinh cẩn dâng một ly Bích Loa Xuân, “Hiện tại Thái tử điện hạ đang lo công việc ở trong cung, Thái tử phi đã biết Vương phi đến phủ, một lát sẽ tới, mời Tam vương phi dùng trà.”Ta khẽ cảm tạ, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy Nam Thừa Miện không ở trong phủ.Hương trà Bích Loa Xuân lan toả, ta vừa nâng chén trà lên miệng, liền nhìn thấy Diễm nhi bước vào chính điện, dung nhan lộng lẫy, trong đôi mắt sáng ẩn giấu vẻ vui mừng, trong lòng ta có phần khựng lại, không thấy Ám Hương đi theo phía sau nàng. Không nhịn được liền đưa mắt nhìn Sơ Ảnh, sự lo lắng ở trong đôi mắt của nàng như lửa đốt, nhưng lại cố gắng khống chế cảm xúc của mình, không nói không động là vì không muốn đem đến phiền phức cho ta.Trong lòng thở dài, cho dù đau lòng vì nàng, nhưng lúc này không có cách nào để lên tiếng trấn an nàng, ta đứng dậy cúi mình chào Diễm nhi, “Tham kiến Thái Tử phi.”Diễm nhi khẽ vươn tay đỡ ta dậy, nghi thức hoàn hảo không thể bắt bẻ. Có nhiều ánh mắt nhòn ngó như vậy, lễ nghi phép tắc lại càng không thể qua loa, chúng ta đã gả vào Thiên gia, buộc phải như vậy.Diễm nhi nhìn thoáng qua sắc mặt của Sơ Ảnh đang đứng phía sau người của ta, mở miệng nói nhỏ: “Nhị tỷ vừa tới quý phủ, hay là trước tiên cùng Diễm nhi đến Thuỵ Hoàng Lâu nghỉ một lát, sau đó ta sẽ đưa tỷ đi dạo xung quanh.”Ta mỉm cười gật đầu, đi theo nàng ra khỏi chính điện, nói vài chuyện linh tinh dọc trên đường đi, chỉ một lát đã tới Thuỵ Hoàng Lâu.Danh tự tráng lệ, nhưng kiến trúc lại không quá xa hoa, vẫn là phong cách mộc mạc trầm thấp của phủ Thái tử. Nếu như đem đi so sánh với Tam Vương phủ thì cũng không quá đáng khi nói Tam vương phủ là Bồng Lai Tiên Cảnh.Nhưng mà không biết, đó có phải là do Nam Thừa Diệu cố ý để người đời nhìn thấy. Vào Thuỵ Hoàng Lâu, lập tức liền có nha hoàn mang trà bánh hoa quả lên, đợi cho các nàng xếp đặt xong, Diễm nhi nhẹ lời căn dặn, “Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi, để tỷ muội ta nói chuyện riêng với nhau.” Bọn nha hoàn liền đáp ứng rồi lui xuống, nhẹ nhàng ra khỏi cửa.Sơ Ảnh thấy trong phòng chỉ còn ta và Diễm nhi, liền bất chấp mọi thứ mà vội vàng hỏi: “Diễm tiểu thư, Ám Hương thế nào? Hiện tại nàng đang ở đâu? Bệnh tình ra sao? Có nặng hay không?”Diễm nhi nhìn nàng, khẽ cười, “Ngươi hỏi ta nhiều như vậy, muốn ta trả lời câu nào trước?”Mặt Sơ Ảnh đỏ lên, nhưng vẫn nôn nóng mở miệng nói, “Diễm tiểu thư, người dẫn ta đi thăm nàng được không?”Diễm nhi nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng cười nhẹ: “Nàng không có gì đáng ngại, ngươi không cần lo lắng. Chúng ta đều là người một nhà, có thể gìn giữ được tình cảm chân tình như trước thật tốt, xem ra Nhị tỷ cũng yêu thương ngươi thật lòng, bảo hộ ngươi tốt như vậy.”Sơ Ảnh ngẩn ra, trong lòng ta khẽ động, đang định mở miệng nói điều gì đó, Diễm nhi đã muốn đi ra bên ngoài, “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi thăm Ám Hương.”Sơ Ảnh vội đi theo, ta cũng theo sát phía sau, bước vào một căn phòng sáng sủa sạch sẽ lại đơn giản, có người đang nằm trên giường, chính là Ám Hương.Hai gò má Ám Hương đỏ bừng, nhìn qua có vẻ là bị sốt cao không giảm, thần trí vẫn còn tỉnh táo, thấy chúng ta bước vào định ngọ ngoạy đứng dậy, “Thanh tiểu thư, tỷ tỷ, đã khiến mọi người lo lắng…”Sơ Ảnh vừa nhìn thấy cảnh tượng này, định xông lên trước, nhưng Diễm nhi đã nhanh hơn nàng một bước, tự mình đỡ Ám Hương nằm xuống, kéo chăn lại cho nàng, “Thân thể của ngươi còn đau ốm, không cần, đều là người trong nhà, Nhị tỷ và tỷ tỷ của ngươi sẽ không để bụng chuyện này.”Ám Hương nghe lời nằm xuống, Sơ Ảnh bước đến nắm lấy tay nàng, có lẽ vì cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng kia mà nàng không kiềm được nước mắt, “Muốn hù chết tỷ tỷ sao, vì sao lại không cẩn thận như vậy, nóng đến thế này, đã mời đại phu xem qua chưa? Có uống thuốc không? Trên người còn thấy khó chịu ở đâu không?” Ám Hương nhu thuận gật đầu.“Tiểu thư thương muội, nên đã đặc biệt cho gọi Thái y ở trong cung đến xem bệnh, tỷ tỷ không cần phải lo lắng, muội đã uống thuốc sẽ nhanh khỏi thôi, chỉ cần mấy ngày nữa là hoàn toàn khoẻ mạnh.”Sơ Ảnh gật gật đầu, cố gắng kiềm nén dòng nước mắt, nhưng vẫn không thể nào chịu được sự thương tâm, nắm lấy bàn tay muội muội, lên tiếng nói, “Nhưng mà tại sao vẫn sốt cao không giảm thế này?”Diễm nhi đứng bên cạnh, vẻ mặt bình thản nhìn cảnh này, không hề tiến lên an ủi nhưng cũng không cản trở, ánh mắt buông xuống tựa như có chút xúc động cùng với lo âu, không biết là đang suy nghĩ điều gì.Ta khẽ thở dài, kéo người Sơ Ảnh, “Được rồi, đừng khóc, dáng vẻ này của em không phải sẽ càng khiến Ám Hương đau lòng thêm hay sao? Nếu như là phát sốt, lại được Thái y khám và kê đơn thuốc, chắc chắn sẽ không có việc gì. Hạ sốt cần phải có thời gian, em không nên quá lo lắng.”Sơ Ảnh quay đầu nhìn ta, “Thật vậy sao?”Ta dịu dàng khích lệ nàng, “Thật sự, nếu em vẫn còn chưa yên tâm, ta sẽ bắt mạch cho nàng, được không?”Nàng không ngừng gật đầu, đem tay Ám Hương giao cho ta, ta mỉm cười, đưa ngón tay đặt lên mạch tượng của nàng, tập trung tư tưởng.“Tiểu thư, tiểu thư, thế nào? Rốt cuộc là có nặng không?” Thấy ta một lúc lâu vẫn không nói gì, Sơ Ảnh lo lắng mở miệng hỏi.Ta ngừng lại một lát, nhìn Ám Hương khẽ hỏi, “Theo như mạch tượng của ngươi, có thể đã bệnh được ba bốn ngày, đúng không? Cơn sốt này vốn dĩ là đã hết, hơn nữa lại được Thái y kê đơn, cho dù không thể khoẻ mạnh hoàn toàn thì bệnh cũng không thể càng ngày càng nặng như thế này _____ngươi vốn không hề uống thuốc có phải không? Cho nên bệnh tình mới trở nên thế này.”Gương mặt Ám Hương đỏ bừng, rõ ràng là do hoảng sợ, ánh mắt của nàng lướt nhẹ về phía Diễm nhi đang trầm mặc đứng bên cạnh, sau đó liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhận lấy giọng nói trách móc đau lòng đến tột đỉnh của Sơ Ảnh.“Cái gì, muội không uống thuốc? Vây thì làm sao có thể khỏi bệnh?”Ám Hương đưa tay ôm lấy cánh tay của Sơ Ảnh, tuy là làm nũng, nhưng trong đáy mắt ẩn giấu sự áy này, “Tỷ tỷ, tỷ cũng không phải không biết, từ nhỏ muội đã sợ thuốc đắng, nghĩ cứ để vậy một hai ngày liền khỏi, đâu ngờ sẽ như thế này.”“Con bé này, sao lại hồ đồ như vậy…”Sơ Ảnh vẫn không ngừng lẩm bẩm không ngừng, ta nhìn dáng vẻ của nàng, đáy lòng không khỏi mang theo thương xót và đau lòng, ánh mắt lặng lẽ chuyển hướng sang Ám Hương, nếu như không phải trong đáy mắt của nàng ẩn chứa sự áy náy lưu luyến không hề giả dối, thật tình ta rất muốn hỏi nàng một chút, rốt cuộc nàng có hiểu được sự lo lắng của tỷ tỷ nàng đối với nàng hay không?Cho dù không uống thuốc, bệnh tình cũng sẽ không chuyển biến xấu đến như vậy, mà Ám Hương cũng không mềm yếu như Sơ Ảnh, từ nhỏ đã cẩn thận tỉ mỉ, cho nên mẫu thân mới đặc biệt để nàng đi theo Diễm nhi. Một đứa bé như vậy, cho dù thế nào cũng không bất cẩn đem thân thể của mình làm ra thế này.Như vậy, chỉ có một lời giải thích duy nhất cho bệnh tình của nàng, đó là do nàng cố ý.“Nhị tỷ, hay là tỷ cùng Diễm nhi đi đến tẩm điện của ta ngồi một chút, để cho Sơ Ảnh và Ám Hương có thể nói chuyện với nhau.Giọng nói nhẹ nhàng của Diễm nhi vang lên, ta đưa mắt nhìn nàng, nàng cũng bình thản nhìn lại ta, không nói gì, cũng không thúc giục, nét mặt tĩnh lặng.Sau một lúc lâu, cuối cùng ta cũng không nói gì, đứng dậy theo nàng, bước ra ngoài cửa.Đi tới cạnh cửa, vành tai vẫn còn nghe thấy lời nói thao thao mà đau lòng của Sơ Ảnh, không nhịn được liền dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía Ám Hương, thản nhiên nói: “Ngươi phải biết yêu quý thân thể của mình, không chỉ vì ngươi, mà còn vì tỷ tỷ của ngươi, ngươi có biết thời điểm nghe tin ngươi bị bệnh nàng đã lo lắng như thế nào không?”Vừa nói xong, ta không tiếp tục nhìn Ám Hương mà lập tức bước ra khỏi cửa.Phía trước, bóng lưng của Diễm nhi, xinh đẹp lộng lẫy, nhưng không biết vì sao, lại khiến ta cảm thấy lạnh lẽo.