Cho dù Sơ Ảnh không nói ra chuyện về “Thôi tình mị hương” thì ta cũng không định dùng đến “Thư hòa an tức hương” mà Đỗ tiểu thư kia mang tới, mặc dù đây là loại hương thượng hạng. Mà ta cũng tin tưởng, bằng với tâm kế của Đỗ Như Ngâm, ta nghĩ nàng ta cũng không ngốc đến nỗi tự mình mang hương có độc đến tặng ta, thậm chí, ta còn tin rằng, nàng vẫn luôn dùng loại hương “Thư hòa an tức hương” này, chỉ là, ta vẫn không thể xóa bỏ cảm giác đề phòng và không vừa lòng với nàng.
Vì vậy, hương này ta nhận, cũng ngăn cản không để Sơ Ảnh ném đi, nhưng lại luôn đặt tận dưới đáy hộp đựng hương liệu, chưa bao giờ động đến.
Vừa suy nghĩ, vừa lơ đãng gảy Tần tranh, một lúc liền nhìn thấy Sơ Ảnh bê một chén ngọc màu tím cẩn thận đi về phía ta.
“Tiểu thư, gần đây người ăn uống không tốt, thân thể càng lúc càng yếu, Sơ Ảnh nhớ rõ nguyệt sự của người cũng đã lâu rồi không tới, đây là trà nhân sâm bồi dưỡng khí huyết em vừa đun xong, nhân lúc còn nóng tiểu thư nên uống hết đi, em cũng đã căn dặn người bên phòng bếp nấu cháo với hoài sơn và ý mễ.”
Ta nhận chén ngọc từ trong tay nàng, khẽ cười một cái.
Năm đó, sau khi rớt vực, thân thể của ta bị tổn thương rất nhiều, tuy là may mắn cứu về một mạng, nhưng bệnh cũ vẫn không thể trị khỏi, khí huyết suy giảm, mặc dù đã được Tô Tu Miễn điều trị bằng mọi cách, nhưng vì suy nhược lâu ngày mà trở nên trầm trọng, không có cách nào trị khỏi tận gốc.
Sau này về nhà, mẫu thân cũng tìm mọi cách lo liệu việc ăn uống hằng ngày của ta, ngoại trừ dựa theo bài thuốc của Tô Tu Miễn thì mỗi ngày đều chuẩn bị trà nhân sâm dưỡng khí huyết, hoặc là các bài thuốc bổ như đương quy xương ngư thang (canh cá với đương quy), cháo hoài sơn với ý mễ, canh thịt dê kỳ tảo *kỳ: hoàng kỳ, tảo: táo*
Lâu ngày, ngay đến Sơ Ảnh cũng gần như trở thành nửa đại phu, không cần ai nhắc nhở, nàng cũng lo lắng việc ăn uống của ta chu toàn.
Từ từ uống cạn bát trà sâm trong tay, vừa mới đàn nên cảm thấy có phần mệt mỏi, ta đứng dậy, cùng với Sơ Ảnh đi về phía tẩm điện, nghĩ muốn ngủ một lát.
Dọc trên đường đi, ta một câu nàng một câu, cứ thế mà một lát sau liền đến nơi.
Sơ Ảnh đẩy cửa ra, một hồi hương thơm ngào ngạt miên man như phả vào mặt.
“Đây là hương gì, sao chưa bao giờ ta ngửi thấy?” Sơ Ảnh vừa đi về phía lư hương, vừa hỏi tiểu nha đầu đang dọn phòng.
“Đây là hương liệu trong chiếc hộp gỗ màu hồng được đặt phía dưới cùng của cái tráp kia . . .”
Giọng nói của nàng còn chưa dứt, sắc mặt Sơ Ảnh đã tối sầm, chộp lấy chiếc lư hương ở trên bàn đặt xuống đất: “Ta đã dặn các ngươi từ đầu, ai cho phép các ngươi dùng hương trong hộp này?”
Tiểu nha đầu kia vừa mới vào phủ không bao lâu, sợ đến mức phát run, sợ hãi nói: “Là, là do đàn hương dùng trước kia vừa mới hết, nô tỳ, nô tỳ thấy hương trong hộp này rất dễ chịu, cho nên mới . . .”
“Được rồi, không có chuyện gì, ngươi lui xuống trước đi.” Ta lấy khăn tay giúp nàng lau đi nước mắt, lại nhìn Sơ Ảnh mỉm cười: “Chỉ là một chút hương, cũng không nên tức giận như vậy?”
Thật ra Sơ Ảnh cũng không tức giận với tiểu nha đầu kia là mấy, nhìn thấy nàng như vậy cũng có phần không đành lòng, nên lại vội vàng trấn an xin lỗi mãi cho đến khi tiểu nha đầu lau đi nước mắt, sau đó nàng xoay người nhìn về phía tàn hương rơi trên mặt đất, nét mặt lại hiện ra một chút căm ghét, nhưng cũng không nói thêm gì chỉ lẳng lặng thu lại buồn bực ở trong lòng.
Ta biết nàng có thành kiến với Đỗ Như Ngâm, kỳ thật ngay cả ta cũng thế, vì vậy sao có thể ép buộc nàng quá nhiều.
Nhẹ thở dài, cũng không hề nói gì, trực tiếp đi đến chiếc giường phía sau bình phong, nằm xuống.
Nhưng giấc ngủ lại không yên ổn, không biết có phải là vì hương nhan kia hay không.
“Thư hòa an tức hương” quả thật là loại hương tốt, cho dù đã dập tắt, hơn nữa phòng cũng được Sơ Ảnh thông gió một hồi lâu, nhưng vẫn còn nghe thấy mùi hương thoang thoảng trong không khí, miên man không dứt, ta không biết đây có phải là do ta tưởng tượng ra hay không.
Kỳ thật, hương này đúng là để an thần yên giấc, hay bởi vì người tặng hương mà làm tâm trạng của ta không thoải mái, không khỏi cười khổ, dù có nghĩ thông thế nào thì rốt cuộc vẫn không có biện pháp hoàn toàn thoải mái.
Mãi cho đến lúc dùng bữa tối, khi Sơ Ảnh gọi ta thức dậy, mà thật ra ta cũng không thể ngủ được. Rõ ràng là đã đốt đàn hương, nhưng ta luôn cảm thấy mùi hương “Thư hòa an tức hương” như vẫn còn.
Cảm giác có chút chán nản, suy nghĩ cũng mơ hồ, thân mình lại càng khó chịu không nói nên lời, vừa đứng dậy đi được vài bước, dưới bụng liền cảm thấy đau đớn, đôi chân bỗng chốc không còn sức lực, gần như ngã ngồi lên mặt đất, may là Sơ Ảnh nhanh tay đỡ lấy ta.
“Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy, người không sao chứ?” Nàng vội vàng hỏi.
Ta vốn định lắc đầu trấn an nàng, nhưng đột nhiên liền cảm thấy có một dòng nhiệt trào ra dưới hạ thân, mà từng hồi đau đớn trong bụng lại càng lúc càng quá mức.
“Đỡ ta lên giường.” Ta cố gắng lên tiếng.
Hiển nhiên là nàng không dám trì hoãn, cẩn thận đỡ ta tựa vào thành giường, nét mặt lo lắng: “Tiểu thư, rốt cuộc thì người bị làm sao vậy, khó chịu ở đâu, người đừng làm em sợ!”
Ta không có sức lực để tâm đến nàng, bởi vì trong lòng đang trỗi dậy một loại nghi ngờ không dám chắc, mà lại càng ngày càng làm ta sợ hãi.
Đó không phải là cảm giác đau khi nguyệt sự đến, ta biết.
Chậm rãi đưa thăm dò dưới váy, chạm đến một dòng nhiệt ấm áp, rồi lại chầm chậm, chầm chậm thu tay về, trên đầu ngón tay ướt đẫm một vùng đỏ rực u ám.
Không nhiều, nhưng lại nhìn thấy ghê người như vậy.
Một hồi đau thương sắc nhọn tàn nhẫn kéo đến, trong một khắc này, cảm giác đau đớn làm ta không thể nào hít thở.
“Tiểu thư!” Bên tai truyền đến giọng nói hoảng sợ của Sơ Ảnh.
Ta chậm chạp ngẩng đầu lên, nhưng lại không thể nhìn thấy rõ mặt của nàng, chỉ cảm thấy lạnh buốt, lạnh như vậy, dường như ngay cả tim cũng muốn chết lặng theo.
Ta gắng gượng lên tiếng, lại không thể trấn áp giọng nói run rẩy: “Sơ Ảnh, nhanh đi mời đại phu, nhất định phải nhanh . . .”
Nàng hơi ngẩn ra, sau đó liền lập tức đứng dậy, lảo đảo nghiêng ngả chạy ra khỏi phòng.
Ta từ từ nhắm mắt lại, vươn hai tay chầm chậm phủ lên bụng của mình, tựa như ta đang che chở ột vật quý báu nhất trong suốt cuộc đời của mình.
Chỉ là, chỉ là ta không biết mình có bảo vệ được nó hay không.
Ta đột nhiên nhớ đến cái ngày ở Dục Thuận điện, Mạnh thái y đã muốn nói rồi lại thôi.
Nước mắt chậm rãi chảy dọc xuống đôi gò má, trong ký ức của mình, ta rất ít khi khóc, phụ mẫu luôn khen ngợi ta tính tình cứng cỏi hào sảng, nhưng tới bây giờ ta mới hiểu được, đó chẳng qua là vì ta chưa bao giờ có cảm giác đau đớn giống như lúc này.
Thực xin lỗi, thực xin lỗi, mẫu thân không biết con đến, thậm chí ta cũng không nhận ra, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là ta không thể bảo vệ con.
Là ta ích kỷ, đắm chìm trong ưu tư của mình, cứ cho rằng những bất thường gần đây là do đi đường mệt nhọc cùng với những tích tụ trong lòng gây ra, chưa bao giờ nghĩ đến…., cũng vì vậy mà không cẩn thận, để đến hiện giờ phạm phải một sai lầm không thể tha thứ như vậy.
Nhưng mà, ta van xin con, đừng rời khỏi ta, đừng rời khỏi ta.
Con sẽ là bảo bối yêu quý nhất của mẫu thân, ta sẽ dùng toàn bộ tâm tư sức lực để yêu thương con, ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có thể làm tổn thương con, không bao giờ nữa.
Cho nên, mẫu thân van xin con đừng rời đi.
Trong lúc hoảng hốt, ta nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng đi đến, thân thể bất chợt căng thẳng, hai tay càng ôm chặt lấy bụng.
Sơ Ảnh đi mời đại phu chưa bao lâu, tuyệt đối không thể về nhanh như vậy.
Bóng người ẩn hiện bên ngoài bình phong càng lúc càng đến gần, bước nhanh đến, vòng qua bình phong, đi tới trước mặt ta.
Ta nhìn thấy vẻ khẩn trương lo lắng ở giữa đôi mày của hắn, mới vừa rồi, thân thể còn căng thẳng nhưng giờ phút này tựa như bị rút đi toàn bộ sinh khí, yếu ớt ngã về phía sau.
Hắn vội vã bước đến đỡ lấy ta, cẩn thận ôm ta vào lòng, giọng nói vang lên ở bên tai, mang theo khả năng yên ổn lòng người cùng một chút cảm xúc sâu kín mà ta không có sức lực tìm hiểu: “Thuần Du Ý đến nhanh thôi, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện.”