Ta cũng không biết Đỗ Như Ngâm nói lại thế nào với Nam Thừa Diệu, cũng không biết Nam Thừa Diệu xoa dịu nàng thế nào. Dù sao thì từ ngày đó trở đi, nàng không còn đến Mặc Các, cũng ít khi xuất hiện trước mặt ta.
Còn con đường làm quan của Đỗ gia thì cũng vì nữ tử này mà ngày càng thuận lợi, lên thẳng mây xanh.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, phụ thân của nàng từ một nội các thị độc lục phẩm tiến thẳng lên chức thông chính ti phó sứ tứ phẩm, về phần ca ca của nàng cũng thành quan đứng đầu bái môn thiên, tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng thực quyền trong tay, nắm giữ binh lính phòng ngự ở Thượng Kinh.
Từ xưa đến nay, khi đế vương đã sủng ái một phi tử nào đều cố gắng nâng đỡ người thân trong họ tộc của nàng ta, ủy thác chức vị quan trọng, cho dù biết rõ rằng có khi kẻ đó cũng không đảm đương nổi trọng trách, nhưng chỉ vì nữ nhân yêu thương, giúp nàng có thêm một chút bảo hộ không để người khác dễ dàng coi thường, hầu hết đều như thế, không thể không làm.
Ta không biết Nam Thừa Diệu nâng đỡ cha con Đỗ gia như vậy, có phải cũng là vì suy nghĩ này hay không, nhưng những điều này giờ với ta đã không còn quan trọng.
Hai tay nhẹ nhàng xoa lên bụng, con của ta, trên thế giới này con chính là bảo bối yêu quý nhất của ta, ngoan như vậy, từ khi mang thai đến nay, ngoài trừ việc tham ngủ và ăn uống có phần không được tốt cho lắm thì cũng không gây quá nhiều sức ép ẫu thân của nó.
“Tiểu thư, nhanh uống hết bát thuốc dưỡng thai này đi.” Sơ Ảnh cầm bát thuốc đến cho ta.
Ta nhận, uống một hơi, sau ngày hôm đó cứ cách năm ba ngày Nam Thừa Diệu lại ời Thuần Du Ý vào phủ bắt mạch an thai cho ta, nhưng ta lại không dựa vào đơn thuốc của hắn.
Mặc dù biết mình làm như vậy là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cho dù y thuật của hắn cao siêu hơn ta rất nhiều nhưng bên cạnh lại có một Tang Mộ Khanh, trái tim ganh ghét của nữ nhân cùng với chẩm biên phong (1) là thứ vũ khí đáng sợ nhất, ta không thể không phòng.
Tất nhiên cũng chưa bao giờ dám uống thuốc do thái y mang tới, vì thế ta âm thầm nhờ mẫu thân tìm một đại phu đáng tin cậy, cách một thời gian lại đến Tam vương phủ xem mạch cho ta, còn việc thuốc thang, ta đều tự mình xem qua sau đó do chính tay Sơ Ảnh sắc, không để bất cứ ai động vào.
Điều này, Nam Thừa Diệu tất nhiên là biết, hắn cũng không nói gì, yên lặng để mặc.
Thật ra Mạnh thái y cũng từng nhận chỉ đến Tam vương phủ chẩn mạch cho ta, ông ta cũng không hề đề cập đến chuyện ở Dục Thuận điện ngày đó, mà ta cũng không có hỏi.
Càng như vậy, sự tình lại càng rõ ràng, chỉ là ta không biết, ông ta đem chuyện ta mang thai tiết lộ với ai, là Ý Dương công chúa hay là Khánh phi?
Mà nếu như là Khánh phi, vậy nàng ta cũng với Ý Dương công chúa và Đỗ Như Ngâm còn có quan hệ thiên ti vạn lũ thế nào? *ngàn tơ vạn sợi*
Trong ánh mắt bắt giác hiện lên ánh sáng kiên nghị vững vàng, con của ta, bất kể thế nào, ta tuyệt đối cũng không tiếp tục để bất cứ kẻ nào có thể làm hại đến nó, dù là một chút.
“Vương phi, đây là nhân sâm già ở núi Trường Bạch vừa được người bên phủ Thừa Tướng đưa tới, nô tỳ mới từ tiền điện lấy về, hơn nữa, kia là những thứ trong cung ban thưởng xuống do Tam điện hạ chuẩn bị, đều là thuốc bổ được chuyển đến Mặc Các, e là có ăn một đời cũng không hết!”
Họa Ý vừa cười khanh khách vừa cầm hộp nhân sâm đi đến, trước khi tin tức ta mang thai được chính thức xác nhận thì mẫu thân cũng chưa từng thiếu quan tâm đến ta, mặc dù vì lo ngại nếu quan tâm quá nhiều sợ rằng Hoàng thượng và Nam Thừa Diệu sẽ không vui nên cũng giảm thấp đi ít nhiều, nhưng thật không ngờ, những thứ tốt nhất vẫn cứ liên tục không ngừng được đưa đến Tam vương phủ, phần dùng phần bỏ, đều là những thứ tốt nhất thiên hạ.
“Vương phi, Thừa tướng phu nhân còn để lại lời nhắn, bảo là khi nào Vương phi thấy thuận tiện, phu nhân muốn đích thân tới Vương phủ thăm Vương phi.”
Trước đây, ngoại trừ lúc vừa có tin tức xác nhận ta mang thai, mẫu thân cùng với tẩu tẩu có đến Tam vương phủ thăm ta, hai người cũng lo ngại rất nhiều, nhưng cuối cùng lại hoài niệm về khoảng thời gian sinh nở của chính mình, mà cho đến hôm nay, cũng chưa từng có cơ hội gặp lại.
Ta từng xin mẫu thân âm thầm sắp xếp giúp ta một đại phu đáng tin, khi đó vẻ lo lắng hiện rõ trong ánh mắt của người, cho nên đến bây giờ, rốt cuộc người cũng không nhịn được, bỗng chốc không nề hà đến tất cả mọi chuyện mà muốn gặp ta, có phải là vì muốn xác nhận xem nữ nhi của người vẫn ổn.
Trong lòng lại thở dài, vừa mới nghỉ ngơi nên tinh thần cũng không tệ, mà ở Vương phủ cũng không có việc gì, cho nên ta liền nói với Sơ Ảnh: “Chuẩn bị một chút, hiện tại chúng ta trở về Tướng phủ một chuyến.”
Nét mặt Sơ Ảnh hiện ra mấy phần kích động, lập tức ngăn cản: “Tiểu thư, người đang mang thai. Sao có thể đi kiệu xóc nảy như vậy được?” Ta nở nụ cười: “Ta cả ngày nếu không ăn thì ngủ, phải vận động một chút thì mới có lợi, bảo bọn họ lót thêm đệm vào kiệu, nâng vững chắc một chút cũng không có vấn đề gì.”
Sơ Ảnh vâng lệnh rời đi, nàng vừa đi được vài bước, ta bất chợt suy nghĩ, lên tiếng gọi nàng: “Sơ Ảnh, có lẽ bây giờ Tam điện hạ còn ở Vương phủ, em đi tìm người, nói với điện hạ là ta muốn quay về Tướng phủ, thỉnh người thu xếp.”
Từ trước đến nay, ta ngủ cũng không sâu, lại vừa mới nằm nghỉ một lúc, kỳ thật không cần bọn Sơ Ảnh thông báo, ta cũng biết là hắn tới.
Hơi lạnh từ đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt ta, sau đó là chầm chậm phủ lên bụng của ta.
Không phải là không hề có cảm giác gì, chỉ là bản năng không muốn mở mắt, mãi có đến lúc Tầm Vân tìm hắn có chuyện phải rời đi, ta thật không biết có phải hắn hiểu rõ là ta đang giả vờ ngủ hay không.
Sơ Ảnh hơi giật mình vì lời nói của ta: “Chút chuyện nhỏ này, em có thể sắp xếp ổn thỏa, ngay đến Tần tổng quản cũng không cần báo qua, sao người còn muốn kinh động đến Tam điện hạ?”
Ta thản nhiên nói: “Em cứ đi, nói với người là ta nói.”
Dù thế nào thì đến ngày hôm nay, ta nghĩ mình vẫn còn có thể tin tưởng, ít nhất đối với đứa bé trong bụng của ta, hắn sẽ không tùy tiện khinh địch để nó gặp phải chuyện gì không may.
Một lát kiệu đã được chuẩn bị tốt, Sơ Ảnh dìu ta đến cổng lớn của Vương phủ, Tần An tự mình mở màn kiệu cho ta, còn Nam Thừa Diệu thì đứng ở một bên, lẳng lặng vươn tay về phía ta.
Ta âm thầm thở sâu, trao tay của mình vào tay hắn, để mặc hắn đỡ ta lên kiệu, không hề cự tuyệt, lại nhìn thấy “Đạo ly khinh thông” ở phía sau, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ chuẩn bị ra ngoài sao?”
Hắn nhìn ta một lúc lâu, sau đó yên tĩnh lên tiếng: “Ta quay về Tướng phủ cùng nàng.”
Ta mỉm cười lắc đầu: “Điện hạ bận rộn chính sự, thần thiếp không thể làm phiền người, càng không dám làm chậm trễ thời gian của điện hạ.”
Hắn nhìn ta thật sâu, đôi mắt thâm trầm ảm đạm, ta cũng lẳng lặng nhìn hắn, không mang theo một chút cảm xúc dư thừa nào.
Thật lâu sau, cuối cùng hắn cũng dời mắt tới trước, thản nhiên phân phó một câu: “Khởi kiệu.”
Trong một khắc màn kiệu sắp buông xuống, ta nhìn xuyên qua hình ảnh hắn đi về phía “Đạo ly khinh thông”, chạm đến dáng vẻ khoan thai đang bước đến của Đỗ Như Ngâm, cảm giác sắc nhọn lại đột nhiên trỗi dậy trong đáy lòng.
“Điện hạ,” bất chợt giữ chặt màn kiệu, ta lên tiếng gọi hắn, cho dù vẫn mỉm cười như nghi, nhưng giọng nói lại kiên quyết không thay đổi: “Lần này thần thiếp về nhà thăm phụ mẫu là vì có vài lời riêng tư muốn nói với mẫu thân, nếu điện hạ đi theo sợ là không tiện.”
Người hắn có hơi khựng lại, sau đó bình tĩnh xoay người, bên môi luôn là nụ cười tao nhã của bậc quý tộc, nhưng ý cười lại nhàn nhạt đến hờ hững.
Hắn khẽ gật đầu, giọng nói bình tĩnh vô cùng, cũng không phải là đang nói với ta —
“Nếu như vậy, Tần An, ngươi tự mình hộ tống Vương phi về Tướng phủ, nhớ chú ý mọi việc.”